Nên tới thì sẽ tới, thời điểm cuộc tranh đua tình cảm đã tới rồi.
Tung Ngôn trở về mang theo tin tốt và tin không tốt. Tin tốt là họ đã đi Bát hàn Cực địa cứu người, ai ngờ Tử Phủ quân đã ra khỏi lồng giam kia, cho nên người có tình đã đoàn tụ với nhau. Theo như đối sách mà lúc trước Tung Ngôn bàn bạc với Nhai Nhi, người đang thủ tại Lục Thủy Thành và Mộc Tượng Thành lui hết về Kim Lũ Thành. Mọi người tụ tập một chỗ, sau lưng chính là con đường nhỏ duy nhất ra khỏi khỏi Thiên Ngoại Thiên, có thể thủ thì thủ đến khi Lâu chủ trở về, không thủ được thì nhanh chóng rút lui. Tin xấu chính là, đối với Hồ Bất Ngôn có lẽ phải chịu đựng một cú sốc tình cảm rất lớn. Tử Phủ quân lại đến Vân Phù, vị Đại Tư mệnh kia ắt sẽ đi theo. Vị tiên mặt như phán quan kia có sức hấp dẫn trí mạng với Tô Họa, Hồ Bất Ngôn chưa từng nhận thức một cách sâu sắc như vậy, so sánh sự hiền hòa lạc quan của bản thân cùng với sự thận trọng ít nói của Đại Tư mệnh rõ ràng là không cùng một bậc. Anh ta tức khắc cảm thấy như sắp bị ép chết, dẫu cho Đại Tư Mệnh luôn không nóng không lạnh với Tô Họa, nhưng còn Tô Họa thì sao? Nàng ta sẽ nghĩ thế nào?
Yêu Quái, Quỷ Quái đi ngang qua, Yêu Quái sau mấy ngày dưỡng thương thì cũng đã hồi phục. Quỷ Quái là người trầm ổn, Yêu Quái đi trước, hắn thì nhắm mắt theo đuôi. Hai thanh trọng kiếm đặt trên vai, tình trường đắc ý, nhìn ai cũng cười tươi rói.
Hồ Bất Ngôn chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tung Ngôn đang quan sát đài Chúng Đế nơi xa, nói:
– Con cá lớn, chúng ta nói chuyện về tình yêu được không?
Tung Ngôn liếc Hồ Bất Ngôn, hờ hững:
– Đề tài này có liên quan gì đến ta? Không nói.
– Cần gì phải nghiêm trang như thế, ngươi tên là Ngôn, tên ta cũng thế. Bất Ngôn, Tung Ngôn, giống hai huynh đệ nhỉ. – Hồ Bất Ngôn dốc hết bản lĩnh, – Trò chuyện đi, nói chuyện trả hai văn tiền. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy trong lâu chỉ có ngươi cũng có sự đồng cảm ưu sầu giống ta thôi.
Tung Ngôn khinh thường, ai thèm xưng huynh gọi đệ với con hồ ly này. Nhưng thấy ánh mắt gã u ám sầu thảm, chắc thật sự là gặp vấn đề khó rồi. Anh ta nhảy từ trên tường xuống, dựa vào tường chắn mái hỏi:
– Thức ăn ở Kim Lũ Thành kém quá à, hay là sợ có người ám toán mà đêm không dám ngủ?
Nhắc tới ngủ, nhắc tới là thấy lúng túng, đúng là ngủ không ngon lắm, người từng trải đều hiểu, bởi vì “bận làm” mà. Hồ Bất Ngôn cúi đầu, xoa xoa tay, khăn màu đỏ trên cổ cũng không giấu được sắc thái trên mặt, anh ta hỏi:
– Tung Ngôn này, Tử Phủ Quân phô trương rất lớn, quay lại đều mang tùy tùng. Đại Tư Mệnh là thủ hạ thân tín của ngài ấy, ngươi nói xem lần này y có đi theo không?
Tung Ngôn nghĩ nghĩ nói:
– Nếu lần đó lùng bắt Nguyệt nhi cũng đã cùng đi rồi, chứng minh Bồng Sơn không cần hắn ta ở lại chủ trì, thế thì lần này chắc sẽ cùng đến nữa.
Hồ Bất Ngôn đánh mạnh tay vào nhau, thịch một tiếng, nói:
– Chắc là thế, ta cũng nghĩ thế. Ta sợ hắn tới, hắn tới thì ta tiêu đời rồi.
Tung Ngôn đã bị bỏ lỡ đoạn yêu hận tình thù của mấy người họ, không biết giữa Hồ Bất Ngôn và Đại Tư mệnh có ân oán gì, ngạc nhiên hỏi:
– Đại Tư mệnh sẽ bắt yêu à? Dù là vậy thì ngươi đừng sợ, nay đã khác xưa, làm thì cũng phải xem mặt mũi chủ nhân chứ.
