Editor: FuFu
“Hoắc cô nương.”
Hoắc Khinh Ly đang đứng trong một cái Đình hồ nhìn cá dưới nước bơi qua bơi lại, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, là Tô Dĩnh, đợi nàng ta tới gần rồi mới hỏi :”Công chúa cứ để yên cho cô tự do đi lại như thế sao?”
Tô Dĩnh cười nhẹ: “Một đại trạch lớn như vậy, ở mỗi cửa ra vào đều có thủ vệ, với lại trước sau nàng ta đều không coi ta vào trong mắt nên không cần phòng ta.” Lại ngồi xuống bên cạnh Hoắc Khinh Ly, hỏi lại: “Hoắc cô nương có tâm sự gì sao?”
Giống như một loại phản xạ có điều kiện, Hoắc Khinh Ly nhanh chóng quả quyết: “Không có.”
Mặc dù Tô Dĩnh không hiểu rõ người này lắm nhưng cũng biết lòng phòng bị của người này rất cao, liền chuyển đề tài: “Cơ hội lần này Tô Dĩnh tạ ơn Hoắc cô nương đã tương trợ.”
“Tô cô nương khách khí, ta chẳng qua chỉ nói thêm một câu mà thôi.”
“Nhưng đối với Tô Dĩnh thì đó đã là đại ân đại huệ, nếu không nhờ Hoắc cô nương nói cho công chúa biết trên đời này còn có sự hiện hữu của ta thì chỉ sợ đời này hoàn toàn không có cơ hội gặp lại Thấm tỷ tỷ, ta và Hoắc cô nương chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng Hoắc cô nương lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ, ta không biết nên báo đáo Hoắc cô nương thế nào nữa.”
Hoắc Khinh Ly nói: “Lần này đi kinh thành cửu tử nhất sinh, vả lại không chắc sẽ gặp được Tô quý phi, liệu có đáng giá không?”
Trên mặt Tô Dĩnh đầy vẻ phóng khoáng: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta là người đã chết qua một lần, còn gì để băn khoăn nữa đâu?”
Hoắc Khinh Ly nhìn cô nương có hoàn cảnh cũng tương tự mình, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm phải ăn nhờ ở đậu, còn sinh ra thứ tình cảm không nên với tỷ tỷ mình, liền đặt ra thắc mắc: “Vì một người không biết có yêu mình không ư?”
Tô Dĩnh dùng một giọng điệu kiên định: “Trong lòng Thấm tỷ tỷ nhất định có ta, chỉ là do tỷ ấy thân bất do kỷ mà thôi.”
Trong lòng Hoắc Khinh Ly cảm thán, người này chấp nhất đến cỡ nào, “Nếu trong lòng Tô quý phi thật sự có cô, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ không muốn thấy cô như vậy.”
Tô Dĩnh bất đắc dĩ cười: “Đây là cách tốt nhất rồi.”
Đối với một người tay không tấc sắt, một tiểu cô nương không có một chút bối cảnh gì thì cách rút củi dưới đáy nồi này đã được xem như tốt nhất rồi.
Hoắc Khinh Ly nói: “Lúc trong cung ta đã từng được bái kiến Tô quý phi, nàng ta nhảy rất đẹp, là một nữ nhân có khả năng tỏa sáng bốn phương.”
Trong mắt Tô Dĩnh đầy vẻ hâm mộ.
“Cho nên Hoàng Thượng rất sủng ái nàng.”
Lại một câu làm cho trái tim Tô Dĩnh đau đớn.
Hoắc Khinh Ly liền chuyển lời khác, “Nhưng hậu cung là nơi thị phi, người càng chói mắt thì càng khó sinh tồn, muốn cong lưng nịnh nọt cũng không thể.”
Tô Dĩnh cười: “Chẳng hạn như nghênh theo Công chúa?”
Lúc nãy ở trước mặt An Bình, Tô Dĩnh vẫn một bộ dạng khiếp nhược nhưng lúc này đây trong nụ cười lại đầy sự mỉa mai.
