Vốn dĩ chỉ là lấy thuốc, sau đó làm chuyện tốt, nhưng tình huống hiện tại của cô lại rơi vào một loại trường hợp khó nói gì thế này! "Di Di, sao em lại có mặt ở khách sạn? Còn nữa, bộ dạng của em!.
là mới làm ra chuyện tốt gì sao?"
Thạch Tâm Hân hỏi một câu rất đặc biệt, lại dùng ánh mắt cứng như đá ngầm dưới lòng biển mà nhìn cô chăm chăm, rà soát một lượt, dường như đến chính thị giác của anh cũng không muốn anh tin vào dáng vẻ xộc xệch đầy ám muội này.
Lục Thiên Tình nhìn lại dáng vẻ của mình, lại thêm hành động vừa rồi của Phó Thành cùng lớp khăn tắm mà cô đang cầm trên tay, liền hiểu ra một vấn đề trầm trọng! "Hân, không phải như anh nghĩ đâu! Anh ta là.
.
"
Lục Thiên Tình nói đến đó, đột nhiên sững lại, bởi vì cô vừa mới nghĩ ra điều gì đó.
Nếu nói ra thân phận bác sĩ của Phó Thành, vậy thì Thạch Tâm Hân sẽ càng nghỉ hoặc, tại sao cô lại gặp một bác sĩ, hơn nữa lại cùng nhau xuất hiện ở khách sạn này.
Cô không thể có bất cứ lý do nào để biện hộ cho việc gặp gỡ tai hại này cả.
"Là ai? Em im lặng như vậy, vì hắn là tình nhân của em sao?"
Thạch Tâm Hân nhàn nhạt nói, cả mặt, cả người anh đều không lộ ra một chút sự tức giận hay điên tiết nào, chỉ dùng duy nhất một sắc thái điềm tĩnh nhưng thất vọng đến nhẹ bằng mà nhìn cô.
"Anh nghĩ gì vậy chứ, anh ta là một người bạn cũ của em, đang làm việc ở khách sạn này.
Hôm nay anh ấy được nghỉ, em cũng là bị chồng bỏ mặc, mới rảnh rỗi đến đây tán gẫu cùng bạn cũ một chút.
Chuyện!
chỉ vậy mà thôi, không có ẩn tình gì khác"
Lục Thiên Tình trong lúc bí bách, liền bịa ra một câu chuyện.
Phó Thành có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không tỏ rõ ra bên ngoài.
Thạch Tâm Hân nghe xong, chỉ thở dài, một nhịp thở tràn ngập sự thất vọng.
Anh nhìn thấy vết xước trên tay cô, lại muôn phần cười khổ.
Nhìn qua người đàn ông đang đứng cạnh vợ mình từ nãy đến giờ vẫn không nói một câu, Thạch Tâm Hân lặng lẽ buông ra một câu nói.
"Tôi không nghĩ sẽ có lúc bác sĩ Phó đây sẽ sa cơ lỡ vận đến độ phải đi làm thuê ở khách sạn! Còn em nữa, em cũng biết học cách đi khách sạn, học cách nói dối với anh rồi!"
Nói xong rồi, anh cũng quay người đi, vóc dáng nhàn nhã như thường ngày nhưng đã sớm không còn tĩnh tâm được nữa.
Chỉ một câu nói, đã lật ngửa lời nói dối của cô, khiến Lục Thiên Tình chết sững mà mở to hai mắt.
"Thiên Tình, hắn dỗi rồi!"
Phó Thành nhìn theo bóng dáng Thạch Tâm Hân đã rời đi từ xa, cười cợt lên tiếng.
"Tôi!
Tôi thực sự sai sao? Nhưng tôi không làm gì cả kia mà"
Lục Thiên Tình không vội đuổi theo Thạch Tâm Hân, vì trong đầu cô vẫn còn đọng lại câu nói "học cách đi khách sạn"
vừa nãy, nó cứ như một cái hàng rào vừa lớn vừa nhọn, trong phút chốc được dựng lên trong tim.
Anh nói thế, khác gì bảo rằng anh chẳng còn tin tưởng cô nữa! Đúng là cô nói dối thật, nhưng không hề làm gì sai trái với anh mà.
"Cô không sai Nhưng cái cách mà cô giải thích lại càng sai hơn nữa.
Cô quên mất hắn biết Phó Dụng ư? Vậy thì đối với một gã luôn cưa cẩm vợ mình, nếu hắn không tìm hiểu ra cả gia tộc nhà người ta thì đúng là sai sót.
Cô sai khi nghĩ rằng, hắn chẳng rõ chẳng biết gì cả, thực chất những gì xung quanh cô hắn đều đã nắm cả rồi"
Phó Thành chậm rãi giải thích, cũng không bất ngờ gì khi mà Thạch Tâm Hân nhìn ra thân phận của anh.
Lục Thiên Tình nghe xong, cũng hiểu được đôi chút.
Cô tạm biệt Phó Thành nhanh chóng, sau đó bắt xe trở về nhà.
Phó Thành nhìn theo bóng dáng cô, chỉ khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu mang hàng vạn những ý nghĩ.
Anh thừa biết, sự việc này, và cả gương mặt đó, cô sẽ chẳng thể giấu được bao lâu nữa đâu.