– Nhưng với ta thì dễ lắm…- Hồ Bất Ngôn rầu rĩ, – Mâu thuẫn giữa ta và hắn, dăm ba câu khó mà nói rõ. Đơn giản một câu, ta thích Tô Họa, Tô Họa thích Đại Tư mệnh, Đại Tư mệnh thích Tử Phủ quân…Cũng không phải, Đại Tư Mệnh hình như cũng hơi thích Tô Họa, nhưng hắn lại khinh thường Tô Họa.
Anh ta nhún vai,
– Ngươi nói đây có phải là biến thái không? Thần tiên gì mà lại kỳ quặc như vậy. Đại Tư Mệnh như một cái nồi, chua cay gì cũng có, so với hắn, ta chỉ có mỗi cái vò mật thôi, thế thì làm sao mà thỏa mãn Tô Họa thích cơm ngon rượu say cơ chứ?
Tung Ngôn nghe mà không hiểu ra sao cả, nghĩ nửa ngày mới hiểu, thì ra đây là một mối tình tay ba, trong tình huống hai bên đã xác định tình cảm thì kẻ thứ ba tạm thời xuống sân khấu lại quay trở lại, vì thế Hồ Bất Ngôn lo gà bay làm vỡ trứng mà âu sầu lo lắng.
– Tưởng tình cảm giữa ngươi và Tô môn chủ rất ổn định mà, sợ gì chứ?
Tung Ngôn nói.
Hồ Bất Ngôn đáp:
– Chỉ là yên lặng ẩn trong bão táp, bên ngoài ngọt bên trong đắng thôi.
Khuyên người ta là một chuyện tốn công vô ích, thông thường ngươi có nói bằng trời thì đối phương vẫn thấy ngõ cụt. Tung Ngôn khuyên đến hết mức:
– Đại Tư mệnh rốt cuộc có tới hay không thì chưa chắc, ngươi tạm thời đừng lo lắng.
Không giống Tung Ngôn, Tử Phủ quân nhất định sẽ tới, giờ ngài ấy và Nguyệt nhi đang ở bên nhau. Nỗi tương tư đơn phương này của mình ngay cả tư cách tìm người để tâm sự cũng không có, ai sẽ coi trọng một nhân vật bé nhỏ tình nguyện đứng bên lề một cuộc tình lớn lao đầy sóng gió kia.
Hồ Bất Ngôn dáng vẻ chấp nhận số mệnh:
– Cũng đúng, vậy thì chờ hắn tới, cùng lắm là tử chiến một trận với hắn thôi.
Anh ta dũng cảm đấm ngực thình thịch, hoàn toàn quên mất mình ngoại trừ đùi gà thì chẳng làm nổi trò trống gì.
Bỗng thấy Tung Ngôn tâm tình giảm sút, sự nhiệt tình của Hồ Bất Ngôn bắt đầu trào dâng mênh mông. Anh ta đi qua đi lại, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm Tung Ngôn:
– Từ lâu ta đã nhận ra, ngươi thích Lâu chủ, đúng không?
Tung Ngôn giật nảy mình, theo bản năng phủ nhận. Hồ Bất Ngôn lại tỏ ra rất hiểu, cũng dựa vào tường chắn mái ngước lên trời, thở ra một hơi dài nói:
– Đừng nghĩ giấu ta, chuyện như này ta đoán là chuẩn. Giờ ngươi cũng rơi vào cục diện bế tắc giống ta, thế nào, đúng là giống ta phải không?
Tung Ngôn yên lặng nhìn Hồ Bất Ngôn, một lúc lâu mới nói:
– Ta và ngươi khác nhau, chưa có bắt đầu, cũng không tính bắt đầu. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, là ta thấy mỹ mãn rồi.
Hồ Bất Ngôn đôi mắt nhìn mây bay trên trời, hừ mũi:
– Ta hiểu, kẻ thất bại đều tự an ủi mình như thế. Lúc trước ta cũng thích Lâu chủ lắm, nhưng cô ấy quá mạnh mẽ, gặp mặt là chém đứt đuôi của ta. Sau biết cô ấy cặp với Tử Phủ quân, một tiểu yêu như ta làm sao mà giành được nữ nhân với thượng tiên, cho nên ta từ bỏ. Ta chuyển sang thích Tô Họa, kết quả lại còn thảm không thể thảm hơn, trong lòng Tô Họa có vị tiên mặt phán quan kia, ta còn có thể làm gì? Lại thêm một tiên nữa, số ta đúng là quá nhọ. Nhưng nói cái gì mà “chỉ cần cô ấy hạnh phúc, thì ta cũng mãn nguyện”, câu nói này chỉ lừa bản thân thôi. Thiên hạ ai quan tâm cô ấy cũng không bằng để mình quan tâm, nhưng cũng hết cách, chỉ đành phải tự tìm bậc thang cho mình xuống thôi.