Hoắc Khinh Ly lại lắc đầu: “Có thể nhìn ra An Bình thật sự rất thích Tô quý phi, hơn nữa hiểu rõ không thể nào làm gì hơn, An Bình là một người thông minh, lại lớn lên trong cung, nên luật sinh tồn trong nội cung kia nàng ta càng tinh tường hơn ai hết, cho nên chuyện của nàng ta với Tô quý phi có thể nói như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.”
Tô Dĩnh tuy không biết luật đạo sinh tồn trong cung thật sự phức tạp bao nhiêu, nhưng nàng hoàn toàn có thể hiểu rõ được cách làm của Tô Thấm, Tô Thấm là một người tâm khí cực cao, nếu để tỷ ấy cả đời chôn vùi trong chốn thâm cung, tỷ ấy sẽ không đời nào cam chịu, nàng càng hiểu biết thủ đoạn của Tô Thấm, cho nên mới từ một tú nữ không có bối cảnh trở thành Tô quý phi như ngày hôm nay, nhưng nguyện vọng của nàng rất đơn giản, nàng chỉ muốn gặp mặt tỷ tỷ mà thôi, nên mới nói cho Hoắc Khinh Ly.
Hoắc Khinh Ly trầm ngâm một lát, mới nói: “Đáng tiếc bản thân ta cũng khó bảo toàn, nếu không thì việc này không cần tốn công tốn sức đến vậy, nhưng yêu cầu của cô thật sự rất đơn giản, ta nghĩ công chúa có lẽ sẽ không quá làm khó dễ cô.”
Có thể đi tới được bước này, dĩ nhiên không dễ, Tô Dĩnh sao có thể yêu cầu gì thêm được nữa, ngược lại nàng muốn biết Hoắc Khinh Ly xảy ra chuyện gì, cái bộ dạng lúc này của nàng ấy nào còn giống cái người đầy ngạo khí tiêu sái mà lần đầu nàng thấy, ngược lại giống như bộ dạng lâm vào bế tắc, càng nghĩ thế càng muốn biết khúc mắc của Hoắc Khinh Ly, nàng cũng đã từng trải qua nên hiểu rõ nhất cái loại cảm giác đau khổ buồn bực này, nếu không có người khai đạo chỉ sợ sẽ làm nên chuyện điên rồ, ngày đó nàng thấy tình cảnh của Hoắc Khinh Ly nên mới có thể ở trong mộng mà tỉnh lại, mà Hoắc Khinh Ly là một nử tử trẻ tuổi, sẽ không nghĩ ra đây đơn giản chỉ là chuyện tình cảm, liền nói: “Hoắc cô nương, những lời ngày đó nàng mắng tỉnh ta tới giờ vẫn luôn còn đọng lại bên tai.”
Hoắc Khinh Ly hơi áy náy: “Lúc đó ta quả thật đã nặng lời.”
“Không, bệnh nặng thì đương nhiên cần thuốc mạnh, cho nên hôm nay ta muốn đem những lời đó trả lại cho nàng.”
“Ta ư?” Hoặc Khinh Ly ngạc nhiên, sau đó liền hiểu ý của nàng, nhàn nhạt nói: “Ta và nàng không giống nhau.”
Tô Dĩnh nhướng mày, “Có gì khác? Hay là Hoắc cô nương cảm thấy người như ta không xứng để đánh đồng với nàng?”
“Dĩ nhiên không phải, chuyện của ta phức tạp hơn cô rất nhiều.”
“Vậy thì nàng nói thử xem.” Tô Dĩnh sợ nàng ấy lại lảng tránh, nói tiếp: “Ta từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, cho dù cô cô đã nhận ta làm con gái nhưng ta ở Tô phủ cũng chỉ khá hơn bọn hạ nhân một chút, nếu không có Thấm tỷ tỷ thì chỉ sợ đọc sách viết chữ nửa phần cơ hội ta cũng không có, vận mệnh trêu người, Thấm tỷ tỷ – người hiểu ta nhất lại bị ép vào cung, đời này không thể ở bên cạnh nàng ấy, ta lại bị cô dượng bức hôn nên mới cảm thấy không còn hứng thú với cuộc sống này nữa, mà nàng lại là con gái của đại tướng quân, xinh đẹp như thế, võ công cũng giỏi như thế, làm người lại trượng nghĩa, nên phải được ngàn vạn sủng ái mới đúng, cớ sao nàng lại có chỗ nghĩ không thông đây?”
