Hoắc Khinh Ly không đợi Hoàng thượng chất vấn đã thẳng thắn nhận tội trước, khi nàng nói người làm hại Tô quý phi sanh non chính là mình thì mỗi người đều có phản ứng khác nhau, nằm trong dự liệu có, ngoài dự liệu cũng có, còn một lý do khiến nàng bận tâm chính là Tiết Tri Thiển nhéo nàng một cái đau đến toát mồ hôi lạnh.
Tô Quý phi trước tiên nghi vấn: “Bổn cung và ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại hãm hại ta?”, sau đó như có như không liếc nhìn Hoàng hậu, lại nói: “Khinh Ly, Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, nếu có người uy hiếp dụ dỗ ngươi thì ngay bây giờ cứ nói cho Hoàng thượng biết, ngài chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho ngươi. Hoàng thượng, người nghĩ sao ạ?”
Hoàng thượng lập tức đáp: “Tất nhiên rồi.” Hoàng thượng cũng không tin chuyện này do Hoắc Khinh Ly gây ra; mấy ngày qua Hoắc Khinh Ly cả ngày lẫn đêm đều ở chung với Hoàng hậu, không chừng Hoàng hậu đã nói với nàng những lời mê hoặc gì đó, nghĩ như vậy cho nên hảo cảm vừa nảy sinh khi nãy đối với Hoàng hậu cũng chợt tan biến trong nháy mắt.
Mặc dù chưa chỉ đích danh nhưng mọi người đều nghe ra những lời đó là đang ám chỉ Hoàng hậu.
Hoắc Khinh Ly nói thẳng: “Hoàng hậu nương nương có lựa lời khuyên nhủ Khinh Ly, chỉ là trái với những gì mà Quý phi nương nương đã nghĩ. Hoàng hậu nương nương khuyên Khinh Ly chớ nên nói ra việc này, người muốn một mình gánh lấy trách nhiệm, nhưng Khinh Ly kiên quyết không nghe, nương nương không thể làm khác hơn nên mới bất đắc dĩ đồng ý.”
Chân tướng chỉ có một, nhưng lời nói dối lại có rất nhiều loại. Dưới tình huống mà chỉ có trong lòng mới biết rõ này, bày ra một màn kịch thì người thắng chẳng qua là người… diễn chân thực nhất vai của mình mà thôi.
Tô Quý phi thấy đây rõ ràng là cơ hội tốt để đả kích Hoàng hậu, nhưng Hoắc Khinh Ly lại cố tình xen vào chuyện của người khác, nếu Hoắc Khinh Ly nhận hết mọi tội lỗi, vậy chẳng phải Hoàng hậu sẽ bình an vô sự hay sao? Hoàng hậu vô sự, như vậy người gặp chuyện chính là nàng, không những tất cả hy sinh của nàng trước giờ đều uổng phí, mà về sau nàng sẽ trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu, cho dù được Hoàng thượng sủng ái đi nữa thì tránh được một lúc cũng không thể tránh cả đời. Huống hồ Hoàng thượng chỉ có thể sủng ái nàng vài năm, từ những ngày đầu tiến cung nàng đã nhận ra sự thật này, cho nên mới tự tính cho mình một con đường. Hơn nữa đây là con đường chỉ có thể tiến không thể lùi, hoặc là cao hơn mây, hoặc là vực sâu vạn trượng.
Hoàng thượng thấy Hoắc Khinh Ly nói năng rành mạch không biết là thật hay giả, mà hoàng nhi chưa ra đời cũng không xác thực được là có hay không, ngài ngậm một bụng lửa giận cho đến bây giờ vẫn chưa phát tiết. Nếu Hoắc Khinh Ly đứng ra bảo nàng là hung thủ cũng tốt, có thể thay Hoàng hậu chịu tội, dù sao cũng phải xử lý một người vì hoàng nhi của ngài, trầm giọng nói: “Hoắc Khinh Ly, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, dùng bùa yểm đổ tội cho Tô Quý phi, còn hại Tô Quý phi ngã xuống khiến nàng sảy thai, có đúng là do ngươi gây ra không? Nghĩ kĩ đi rồi hẳn trả lời cho trẫm biết, nếu ngươi nhận tội thì giết người ắt phải đền mạng, cho dù ngươi là nhi nữ của Hoắc tướng quân đi nữa thì trẫm cũng không thể nhân nhượng!”
Hoắc Khinh Ly trái lại vẫn không chút sợ hãi, còn Tiết Tri Thiển vừa nghe xong đã cực kỳ lo sợ, bên cạnh đó Hoắc tướng quân cũng lo lắng như nàng.
Tiết Tri Thiển ít ra còn biết một chút nội tình, Hoắc tướng quân thì không hề hay biết tí gì, nhưng ông vẫn có thể tưởng tượng được. Chẳng qua con gái mình thì bản thân ông tự biết rõ, tuy rằng ngày thường xử sự không có phép tắc trên dưới, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng làm ra những chuyện tàn ác gây hại tới tánh mạng người khác mà không có bất kì lý do nào.
