Tiết Tri Thiển thấy cung nữ tiến vào nhưng thật lâu cũng không thấy trở ra, còn tưởng rằng mình bị cự tuyệt ngoài cửa, thất vọng đang muốn rời đi, thì nghe thấy một tiếng nói sau lưng: “Tiết cô nương, xin dừng bước, Quý phi nương nương cho mời.” Trong lòng Tiết Tri Thiển vui vẻ, theo cung nữ đi vào.
Cứ nghĩ cung điện của Quý phi nương nương nhất định nguy nga lộng lẫy, đẹp đẽ tráng lệ, nhưng vào trong mới biết, lại là một bồng lai tiên cảnh, bắt mắt nhất chính là hai tấm màn che bằng lụa mỏng được thả xuống từ hai bên của thanh xà ngang trên trần nhà, chắc hẳn được dùng trong khiêu vũ, khó trách nơi đây được gọi là Cung Tuyết Vũ.
Bên trong, một vị mỹ nhân đang ngồi dựa ở trên tháp, trước mặt đặt một thanh cửu huyền cầm, mặc dù khúc nhạc đã dừng, nhưng dường như dây đàn vẫn còn rung khẽ, quả thực đúng với câu ‘dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt’ ()
Tiết Tri Thiển tiến lên tạ lỗi nói: “Tri Thiển quấy rầy nhã hứng đánh đàn của nương nương, mong nương nương thứ lỗi, quả thật nương nương đánh đàn quá mức mê người nên Tri Thiển mới không mời mà tới.”
Tô Quý phi khẽ đưa tay: “Không sao, Tiết cô nương mời ngồi.” Đồng thời sai cung nữ dâng trà.
Ở yến tiệc hoa đăng đã gặp qua Tô Quý phi, nhưng vì cách khá xa, không thể quan sát cẩn thận, sau khi ngồi xuống, Tiết Tri Thiển mới quan sát nàng một lượt, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, khí chất dịu dàng, thân mình được rèn luyện càng thêm thanh tân thoát tục, với vẻ đẹp như vậy, hơn nữa lại giỏi ca vũ, khó trách Hoàng Thượng sẽ yêu thích nàng, vì tuổi không lớn, lại không có con, nên được phong làm Quý phi.
Tô Quý phi cũng quan sát Tiết Tri Thiển từ trên xuống dưới, nói: “Đã sớm nghe danh Tiết cô nương dung nhan chim sa cá lặn, hôm nay được thấy, quả thật một chút cũng không giả.”
Tiết Tri Thiển vội vàng khiêm tốn nói: “Nương nương quá khen rồi.”
Lại nghe Tô Quý phi nói: “Chẳng trách An Bình công chúa đối với cô nương khen không dứt miệng.”
Tiết Tri Thiển lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Tô Quý phi đang ghen, còn len lén quan sát vẻ mặt của nàng, quả nhiên trên trán hiện vẻ lo lắng, chỉ sợ là bởi vì chuyện công chúa xuất giá.
Tô Quý phi nói: “Ta nghe An Bình nói, cô nương tài mạo song toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa, vừa lúc nơi này có một thanh cổ cầm, chẳng hay cô nương có thể đánh một khúc hay không, để ta đây được mở mang tầm mắt?”
Từ lúc Tiết Tri Thiển nhìn thấy đàn cổ thì đã muốn trổ tài, nghe Tô Quý phi nói như vậy, cũng không từ chối, đáp: “Nếu như nương nương không chê, vậy Tri Thiển xin tự bêu xấu.”
Tô Quý phi sai người đem đàn đến trước mặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển nhìn thoáng qua, còn chưa gảy, liền khen một câu: “Hảo cầm.”
Tô Quý phi nở nụ cười yếu ớt: “Tiết cô nương, mời.”
Tiết Tri Thiển nghĩ một lúc xem đánh khúc nào thì thích hợp nhất, sau đó điều chỉnh dây đàn, tiếng đàn thanh thoát phát ra.
Gảy lên ‘Khúc thanh bình’
Tô Quý phi nghe vài tiếng, thong thả ngâm theo tiếng đàn: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng, nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng sao thai nguyệt hạ phùng.” () Sau đó xuống tháp, vung tay áo bắt đầu múa, lúc này nhìn xuyên qua màn che, khinh ca mạn vũ (nhạc êm dịu múa uyển chuyển), quả thực đẹp vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Tiết Tri Thiển đánh đàn có người múa cùng nàng, chẳng những mỗi nhịp phối hợp rất chuẩn xác, hơn nữa vũ đạo lại đẹp động lòng người, trong lòng vui vẻ, Tiết Tri Thiển cũng thôi không che giấu, liền bộc lộ tài năng.
