Một làn gió nhẹ thổi qua, bất giác lại khiến trái tim Lục Thiên Tình trở nên ảm đạm đến bức nhẹ bẵng.
Cô khẽ ngẩng mặt nhìn Thạch Tâm Hân, phát hiện ra lúc này linh hồn của anh dường như đang trôi dạt ở một nơi vô định nào đó.
Trong ánh mắt kia, tôn tại một loại cảm xúc bi thương, chẳng thể diễn tả được bằng lời.
Cứ như một khối đá ngâm dưới lòng biển sâu, ngày này qua ngày khác chịu sự ăn mòn mà trở nên góc cạnh, bé nhỏ.
"Trời còn năng, em cứ định để anh đứng đây kể chuyện sao?"
Thạch Tâm Hân đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cái nhìn có chút trầm lặng của cô.
Lục Thiên Tình sững ra, lại quên mất chuyện phải mời chồng vào nhà, liền cười chữa ngượng, đưa anh vào trong.
Thạch Tâm Hân vào đến nhà, quan sát một lượt, lại không gấp kể chuyện cũ mà nói vài câu phiếm với cô, có lẽ là muốn tìm một chút không khí thoáng đãng trước khi phải bước chân vào dãy hồi ức máu tanh đó lần nữa.
"Nhà hẳn không tệ nhỉ? Anh nghĩ làm một bác sĩ tiếng tăm như hắn, cơ ngơi ät hẳn phải hơn người"
"Là anh ta thích chọn cuộc sống tối giản, căn nhà này ngoài anh ta ra thì chỉ có một dì quản gia.
Hôm nay họ đều có việc bên ngoài cả rồi, chỉ có một mình em ở lại, xem như là người trông nhà free vậy.
Lục Thiên Tình vừa nói, vừa định bật điều hòa, xua đi cái nóng đang bốc cao đến đỉnh đầu cả hai.
"Ấy, em quên dưới sảnh không có điều hòa.
Nào, lên phòng em, ở đó có điều hòa, còn có một vườn kiểng phía ngoài, nhiệt độ mát mẻ mà thông thoáng lắm.
"
Lục Thiên Tình nói rồi, đưa Thạch Tâm Hân lên phía trên tầng, cả hai vừa đi vừa nói khá nhiều thứ.
Đến phòng của cô, Thạch Tâm Hân ra vườn quan sát vài khóm cây kiểng một chốc, lại khẽ hít một hơi sâu, nhận ra không khí ở đây thực sự rất sạch, còn sạch và thoáng hơn ở sân vườn nhà của anh.
Lục Thiên Tình lại mang một cốc cafe vào, đặt lên bàn, Thạch Tâm Hân uống một ngụm, liền chìm vào dòng ký ức cũ, hễ nhớ lại trái tim đều sẽ bị vỡ ra, toàn lực đau nhói.
"Hai mươi bốn năm trước, khi đó anh chỉ là con trai của một người dược sĩ mở hiệu thuốc bình thường.
Ba anh là Âu Lạc, mẹ anh thì họ Trần, họ lấy nhau được hai năm thì sinh ra anh.
Trong một đêm vắng, anh còn nhớ lúc đó tiết trời còn nóng đến độ có thể nướng chín người ta, khi cả nhà anh đang ngủ say thì một nhóm cướp hơn năm gã xông vào.
Mẹ anh khi ấy vừa mới sinh xong em gái, còn yếu vô cùng, em gái anh cũng còn rất bé, nằm ở trong nôi.
"
Thạch Tâm Hân dừng lại một chút, định thần lại trạng thái của bản thân, lại nói tiếp.
"Lũ cướp không nói một lời xông vào sát hại cả nhà anh, ba anh khi đó đã dùng toàn lực mà giấu anh vào một cái chĩnh gạo lớn, vừa đóng nắp lại thì ngay lúc đó, lũ cướp xông đến, giết chết ông ấy trước mặt anh, mẹ anh bất chấp lao vào can ngăn cũng bị chúng một dao tiễn về trời.
Lúc mẹ và ba anh ngã xuống, anh vĩnh viễn nhớ, máu của họ đã bắn vào đôi mắt của anh thông qua kẽ hở trong cái nắp chĩnh gạo, tanh và mặn đẳng vô cùng.
Anh sợ đến mức không dám khóc thét lên, vì bà ấy trước lúc chết đi, ra hiệu cho anh tuyệt đối không được lên tiếng"
Cả không gian cũng chìm vào im lặng, Lục Thiên Tình lúc này cũng chìm vào câu chuyện của Thạch Tâm Hân, cả người cô bất động như một pho tượng không có sự dịch chuyển nào.
"Sau đó, chúng phóng hỏa đốt nhà, anh nhìn ra kẽ hở thì thấy chúng bắt em gái đi.
Anh cũng nghĩ mình sắp chết vì ngạt khói, thì ba nuôi đã đến kịp thời và cứu anh ra từ cái chĩnh gạo đó.
Chỉ một mình anh, còn ba mẹ anh đã hóa thành tro tàn, em gái mới sinh cũng đã không còn tung tích gì nữa, suốt hai mươi bốn năm qua, anh chưa từng dừng việc tìm kiếm nó.
"
"Cô ấy, tên là gì?"