Như Tô Quý phi đã nói giữa các nàng không thù không oán, mặc dù có phần đại nghịch bất đạo nhưng ông cho rằng con gái mình làm như vậy nhất định là bị Hoàng hậu xui khiến, nghĩ đến đây trong lòng ông biết dù có đắc tội Hoàng hậu đi nữa thì cũng phải cứu lấy nữ nhi nhà mình: “Khinh Ly, cha biết con có nỗi khổ tâm nên mới làm ra chuyện mang tội danh lớn thế này. Đã có cha ở đây nên con không cần sợ, cứ yên tâm, mạnh dạng nói ra sự thật, dù có liều cái mạng này đi nữa cha cũng sẽ bảo vệ con bình an vô sự.” Hoắc tướng quân nghĩ không chừng là Hoàng hậu lấy ông ra để uy hiếp con gái mình.
Hoắc Khinh Ly làm sao có thể để cho Hoắc tướng quân bị cuốn vào chuyện này, vội nói: “Cha, nữ nhi trong lòng tự có chừng mực, việc này không liên quan đến cha, cha không cần tự mình gánh vác hết như vậy.”, tiếp theo lại hướng về Hoàng thượng đáp: “Hoàng thượng, trước khi trả lời câu hỏi của người có thể cho phép Khinh Ly hỏi người một vấn đề không ạ?”
Hoàng thượng không biết nàng muốn hỏi điều gì chỉ nói: “Chuẩn.”
Hoắc Khinh Ly hỏi: “Nếu như Khinh Ly nói Tô Quý phi sanh non là do một tay nàng ta bày ra khổ nhục kế, ngài có tin không?”
Hoàng thượng lập tức nổi giận: “Hoang đường! Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, ái phi sao có thể làm ra chuyện hạ lưu này!”
Tô Quý phi cũng tức giận: “Hoắc Khinh Ly, không bằng không chứng thì chớ ăn nói lung tung!”
Hoắc Khinh Ly cười khẽ: “Khinh Ly chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, thật ra Khinh Ly làm vậy chỉ vì một người.”, sau đó nàng nhìn Thái tử hỏi: “Thái tử có biết là ai không?”
Những người không biết nguyên nhân vì sao đều hít một ngụm khí, việc làm này của Hoắc Khinh Ly quả thật là lớn mật, lại còn thổi bùng lên ngọn lửa nghi ngờ. Kế hoạch này vốn dựng lên là vì Thái tử, Hoắc Khinh Ly chỉ sợ Thái tử tỏ ra bộ dạng chẳng hề hay biết gì nên nàng kiên quyết kéo y vào, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác mà nói thì Thái tử cũng không biết đến việc này.
Nghe nàng nói vậy Thái tử lại hỏi: “Chắc không phải nàng nghĩ là hài tử trong bụng Tô Quý phi tương lai sau này sẽ uy hiếp ta đấy chứ?”
Mọi người không ai nói lời nào, nghĩ đến phu thê bọn họ thực sự biết trêu trọc người khác, cư nhiên dám vạch áo cho người xem lưng, nói chuyện một chút kiêng dè cũng không có.
Hoàng thượng đang muốn mượn cơ hội đặt câu hỏi lại nghe Hoắc Khinh Ly nói với Thái tử: “Không phải, là do ta không muốn gả cho người.”
Lý do hoang đường gì đây? Hoàng thượng rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa bực tức nói: “Tại sao ngươi lại không muốn gả cho Thuần nhi? Lại còn gây khó dễ Tô Quý phi làm ra chuyện độc ác như vậy là vì cớ gì?”
“Hoàng thượng không cảm thấy đây là một kế hoạch tuyệt diệu hay sao? Nếu thành công thì thần gả cho Thái tử về sau sẽ không phải lo âu phiền muộn, không cần ngày ngày đều sống trong sợ hãi; còn nếu thất bại thì thần cũng không thể gả cho Thái tử.” Hoắc Khinh Ly giải thích một cách hợp tình hợp lý.
“Không gả cho Thái tử có rất nhiều cách, ngươi lại lựa chọn việc làm hết sức ngu xuẩn này. Trẫm không biết vì sao ngươi lại có thể không chút sợ hãi, ngươi nghĩ rằng trẫm không dám trách phạt ngươi sao?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Khinh Ly dám đứng ra thừa nhận tất đã suy tính đến tình huống xấu nhất, nhưng nếu Hoàng thượng muốn thay Quý phi nương nương báo thù thì sao người không ngại hỏi thử Quý phi nương nương xem, nếu như Quý phi nương nương muốn Khinh Ly lấy mạng đền mạng, Khinh Ly nhất định không nửa lời oán hận.”
Tô Thấm nghe thấy nàng nói vậy, tay giấu trong áo nắm chặt.
Cho dù những người khác không rõ chân tướng thế nhưng ba câu của Hoắc Khinh Ly đều nhắc tới Tô Quý phi, trong lòng họ không khỏi có chút nghi ngờ. Vả lại Hoắc Khinh Ly còn đem quyền sinh sát giao vào tay kẻ thù, thế chẳng phải là tìm đến chỗ chết sao?