Vũ đạo của Tô Quý phi theo tiếng đàn càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt.
Ngay cả cung nữ không biết âm luật ở ngoài cửa, cũng cảm thấy tiếng đàn cùng vũ đạo quả thực phối hợp không chê vào đâu được, ai cũng nghe đến ngây người.
Khi tiếng nhạc cùng điệu múa kết thúc, trong Cung Tuyết Vũ lại hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt ai cũng tỏ vẻ thán phục.
Khi Tô Quý phi trở lại chỗ ngồi, thái độ đã không còn lạnh nhạt như lúc Tiết Tri Thiển mới đến, ngược lại rất thân thiện cùng nàng thảo luận vài thủ pháp.
Mà Tiết Tri Thiển cũng có cảm giác như uống rượu cùng tri kỷ, nàng còn nhớ rõ lần trước đánh đàn cho Hoắc Khinh Ly nghe, thiếu chút nữa Hoắc Khinh Ly ngủ gà ngủ gật, quả thực làm tổn thương tâm của nàng, bỏ qua cố kỵ, hăng hái bừng bừng cùng Tô Quý phi trò chuyện.
Cho đến khi cung nữ đến mời dùng bữa, lúc đấy mới biết mặt trời đã lặn.
Tô Quý phi giữ Tiết Tri Thiển ở lại cùng nhau dùng cơm, Tiết Tri Thiển lập tức sảng khoái đáp ứng. Trong bữa ăn, nàng cùng Tô Quý phi nâng ly nói chuyện vui vẻ, giống như bằng hữu đã quen biết nhiều năm, không còn nửa phần trúc trắc.
Nếu không phải Thị Họa kịp thời nhắc nhở Tiết Tri Thiển, bất cứ lúc nào Hoàng Thượng cũng có thể qua đây, sợ rằng Tiết Tri Thiển có thể cùng Tô Quý phi đàm luận suốt đêm…
Sau khi rời khỏi Cung Tuyết Vũ, Tiết Tri Thiển lập tức khen không dứt miệng: “Tô Quý phi quả nhiên như công chúa nói, là một người có nhân phẩm tốt, đáng để kết giao.”
Thị Họa chỉ nghe, cũng không trả lời.
Trở lại Cung Ánh Nguyệt, Tiết Tri Thiển mới nhớ buổi chiều bị Hoắc Khinh Ly chọc giận đến nỗi xuất môn bỏ đi, bất quá bây giờ tâm trạng vui vẻ, tức giận đã tiêu tan một nửa, lại nghĩ là do mình sai trước, liền muốn tìm lí do xin lỗi thật tốt rồi mới vào, kết quả lại không thấy Hoắc Khinh Ly, hỏi cung nữ mới biết, thì ra đã bị Hoàng Hậu nương nương truyền đi dùng bữa, không cần phải nói, Thái Tử nhất định cũng ở đó, trong lòng thoáng cái trở nên buồn phiền.
Sau khi tắm xong, ngồi ở trên giường, nhìn chỗ ngực có dấu hôn ngân, đâu còn nửa phần tình kiều diễm, Tiết Tri Thiển vừa ân hận buổi chiều không nên phất tay rời đi, vừa lo lắng không biết sau khi Hoắc Khinh Ly dùng bữa xong, có cùng Thái Tử hoa tiền nguyệt hạ hay không, nội tâm giống như đặt trên chảo dầu, như nung như nấu rất là khó chịu, hết lần này tới lần khác nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Hoắc Khinh Ly trở về, trong cung không giống như ngoài cung, không thể tùy tiện đi lại, huống chi Hoắc Khinh Ly đang ở Cung Hàm Phúc của Hoàng Hậu, Tiết Tri Thiển chỉ có thể kiên nhẫn đợi, cho đến khi ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như có người gọi nàng, Tiết Tri Thiển tưởng rằng Hoắc Khinh Ly, lập tức tỉnh, nhìn thấy Thị Họa đứng bên giường thì không vui nói: “Tại sao lại là ngươi, Khinh Ly đâu?”