Nhìn Tô Dĩnh dáng người nhỏ nhắn, tuổi cũng nhỏ, làm cho người ta sinh ra thương tiếc, đây cũng là nguyên nhân mà Hoắc Khinh Ly lại một lần nữa giúp nàng, giờ đây thấy nàng ấy ngược lại khích lệ mình, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này tuy còn nhỏ nhưng đã thật thông minh, không khỏi mỉm cười, mà những lời này như một câu hỏi trong lòng nàng, nàng quả thật cần thổ lộ (tâm sự), chỉ là không tìm thấy người thích hợp mà thôi, Tô Dĩnh với nàng không có quan hệ gút mắc nào, hơn nữa cũng giống Tri Thiển là loại người đơn giản lương thiện, nên nói ra chắc cũng không sao, nàng thật sự chịu áp lực quá lâu rồi, nhưng vẫn còn chút do dự, gần đây nàng đều ấm lạnh tự biết, không muốn thể hiện sự yếu đuối ra ngoài để người ngoài đến đồng cảm.
Tô Dĩnh thấy sắc mặt nàng buông lỏng, thừa lúc sắt còn nóng nói: “Nếu như nàng coi ta là bằng hữu thì hãy nói cho ta biết a, mặc dù ta không thể giúp nàng giải nạn nhưng giải buồn cũng rất tốt mà.”
Hoắc Khinh Ly nghe được hai tiếng bằng hữu, trong lòng khẽ động, đời này nàng thiếu nhất chính là một người bạn để thổ tâm tình, nhìn khuôn mặt chân thành của Tô Dĩnh, có chút cảm động: “Cô thật sự nguyện ý nghe ta tố khổ sao?”
Tô Dĩnh cười nói: “Thật vinh hạnh.”
Hoắc Khinh Ly thở dài, “Nếu như ta có thể giống như lời cô nói thì tốt rồi, cũng sẽ không chán nản đến thế này.” Đem mọi chuyện phát sinh gần đây nói đến một cách êm tai, lúc nói đến Bạch Sương Sương, trong giọng nói lộ vẻ hối hận, khi nói đến Tiết Tri Thiển thì nội tâm lại quặn thắt từng cơn, “Tuy hai mươi năm qua mẹ ta không quan tâm đến ta, nhưng dù sao bà cũng đã sinh ta ra, vậy mà ta lại muốn tính mạng của bà ấy, cô nói xem ta có đáng chết hay không? Nữ nhân mà ta yêu thì hận ta tận xương, nàng nói đời này không muốn gặp lại ta, không có Tiết Tri Thiển, ta không biết con đường phía trước sẽ đi như thế nào, Thái tử phi thất thân là tử tội, vậy cũng tốt, có thể xong hết mọi chuyện.”
Tô Dĩnh vẫn luôn yên lặng nghe, đợi nàng nói xong mới dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Khinh Ly: “Tâm sự của nàng phải chăng chưa bao giờ nói cho ai khác?”
Hoắc Khinh Ly không biết vì sao nàng ta lại hỏi thế, cũng gật đầu: “Ta không có người để nói.”
Tô Dĩnh lập tức hiểu rõ, thở dài: “Quả nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, không phải một mình sai nhưng nàng lại ôm hết tất cả trách nhiệm vào người mình, khó trách nàng lại quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt như vậy.”
Hoắc Khinh Ly vẫn khó hiểu: “Có những chuyện đều vì ta mà nên.”
Tô Dĩnh nói: “Được rồi, vậy ta hỏi nàng, nàng bây giờ còn hận mẹ mình không?”
Hoắc Khinh Ly lắc đầu, trong khoảnh khắc Bạch Sương Sương cứu Lâm Tích Nhạn thì tất cả hận ý đều đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự hối hận và cảm giác tội nghiệt sâu sắc, cái này so với tự tay giết mẹ cũng không khác gì nhau.
Tô Dĩnh lại hỏi: “Vậy mẹ nàng trách nàng sao?”