Riêng Hoàng thượng nghĩ để cho Tô Quý phi quyết định sẽ làm nàng ấy cảm thấy khá hơn. Nếu xử lý Hoắc Khinh Ly thật nặng, Hoắc Tướng quân muốn hận cũng không thể trút lên người ngài; còn nếu chỉ xử phạt nhẹ, Tô Quý phi cũng không oán trách ngài được, như thế thì thật tốt, ngài liền nói: “Được, ngươi đã thẳng thắn thú nhận, vậy thì trẫm xem như đồng ý.”, rồi bảo với Tô Quý phi: “Ái phi, trẫm biết nàng vô cùng đau đớn khi mất đi hài tử, mỗi ngày luôn nghĩ tới chuyện tự tay mình giết chết hung thủ. Giờ đây hung thủ đang ở ngay trước mặt, Trẫm giao lại kẻ đó cho nàng xử lý, muốn chém muốn giết tùy nàng quyết định.”
Đâm lao thì phải theo lao, Tô Thấm chỉ có thể đáp ứng, nàng còn nhớ Tô Dĩnh từng nói với mình: nếu không nhờ Hoắc Khinh Ly cứu giúp thì nàng ấy sớm đã không còn tính mạng, nếu không nhờ có Hoắc Khinh Ly hỗ trợ thì đời này nàng ấy cũng không có cơ hội gặp lại mình.
Tô Dĩnh là biểu muội của nàng, ngay cả chính bản thân của Tô Thấm cũng không biết kể từ khi nào nàng lại dành cho biểu muội loại tình cảm như thế. Nàng chỉ nhớ rõ lúc được chọn làm tú nữ, một mình chuẩn bị rời khỏi quê hương, chợt nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn kia đứng bên bờ đang nhìn mình đi xa, trong lòng nàng nảy sinh cảm giác nhớ thương khiến cho nàng vẫn không dám đối mặt với nó.
Nhưng rồi trong nháy mắt nàng bỗng nhận ra cái người ăn nhờ ở đậu, nhìn như nữ hài tử hiếu thuận gọi dạ bảo vâng kia sớm đã chiếm giữ lòng mình. Ngay lúc Tô gia đang trên đà xuống dốc, nguyện vọng của phụ thân là muốn ký thác toàn bộ trọng trách lên người nàng, mong nàng trọng chấn môn mi (nhờ người có được địa vị cao trong xã hội mới có thể phục gia hưng thịnh), chỉ có cô nương này thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng không vì công danh lợi lộc. Thế mà nàng lại chịu trăm cay nghìn đắng, phản bội tất cả những gì có thể để được làm Quý phi, giúp cho Tô gia một lần nữa trở nên quyền quý như xưa.
Nhưng có một ngày mẫu thân nói cho nàng biết Tô Dĩnh không chịu lập gia thất lại đi tìm cái chết, giống như sét đánh giữa trời quang, nàng ấy là người ngoài cung duy nhất khiến nàng nhớ tới, thế nhưng sự thật tàn khốc khiến cho phần tươi đẹp còn sót lại trong nàng cũng bị xóa bỏ. Nếu như An Bình có thể sớm một chút hẹn nàng bỏ trốn, nàng sẽ không màng tất cả mà rời đi, nhưng đáng tiếc lại quá muộn, bên ngoài cung đã mất đi thứ mà nàng lưu luyến, An Bình cũng không còn giá trị lợi dụng nữa nên nàng tiếp tục từng bước leo đến mục đích sống còn như hiện tại. Do đó mà nàng mang thai, thực ra trong mấy năm nay nàng đã có thai hai lần, chẳng qua là bị nàng dùng dược phá đi, đến khi nàng thật tâm muốn giữ đứa bé thì bởi vì thai vị không ổn định nên sảy thai, có lẽ đây chính là báo ứng của nàng.
Tuy nhiên nàng không thể để cho đứa bé này chết một cách oan uổng như thế được, cho nên đã dụng tâm bài trí thật cẩn trọng, mất đi hài tử không có nghĩa là không thể có nữa, nhưng muốn giành lấy ngôi vị Hoàng hậu là cơ hội hiếm có, thành công chỉ còn cách một bước thế mà lúc này lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, người này lại là ân nhân cứu mạng Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh đang ở bên ngoài điện, chắc chắn nàng ấy biết rõ tình hình diễn ra bên trong. Tô Thấm có chút do dự: nếu như đả thương đến Hoắc Khinh Ly, sợ là Tô Dĩnh không thể hiểu cho nàng, nếu tha cho Hoắc Khinh Ly, vậy thì mọi công sức đều uổng phí, quả thực là hết sức khó khăn! Hơn nữa Hoàng hậu còn đang nhìn nàng chằm chằm, nàng lùi một bước, Hoàng hậu nhất định tiến thêm một bước, nàng có thể sẽ thua đến không còn manh giáp.
Trên mặt Tô Thấm âm tình bất định, không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì, An Bình cũng không ngoại lệ, tiếp xúc nhiều năm như vậy mà nàng vẫn chưa thể hiểu rõ được con người của Tô Thấm.
Mà thứ Hoắc Khinh Ly đánh cuộc chính là sự do dự này của nàng.
