Sau khi từ Liễu gia trang trở về, Tiết Tri Thiển liên tiếp mấy ngày liền đều không nhìn thấy Hoắc Khinh Ly, trong lòng lập tức rối bời. Lúc thì nghĩ Hoắc Khinh Ly chắc không đùa giỡn nàng đó chứ, lúc thì nghĩ Hoắc Khinh Ly chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trong chốc lát lại nghĩ nếu sau này sống cùng Hoắc Khinh Ly quả thật cũng không tồi, lát sau lại nghĩ hai cô nương sống bên nhau chẳng lẽ không sợ người ta chê cười sao, lúc sau lại cảm thấy Hoắc Khinh Ly thực đáng yêu, nhưng lúc sau nữa lại cảm thấy Hoắc Khinh Ly cũng rất vô sỉ…Thực là hư hao tâm hồn thiếu nữ mà…
Cuối cùng Tiết Tri Thiển đưa ra kết luận, Hoắc Khinh Ly nhất định là quá bận, cho nên mới không rảnh.
Bao Uyển Dung ngồi bắt chéo chân, cắn hạt dưa, thảnh thơi nói: “Nhớ nàng thì đi gặp nàng đi”
Tiết Tri Thiển chối: “Ai nhớ nàng chứ, ta mới không thèm đi” Tự mình tìm tới cửa mới mất mặt làm sao.
Bao đại nương cũng mặc kệ nàng.
Thế nhưng Tiết Tri Thiển vẫn đứng ngồi không yên, liền bảo đại nương cùng nàng ra ngoài đi dạo, kì thực trong lòng đang nghĩ không chừng sẽ gặp Hoắc Khinh Ly trên đường thì sao.
Hai người còn chưa ra khỏi sân thì đã đụng phải Tiết phu nhân.
Trên tay Tiết phu nhân cầm tấm thiệp, thấy Tiết Tri Thiển ăn mặc chỉnh tề còn nói phải ra ngoài, vội nói: “Thật đúng lúc quá, Trần phu nhân vừa đưa thiếp mời tới, hẹn ta qua uống trà chiều, con đi cùng ta đi.”
Uống trà chiều gì chứ, Tiết Tri Thiển vừa nghe thấy liền biết ý của mẹ nàng. Đây là đưa nàng đi coi mắt thì đúng hơn, chẳng hứng thú tẹo nào, liền thoái thác: “Hai người toàn tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, con chen miệng vào không lọt nên con không đi đâu.”
Quả nhiên Tiết phu nhân nói: “Trần công tử cũng đi, các con đều là người trẻ tuổi chắc chắn sẽ có chuyện để nói.”
Tiết Tri Thiển đảo mắt, nghĩ cớ không đi.
Tiết phu nhân nghiêm nghị nói: “Trần công tử là do chính tay mẹ tuyển chọn kĩ lưỡng, con đừng hòng giở trò.” Sau đó lại nhẹ nhàng khuyên bảo nàng: “Tốt xấu gì cũng nên đi, vừa ý hay không chúng ta lại nói sau.”
Tiết Tri Thiển không cách nào khác đành phải đồng ý, cùng lắm gặp mặt thì từ chối luôn là xong.
Lúc ba người tới quán trà, Trần phu nhân cùng Trần công tử đã ở đó đợi từ lâu.
Tiết Tri Thiển liếc mắt xem Trần công tử một cái, tầm thường, nếu mà đứng trong đám đông chắc cũng không tìm thấy.
Tiết phu nhân nói cho cùng vẫn là phu nhân Thừa Tướng, cho nên Trần phu nhân vừa thấy hai người lại đây, vội vàng đứng dậy hành lễ. Tiết phu nhân ý bảo bà không cần phải khách khí, chỉ vào Trần công tử vẫn đứng hỏi: “Nói vậy vị này là lệnh công tử?”
Trần phu nhân vội nói: “Đây là thư đồng của tiểu nhi, tiểu nhi vừa mới có việc phải đi, một chút sẽ quay lại.”
(thư đồng: người hầu hạ con cháu của chủ tử đọc sách, học bài)
Tiết Tri Thiển vốn định lấy cớ tướng mạo quá mức tầm thường để cự tuyệt vị Trần công tử này, nhưng hóa ra không phải là hắn. Có điều lại để cho một cô nương chờ hắn như vậy thì rõ là không phải, đang muốn nói chờ Trần công tử rảnh rỗi sẽ gặp lại, thì thấy một vị công tử bộ dáng thư sinh, theo hành lang đi lên.