Con hồ ly này thật đáng ghét, nói gì mà nói chuẩn quá cơ, đao cứ chém vèo vèo, thấy đao là thấy máu. Cho nên nói người thông minh đôi khi làm người khác không thể nào thích được. Tung Ngôn chau mày, lạnh tanh nói:
– Vậy thì ngươi đúng là tiêu rồi, Tô Môn chủ gặp Đại Tư mệnh, tình xưa lại bùng cháy lên.
Hồ Bất Ngôn mặt mày tái mét:
– Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng có dự cảm đó. Nhưng…căn cứ vào đâu?
Tung Ngôn nói:
– Miệng ngươi thối như vậy, đổi ta là Tô Họa, ta cũng chọn Đại Tư Mệnh.
Dứt lời bỏ mặc Hồ Bất Ngôn, đi xuống dưới tường thành. Hồ Bất Ngôn bị bỏ lại một mình, không còn ai nghe anh ta kể lể tâm sự nỗi lòng nữa, anh ta chỉ có thể nhìn chim bay trên trời, nhìn đến lúc cõi lòng như rơi xuống địa ngục.
– Bất Ngôn…
Từ xa có tiếng gọi của Tô Họa, anh ta nhảy dựng lên, vội thò ra đầu tường đáp lời.
Tô Họa vẫy chiếc đũa với anh ta:
– Xuống ăn cơm.
Nói tới ăn cơm, Thiên Vương lão tử tới anh ta cũng mặc kệ. Tung người một cái là xuống dưới, sảnh đường đã bày sẵn thức ăn. Thời kỳ phi thường thì không quan tâm nhiều thứ, Tô Môn chủ tinh tế cũng ngồi ăn chung với mọi người. Hồ Bất Ngôn cũng ăn chung với người của Ba Nguyệt lâu, gà nướng và bánh bao không hề thiếu. Nhưng anh ta nhìn cái bát to thức ăn, bỗng chẳng còn lòng dạ nào ăn uống nữa. Anh ta ngồi cạnh Tô Họa, thở ngắn than dài, buông đũa xuống. Hồ ly không ăn cơm, đúng là một cảnh tượng lạ lẫm. Tô Họa lúc ăn rất nhã nhặn, lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, cũng không hề liếc anh ta lấy một cái.
Hồ Bất Ngôn lại càng thở dài não ruột hơn, thở dài nhiều đến mức mà tất cả mọi người đều nhìn sang anh ta. Cho rằng lúc này hẳn Tô Họa cũng nhận ra, kết quả đổi lấy một câu lạnh như băng của nàng ta:
– Không ăn thì đánh chết ngươi.
Đây là dạy con à? Hồ Bất Ngôn vô cùng uất ức, nhưng lại không có nơi để giải oan, đành bưng bát lên, ăn từng miếng từng miếng cơm cho xong bữa. Ăn mà không có mùi vị gì! Thông thường làm hồ ly ăn mà không có mùi vị gì cơ hội rất ít, anh ta ăn cơm không cũng luôn hào hứng, hôm nay ăn xong rồi tinh thần vẫn ủ rũ, chứng minh anh ta gặp vấn đề lớn.
Tô Họa và Khổng Tùy Phong đang bàn bạc chi tiết việc bố trí người trong lâu, nói:
– Ít ngày nữa Lâu chủ sẽ về, có chỗ nào chưa chu toàn, lại đợi cô ấy an bài lại.
Hồ Bất Ngôn giống như quỷ mị cứ bay tới bay lui sau lưng Tô Họa, đến một người cẩu thả như Khổng Tùy Phong cũng cảm giác được:
– Hồ môn chủ, có chuyện muốn nói với ta à?
Hồ Bất Ngôn sửng sốt, mình thì có gì cần nói với ông ta chứ, vì thế lườm Khổng Tùy Phong:
– Khổng môn chủ, ta thấy ngươi đi tiểu ngay dưới cửa sổ phòng của Trương Nguyệt Lộc đấy.
Khổng Tùy Phong nổi giận:
– Người chờ đó, loại ngươi mà không bị thế đạo bức tử, thì lão tử cũng phải giết chết ngươi.
Nói xong tức hộc máu bỏ đi.