Từ lúc Tiết Tri Thiển bắt đầu tiến vào cánh cửa này trong lòng không hề yên ổn chút nào, nhìn thấy Hoắc Khinh Ly từ nãy đến giờ vẫn cứ ngươi lừa ta gạt, so với Hoắc Khinh Ly thì nàng như đang ngồi trên đống lửa nhưng lại không thể giúp được gì, chỉ âm thầm lo lắng không thôi. Đối với những người trong đại điện lúc này thì nàng có địa vị thấp nhất, ở bên ngoài cho dù có diễu võ dương oai thế nào thì trước mặt bọn họ mới nhận thấy rằng thế nào là thấp cổ bé họng, nàng âm thầm rón rén chuyển đến bên cạnh An Bình nhỏ giọng hỏi: “Tô Quý phi sẽ không làm khó Khinh Ly chứ?”
An Bình lắc đầu, Tiết Tri Thiển đang định vui mừng thì nghe An Bình nói: “Không biết.” Tâm Tiết Tri Thiển nhất thời trầm xuống, ngay cả An Bình cũng không biết, như vậy cho dù nàng có đưa ra biện pháp gì đi nữa cũng chưa chắc có hiệu quả. Bây giờ Hoắc tướng quân cũng mang danh tội nhân, sợ rằng cũng không thể bảo vệ được Hoắc Khinh Ly, trong đại điện lúc này chỉ còn một người nàng có thể nhờ cậy, Tiết Tri Thiển kéo Tiết Thừa tướng sang một bên cầu xin: “Cha ơi, nếu như cha nói thì Hoàng thượng nhất định sẽ nghe, cha chắc chắn sẽ giúp được Khinh Ly mà.”
Tiết Thừa tướng lập tức giận dữ thấp giọng mắng: “Nàng ta phạm tội khi quân, bảo cha làm sao nhúng tay vào được?”
“Cha đã biết rõ tâm tư của con, nếu như Khinh Ly chẳng may xảy ra chuyện gì thì nữ nhi tuyệt đối không thể sống tiếp nữa đâu!” Tiết Tri Thiển uy hiếp nói.
Tiết Thừa tướng vội kéo nàng lại gần một chút bảo: “Con không được cố tình gây sự có được không hả? Việc này không chỉ liên quan đến Hoàng hậu và Thái từ mà còn liên quan đến một mạng người. Khinh Ly trăm vạn lần không nên làm hại đến tính mạng người vô tội, con kêu cha giúp nàng ta thế nào đây?”
Tiết tri Thiển phản bác: “Vốn dĩ Khinh Ly bị oan, nàng chỉ là rơi vào tình thế cấp bách mới buộc phải thừa nhận.”
Tiết Thừa tướng nói: “Đây cùng lắm chỉ là suy nghĩ của riêng con, nàng ta vốn dĩ có thể không nhận tội, vậy còn có lý do gì có thể quan trọng hơn tính mạng nàng ta đây?”
Đương nhiên là để các nàng được trọn đời bên nhau rồi.
Có điều lời này có nói cũng như không, Tiết Tri Thiển đang suy nghĩ tìm một lý do thuyết phục hơn thì nhìn thấy Đào nữ quan và Chúc ma ma cách nàng không xa, lập tức nảy ra chủ ý: “Khinh Ly làm như vậy thật ra là để cứu con!”
Tiết Thừa tướng lấy làm kinh hãi, không biết lời này của nàng từ đâu tới liền trách mắng: “Chuyện này không có nửa điểm liên quan tới con, chớ có nói bừa!”
“Cha có biết vì sao Khinh Ly không chịu gả cho Thái tử không?” Tiết Tri Thiển hỏi.
Tiết Thừa tướng nói: “Không phải mới vừa rồi nàng ta đã nói rồi đó sao?” Tất nhiên Tiết Thừa tướng biết còn có một nguyên nhân khác, tới bây giờ ông cũng không thể lý giải được vì sao hai nữ hài tử có khả năng nảy sinh tình cảm với nhau, quả thực là chuyện hết sức hoang đường.
Tiết Tri Thiển lắc đầu phủ nhận, sau đó ghé vào bên tai Tiết Thừa tướng thì thầm.
Sắc mặt Tiết Thừa tướng đại biến, thất thanh: “Cái gì!”
Một tiếng kia thu hút sự chú ý của mọi người lại đây, trong lúc phụ tử bọn họ đang thì thầm với nhau thì Tô Quý phi đang nói được nửa câu bỗng bị Tiết Thừa tướng cắt ngang: “Nếu Hoàng thượng đã để cho thần thiếp tự quyết định, vậy thần thiếp sẽ không chối từ, thần thiếp muốn Hoắc Khinh Ly…”
“Chẳng lẽ Tiết ái khanh có lời muốn nói sao?” Hoàng thượng hỏi.
Tiết Thừa tướng định phản bác: “Thần không…”, ống tay áo lại bị Tiết tri Thiển kéo nhẹ nên đành nuốt lời muốn nói vào trong, ông dừng một chút mới nói: “Thần chỉ muốn hỏi Tô Quý phi định xử lý Khinh Ly như thế nào ạ?”
Tô Quý phi nhẹ nhàng nói ra nửa lời còn lại: “Vậy thì nợ máu phải trả bằng máu.” Nàng không tin Hoàng hậu lại có thể ngồi yên mà không để ý tới, vì đây chính là một ván cờ.
Lúc này không chỉ Hoàng thượng mà ngay cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Quý phi nhìn xinh đẹp thanh khiết thế kia nhưng tâm địa lại tàn nhẫn đến vậy.
