Không gian như đóng băng, cả ba con người đều vì những thứ đang diễn ra trước mắt mình mà thẫn thờ chết lặng.
"Hân, có chuyện gì không thể nói với nhau được sao? Sao em lại bạo lực như vậy chứ?"
Thạch Tâm Thất lần đầu thấy Thạch Tâm Hân mất trí như vậy, không thể tin nổi mà lập tức can ngăn, đồng thời chỉ trích anh.
"Anh đừng can thiệp vào!"
Thạch Tâm Hân chỉ nói khẽ một câu, cơn phẫn nộ đã dâng cao tới đỉnh đầu, thậm chí còn cho rằng mình tát như vậy là quá nhẹ nhàng với cô.
Lục Thiên Tình sững cả người ra, thực sự không hề muốn tin là cô vừa bị người đàn ông cô yêu nhất bạo lực.
Cô lắng lặng buông tay xuống, chỉ thấy đến má cũng đỏ ửng như lòng đỏ trứng, rõ ràng là không phải cái tát bình thường.
"Thạch Tâm Hân, nếu anh nói anh say, em sẽ nhân nhượng cho anh cái tát này"
Lục Thiên Tình trầm giọng nói, cô đã phải rất cố gắng mới có thể dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với anh.
Tạm gạt bỏ mọi thứ đi, ngay bây giờ cô chỉ cần một lý do chính đáng! "Say? Phải, nhờ say tôi mới nhìn ra con người em ra sao! Lúc ở siêu thị, em cùng gã đó đã dùng ánh mắt thế nào mà nhìn tôi? Em chưa thỏa sao mà còn hiển nhiên!
Dẫn loại người cặn bã như vậy vào phòng? Lục Bối Dị, hóa ra Phó Thành ngay từ đầu đã là nước cờ mua vui đầu tiên của em rồi đúng không?"
"Thạch Tâm Hân, anh ăn nói cho cẩn thận đấy! Một chữ anh nói ra em cũng không hiểu là gì, anh bị điên sao? Hay anh bị ghen tuông làm cho ấm đầu? Em không nghĩ rằng anh càng lúc lại càng quá quắt như vậy đấy, mỗi từ ghê tởm như vậy anh phát ngôn không thấy dơ bẩn sao?"
Lục Thiên Tình không nhịn nổi nữa, đối với sự chất vấn không ra ngô ra khoai gì của chồng, cô chẳng hề hiểu gì cả.
"Dơ bẩn? Hừ, lúc em ở siêu thị, ăn mặc hở hang mà khoác tay gã đàn ông đó em có thấy dơ bẩn không? Lúc em dùng ánh mắt lẳng lơ như thể không quen biết đó mà nhìn tôi em có thấy dơ bẩn không? Lục Bối Dị, tôi luôn tin em, nhưng lần này chính mắt tôi thấy em sai, em còn muốn biện hộ thế nào nữa?"
Thạch Tâm Hân lớn tiếng gắt gỏng, càng nói thì càng thịnh nộ, chỉ hận bản thân không thể móc trái tim của cô ra mà xem cho rõ máu bên trong là màu gì.
Lục Thiên Tình càng nghe thì đầu óc càng lùng bùng, càng nghe thì càng bị làm cho rối ren mù mịt.
Cô thực sự rất muốn hỏi là Thạch Tâm Hân đang nói chuyện gì, rốt cuộc anh có bị say hay không? Tâm trí cô vụt một cái, lại khoanh tròn ở cụm từ "ăn mặc hở hang"
kia, nhất thời hiểu và ngộ ra một chuyện.
Cô cười nhạt, hóa ra người Thạch Tâm Hân bắt gặp và khiến anh gây ra chuyện tốt thế này, đều là em gái tốt của cô tặng cho! Đến lúc này, Lục Thiên Tình mới hiểu ra, Thạch Tâm Hân đang hiểu lầm mình một cách nghiêm trọng.
Nhưng cô không vội, chỉ lặng lẽ nhìn sắc thái điên tiết kia, hỏi bâng quơ một câu.
"Nếu em nói người đó không phải em thì sao?"
"Lục Bối Di, em nên nhớ mắt tôi không mù!"
Lục Thiên Tình đột nhiên trầm ngâm, lại gượng gạo hỏi tiếp.
"Vậy có nghĩa là anh không tin em? Anh vẫn khẳng định người đó là em?"
"Em tốt nhất là thừa nhận, vì em càng tìm cách phủ nhận thì chỉ càng khiến tôi thêm ghê tởm em!"
Lục Thiên Tình cười lớn, chỉ là nụ cười này lại mặn đắng như muối biển.
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt chỉ còn một ngàn phần thất vọng.
Cô còn nghĩ chỉ cần anh nói anh tin cô và cho cô cơ hội giải thích, cô sẽ vì tình yêu này mà nói rõ ràng.
Nhưng không, anh thẳng thừng nói cô là đồ ghê tởm.
Vậy thì giải thích làm gì, có ý nghĩa gì nữa chứ.
Hơn nữa cô không làm ra chuyện như vậy, sao phải đi giải thích cho ra nhẽ với anh? "Vậy thì tùy vậy, anh muốn nghĩ thế nào cũng được.
