Anh vốn định cho xe chạy thẳng vào trong, nhưng nhận ra tấm biển báo công trình đang thi công ở gần đó, vậy là liền tìm một nơi vắng vẻ để đậu xe, còn mình trực tiếp đi bộ vào, vừa hay để tận mắt ngắm cảnh cũng tốt.
Suốt hơn một tháng qua anh đã sống như một cái máy rồi, nếu còn không tìm cơ hội để giải khuây, e rằng sẽ bị công việc bức điên mất! Trước đây anh cũng có nghe được danh cái trấn này là một nơi du lịch bụi hoàn mỹ, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại chỉ thấy quạnh quẽ, ảm đạm, sự ảm đạm này kéo dài từ vùng du lịch ngoài kia đến tận trấn.
Chỉ thấy nhà dân nối tiếp nhau, thậm chí còn không ai thèm quan tâm có người lạ đến trấn của mình.
Vừa đi vừa hỏi đường mãi, cuối cùng Thạch Tâm Thất cũng đến trước cổng lớn Lục gia, anh nhìn xuống chân, đôi giày sneaker tối giản màu nâu đã bám đầy bụi bẩn.
"Xin chào, có ai ở nhà không vậy?"
Thạch Tâm Thất vừa bước vào trong, vừa cẩn thận lên tiếng, không quên duy trì một khoảng cách lịch sự tối thiểu.
Anh gọi mãi, phải mất hơn năm phút sau thì từ phía dưới nhà mới có người đi lên, anh nhìn kỹ lại, là một cô gái còn rất trẻ, tuy rằng vóc dáng nhìn hơi lam lũ một chút.
"Anh!
Anh tìm ai?"
Người vừa lên tiếng chính là Uyển Nhi, cô cẩn thận quan sát Thạch Tâm Thất, lại có chút dè chừng.
"Xin lỗi vì tôi xuất hiện hơi đường đột, để tôi giới thiệu một chút nhé.
Tôi là Thạch Tâm Thất, người nhà họ Thạch, Lục Bối Di cô ấy là em dâu của tôi"
Thạch Tâm Thất rõ ràng nói, Uyển Nhi nghe xong mới nới lỏng phòng bị được một chút, cô lập tức mời anh ngôi, rối rít rót nước cho anh.
"Cám ơn cô nhé, nhưng cho tôi hỏi một chút, cô là gì của Di Di vậy?"
"Chỉ là người giúp việc ạ"
Uyểến Nhi cũng không giấu diếm, thật thà nói.
Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, đang nghĩ không biết hôm nay anh ta đến là vì có chuyện gì.
"Hôm nay tôi đến là định thăm hai bác thông gia một chút, em trai của tôi đang bị bệnh nên cô ấy cũng không tiện về thăm nhà"
Thạch Tâm Thất lịch sự nói, nhưng anh không ngờ lại không gặp được người lớn mà chỉ gặp được một cô gái giúp việc thế này.
"Ông bà chủ hiện đang có chút việc nên không có ở nhà ạ.
Mà anh ơi, cô chủ của tôi như thế nào rôi? Cô ấy có khỏe không? Rất lâu rồi cô ấy không gọi điện về đây, nên tôi cũng có một chút lo lắng.
"
Thạch Tâm Thất nghe rồi liên ngạc nhiên, hỏi ngược lại Uyển Nhi.
"Rất lâu? Chẳng lẽ lâu lắm rồi cô ấy không liên lạc về với gia đình sao?"
"Không ạ, đã hơn một tháng nay rồi"
"Cô chủ của cô mọi chuyện vẫn tốt, chỉ có điều dạo gần đây cô ấy có một chút lạ, nhìn không giống tác phong của trước kia chút nào.
"
Thạch Tâm Thất nhớ lại những hành động gần đây của em dâu, liền nói.
"Lạ? Lạ là như thế nào ạ?"
Uyển Nhi gấp gáp, lại sợ Lục Thiên Tình mắc bệnh gì đó thật.
"Không nói rõ được! Nhưng mà tôi có điều muốn hỏi cô, cô phải trả lời thành thật cho tôi biết.
Có phải Di Di là người thực sự được em trai tôi cưới không? Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn biết mà thôi.
Ba tôi vừa mới mất, nên tôi không có tâm trạng gắt gỏng với ai cả.
"
Thạch Tâm Thất thẳng thừng nói, lại nghiêm túc chờ đợi một đáp án từ Uyển Nhi.
Uyển Nhi sững người, dường như cô cũng đã lắng nghe được nhịp tim của mình đang đập thình thịch.
Cô nhìn Thạch Tâm Thất một cách đăm chiêu, trong lòng rẽ thành hai luồng tư tưởng, nửa thuyết phục cô nên nói ra sự thật, nửa lại không.
Thạch Tâm Thất nhìn thấy biểu hiện kia, cũng đang bắt đầu tin vào lời nói có cơ sở của Đường Bắc Ái.
Uyển Nhi vì nghĩ cho Lục Thiên Tình vốn định không nói, nhưng sau đó lại nhớ tới câu nói "ba tôi vừa mới mất"
kia thì có nghĩa người quyền lực nhất Thạch gia cũng đã không còn.
