Các thành viên của đoàn làm phim thường nói rằng quay phim với diễn viên nhí gần giống như một “cơn ác mộng”. Tất nhiên, không phải diễn viên nhí cũng đều như vậy. Nhưng vừa quay phim lại vừa an ủi và xoa dịu những cảm xúc khó chiều của trẻ con là một công việc khó khăn.
Theo quan điểm của đạo diễn, người phải xem xét cách diễn viên thể hiện cảm xúc, giọng điệu đối thoại và thậm chí cả ngữ điệu của họ, đôi khi làm việc với diễn viên nhí trông liều lĩnh như cố gắng đập vỡ một hòn đá bằng một quả trứng. Mặt khác, một diễn viên nhí diễn xuất dưới áp lực bởi bố và mẹ sẽ có cảm giác như đang gặp phải điều gì đó và khiến họ không thể diễn được. Do đó việc quay phim với diễn viên nhí như thế gây khó khăn với cả hai bên.
"Có điều gì mà em không hài lòng không ?"
Myeonghan nhìn xuống cậu bé đang cẩn thận xem xét hợp đồng trước mặt mình. Thông thường, giám đốc tuyển diễn viên chỉ chịu trách nhiệm tuyển chọn thử vai. Công việc của họ là tuyển dụng diễn viên quần chúng và diễn viên phụ trong khi cân nhắc sở thích của đạo diễn. Có thể nói rằng phí xuất hiện của diễn viên nhí nằm ở mức thấp vì mức lương của họ nằm trong khoảng mức 1 và mức 5 theo thang lương của đài truyền hình quy định.
"Em thích tiền lương."
Những gì Yeongguk nói không phải là nói dối. Sau khi đóng vô số vai nhỏ ở kiếp trước, cậu tự nhiên biết được mức cát xê mà các diễn viên nhí được trả là bao nhiêu. Trừ khi bạn là diễn viên nhí thuộc một công ty lớn và được đánh giá cao, phí xuất hiện mỗi tập thường dao động trong khoảng từ 1 triệu won đến ít nhất là 100.000 won. Có lẽ điều quan trọng nhất đối với một diễn viên nhí là việc tích lũy kinh nghiệm trong lĩnh vực này và tạo nên sức ảnh hưởng. Mặt khác, phí xuất hiện của Jang Yeongguk là mức cát xê cao nhất đối với một diễn viên nhí và là tân binh mới vào nghề. Có vẻ như ảnh hưởng của nhà sản xuất nối tiếng đã phát huy tác dụng.
“Vậy thì ?”
"Em biết rằng cảnh quay của em chỉ kéo dài đến tập thứ ba, nhưng ngày quay phim cuối cùng lại trùng với ngày khai giảng của trường em”
“Cái gì ?”
Yoo Myung nhanh chóng kiểm tra lịch quay ban đầu được ghi trong hợp đồng. Việc quay phim không diễn ra đột ngột vì nó đã được lên kế hoạch từ trước. Đặc biệt đối với những bộ phim truyền hình bị ảnh hưởng bởi khán giả và giám đốc điều hành đài phát sóng, rất nhiều thứ đã xảy ra trong giai đoạn sản xuất. Từ tuyển dụng đến casting, nghiên cứu sơ bộ, thông báo sản xuất, đây được coi là tiền thân của ngành công nghiệp phim truyền hình và điện ảnh Hàn Quốc.
Lịch trình ban đầu được chuẩn bị cho tất cả những trường hợp phức tạp này. Việc thức suốt đêm vào cuối ngày là điều đương nhiên, khi có rất nhiều kịch bản phụ. Nhưng nếu có bất kỳ sự gián đoạn nào trong giai đoạn đầu đều có thể dẫn đến thảm họa lớn. Do đó, các AD của đài phát sóng coi lịch trình ban đầu này như thể đó là mạng sống của họ, thậm chí còn cầu nguyện mỗi sáng để mọi thứ suôn sẻ.
"Anh có thể điều chỉnh nó chỉ trong một ngày được không ạ ?"
“Yeongguk, nghỉ học chỉ một ngày vào ngày khai giảng không được sao? Anh sẽ đích thân nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của em và gửi một lá thư xin phép đến trường.”
"Nhà sản xuất, em thực sự muốn giành được giải thưởng. Nếu khó điều chỉnh anh có thể edit các cảnh từ tập 3 của em. Nhìn qua thì nhà đài chỉ tính phí xuất hiện đến tập 2 vì diễn viên nhí chỉ xuất hiện trong vài cảnh được cắt ở tập 3. Vui lòng quyết định xem anh sẽ trả phí xuất hiện cho em tối đa 3 tập hay chỉ quay đến tập thứ 2. Em sẽ chỉ làm việc với số tiền mà em được trả”
"Hử."