Thị Họa đáp: “Hoắc Đại tiểu thư đã ra ngoài rồi ạ.”
Đầu tiên Tiết Tri Thiển “À” một tiếng, sau đó trừng lớn hai mắt: “Ra ngoài? Ý của ngươi là nàng đã trở về nhưng lại đi ra ngoài rồi sao?”
Thị Họa gật đầu.
Tiết Tri Thiển vội hỏi: “Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Giờ Thìn ạ” Thị Họa lại bổ sung: “Tiểu thư nên dậy đi Cung Hoa Dương.”
Tiết Tri Thiển không để ý, nhìn thoáng qua giường, vẫn giống như trước khi nàng chìm vào giấc ngủ ngày hôm qua, nói cách khác, Hoắc Khinh Ly không ở đây, hơn nữa còn chờ sau khi nàng ngủ mới trở lại, trước khi nàng tỉnh thì rời đi, đây rõ ràng là trốn tránh nàng! Tiết Tri Thiển lập tức tức giận, đứng vụt lên, cả giận nói: “Được lắm Hoắc Khinh Ly, ngươi không muốn gặp ta, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!”
Mãi cho đến Cung Hoa Dương, Tiết Tri Thiển mới thu lại vẻ mặt sát khí, thế nhưng giả bộ thế nào cũng không có một chút vui vẻ.
Quả nhiên An Bình nhìn ra không ổn: “Tri Thiển, sao sắc mặt nàng càng ngày càng kém vậy?”
Tiết Tri Thiển vội nói: “Có thể do hôm qua ngủ không ngon ạ.” Sợ An Bình hỏi đến cùng, lại dùng chuyện hôm qua nhìn thấy Tô Quý phi để chuyển chủ đề.
An Bình nghe xong liền kêu đáng tiếc, hiện tại nàng không tiện đi Cung Tuyết Vũ, chỉ có thể để Tiết Tri Thiển gảy lại khúc nhạc đó thêm một lần.
Tiết Tri Thiển đáp ứng.
Mặc dù đàn cổ cung nữ đưa lên không bằng thanh tiêu vĩ của Tô Quý phi, nhưng cũng là một thanh hảo cầm, bất quá giờ phút này tâm trạng của Tiết Tri Thiển cùng hôm qua quả thực khác nhau một trời một vực, một ‘Khúc thanh bình’ bị nàng thất thần gảy thành Hán cung thu nguyệt (), trong tiếng đàn lại lộ ra vẻ ai oán
Thật may An Bình không nghe được ‘Khúc thanh bình’ ngày hôm qua, hơn nữa âm điệu mặc dù sầu bi nhưng vẫn êm tai, còn khen Tiết Tri Thiển đánh đàn cao siêu.
Tiết Tri Thiển ở Cung Hoa Dương đợi cho đến khi mặt trời lặn mới trở về, một mặt là vì An Bình giữ lại, mặt khác cũng là do bản thân giận dỗi, thậm chí trên đường trở về, trong nội tâm còn rất mẫu thuẫn, vừa hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Khinh Ly, vừa muốn hành động theo cảm tính là nhắm mắt làm ngơ.
Vì vậy đúng như mong muốn của Tiết Tri Thiển, Hoắc Khinh Ly vẫn không ở Cung Ánh Nguyệt, lần này là đến cung của Thục phi nương nương.
Như thế liên tiếp ba ngày, hai người ở cùng dưới một mái hiên, nhưng ngay cả mặt cũng không thấy, mới đầu Tiết Tri Thiển tức giận, sau đó uất ức, sau đó lại lo lắng. Cho đến ngày thứ tư, Tiết Tri Thiển nghe nói Hoắc Khinh Ly đến Đông Cung của Thái Tử, rốt cuộc hoàn toàn hoảng sợ.
Đợi đến canh ba, vẫn không thấy Hoắc Khinh Ly trở lại, Tiết Tri Thiển không ngồi yên được nữa, mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Thị Họa vội vàng ngăn nàng, khuyên nhủ: “Bây giờ mà tiểu thư đi Đông Cung tìm Hoắc đại tiểu thư, e rằng không thích hợp đâu ạ.”
Tiết Tri Thiển sốt ruột đến nỗi mắt đều đỏ: “Không thích hợp cái gì, nếu như nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Thị Họa nói: “Trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, Hoắc tiểu thư lại có võ công, làm sao xảy ra chuyện được ạ?”
