Lam Thanh Sương vừa từ trong quán cà phê đi ra ngoài thì đã nhận được một cuộc điện thoại của Đường Bắc Ái, anh liên tục hỏi cô đang ở đâu.
Không còn cách nào khác, cô đành phải nói địa điểm mà mình đang ở, chưa đến mười phút sau thì đã có một chiếc xe lao vụt đến đón người.
Đường Bắc Ái tức mở cửa, kéo cô vào trong xe, có chút trách móc, nhưng thật ra là vì lo lắng cho cô mới trách móc như vậy.
"Em tự tiện gặp ông ấy cũng không hỏi ý kiến của anh, bố anh là một người rất thẳng thắn, lại khô khan, em đứng trước mũi rìu phát ngôn nhọn như mũi tên của ông ấy không sợ sẽ tổn thương sao?"
Lam Thanh Sương chỉ cười khì, tỏ vẻ mình không sao cả.
Kể từ khi cô đón nhận tình cảm của Đường Bắc Ái thì đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận mọi sóng gió xung quanh người đàn ông này rồi! "Anh đánh giá em yếu đuối như vậy sao? Sao em có thế để mình gục ngã vì một vài câu nói của người lớn được chứ? Duyên là do trời định nhưng nợ lại do chúng ta nắm bắt, không phải sao?"
Đường Bắc Ái nghe thấy cô nói vậy cũng chợt hiểu ra, dường như càng lúc cô càng trở nên hiểu chuyện rồi.
"Sương Sương, nói thật cho anh biết, ông ấy có làm khó gì đến em không?"
"Chú Đường không làm khó gì em cả, chú ấy chỉ muốn em rời khỏi anh, để anh được chuyên tâm lấy vợ mà thôi"
Lam Thanh Sương cũng rất thẳng thắn, tuy là lời thật, nhưng nghe ra vẫn có chút đau lòng.
"Ông ấy lúc nào cũng như vậy!"
Đường Bác Ái đối với người bố cố chấp của mình đã không còn biết nói gì nữa, chỉ chán nản lắc đầu.
"Nhưng anh yên tâm, em sẽ không vì bố của anh mà buông tay ra đâu.
Thứ mà Lam Thanh Sương này muốn không bao giờ có chuyện nhường lại cho người khác với bất cứ giá nào.
"
Cô quả quyết nói, sau đó thể hiện thái độ dứt khoát của mình, chãm chậm nắm lấy tay anh, khẽ siết thật chặt.
Đường Bắc Ái vì cái nắm tay chủ động này mà cảm thấy rất ấm áp, trong lòng dẫu có đang tái cũng trở thành một mùa xuân diễm lệ, tình yêu và niềm tin dành cho người con gái này lại càng lúc càng thêm dâng cao.
Trong lúc Lam Thanh Sương vô thức nhìn ra khung cảnh đường phố ngoài ô cửa xe, thì vô tình bắt gặp một bóng người vô cùng quen thuộc, đó đích thực là Tô Mẫn Ái, người bạn mất tích đã lâu năm không thể nào sai, cô kinh ngạc không thành lời, lập tức bảo Đường Bắc Ái phanh xe gấp.
Xe vừa dừng lại, cô lập tức đi xuống, nhìn dọc ngó ngang nhưng bóng người kia đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khẽ thở dài đầy bất lực, cô lại lên xe rồi rời đi, chỉ đành thuyết phục là mình bị hoa mắt.
"Sương Sương, vừa rồi em đã nhìn thấy ai vậy? Sao lại khẩn trương như thế, là người quan trọng sao?"
"Là Mẫn Ái, một người bạn cũ của em.
Chỉ là cô ấy đã mất tích lâu lắm rồi, cũng không biết có phải do em nhìn nhầm không.
"
Cái tên "Mẫn Ái"
khiến Đường Bắc Ái phải đặc biệt ấn tượng, vì có trùng tên với anh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy quen quen, anh rà soát lại trí nhớ của mình thì liền nhớ ra cái tên kia chính là đứa con gái đầy bất hạnh của nhà họ Tô, thông qua lời kể của Thạch Tâm Thất, là một đại gia tộc phải đi đến bước đường diệt vong chỉ sau một thời gian không dài.
Đột nhiên mất tích như vậy lại xuất hiện đột ngột, đúng là khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Riêng Lam Thanh Sương, cô vẫn chưa thể quên đi bóng dáng khi nãy, dù chỉ lướt qua nhanh như chớp nhưng cô có thể khẳng định rằng, Mẫn Ái đích thực đang mang thai, vì chị dâu của cô lúc có thai cũng có dáng vẻ như vậy.
Hơn nữa bên cạnh cô ta lúc đó còn có một người đàn ông đang dìu dắt, rất có khả năng là ba của đứa trẻ trong bụng.
Nhưng không tìm thấy người thì suy nghĩ thêm cũng có ích gì chứ, nên cô liên bảo anh đưa cô đến siêu thị.