Hoàng thượng đang tính giảng hòa: “Ái phi…” Vốn là ngài cũng không muốn Hoắc Khinh Ly phải chết.
Tô Quý phi lại giành trước một bước: “Cầu xin Hoàng thượng thay thần thiếp làm chủ.”
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, huống hồ là từ miệng của Hoàng đế nói ra. Mặc dù Hoàng thượng cảm thấy khó xử nhưng đành phải đáp ứng, chỉ trách Hoắc Khinh Ly gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác được.
Còn kẻ chủ mưu Hoắc Khinh Ly vẫn giữ nguyên tư thái địch không động ta không động, giống như chuyện này không hề liên quan tới nàng vậy, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.
Tiết Thừa tướng cùng Hoắc Tướng quân cơ hồ là mở miệng cùng lúc: “Thần có lời muốn nói.” Hai vị quyền thần liếc mắt nhìn nhau. Hoắc Tướng quân vì Hoắc Khinh Ly cầu xin là chuyện hợp tình hợp lý, thế nhưng Tiết Thừa tướng đứng ra lại có chút bất ngờ, có điều không khó nhận ra chuyện này có liên quan tới Tiết Tri Thiển vì lúc nãy hai cha con họ nói chuyện cũng được một lúc.
Hoắc Tướng quân muốn nói gì, Hoàng thượng không cần nghĩ cũng biết, trái lại ngài muốn biết ý tứ của Tiết Thừa tướng liền bảo: “Tiết ái khanh, mời nói.”
Tiết Thừa tướng tạ ơn Hoàng thượng, trong khoảng thời gian ngắn nhất nghĩ ra biện pháp đối phó, Hoắc Khinh Ly sống chết ra sao không liên quan tới ông, nhưng còn con gái ông thì không thể mặc kệ được, dù sao ông cũng không lo lắng Hoắc Khinh Ly nói ra điều gì gây bất lợi cho nữ nhi nhà mình mà là sợ chính con gái ông tự đứng ra nhận tội. Hơn nữa, câu “Khinh Ly không may xảy ra chuyện gì, nữ nhi tuyệt đối không thể sống tiếp”, nếu con gái ông thực sự làm vậy thì hỏng mất.
Thái tử phi thất thân dĩ nhiên là trọng tội, thế nhưng không phải tội đáng chết, một câu nợ máu phải trả bằng máu của Tô Quý phi là muốn đòi mạng người, Hoắc Khinh Ly tuyệt đối không thể chết. Kỳ thực ông không tin Hoắc Khinh Ly có thể làm ra loại chuyện tàn ác này, bằng không con gái ông sẽ không vì nàng mà một lòng liều mạng bảo vệ như thế.
Tiết Thừa tướng hỏi Tần đại nhân ở bên cạnh đang “im lặng phòng thân”: “Tần đại nhân, mới vừa rồi ông bẩm báo với Hoàng thượng ba sự việc, trước tiên là hai chuyện về Hoắc Tướng quân. Vậy còn chuyện thứ ba là để nữ quan nghiệm thân Hoắc Khinh Ly, chẳng lẽ Tần đại nhân đã biết gì đó sao?”
Tần đại nhân không biết vì sao Tiết Thừa tướng lại lôi chuyện này ra, Hoắc Khinh Ly sẽ bị xử tử, thất thân hay không có còn quan trọng nữa đâu, hơn nữa lại ảnh hưởng đến thanh danh hoàng thất, vậy thì nên che đậy đi không phải tốt hơn ư? Nếu đúng như lời Ôn Tử Nhiên nói Hoắc Khinh Ly không còn toàn diện thì tử hình vẫn là tội chết, lại còn khiến cho Thái tử phải hổ thẹn, thế cần gì phải làm chuyện dư thừa kia?
Hoàng thượng cũng nghĩ vậy bèn nói: “Nếu Hoắc Khinh Ly đã định án rồi thì đừng vội nhắc lại việc này.”
Tiết Thừa tướng không đồng ý: “Hoàng thượng, không phải vi thần muốn tranh cãi, càng không phải muốn gây khó dễ cho vãn bối, chỉ là vi thần cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái, hai chuyện này có thể liên quan tới nhau.”
Hoàng thượng khó hiểu: “Liên quan thế nào?”
Tiết Thừa tướng trực tiếp hỏi Khinh Ly: “Khinh Ly, lão phu hỏi ngươi, vì sao ngươi không chịu gả cho Thái tử?”
Hoắc Khinh Ly nhất thời không hiểu ông muốn nói gì chỉ trả lời: “Lúc nãy Khinh Ly đã nói rồi ạ.”
“Ngươi nói dối!” Tiết Thừa tướng đột nhiên quát to.
Hoắc Khinh Ly có chút giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Tri Thiển đứng sau lưng Thừa tướng liên tục nháy mắt với nàng, trong lòng lập tức sáng tỏ, Tiết Thừa tướng đang muốn giúp nàng, có Tiết Thừa tướng hỗ trợ nàng như vậy sẽ tốt hơn, vừa có thể giúp nàng thoát thân, vừa tránh để Hoàng hậu ra mặt làm lớn sự việc lên. Mặc dù nàng không hy vọng Hoàng hậu xảy ra chuyện, thế nhưng cũng không hy vọng Tô Quý phi gặp khó khăn, về phần sau này bọn họ đấu đá như thế nào thì chuyện đó cũng không liên quan tới mình nữa, không cần phải để ý tới.