Lục Thiên Tình thuận theo câu chuyện đang kể, lại hỏi một câu, cô biết có lẽ câu hỏi này có vẻ ngớ ngẩn trong loại trường hợp này, nhưng ngoài dùng nó để đánh tỉnh tâm trí mình ra, chẳng còn câu nào nữa.
"Em gái anh và anh đều trùng hợp sinh ra vào tháng tư trong hai năm cách xa nhau, vì vậy tên lót đều là chữ "Tư" cả, anh là Tư Tôn, em ấy là Tư Kỳ.
Tôn của tôn quyền, kỳ của kỳ vọng.
Chẳng ngờ, mệnh chẳng như tên, khiến anh và em ấy thất lạc hơn hai mươi năm dài.
Tính đến nay, Tư Kỳ cũng đã tròn hai mươi bốn tuổi.
"
Thạch Tâm Hân vừa nói, vừa uống ngụm cafe, còn nghĩ rằng sao cô không pha đẳng một chút.
"Hai mươi bốn tuổi?"
Lục Thiên Tình lẩm bẩm số tuổi kia một cách vô thức, trong đầu lại vụt qua vài chuyện linh tinh, cũng trùng hợp làm sao, Lục Bối Di năm nay cũng vừa tròn hai mươi bốn tuổi.
Chỉ tiếc, số mệnh người xấu như cô ta quá tốt, còn cô em chồng bạc mệnh của cô, thì lại trái ngang như vậy.
"Xin lỗi, em không biết thân thế của anh lại đau lòng như vậy.
Nếu biết trước sẽ gây nên vết thương cũ cho anh, em sẽ chẳng hỏi đến"
"Trước sau gì em cũng biết.
Đây là bí mật lớn nhất, và cũng là bí mật cuối cùng mà anh giấu em, bây giờ phơi trần rồi, anh cũng chẳng còn gì giấu em nữa cả.
"
Thạch Tâm Hân dịu giọng, lời là anh tự nguyện nói, anh tuyệt đối không trách móc gì cô.
"Vậy bây giờ, anh định tìm em ấy thế nào? Em nghĩ lũ cướp năm xưa đột nhiên giết người rồi bắt cóc, hẳn là không đơn giản.
Có lẽ mục đích của chúng là em gái anh, phía sau chắc hẳn còn một đường dây liên can lớn"
Lục Thiên Tình nói ra suy nghĩ của mình, cô biết anh chắc cũng nghĩ như vậy.
"Anh và Minh Cửu đã điều tra rất nhiều những năm nay, lũ cướp năm xưa bây giờ đều chết cả, manh mối tất cả đều đứt.
Có một vài thông tin thâu tóm chắp vá lại thì cũng có chút hướng ra, hiện nay thông tin duy nhất mà anh phải dốc sức tìm, chính là một cô gái, tên Lương Dung Gia.
Cái chết của gia đình anh, dẫu có kết quả thế nào anh cũng phải tìm cho ra nhẽ"
"Lương Dung Gia?"
Lục Thiên Tình lặp lại một cách vô thức, dường như cô đã nghe qua nó ở đâu đó rồi thì phải.
Nhưng lục lại trí nhớ, mọi thứ đều trống rỗng chẳng nghĩ ra gì.
Cái tên Lương Dung Gia đó, tuy lạ lại quen, điều khó khăn là tuy có ấn tượng nhưng cô không thể nhớ ra mình đã từng nghe qua ở đâu hết.
"Thôi đừng suy nghĩ nữa, chuyện này em không cần phải nhọc tâm đâu, chỉ cân tìm ra Lương Dung Gia, anh sẽ tìm ra chân tướng sớm thôi, sẽ bắt kẻ đứng sau phải trả giá đắt.
Bây giờ chuyện quan trọng, chính là em, theo anh về nhà.
"
Thạch Tâm Hân nói rồi, liền nắm lấy tay cô.
Lục Thiên Tình chỉ kéo anh ngồi xuống cùng mình, nhẹ nhàng nói.
"Hân, bây giờ em chưa về nhà được.
"
Bắt gặp ánh mắt thăm dò khó hiểu đó của anh, cô liên mang mọi chuyện, thuật lại cho anh biết.
"Em nói cô gái đó, đi theo em trở về quê đã chết rồi?"
"Ừ, bây giờ mọi thứ rất phức tạp.
Ngày mai Phó Thành sẽ hẹn lịch cho Tiểu Cẩn qua gặp em, em trước mắt phải trấn an chị ta một chút.
Nếu để chị ta tìm đến Thạch gia náo loạn hoặc thưa kiện, dù chúng ta nắm chắc phần thảng cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Còn cả lời hứa với Phó Nhiễm!
Hân, em tạm thời phải ở lại.
Em cam đoan với anh Phó Thành là người quân tử, em sẽ chẳng có bất trắc gì đâu.
"
Thạch Tâm Hân im lặng một hồi, liền thở dài mà chiêu theo ý cô, anh cũng không thể để cô thất hứa với người đã khuất được.
"Ở lại cũng được, nhưng em phải đền bù thiệt hại cho anh! Trong khoảng thời gian em vắng nhà.
"
Sau câu nói đầy ám muội đó, có một con sói đói lao đến vồ lấy con thỏ con trước mắt, lần này, con sói sẽ quyết không buông tha.
.