Đến khi tất cả được phơi ra, thì từ đầu cho đến cuối cùng, mọi thứ của cô, bao gồm cả tình yêu đều là một món tiên cay cú giả mạo.
Thạch gia.
Thạch Tâm Hân trở về nhà, nhìn một lượt đều chẳng thấy ai, liên thuận miệng hỏi.
"Bà Trần, Tiểu Phong đi đâu rồi?"
"Sau khi cùng thiếu gia từ bên ngoài trở về, thì cô ấy cũng đã ra ngoài cùng Cao tiểu thư rồi ạ.
Cô ấy có bảo tôi chuyển lời nói thiếu gia không cần lo lắng, cô ấy cùng Cao tiểu thư đi shopping một chút, có lẽ chiều tối sẽ về ạ- Bà Trần vừa loay hoay nấu cơm dưới bếp, vừa trả lời vọng lại.
Thạch Tâm Hân lúc này mới nhớ ra lúc Thạch Tiểu Phong còn ở đây, thì Cao An An của Cao gia là người bạn thân thiết nhất.
Chả trách, lại cùng nhau ra ngoài.
"À đúng rồi, phần bò sốt mà thiếu gia mang về có cần hâm nóng lại không ạ? Tôi nghĩ giờ này thiếu phu nhân có lẽ cũng sắp về rồi, hẳn cô ấy nếu biết cậu có lòng như vậy sẽ vui lắm.
"
Bà Trần vừa mở ngăn mát tủ lạnh, vừa ôn tồn nói, thâm nghĩ thiếu gia thật chu đáo, còn mua cả hai phân, một cho vợ, một cho bà già quản gia lâu năm như bà.
Thạch Tâm Hân khẽ cười chán, có lòng thì đã sao, cô vợ này của anh bây giờ đã ăn nói dối tới no rồi.
Uống công anh còn nghĩ cho cô, sau khi để Thạch Tiểu Phong về trước còn ghé Ái Huê mà cất công xếp hàng, mua mang về cho cô.
"Không cần đâu, bà cứ giữ một phân đi, còn phân còn lại thì mang cho A Bảo!"
Thạch Tâm Hân nói rồi, cũng rời lên phòng, bỏ lại bà Trần đứng ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình nghe lâm.
Người vừa đi, Lục Thiên Tình cũng về tới.
Khi biết chồng đang ở trong phòng, cô đã đi lên trên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hân! Em về rồi, anh mở cửa đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.
Anh đừng làm em lo lắng!"
Thạch Tâm Hân ở trong phòng, vừa uống một ít rượu, may ra mượn rượu để dẫn làn sóng thịnh nộ trong lòng xuống.
Anh không muốn mình phát tiết, càng không muốn nặng lời mà chỉ trích cô.
Nhưng tình cảnh đó, hễ nhớ lại đầu sẽ nhức nhối, vết cào cấu kia cuối cùng từ đâu mà ra, anh cũng là đàn ông, làm sao có thế không nghĩ được kia chứ.
Ngoài cửa phòng, Lục Thiên Tình cứ gõ cửa mãi, vừa gõ vừa gọi tên anh.
Thạch Tâm Hân mặc kệ cô được một chút, lại lảo đảo đứng dậy, sắp xếp đồ đạc trong tủ của cô vào một vali trống, đẩy vào một góc khuất trong phòng, sau đó lặng lẽ mở cửa.
Đối diện với gương mặt lạnh như băng đó của anh, cô có chút hoảng.
Nhưng vẫn không cho cô vào phòng, anh đứng chặn ở cửa, nói một câu.
"Em có gì giải thích không? Anh cho em một cơ hội để em nói thật.
"
Lục Thiên Tình ngẩn ra, nhìn dáng vẻ của chồng, liền hiểu anh vẫn còn rất để ý đến lời nói dối đó của cô, và anh cảm thấy bị xúc phạm.
Cô nhẹ cúi đầu, nhưng không lảng tránh ánh mắt của anh, lí nhí nói "Anh không tin tưởng em sao? Anh chỉ căn cứ vào những gì mắt anh thấy mà nói em cùng người khác vào khách sạn làm chuyện không biết xấu hổ sao? Đúng, em nói dối anh, nhưng em có thể thề, em và Phó Thành không hề làm ra chuyện gì đi ngược đạo lý.
Sở dĩ em nói dối anh, vì em nghĩ bớt một chút sẽ đỡ hơn một chút, chỉ vậy mà thôi.
"
"Cái anh muốn biết, là lý do tại sao em cùng hẳn ở khách sạn!"
Thạch Tâm Hân tin cô không phải người như vậy, cái anh cần chỉ là sự thành thật của cô.
Lục Thiên Tình nghe đến đó, thì nhẹ cắn môi.
Nếu nói sự thật ra về lọ thuốc đó, thì mọi thứ cô cất giấu bấy lâu nay đều sẽ vỡ lỡ.
Không được, cô không thể nói! Vậy là cô im lặng.
Thạch Tâm Hân khế gật gù, cánh môi thoáng qua một nụ cười thất vọng đến tan nát, anh kéo chiếc vali ra trước mặt cô.
"Nếu vậy, thì chúng ta không cần ở chung nữa.
Cạnh phòng anh cả còn trống, em đi đi!".