Tuy không biết Tiết Thừa tướng đang có diệu kế gì nhưng nàng nhất định sẽ phối hợp.
“Những điều Khinh Ly nói là thật.” Hoắc Khinh Ly nói như vậy.
Tiết Thừa tướng nói: “Sở dĩ ngươi không chịu gả cho Thái tử là bởi vì ngươi không còn trong sạch, không thể để cho nữ quan nghiệm thân nên mới làm ra những chuyện này.”
Hoắc Khinh Ly lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng phủ nhận: “Không phải.”
Hoàng hậu nghe thấy vậy nhíu chặt mi. Do không có bằng chứng chứng minh Tô Quý phi một tay bày ra quỷ kế nên Hoắc Khinh Ly mới nghĩ ra chiêu này: trước tiên Hoắc Khinh Ly đứng ra nhận tội, kế đến Hoắc Tướng quân đứng ra cầu xin cho Hoắc Khinh Ly miễn tội chết, như vậy bà sẽ không cần phải bận tâm.
Nhưng con người một khi đã có tham niệm thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, kế hoạch đầu tiên của Tô Quý phi thất bại, khẳng định nàng ta sẽ còn tiếp tục bày mưu tính kế, có phòng bị sẵn thì chứng cứ không khó tìm ra, khi nhân chứng vật chứng đều đủ, đến lúc đó Tô Quý phi không thể nào chối cãi được nữa.
Về phần Hoắc Khinh Ly không thể gả cho Thái tử cũng là ứng với tình hình hiện tại, nếu Hoắc Khinh Ly gả cho Thái tử, Hoàng thượng đa nghi thì chỉ càng thêm khó khăn hơn, ngược lại đối với Thái tử sẽ bất lợi; Hoắc khinh Ly nếu đã là người của mình thì dù cho có gả hay không cũng như nhau mà thôi.
Hiện giờ nghe Hoắc Khinh Ly nói không muốn gả cho Thái tử ắt hẳn còn có nguyên nhân khác, hơn nữa lại là việc tối kỵ với nữ nhân, một hoàng hoa khuê nữ cư nhiên lại không còn trong trắng. Hoắc Khinh Ly làm như vậy chỉ có một lý do, nàng biết sẽ không thể gả cho Thái tử nên mới nghĩ ra trò lừa gạt kia chỉ vì không muốn mất đi sự tín nhiệm của mình đối với nàng mà vượt qua ải kiểm tra, tất nhiên còn có thể che giấu đi chuyện xấu của nàng.
Lấy võ công cùng tâm cơ của Hoắc Khinh Ky thì người khác vốn không ép buộc được nàng, chỉ có thể dựa vào sự tự nguyện của nàng ta. Có điều trước hay sau khi nàng trở thành Thái tử phi, bất kể như thế nào đi nữa thì việc mất đi trinh tiết không thể nào tha thứ được.
Chẳng trách mới vừa rồi nữ quan nói muốn nghiệm thân, Hoắc Khinh Ly lại dùng mọi cách để trì hoãn, hóa ra chuyện này là có thật, trong lòng đã có đáp án nhưng còn muốn xác thực một lần nữa, không đợi Tiết Thừa tướng hỏi lại thì Hoàng hậu liền quát lên: “Khinh Ly, lời Tiết Thừa tướng nói là thật ư?”
Hoắc Khinh Ly còn muốn chối cãi thì thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng hậu lập tức ngậm miệng lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hoàng hậu nói tiếp: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Chúc ma ma, lập tức đem nàng đi nghiệm thân cho bổn cung, nếu đúng như vậy thì bổn cung tuyệt không thể tha thứ, dám khiến cho hoàng nhi ta hổ thẹn, quả thực là hết sức to gan!”
Thái tử sau này chính là vua của một nước.
Việc này không đề cập tới cũng không sao, nhưng đã nói ra rồi đương nhiên Hoàng thượng cũng rất tức giận, đây là chuyện hậu cung nên ngài sẽ không can thiệp đến quyết định của Hoàng hậu.
Lão ma ma đáp ứng một tiếng tiến về phía trước.
Hoắc Khinh Ly nhìn ra được Hoàng hậu nương nương thật sự nổi giận, thứ nhất là vì Thái tử, thứ hai là vì lừa gạt bà, quả nhiên tất cả tín nhiệm giữa hai người xây dựng đều dựa trên lợi ích lẫn nhau. Cho dù trước đó nàng đã giúp bà ta làm nhiều chuyện thế nhưng đều là giỏ trúc múc nước công dã tràng, bỏ công nhiều như vậy mà không được chút lợi lộc nào, quả thật có chút đau xót. Đã thất thân rồi thì cần gì phải đi nghiệm thân nữa, Hoắc Khinh Ly hướng về Chúc ma ma khoát tay áo nói: “Không cần làm phiền đến ma ma, Tiết Thừa tướng nói không sai chút nào.”
Suy đoán là một chuyện nhưng chứng thực lại là chuyện khác, kẻ không biết thì trong mắt tỏ vẻ khinh thường, còn Hoắc Tướng quân thì hết sức kinh hãi.