Tôi biết điều này thật điên rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế này. Tôi bảo anh ấy phải đi cùng mẹ để ký hợp đồng nhưng anh ấy khẳng định rằng mình được mẹ cho phép ký hợp đồng, thậm chí còn mang theo chữ kí và chứng minh nhân dân của mẹ mình đến. Những lời nói của nhóc ấy lúc đó thật ấn tượng
“Ngài đạo diễn, anh có biết tại sao người dân ở chợ Namhan lại chăm chỉ đến vậy không? Ngoại trừ những ngày nghỉ lễ khi chợ đóng cửa, nếu lười biếng dù chỉ một ngày, anh sẽ không thể kinh doanh được. Ngay cả chỗ bán cá cũng có thể bị người khác chiếm mất. Việc em khăng khăng đòi mẹ dẫn theo cũng giống như bảo em đóng cửa hàng vậy. Anh không muốn thấy mẹ em và em ngồi ngoài đường, đúng không ?"
Không thể thắng cậu nhóc trong cuộc tranh cãi
"Được rồi, anh đảm bảo phí xuất hiện sẽ được giải quyết rõ ràng. Vì vậy, hãy quay phim cho đến tập thứ ba nhé."
"Thay vì một lời hứa bằng lời nói, không phải sẽ tốt hơn nếu đưa nó vào như một điều khoản đặc biệt trong hợp đồng phải không ?"
“Anh không thể cãi thắng em được, cứ làm như vậy đi”
Yeongguk giơ cả hai tay lên và mỉm cười rạng rỡ. Nhìn vào vẻ ngoài của cậu nhóc, cậu ấy trông giống như một cậu bé nhưng nói chuyện với cậu giống như đang trò chuyện với một người bạn cùng tuổi đã trải qua tất cả.
“Nhân tiện, Yeongguk, em có thể diễn xuất tốt trước ống kính không? Anh không lo lắng về việc nhóc phải ghi nhớ kịch bản, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc diễn xuất. Anh không biết tại sao anh lại nói điều này với em , nhưng anh đã đặt nhiều kỳ vọng vào dự án này”
Ngày Yoo Myeonghan chứng kiến buổi đọc kịch bản của Jang Yeongguk, anh ấy cảm thấy như mình bị ma ám. Anh ấy có trực giác rằng mình không thể để đứa trẻ này đi và ngay lập tức gọi điện để hủy việc tuyển diễn viên nhí ban đầu. Anh ấy thậm chí còn bị giám đốc casting người thân thiết với anh chỉ trích, nhưng anh ấy vẫn tin rằng quyết định của mình là đúng.
"Anh đang lo lắng à?"
“Có phải em có thể đọc được suy nghĩ của anh không?"
"Việc anh nghĩ như vậy đó là điều đương nhiên với tư cách của nhà sản xuất. Tại trường quay không chỉ có máy quay mà còn có nhân viên và đông đảo người dân kéo đến xem ở các cảnh quay ngoài trời, làm sao một diễn viên mới, đặc biệt là một đứa trẻ, có thể vượt qua được áp lực của trường quay như vậy? Anh có phải đang lo là em sẽ bật khóc trên phim trường và trì hoãn việc quay phim không ?”
"Yeongguk, em đang đi guốc trong bụng anh à. Làm sao mà em có thể biết được suy nghĩ của anh"
“Em đã xem một bộ phim tài liệu cách đây vài năm về những khó khăn của các PD đài truyền hình. Họ nói rằng làm việc với các diễn viên nhí là một cơn ác mộng. Nhưng anh đừng lo lắng quá.”
Cậu nhóc cầm một bản sao hợp đồng và nói thêm,
“Ít nhất thì em cũng biết phép lịch sự.”
***
Với tiếng kêu của hải âu hòa cùng tiếng sóng biển, cái nóng của Chợ Namhang còn gay gắt hơn cả cái nắng mùa hè thiêu đốt. Trong số đó, có một cậu bé thu hút sự chú ý của khách du lịch bằng sự năng động của mình.