Bộ dáng coi như thanh tú, giới thiệu xong mới biết hắn là Trần công tử.
Tiết phu nhân vừa lòng gật gật đầu: “Trần công tử quả nhiên là tuấn tú nho nhã.”
Trong lòng Tiết Tri Thiển không cho là đúng, tướng mạo như vậy thì ngay cả một nửa của Tiết Tri Thâm cũng không bằng.
Trần công tử nhìn thấy Tiết Tri Thiển thì hai mắt đều sáng lên, vội lấy vật trong tay ra đưa tới: “Nghe nói Tiết cô nương tinh thông cầm, kì, thi, họa, tiểu sinh bất tài, vẽ bức họa cùng viết bài thơ nhỏ tặng cô nương, mong cô nương nhận lấy cho.”
Tiết Tri Thiển mở bọc ra, bên trong là một chiếc quạt nhỏ bằng lụa, mặt phải là bách hoa đồ (bức họa trăm hoa). Chiếc quạt nhỏ như vậy mà có thể vẽ ra mấy chục loại hoa, còn trông rất sống động, chứng tỏ người họa rất cao tay. Mặt trái dùng chữ Triện[] viết một bài thơ nhỏ, bất luận là chữ viết hay ý thơ, đều nhìn ra đây là một người am hiểu văn chương.
Tiết phu nhân tiến lại, liếc mắt một cái, càng vừa lòng: “Trần công tử quả nhiên có tài.”
Tiết Tri Thiển khép cây quạt lại, hỏi: “Trần công tử có biết võ công không?”
Trần công tử được Tiết phu nhân khen ngợi hiện lên vẻ đắc ý, nghe thấy Tiết Tri Thiển hỏi như thế, nhất thời sửng sốt: “Cái đó tiểu sinh không biết.”
Tiết phu nhân trách mắng: “Trần công tử là một người đọc sách, biết võ công để làm gì chứ?”
Tiết Tri Thiển bất mãn nói: “Con chỉ hỏi một chút thôi mà.”
Tiết phu nhân lại hỏi vài câu, Trần công tử lần lượt đáp lại. Tiết phu nhân thấy hắn cử chỉ hào phóng, nói năng văn nhã, hơn nữa trước đây đã từng hỏi thăm về nhân phẩm của hắn, vừa lòng quá liền chuẩn bị vỗ bàn quyết định.
Bao Uyển Dung vội vàng bắt giữ tay Tiết phu nhân: “Phu nhân, không được!”
Tiết phu nhân lúc này mới để ý đến hình như có hơi nóng vội, tốt xấu gì cũng để bọn nó tìm hiểu nhau trước đã, liền lấy cớ bảo hai người ra ngoài đi dạo một lúc. Bao Uyển Dung đang định đi theo, bị Tiết phu nhân trừng mắt một cái, đành trở về.
Bao Uyển Dung nhìn Tiết Tri Thiển ý bảo tự mình cầu nhiều phúc đi.
Tiết Tri Thiển ước gì được đi sớm một chút để thoát khỏi việc coi mắt nhàm chán này, không nói gì thêm liền bước ra khỏi quán trà, còn ám chỉ Trần công tử đừng đi theo nàng.
Không biết là Trần công tử thật không hiểu hay cố ý không hiểu, vẫn trái phải theo sau.
Làm Tiết Tri Thiển đành phải nói: “Ta muốn đi một mình, Trần công tử không cần phải đi theo.”
Trần công tử nói: “Tiểu sinh làm sao yên tâm để Tiết cô nương lẻ loi một mình, nhộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tiểu sinh làm sao ăn nói với Tiết phu nhân được.”
Tiết Tri Thiển liếc mắt tỏ vẻ chán ghét nói: “Ta hồi phủ thì sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Trần công tử nói tiếp: “Vậy tiểu sinh xin đưa cô nương hồi phủ.”
“Ngươi thật đúng là…” Da mặt dày!
Không nhìn mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật, Tiết Tri Thiển cũng không thèm mắng ra miệng, để tùy hắn đi theo, còn cố tình dừng lại trước vài quán hàng nhỏ, lấy cái gì đó ngắm nghía. Trần công tử lập tức hiểu ý, móc bạc ra mua, mua xong Tiết Tri Thiển nói không thích, Trần công tử đành phải đem trả lại. Tưởng rằng tiểu thương dễ thương lượng, nào ngờ hắn lại mắng Trần công tử té tát không còn manh giáp.