Hoắc Khinh Ly nhếch một nụ cười nhạt, trong mắt người khác là khinh thường nhưng đối với nàng lại vô cùng tự hào, bởi vì thân thể của nàng không phải của ai khác mà là của Tiết Tri Thiển. Hai người yêu nhau, trao mình cho nhau thì có gì không phải?
“Kẻ đó là ai?” Hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ hỏi.
Hoắc Khinh Ly bình tĩnh như không đáp: “Nương nương, người cũng biết là thần sẽ không nói ra mà.” Kỳ thực ngụ ý chính là ta không bán đứng người thì tất nhiên cũng sẽ không bán đứng người khác.
Hoàng hậu thế nào lại không nghe ra được ý này, càng thêm tức giận trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng mình không nói thì bổn cung không có cách nào bắt ngươi nói ra sao?”
Tất cả mọi người nghe thấy giọng điệu kia đều nghĩ nhất định muốn dùng đến đại hình.
Trong lòng Tiết Tri Thiển hoảng hốt, đang muốn ra mặt thì bị Tiết Thừa tướng giữ lại, nếu nàng thực sự đi thú nhận sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn. Tiết Tri Thiển chỉ là đang nóng lòng, bị Tiết Thừa tướng ngăn cản lập tức tỉnh táo lại, lúc này nàng không thể gây thêm phiền phức cho Hoắc Khinh Ly, hơn nữa nếu cha nàng quyết định nói ra chuyện này thì chắc chắn đã nghĩ ra được kế sách gì đó.
Quả nhiên kế đến liền nghe thấy Tiết Thừa tướng nói: “Hoắc Khinh Ly mất đi trinh tiết là việc không thể tha thứ, nhưng mà mới vừa rồi vi thần cũng đã nói, Hoắc Khinh Ly phạm phải sai lầm kia nhất định sẽ không thể gả cho Thái tử. Nếu đã không thể gả cho Thái tử thì cần gì phải hao tổn tâm trí hãm hãi một người không mang lại một chút lợi ích nào với mình như vậy để làm gì?
Hoàng thượng hỏi: “Ý Tiết Thừa tướng muốn nói Hoắc Khinh Ly giúp người khác chịu tội thay ư?”
Tiết Thừa tướng đáp: “Chuyện này phải hỏi chính nàng ta.”
Hoắc Khinh Ly cảm giác có ánh mắt như dao nhỏ đằng sau lưng mình, không cần quay lại cũng biết đó là Hoàng hậu. Hoàng hậu có thể bất nhân nhưng nàng lại không thể bất nghĩa, chẳng qua Tiết Thừa tướng đã tạo ra cơ hội này cho nàng nên nàng không thể dễ dàng đánh mất nó, việc này quả thực hết sức khó xử.
Đột nhiên một thanh âm trầm thấp vang lên mang theo vài phần uể oải: “Khinh Ly, cha hỏi con một lần nữa, người làm hại Tô Quý phi sanh non có phải là con hay không? Nếu con thừa nhận, cha không còn gì để nói nữa, có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm này tuyệt đối không phải là nữ nhi của ta, con sống hay chết cha cũng sẽ không xen vào; nếu con vô tội thì hãy lớn tiếng nói ra sự thật, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ vì một chữ lý, trâu già còn có lòng chở che con nghé, huống hồ là ta. Cha biết con từ trước đến nay không muốn gả cho Thái tử chắc chắn là đã có người trong lòng, chuyện đã đến mức này rồi lại càng không thể gả cho Thái tử được. Cha chỉ muốn dùng công trạng nửa đời của bản thân để cầu xin Hoàng thượng đổi lấy một mạng của con, hãy tự quyết định đi.”
Trong đại điện nhất thời trở nên yên lặng, giống như cho Hoắc Khinh Ly thời gian suy nghĩ.
Người khác đều nghĩ Hoắc Khinh Ly đang do dự, nhưng không biết rằng trong lòng Hoắc Khinh Ly đang tự giễu cợt mình, rõ ràng là chuyện cực kỳ đơn giản, vì sao lại biến thành tình trạng như bây giờ? Thực ra nàng chỉ cần nói với Hoàng thượng mình không còn là xử nữ nên không thể gả cho Thái tử, muốn chém muốn giết tùy ngài định đoạt, chẳng phải thế là xong rồi sao?
Hoàng hậu thế nào, Tô Quý phi ra sao thì có can hệ gì tới nàng chứ? Cha quan tâm lo lắng cho nàng, Tiết Tri Thiển đối với nàng tình sâu thăm thẳm, thế nhưng nàng lại có mắt không tròng, cứ nghĩ bản thân thông minh nên một mực cùng những người không quan trọng tranh đấu đọ sức, còn tự cho mình là đúng đi bày mưu tính kế, vậy Hoàng hậu, Tô Quý phi có người nào mà không tâm sâu như biển đây? Sợ rằng trong mắt hai người họ nàng chẳng khác gì một tên hề đang làm trò. Nàng mong muốn giữ lại tánh mạng sau đó cùng Tiết Tri Thiển an an ổn ổn sống qua ngày, chỉ cần như thế thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tri Thiển, thấy Tiết Tri Thiển cũng đang nhìn mình. Mấy ngày qua giữa các nàng luôn có khoảng cách thế này, ngay cả nói một câu trọn vẹn cũng không thể, nàng quả thực chịu đựng đủ rồi, nhìn vào mắt Tiết Tri Thiển phát ra động lực cổ vũ càng khiến nàng thêm xác định ý nghĩ trong lòng.