Hơn nữa nhìn thái độ người đàn ông này thành khẩn như vậy, không có vẻ là người xấu.
Chuyện này sớm muộn gì cũng vỡ lỡ ra, có lẽ nên thú nhận càng sớm thì càng tốt.
Có khi anh ta biết rồi càng mở rộng tấm lòng từ bi hơn nữa, đón Đoàn Dịch trở về nhà chăm sóc thì sao? Nếu được vậy thì hai mẹ con họ có thể đoàn tụ rồi, cô cũng không cần nơm nớp lo sợ những người ở đây sẽ hại bà ấy nữa.
Nghĩ vậy, Uyển Nhi liền cược lớn trận, mang tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối thuật lại cho Thạch Tâm Thất biết không sót một chữ.
Thời gian như ngưng đọng, những câu nói kia lọt vào tai anh như có nước sôi, bỏng đến từng tri giác.
Càng nghe thì càng không thể tin được.
"Tất cả mọi chuyện là như vậy đấy, Thạch tiên sinh, hi vọng sau khi anh biết chuyện thì sẽ không làm khó cô ấy, cô ấy tuy chỉ là thế thân bất đắc dĩ, nhưng cũng đã làm rất tốt mà"
Uyển Nhi sau khi nói xong mọi chuyện, liền vội vã biện hộ cho Lục Thiên Tình, chỉ sợ người đàn ông này nghe xong lại thay đổi ý định.
Thạch Tâm Thất phải mất khá lâu để ổn định được cảm xúc trong lòng mình, tận tai nghe được nhưng vẫn thấy cực kỳ khó tin, mãi một lúc sau anh mới lên tiếng.
"Nói như vậy có nghĩa!
Người chung sống với em trai tôi suốt hơn hai năm qua là người chị gái, là Lục Thiên Tình! "
Uyển Nhi lặng lẽ gật đầu, chuyện đến nước này rồi thì không còn gì để giấu nữa.
"Đừng căng thẳng như vậy, chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng không phải loại người không có suy nghĩ.
Bây giờ tôi chỉ hỏi cô một chuyện, Lục Bối Di thực sự đang ở đâu?"
Thạch Tâm Thất lúc này rất muốn biết, người con dâu mà bố định cưới trước kia có một dáng vẻ như thế nào.
Rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể tiếp tay cùng với mẹ mình làm ra những chuyện độc ác như vậy.
"Cô ấy dạo gần đây không có ở nhà, nói đúng hơn là đã rất lâu, hành tung ở đâu tôi cũng không thể biết được.
Nhưng mà cũng có một chuyện rất kỳ lạ, cô ấy mỗi khi trở về nhà là lại loay hoay ở trên mái nhà, cũng không biết làm cái gì trên đó.
Nhà chúng tôi dạo gần đây cũng đột nhiên mất rất nhiều tiền, ngay cả lương của tôi cũng chỉ còn một nửa, nếu không vì thương cho bà chủ tôi cũng đã nghỉ việc rồi"
Uyển Nhi nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không ngờ rằng điều này lại khiến Thạch Tâm Thất để tâm.
Nghĩ rằng có ẩn tình, anh liền bảo Uyển Nhi đưa mình ra trước nhà, cẩn thận lấy một chiếc thang để anh trèo lên trên đó.
Uyển Nhi thấy cũng không mất mát gì, cũng muốn biết bí mật mà Lục Bối Di đã giấu, liền gật đầu dẫn anh đi.
Trèo lên trên mái, Thạch Tâm Thất cẩn thận quan sát kỹ một lượt, cuối cùng dừng lại trước một ô ngói được che chắn kỹ hơn bình thường.
Nhận ra có bất thường, anh liền mở ô ngói đó ra xem thử, phát hiện bên trong có đến bảy tám gói bột màu trắng.
Anh khẽ sờ vào, lại dùng trực giác mà cảm nhận, liền kinh ngạc nhận ra đó chính là heroin.
"Thạch tiên sinh, rốt cuộc trên đó là thứ gì vậy?"
"Là ma túy! Cô chủ của cô có lẽ đã dùng đến nó một thời gian dài rồi.
Số ma túy đó cần rất nhiều tiền, bảo sao nhà cô lại hao hụt tiền bạc tới thế, tôi nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
Thạch Tâm Thất vừa cùng Uyển Nhi đi vào trong vừa nói, anh không thể nào tin được một cô gái lại có thể có một lối sống trụy lạc tới như thế, cũng thật may mắn khi năm xưa tạo hóa đã định cho Thạch Tâm Hân lấy nhầm người.
"Chẳng lẽ thật sự là vì nốt ruồi đó? Do bà chủ đã phá đi nốt ruồi hộ mệnh đó mới khiến cô ta thành ra bộ dạng như vậy sao?"
Câu nói tự chất vấn này của Uyển Nhi đã khiến Thạch Tâm Thất phải đặc biệt chú ý, cụm từ nốt ruồi đó cứ như có một ma lực khiến anh phải ngẩn ngơ.
.