Cả đoạn đường sau đó Trần công tử quả thực rất thảm hại, nhưng không hề oán giận lấy một câu.
Tiết Tri Thiển không đành lòng lại trêu cợt hắn, cười nói: “Ngươi cũng thật thú vị.”
Trần công tử nói: “Đa tạ cô nương khích lệ.”
Lại đi một đoạn nữa, Tiết Tri Thiển trông thấy cửa hàng trang sức Liễu Mi ở phía trước, trong lòng khẽ động, liền đi đến.
Chưởng quầy Hoa Liễu Mi đang tiếp một vị phu nhân, thấy Tiết Tri Thiển tiến vào vội vàng bỏ lại vị kia chạy qua tiếp đón: “Ôi a, không biết ngọn gió nào lại đưa Tiết đại tiểu thư tới đây.”
() chưởng quầy hay chưởng quỹ: chủ hiệu
Tiết Tri Thiển tiến đến trước mặt nàng, ngửi một hơi nói: “Là hương thơm trên người của Hoa chưởng quỹ đó mà.”
Hoa Liễu Mi cười nói: “Ta đây còn phải trở về chân thàmh cám ơn Vạn Ngưng Hương, hôm qua mới mua hộp phấn từ nàng, hôm nay vừa thoa, thế nhưng đã dẫn được Tiết đại tiểu thư tới đây, phấn này hóa ra còn có thể chiêu tài cơ đấy.”
Tiết Tri Thiển nói cười cùng nàng một hồi, sau đó hỏi nàng: “Có trang sức mới chưa vậy?”
Hoa Liễu Mi nhìn nàng một lượt.
Tiết Tri Thiển lại bổ sung nói: “Tặng người.”
Hoa Liễu Mi hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
“Bằng ta.”
Tiết Tri Thiển thấy Trần công tử còn ở bên cạnh, định bảo hắn ra ngoài chờ, nhưng lại nghĩ, nhiều người đưa ra ý kiến cũng tốt, liền thôi.
Hoa Liễu Mi cầm một hộp trang sức đi lại, đặt trước mặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển nhìn thấy bên trong có trâm cài tóc, vòng tay, hoa tai, nhiều thứ khác, kiểu dáng lại đẹp mắt, nghĩ một chút, liền hỏi Trần công tử: “Ngươi thấy cái nào đẹp?”
Trần công tử nghe nàng nói muốn tặng người, nghĩ chắc là nàng ám chỉ để hắn mua tặng nàng, những thứ mua ở bên ngoài khi nãy làm sao bằng được đồ ở cửa hàng trang sức đệ nhất kinh thành, cho nên lần này nhất định là không sai đi đâu được, liền chăm chú nhìn vào khay trang sức kia một hồi, chọn ra một cái trâm cài, nói: “Cái này.”
Tiết Tri Thiển nhận lấy, nhìn trâm cài chạm trổ hoa mẫu đơn, khảm bảo thạch, quả thật tinh xảo, nhìn qua cực kì đẹp đẽ quý giá, nhưng để nàng dùng thì còn được, lắc đầu, đặt trở lại: “Không thích hợp.”
Trần công tử lại lấy ra một đôi hoa tai trân châu, Tiết Tri Thiển cảm thấy vẫn không hợp. Trần công tử lại lần lượt lấy ra vài món khác, Tiết Tri Thiển đều lắc đầu.
Hoa Liễu Mi ở bên cạnh nói: “Tiết đại tiểu thư chuẩn bị tặng người nào vậy?”
Mặt Tiết Tri Thiển hơi đỏ lên, chỉ nói: “Một vị bằng hữu.”
Hoa Liễu Mi lại hỏi: “Vị bằng hữu kia thường yêu thích cái gì?”
Tiết Tri Thiển đơn giản nói: “Nàng thích thanh lịch, tao nhã”
Hoa Liễu Mi hiểu ý gật đầu: “Được rồi, ta đi đổi một ít đến.”
Lúc này không cần Trần công tử cho ý kiến, Tiết Tri Thiển liếc mắt một cái liền chọn được một cây trâm toàn thân xanh thẫm, không phải trang sức cầu kì gì, nhưng nhìn qua vừa thanh lịch lại không kém phần quý giá.