"Này, đừng chỉ đi ngang qua, hãy đến nhìn xem. Bạn không thể thấy những con cá tươi như vậy ở những khu vực khác. Bạn có thể chế biến bằng cách nướng hoặc hấp, phần đầu còn lại có thể làm thành một món súp ngon tuyệt. Sẽ thật hoàn hảo nếu như kết hợp món cá này với một chai soju vào tối nay !"
Một cậu bé, trông như chưa bao giờ uống một ly soju, thốt lên một câu cảm thán, khiến mọi người xung quanh bật cười. Khách du lịch đang say sưa tham gia buổi chào hàng như thể họ đang xem một vở kịch. Giống như đang ở sân khấu, các du khách tiến đến gần nhân vật chính, như bị mê hoặc
"Làm sao một đứa trẻ có thể ăn nói lưu loát như vậy cơ chứ ? Tụi chú rất thích cá. Vì đang ở Busan để công tác, chú được yêu cầu mua một con cá tươi. Chú nên mua gì đây ?"
"Thưa ngài, hôm nay ngài rất là may mắn đó. Ngài hẳn biết chợ Namhang bán những con cá tươi sống nhất với chất lượng ngon nhất. Nhìn mắt con cá này xem, như thể nó đang bơi và nhảy ra khỏi biển. Và nhìn con cá này nó đang bối rối vì không biết cái chậu màu đỏ mà nó đang bơi có phải là ở dưới biển không. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đóng gói nó bằng cách bỏ thật nhiều đá."
"Haha, những đứa trẻ ở làng Yeongdo thường giỏi nói chuyện như thế này sao?"
"Tôi không giỏi mọi thứ nên tôi sẽ phục vụ ngài bằng một món quà nhỏ dành tặng ngài"
Khi một ngày bận rộn ở chợ Namhang kết thúc và màn đêm dần buông xuống, người mẹ đang nhìn con trai mình với ánh mắt tội lỗi. Đôi tay cậu bé, vốn quen kéo xe cá cả ngày, cậu không than trách lời nào dù chắc hẳn cả cơ thể cậu đã đầy mùi tanh của cá
"Con trai, con thực sự có thể quay bộ phim truyền hình đó hay bất cứ thứ gì không ?"
Mẹ cậu lo lắng hỏi cậu khi họ trở về căn phòng nhỏ ẩm mốc với giấy dán tường màu vàng. Bà đã gặp những đại diện của đài phát thanh người mà bà chưa từng nghe đến từ Seoul và thậm chí còn ký hợp đồng, nhưng bà lo lắng cho cậu con trai thông minh và đầy tài năng của mình, cậu mới chỉ mười bốn tuổi nên việc bà lo lắng là điều dễ hiểu.
"Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hết sức. Mẹ không cần phải lo đâu."
"Khi nào thì buổi quay phim bắt đầu ?"
"Họ nói sẽ quay cảnh đầu tiên sau một tháng nữa."
"Con được giao vai gì ?"
"Một nhân vật tên là Kim Hajin, một đứa trẻ đến từ Busan."
Mẹ tôi mỉm cười yếu ớt và nhìn con trai mình với vẻ bối rối. Một đứa trẻ đang đóng vai trẻ con. Nhưng nụ cười đó không thể đi xóa tan nỗi lo lắng trong lòng bà.
"Con có muốn trở thành diễn viên không ?"
Yeongguk hiểu được nỗi lo của mẹ mình. Chỉ vài ngày trước, bà đã tận mắt chứng kiến một diễn viên vô danh tên là Song Jeongseok. Thật không may, chỉ một số ít diễn viên xuất hiện được trên TV. Người mẹ lo lắng rằng có thể con trai bà sẽ sống một cuộc sống như vậy, theo đuổi ước mơ trong một thế giới khắc nghiệt.
"Mẹ ơi, con sẽ xuất hiện nhiều trên TV trong vài năm nay"
Cậu nắm tay mẹ mình.
"À không, chỉ một lần này thôi ạ.''
***
Vào buổi sáng sớm khung cảnh vắng vẻ, dưới ánh đèn đường đơn độc, Yeongguk viết nguệch ngoạc trên bãi cát của một sân chơi trống trải bằng một cây gậy gỗ. Những đường kẻ tượng trưng cho chuyển động của máy quay trong quá trình quay phim. Mặc dù kiếp trước cậu đã từng là diễn viên, nhưng chẳng phải cậu đã chạy trốn khỏi cuộc sống đó sao? Việc phụ thuộc vào rượu để tồn tại đã khiến cậu quên mất cả ý nghĩa của một diễn viên.
Tôi phải kiếm sống.