Nàng lại nhìn Hoàng hậu và Tô Quý phi, một lạnh lùng, một vô tình, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới bên cạnh Hoắc Tướng quân tràn ngập áy náy nói: “Cha, nữ nhi khiến người chịu vất vả rồi, nữ nhi thừa nhận lý do không thể gả cho Thái tử là thật, cho dù người nữ nhi thích là ai đi nữa thì con chỉ hy vọng cha sẽ đồng ý tác thành cho chúng con, còn chuyện của Tô Quý phi, nữ nhi vô tội, sở dĩ con thú nhận là do nhất thời bản thân suy nghĩ không thông, người khác không liên quan đến việc này. Về phần hung thủ thật sự là ai, trong lòng kẻ đó tất sẽ rõ, cho tới bây giờ nữ nhi đã bị kẻ đó quay lưng không muốn tiếp tục để ý tới chuyện ân oán này nữa, kẻ đó có chịu bỏ qua cho nữ nhi hay không cũng chẳng còn quan trọng, cứ tùy kẻ đó định đoạt đi. Cha, nữ nhi nói những lời này là thật lòng, người nhất định phải tin tưởng con.”
Hoắc Tướng quân xúc động: “Cha tin tưởng con.”, tiếp đến giống như cầu tình với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, con không dạy dỗ là lỗi của cha. Tiểu nữ còn nhỏ tuổi, do thần không biết giáo dục con nên nó mới phạm phải sai lầm hôm nay, hơn nữa bởi vì lúc nhỏ Khinh Ly không có mẫu thân thương yêu, vi thần là một thô nhân không hiểu tâm tư nhi nữ mới dẫn đến hôm nay không thể đem nó gả cho người khác, ngay cả người trong lòng nó là ai cũng không biết. Bây giờ nó phạm phải sai lầm này đã không còn cách vãn hồi, vi thần bằng lòng lấy công chuộc tội, cầu xin Hoàng thượng tha cho Khinh Ly một mạng.”
Không ngoài dự liệu, Hoàng thượng thực sự giận tím mặt: “Trong mắt hai cha con ngươi còn có trẫm hay không? Hoắc Khinh Ly, người thừa nhận là ngươi, phủ nhận cũng là ngươi, trẫm làm sao biết những lời ngươi nói câu nào là thật, câu nào là giả đây? Vả lại dám làm thì dám nhận, để cha ngươi khắp nơi đứng ra thay mặt cho ngươi như vậy thì còn tính là gì nữa? Bản án đã được ban, ngươi không được phép phản cung, bây giờ tội chồng thêm tội càng không thể tha thứ được. Thế nhưng, Hoắc Tướng quân vừa nãy đã nói lấy công lao khổ cực nhiều năm qua để trao đổi, trẫm sẽ chừa lại cho ngươi một mạng toàn thây, ban cho một chén rượu độc, tự mình xử lý đi! Trẫm chỉ cho ngươi ba ngày giải quyết tâm nguyện còn chưa dứt. Hoắc Tướng quân, trước kia khanh không biết cách dạy dỗ nhi nữ để nó có những suy nghĩ không đúng, nể tình khanh đã có công đối với xã tắc, trẫm tha cho khanh tội chết, tước chức Đại tướng quân của khanh xuống làm lính hầu đoái công chuộc tội! Hoàng hậu, trong chuyện này tuy rằng nàng không phạm tội, mặc dù nàng là người đứng đầu trong hậu cung thế nhưng lại để phát sinh chuyện như vậy, bụng làm dạ chịu, bây giờ trẫm sẽ thu hồi kim ấn của nàng đưa cho Tô Quý phi tạm quản, chờ nàng tự kiểm điểm bản thân thật tốt trẫm sẽ trả lại cho nàng. Ý trẫm đã quyết, ai cũng không được phép cầu xin, bằng không cũng sẽ lãnh phạt!”
Đây mới là bậc đế vương, nhất ngôn cửu đỉnh.
Không cho phép bất luận kẻ nào được phản bác, Hoàng thượng phẩy tay áo mang theo Tô Quý phi rời đi lưu lại những người khác trơ mắt nhìn không nói nên lời, ngẩn người tại chỗ thật lâu…
Trong trận đấu lần này, Tô Quý phi là người thắng lớn nhất.
“Hoàng thượng, người thật sự muốn xử tử Hoắc Khinh Ly ư?”
“Ái phi nghĩ làm vậy không ổn sao?”
“Rất ổn thỏa.”
“Khinh Ly, nàng có sợ chết không?”
“Không sợ, còn nàng?”
“Sợ, nhưng mà chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
“…”
Bên ngoài cửa sổ màn đêm vừa buông xuống, trên bàn được bày sẵn hai ly rượu, dưới ánh nến lung linh mờ ảo hiện ra mũ phượng khăn voan càng ánh lên sắc đỏ tươi thắm…