Loại tình cảm mà tôi cho là cao cả, cũng chỉ có vậy mà thôi"
Lục Thiên Tình nói xong, cũng để lại cho anh một nụ cười chua chát, sau đó lách qua người anh, lặng lẽ đi khỏi phòng.
Cô chỉ biết bây giờ, cô không muốn ở lại Thạch gia thêm một chút nào nữa cả.
"Em đứng lại đó!"
Thạch Tâm Hân lớn tiếng gọi, lại định đuổi theo cô, thì Thạch Tâm Thất đã nghiêm mình giữ lại.
"Hân, đừng có làm càn nữa! Em xem lại chính em đã ra bộ dạng gì rồi? Em để cô ấy yên đi, em không thấy sự thất vọng trên gương mặt vợ của mình sao?"
"Anh thì biết cái gì chứ? Anh biết em đã thấy cái gì không? Em thấy chính cô ta đang cùng một gã khác khoác tay nhau trong siêu thị, còn xa lạ mà nhìn em.
Đã vậy cô ta còn đưa một gã sâu bọ nào đó vào trong phòng, cả đêm đấy"
Thạch Tâm Thất nghe qua cụm từ "gã sâu bọ"
kia, lại còn ở trong phòng, thì sực nhớ ra cả đêm nay chỉ có anh là ở cùng cô mà thôi, hơn nữa cô không hề ra ngoài, làm sao có thể gặp được ở siêu thị chứ? Mọi thứ đã rõ, Thạch Tâm Thất liên buông Thạch Tâm Hân ra, chỉ im lặng một giây, liền đấm vào mặt anh một cái.
Cú đánh bất ngờ khiến Thạch Tâm Hân ngã ngửa mà té xuống mặt sàn.
"Lúc em năm tuổi, được cứu ra từ một cái chĩnh gạo, sau đó em vì sự lo lắng của ba mà giả câm giả phế im lặng với cả nhà chúng ta suốt bao nhiêu năm dài, sự thật khi đó bày ra trước mắt, lúc đó và cả bây giờ sao anh không thấy em phẫn nộ? Bây giờ em lại vì một chuyện chưa rõ trắng đen như vậy mà làm tổn thương người em yêu.
Âu Tư Tôn, nếu sớm biết em sẽ thành ra kiểu người thối nát lý trí thế này, thà rằng năm xưa để em chết luôn trong cái chĩnh gạo ấy!"
Thạch Tâm Thất nói rồi, cũng hằn học mà quay người rời đi.
Thạch Tâm Hân ngồi bệt dưới sàn, cả thân người chìm trong một trạng thái bất lực.
Cú đánh vừa rồi không làm anh cảm thấy đau, nhưng những lời lẽ kia lại sắc nhọn như những mũi tên, đâm nát trái tim không chừa một lỗ hỏng nào.
Bên ngoài đường lớn, trời đang mưa xối xả, Lục Thiên Tình đang đi lang thang trong màn mưa, bước chân cứ đi mãi một cách vô hồn, cô không thấy lạnh, càng không quan tâm là trời đang mưa, chỉ là sẽ đi đến đâu cô cũng không còn rõ nữa.
"Lục Thiên Tình?"
Phía trước có một tiếng xe kịp phanh lại, tạt ngang trước mặt, đồng thời gọi tên cô.
Lục Thiên Tình thoáng nhìn qua, ô cửa xe mở ra, Phó Thành từ bên trong lại ló mặt ra ngoài, nói khẩn trương.
"Mau lên xe, cô không thấy mưa đang rất lớn hay sao mà lại dâm mình như thế chứ?"
"Không cân đâu!"
Lục Thiên Tình nói khẽ, mưa cũng tốt mà, sẽ xóa sạch đi thứ tâm trạng điên rồ này của cô.
Phó Thành không nói hai lời, lập tức mở cửa xe, túm lấy tay cô ném vào trong xe, lập tức chạy khỏi con đường lớn.
Anh lái xe phía trước, lại ném về phía ghế sau một chiếc khăn lớn, mái tóc của anh cũng ướt lởm chởm, khiến Phó Thành có chút cáu.
"Lục Thiên Tình, cô bị ngốc hay sao đấy? Trời đang mưa lớn, cô muốn dầm mình lạnh đến chết sao?"
Thấy cô vẫn im lặng, Phó Thành lại hỏi tiếp.
"Lại xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao mỗi lần gặp lại cô, cô đều trong cái dáng vẻ như vậy chứ?"
Lục Thiên Tình lúc này mới sực tỉnh, cô lấy tấm khăn lau sơ qua người một lượt, mới thở dài nói.
"Đàn ông các anh đều là lũ khốn nạn, chỉ biết dùng đôi mắt phàm tục kia mà nhìn nhận vấn đề.
Phó Thành, có lúc tôi cũng nghĩ, nếu tôi không bị ép làm phẫu thuật thì có phải bây giờ, tôi vẫn là một A Tình vô lo vô nghĩ không?"
"Sao, hối hận rồi à?"
"Một chút!"
Lục Thiên Tình lững thững đáp, một chút đối với cô cũng đủ làm nên chuyện rồi.
.