Nói lời phải giữ lấy lời. Không phải vấn đề tuổi tác. Khi diễn viên bước lên sân khấu, họ phải trở thành một với vai diễn của mình. Cậu đã đọc thuộc lòng kịch bản do biên kịch Choi Eunsuk viết hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lần trong đầu. Những bước chân cẩn thận dọc theo những đường kẻ, tưởng chừng như nhẹ nhàng, nhưng lại chỉ cảm thấy nặng nề.
Tôi đã bị chỉ trích rất nhiều.
Không giống như sân khấu, trong phim truyền hình, người ta không được diễn ngoài khung hình, vì vậy các đường đi của diễn viên được đánh dấu trên sàn. Một phần là vì lý do này nên nhiều diễn viên xuất sắc trong các vở kịch thường mờ nhạt khi xuất hiện trên phim truyền hình.
Diễn xuất cho phát sóng và trên sân khấu rất khác nhau. Giọng điệu và cách phát âm phải trải qua nhiều công sức để rèn luyện, nhưng việc xuất hiện một cách tự nhiên trước máy quay và diễn là điều rất khó. Hơn nữa, không giống như nhiều thập kỷ trước. Trong tương lai, khi các nhà làm phim sử dụng CG tiên tiến, các đường chuyển động khi quay sẽ được đánh dấu rõ ràng, nhưng ở hiện tại chúng chỉ được tạo ra bằng các vật thể không dễ thấy và bằng những nhãn dán trong suốt nhỏ.
*CG (Computer Graphic) là một thuật ngữ để chỉ công nghệ đồ họa máy tính
"Tiền bối, làm sao anh có thể diễn một cách tự nhiên như vậy ?"
Đó là câu hỏi mà tôi từng hỏi Song Jeong-seok trong kiếp trước. Đó là khi tôi tuyệt vọng và nhận ra thật khó để trở thành một với vai diễn. Nhưng Song Jeong-seok không đưa ra câu trả lời nào cho câu hỏi đó. Giống như vô số nhánh cây mọc ra từ một gốc, con đường diễn xuất của mỗi người là đều khác nhau nên phải mất một thời gian dài để trải qua những giai đoạn và nhiều vai diễn để nhận ra sự thật này.
"Con chỉ làm một lần này thôi."
Câu hỏi lo lắng của mẹ cậu cũng là lời nhắc nhở dành cho cậu. Cậu sẽ không vật lộn với diễn xuất nữa. Cầm kịch bản trên tay, cậu thề sẽ không ôm ấp những giấc mơ phù phiếm hay theo đuổi những ước muốn. Cũng giống như không có thiên đường vì lòng tham và ham muốn của con người, diễn xuất cũng vậy.
Sự tồn tại của các diễn viên có nghĩa là không có hồi kết cho diễn xuất. Nếu cậu bước đi trên con đường của một diễn viên một lần nữa, cậu sẽ bị sự ích kỷ và ham muốn không hồi kết nuốt chửng. Cậu không quên quyết tâm sống hạnh phúc trong cuộc đời thứ hai của mình. Sự nghiệp diễn xuất của cậu sẽ kết thúc sau vai diễn này và một kết thúc đẹp sẽ không để lại hối tiếc.
Cậu bước những bước chân của mình dọc theo con đường đã đánh dấu.
Dường như cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người đồng nghiệp trước mặt. Khi cậu ấy chuyển từ một diễn viên phụ trở nên nổi tiếng, cậu đã làm việc chăm chỉ để mài giũa các kỹ năng của mình. Bây giờ cậu sử dụng các kỹ thuật mà mình đã từng thực hành trong kiếp trước. Tạo ra sân khấu của riêng cậu, Yeongguk trở thành cả PD và diễn viên, thể hiện màn trình diễn của mình. Nhắm mắt lại một chút, cậu ấy lắng nghe xung quanh như thể cậu đã trở về quá khứ với tư cách là diễn viên Jang Yeongguk.
Những ngọn đèn đường nhấp nháy, cả làn gió mát mùa hè, dường như hòa quyện lại với nhau và trở thành một phần của bối cảnh. Cũng giống như những thói quen ăn sâu khó quên, tất cả các giác quan của Yeongguk đều trở nên nhạy bén hơn.
Khoảnh khắc mà cậu ấy bước đi
Cậu đã trở thành Kim Hajin.
Ý là mới ra được có mấy chap mà bị bê truyện đi bọn áccc độc. Huhu buồn quá ước gì ai đô nết cho mấy chục để hết buồn
VCB: 1049054923 (giỡn thôi)