Tiết Tri Thiển giậm chân nói: “Ngươi thì biết cái gì, ta nói gặp chuyện không may là… Có nói ngươi cũng không hiểu, nếu ta mà đến trễ, chắc không còn kịp nữa.”
Tuy Thị Họa là nha hoàn, nhưng việc hiểu đạo lí đối nhân xử thế không thể không bằng Tiết Tri thiển, hơn nữa sau khi vào cung, Tiết Tri Thiển cùng Hoắc Khinh Ly ở trước mặt nàng căn bản cũng không hề kiêng kỵ, thì nàng làm sao không biết Tiết Tri Thiển lo lắng cái gì, nhưng bởi vì biết, mới không dám để Tiết Tri Thiển muốn làm gì thì làm, nếu như Tiết Tri Thiển cứ thế xông vào Đông Cung thì không thể không xảy ra chuyện.
Tiết Tri Thiển đành phải nói: “Ta chỉ đến nhìn một chút, cái gì cũng không nói, không được sao?”
Thị Họa vẫn không nghe theo.
Thấy vậy Tiết Tri Thiển kiên quyết nói: “Nếu ngươi còn cản ta, ngày mai ta sẽ đuổi ngươi về phủ Thừa Tướng.”
Thị Họa nói: “Tiểu thư ơi, dù người có đuổi tôi ra khỏi phủ Thừa Tướng đi nữa tôi cũng không để cho người đi đâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, tôi làm sao dám ăn nói cùng lão gia phu nhân đây?”
Tiết Tri Thiển dở khóc dở cười: “Có phải ngươi cùng Thường Tứ Hỷ ở lại quá lâu mới trở nên trung thành và tận tâm như thế không, được rồi, ta không đi, ngươi có thể buông tay ra được rồi.”
Thị Họa vẫn nắm thật chặt như cũ.
Chủ tớ đang lôi lôi kéo kéo, chợt nghe một người nói: “Tứ Hỷ, lúc trước ngươi nói Tiết đại tiểu thư nhìn ngươi không vừa mắt, đây còn không phải khen ngươi sao.”
Vẻ mặt Tiết Tri Thiển kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) quay đầu lại: “Nàng đã về.”
Thị Họa thấy Hoắc Khinh Ly, rốt cuộc yên tâm buông tay.
Tiết Tri Thiển không ngờ Thị Họa đột nhiên thả ra, tay còn đang dùng lực. Vì vậy “bịch” một tiếng, ngã chổng vó, rất thảm hại.
Thị Họa sợ đến mức vội vàng tiến lên đỡ, Hoắc Khinh Ly nén cười, bảo các nàng lui xuống, đi tới trước mặt Tiết Tri Thiển, đưa tay.
Tiết Tri Thiển cảm thấy mất mặt, không nhận ý tốt của Hoắc Khinh Ly, tự mình đứng lên, còn cố ý lạnh mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo, châm chọc khiêu khích: “Ta còn tưởng đêm nay ngươi ở lại Đông Cung cơ đấy.”
Hoắc Khinh Ly khoanh tay nhìn nàng: “Đây là lời thật lòng của nàng à?”
Tiết Tri Thiển ngẩng mặt định nói phải, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại, hôm đó bất quá chỉ nói một câu tức giận, kết quả Hoắc Khinh Ly né tránh nàng suốt mấy ngày, nếu như lại chọc nàng tức giận, cũng không biết nàng sẽ làm ra chuyện thương tâm nào nữa, đột nhiên cảm thấy uất ức dâng trào, trước kia khi chưa thích Hoắc Khinh Ly, nàng là một người rộng lượng thoải mái, cả ngày vui vẻ không lo không nghĩ, giờ đây toàn tâm lo lắng Hoắc Khinh Ly, lúc vui thì thân mật khăng khít, ngọt đến ngán chết người, lúc không vui thì như Hoàng Liên (một vị thuốc Đông Y) vào bụng, đắng đến tận đáy lòng, thích một người, lại có hai cảm giác trái ngược như vậy, đến tột cùng, nàng cũng không biết là đắng nhiều hơn hay ngọt nhiều hơn, chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Nhìn khuôn mặt Hoắc Khinh Ly, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ, nếu như thích lại khổ cực như vậy, thế còn cần phải tiếp tục thích sao?