"Em mua gì sao? Anh nhớ hôm qua em đã đi mua rồi mà?"
Đường Bắc Ái tuy miệng thì nói, nhưng vẫn rẽ xe đến hướng siêu thị cho cô.
"Em mua vài hộp sữa dinh dưỡng cho chị dâu, chị ấy mới có thai, cần phải được bồi bổ cơ thể.
Chỉ khi cơ thể người mẹ tốt thì mới có thể sinh ra một em bé mập mạp khỏe mạnh được.
"
Đường Bắc Ái nghe đến đó thì đột nhiên ngẩn người, trong đầu bất chợt nghĩ đến hình ảnh mình và cô sau này cũng được hạnh phúc viên mãn như vậy, hứng thú không nhịn được mà nói một câu châm chọc cô.
"Sau này con của chúng ta sẽ còn mập mạp hơn con của họ nữa, là con gái nhất định sẽ xinh đẹp khí chất như em, là con trai nhất định sẽ ưu tú soái ca như anh"
Câu nói của anh khiến cô phải nhất thời mà bật cười, mỗi khi bên cạnh người đàn ông này, cô luôn cảm thấy rất thoải mái, được tùy hứng là chính mình, không cần phải giữ một bụng quy tắc ngộp ngạt như ở bên cạnh ba của cô.
Đường về nhà thì còn xa, nhưng trong lòng họ đổi phương chính lại chính là điểm dừng gần nhất.
Ai cũng hiểu rõ, mối nhân duyên này chẳng phải là được định từ rất nhiều năm trước rồi sao! Trước cổng lớn của Phó gia, có một người phụ nữ mang thai vừa đứng ấn chuông khá lâu, mãi không thấy ai mở mới chậm chạp rời khỏi.
Tô Mẫn Ái chỉ mới mang thai bốn tháng nên mọi sự chuyển động bình thường của cơ thể vẫn còn rất nhịp nhàng, chưa có dấu hiệu nặng nê gì cả.
Sau khi rời khỏi Phó gia, cô mới bắt xe trở về nhà của mình, đó là một căn nhà khá lớn được chồng mua theo ý muốn của cô trong một khu chung cư tập thể hơn trăm hộ.
Nơi này rất đẹp đề cũng rất tách biệt với thế giới bên ngoài, hoàn toàn phù hợp để Tô Mẫn Ái lảng tránh truyền thông, ở lại đây cho đến khi sinh con hẳn.
Về đến nhà, Tô Mẫn Ái nhìn đồng hồ chỉ mới có hai giờ chiều thì liên biết chồng đi làm vẫn chưa về.
Cô ngồi xuống sofa, uống ngụm nước xong liền lấy điện thoại ra gọi cho một số máy vốn quen đã thành lạ, lạ lại thành quen.
"Tôi vừa từ nhà Phó Thành trở về, đúng là đã đóng cửa, không có ai cả, đến quản gia cũng không thấy, tôi nghĩ thật sự anh trai anh đã mất tích rồi.
"
"Phó Thành là một người sống cầu toàn, lại không có ý nghĩ tiêu cực nào, làm sao có thể nói mất tích là mất tích chứ.
"
Bên kia đầu dây vọng lại giọng nói của Phó Dung, sự thật chính là giữa Phó Dung và Tô Mẫn Ái đã làm hòa, không yêu thì làm bạn, Tô Mẫn Ái cũng đã tìm được người thật lòng thật dạ yêu thương cô nên không còn oán hận gì anh nữa.
Tô Mẫn Ái sau biến cố giết người đó thì vốn định không trở vê Giang, nhưng vì lời thỉnh cầu của Phó Dung, cô đành mạo hiểm một chuyến mà trở về, thay anh tìm kiếm tung tích của anh trai đột nhiên mất tích.
Vì bố của Phó Dung ở Mỹ hiện đang mắc bệnh nặng, anh dẫu có muốn cũng không thể về.
"Dung, anh nghĩ kỹ lại xem anh trai của mình có gây thù chuốc oán với ai không? Hoặc có quan hệ bất chính với người phụ nữ nào không?"
Tô Mẫn Ái lại đưa ra một gợi ý, nhẹ nhàng mỉm cười xoa xoa chiếc bụng vừa mới nhú của mình, gương mặt cực kỳ hạnh phúc khi sắp được thăng chức làm mẹ.
"Anh ta đến một mảnh tình vắt vai còn chưa có, làm sao có thể có mối quan hệ bất chính với ai"
Bên kia đầu dây, Phó Dung đã cùng cực rối loạn, nhớ đến thời gian trước trong một đêm mưa gió, quản gia Vương đã gọi điện cho anh thông báo tình hình của Phó Thành, nói rằng sau khi ra ngoài cùng Lục Thiên Tình thì đã hơn mấy ngày nay không thấy trở về nữa.
Phó Dung lúc đó, nghe thấy tung tích của Lục Thiên Tình, chỉ hận không thể đem bộ đồ lòng của mình lên lửa đỏ mà nướng chín!.