Hoa Liễu Mi cười nói: “Tiết đại tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn, cây trâm này được làm từ ngọc Đông Hải, rất quý hiếm, nếu không phải là Tiết đại tiểu thư thì ta còn luyến tiếc không muốn lấy ra nữa đấy.”
Tiết Tri Thiển vui vẻ nói: “Ta lấy nó, bao nhiêu bạc?”
“Tám mươi lượng”
Hoa Liễu Mi vừa dứt lời, Trần công tử liền đưa lên một trăm lượng bạc còn nói không cần trả lại.
Tiết Tri Thiển lại nói: “Đây là ta tặng cho người ta, sao ngươi lại trả bạc?” Nói đoạn lấy bạc từ trong ví ra đưa cho Hoa Liễu Mi.
Hoa Liễu Mi nhận lấy bạc của Tiết Tri Thiển, cười nói: “Đa tạ Tiết đại tiểu thư ghé thăm.”
Tiết Tri Thiển cúi đầu nhìn cây trâm, càng nhìn lại càng thích, vừa ra tới cửa liền va phải một người, vừa tính mắng ai không có mắt, nhưng đợi đến khi thấy rõ được người trước mắt, vẻ giận dữ trên mặt lập tức hóa thành vui sướng: “Sao nàng lại đến đây?”
Hoắc Khinh Ly không trả lời, quan sát vị Trần công tử bên cạnh.
Tiết Tri Thiển đang muốn giới thiệu, nhưng khi nhìn đến người đằng sau Hoắc Khinh Ly thì sắc mặt liền thay đổi, chính là Liễu Mạch.
Ánh mắt Hoắc Khinh Ly từ trên người Trần công tử chuyển qua cây trâm Tiết Tri Thiển nắm trong tay, ra vẻ thản nhiên nói: “Cây trâm này rất đẹp.”
Tiết Tri Thiển lập tức nhếch lên một nụ cười giả dối: “Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy thế.” Còn tăng thêm ngữ khí cường điệu: “Là Trần công tử tặng cho ta.”
Hoắc Khinh Ly ôn hòa nói: “Đáng tiếc không hợp với nàng.” Nói xong liền bước qua nàng mà tiến vào.
Liễu Mạch mỉm cười chào Tiết Tri Thiển, cũng theo Hoắc Khinh Ly đi vào.
Tiết Tri Thiển oán giận thiếu chút nữa đã bẻ gẫy cây trâm trong tay, cố ý lớn tiếng nói: “Trần công tử, ta biết công tử vẽ tranh rất đẹp, bài thơ kia viết cũng rất hay, công tử thật có tài văn chương, không biết công tử ở phương diện cầm, kì thì thế nào?”
Trần công tử nói: “Tiểu sinh không dám ở trước mặt cô nương mà múa rìu qua mắt thợ, nhưng nguyện cùng cô nương luận bàn một phen.”
Tiết Tri Thiển cao giọng nói: “Như thế rất tốt, vậy chúng ta đi.”
Đi qua đầu phố, Tiết Tri Thiển mới dừng bước mắng: “Được lắm Hoắc Khinh Ly, còn tưởng ngươi bận rộn, quả nhiên là bận thật, bận cùng tên Liễu Mạch kia hẹn hò yêu đương, được, được lắm, ta nhìn lầm ngươi rồi, chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi, không ai nợ ai, hừ!”
Trần công tử thấy nàng không nói, mới hỏi: “Lúc nãy cô nương nói cùng tiểu sinh bàn luận cầm kì là thật sao?”
Tiết Tri Thiển đang nổi nóng: “Bàn luận cái quỷ ấy, bổn tiểu thư không có hứng thú, ngươi cũng đừng đi theo ta nữa, bằng không đừng trách ta trở mặt”
Trần công tử hòa nhã nói: “Vậy thì chờ khi nào cô nương có nhã hứng, tiểu sinh lại hẹn cô nương gặp gỡ vậy.”
Tiết Tri Thiển lạnh lùng nói: “Đừng, ngươi vẫn nên tìm ai khác đi thì hơn, bổn tiểu thư thật sự chướng mắt ngươi.” Nói xong liền bỏ lại Trần công tử, nghênh ngang rời đi, mắng Hoắc Khinh Ly suốt một đường về phủ.
Ở cửa hàng trang sức, Hoắc Khinh Ly hắt xì vô số lần…