Hoắc Khinh Ly sững sờ, nàng tự trách, đúng thật là không nghĩ đến vấn đề này, nghĩ ngợi một lúc, hẳn là không trách đi, ánh mắt Bạch Sương Sương nhìn nàng luôn mang theo sự trìu mến, vì vậy nên nàng mới không có cách nào đối mặt.
“Thật ra cách nàng làm quả thật là có chút quá khích, nhưng lại có thể mở ra khúc mắc trong lòng nàng và mẹ nàng, lòng nàng đã không còn hận, mà mẹ nàng cũng đã đạt được tâm nguyện, nếu đổi lại ta là mẹ nàng thì ta cũng nguyện ý làm như vậy, nếu sống nửa năm mà lòng còn mang theo tiếc nuối thì thà rằng được sống ba tháng mà thỏa lòng tâm nguyện.” Tô Dĩnh dừng một chút, đột nhiên nói, “Mẹ nàng so với nàng còn nhiều tâm cơ hơn, bà ấy hoàn toàn có thể từ chối.”
Hoắc Khinh Ly nghe được ý trong lời, nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Cho dù thế nào thì ta quả thực có tâm hại bà.”
Tô Dĩnh muốn nói nàng thật đúng là cố chấp, nhưng lại nghĩ có lẽ trong lòng nàng ấy không thể dễ dàng chấp nhận như vậy nên đành nuốt xuống, “Trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện đã rồi dẫu có muốn cũng không cách nào thay đổi được”
Hoắc Khinh Ly thở dài, nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
“Bệnh của mẹ nàng chẳng lẽ không tìm được cách chữa trị sao?” Tô Dĩnh hỏi.
“Ta đã tìm Y Tiên Thập Tam Nương nhưng bà ấy cũng đành bó tay.”
Tô Dĩnh dĩ nhiên không biết xem bệnh nên không giúp được gì nhưng chỉ khuyên: “Thiên hạ to lớn, lại không thiếu một đại phu như Thập Tam Nương, ngộ nhỡ có người khác chữa trị được thì sao?”
Hoắc Khinh Ly cười khổ: “Trời đất bao la biết đi nơi nào tìm? Cho dù có thể tìm được cũng sợ mẹ ta không thể đợi được.”
“Trong hoàng cung không phải có rất nhiều thái y sao, bọn họ có thể xem bệnh cho Hoàng thượng chứng tỏ y thuật rất cao, nói không chừng có thể?”
Những khả năng này Hoắc Khinh Ly cũng đã nghỉ qua: “Mẹ ta là vì luyện công bị thương nên không phải đại phu bình thường thì có thể trị được.”
Tô Dĩnh bướng bỉnh: “Không thử làm sao biết không được?”
Hoắc Khinh Ly lại sững sờ, nàng đã quen khư khư cố chấp, lại không có người bày cách, càng quên mất biến báo (dựa theo tình hình mà thay đổi), cũng giống như lời Tô Dĩnh, chưa thử làm sao biết không được? Cho dù nàng không mời được thái y thì còn có cha mà, từ đầu tới cuối nàng chưa từng nói với cha chuyện này, nếu cứ để mẹ chết như vậy thì chỉ sợ đời này cha sẽ không tha thứ cho nàng! Hơn nữa cha còn là Đại tướng quân, năng lực nhiều hơn nàng, chuyện nàng không thể giải quyết nói không chừng cha có thể thì sao? Nghĩ như thế trong lòng liền sáng tỏ hơn, lập tức bắt lấy tay Tô Dĩnh: “Tô cô nương, cảm ơn cô!”
Hình như Hoắc Khinh Ly quá kích động rồi, tay Tô Dĩnh bị nàng nắm đến có chút đau, thiếu chút là nhe răng trợn mắt, thật vất vả đợi nàng buông ra mới vụng trộm xoa xoa, thật ra cái gì nàng cũng chưa nói nhưng trông Hoắc Khinh Ly thế này thì giống như đã tìm được cách rồi, trong lòng liền cảm khái, rõ ràng đạo lý đơn giản như vậy mà nàng ấy không thể nghĩ ra được, quả nhiên người thông minh một khi đi vào ngõ cụt cũng sẽ cảm thấy bế tắc như ai.