Tô Họa không chịu nổi cái tính khí của Hồ Bất Ngôn, túm kéo anh ta vào một góc, giật cổ áo anh ta, lạnh lùng nói:
– Ngươi trúng tà à, cơm ăn không yên, nói cũng không yên. Ai chọc ngươi, nói đi, rồi mọi người cùng đi bằm kẻ đó.
Hồ Bất Ngôn vô cùng cảm động, chứng minh Tô Họa vẫn quan tâm mình. Anh ta ôm lấy eo nàng ta, đè nàng ta lên tường, ưỡn mông đâm vài cái:
– Họa nhi em nói đi, em có yêu ta không?
Tô Họa đỏ mặt, đang ban ngày ban mặt, trên quảng trường vẫn thỉnh thoảng có người qua lại, liền đạp anh ta một cái, hung hãn nói:
– Yêu cái gì mà yêu, đây là nơi để nói yêu à?
Hồ Bất Ngôn đau khổ:
– Chỉ một từ thôi mà, so với một tràng của em thì đơn giản hơn nhiều. Tình cảm của em với ta bắt đầu từ đậm chuyển sang nhạt rồi, là vì sao? Chẳng lẽ ta săn sóc em không thoái mái ư?
Sắc mặt To Họa tái mét, giơ nắm quyền với anh ta:
– Ta cảnh cáo ngươi, đừng có treo chuyện phòng the ra ngoài miệng, bằng không ta sẽ đánh ngươi đến không mở miệng nổi.
Hồ Bất Ngôn liền hít hít mũi, cong lưng, dựa đầu vào vai nàng ta:
– Em không nhìn ra hay sao, ta thiếu cảm giác an toàn, nên mới cố tình làm loạn với em đấy thôi.
Tô Họa yên lặng, nàng ta đương nhiên biết anh ta đang sợ điều gì, đơn giản là kẻ địch giả tưởng Đại Tư Mệnh kia sắp tới, làm anh ta đứng ngồi không yên.
Thực ra thì không cần phải đến mức thế, nàng ta và người kia từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra chuyện gì, dẫu người kia tới, thì ban đầu thế nào sau cũng thế đó. Chỉ là nàng ta cũng thầm thổn thức, lẽ nào tình cảm của bản thân lại dễ dàng bộc lộ ra ngoài thế sao. Đại Tư mệnh còn chưa tới mà Hồ Bất Ngôn đã ăn một vò giấm chua rồi, y như là nàng ta sắp không khống chế được bản thân vậy.
Nàng ta thở dài, nói với hồ ly không hiểu cái đẹp:
– Ngươi đừng ồn ào nữa, làm thế chỉ càng đẩy ta ra càng xa thôi. Ta biết mình nên làm gì, nếu đã đồng ý chắp vá với ngươi, thì cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ngươi.
Hồ Bất Ngôn không hài lòng:
– Chắp vá? Câu này đúng là làm tổn thương người ta.
Tô Họa thấy anh ta cự cãi thì lườm lại:
– Không phải chắp vá thì là cái gì? Ngươi hình thức rất tệ, đánh đấm thì lại chẳng bằng người ta, nếu không phải lúc trước ta sơ ý, sao sẽ để ngươi được hời. Chưa từng nghe nói, nam nữ sau một lần ngủ với nhau là sẽ quấn lấy bắt nhà gái phụ trách cả, hồ ly các ngươi không hiểu quỷ củ bọn ta à.
Nàng ta tức giận mắng một hồi, thấy Hồ Bất Ngôn nước mắt bắt đầu ầng ậc thì tức khắc mềm lòng, ngang ngạnh ấn đầu gã vào vai mình, nói:
– Biết rồi, tự ta biết làm thế nào, ngươi yên tâm đi.
Tình yêu thật sự sẽ thay đổi một người, Tô Họa trước kia, nhảy một điệu múa, cái tên Tô Họa trở nên nổi danh trên giang hồ, có người đàn ông nào mà không khát khao nàng ta? Có người đàn ông nào không kiêng kỵ nàng ta ba phần? Nàng ta là độc dược chấm mật, dù bị người ta căm hận, nhưng những người đàn ông đó cũng nguyện lòng mạo hiểm sinh mệnh quý giá để được thân cận nàng ta. Thế mà nàng ta lại thua trong tay Hồ Bất Ngôn, con hồ ly này đúng là khắc tinh của nàng ta, nàng ta thường mủi lòng bởi trái tim dễ bị tổn thương của anh ta, thậm chí khi ăn cơm mặt anh ta dính đầy hạt cơm, nàng ta còn rất nhẫn nại nhặt xuống cho anh ta.
Đúng là đổ mốc tám đời, nàng ta biết mình một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng vào những đêm sóng to gió lớn, khi nằm cuộn tròn trong lòng anh ta, dù anh ta chả biết đánh đấm chiến đấu gì, nàng ta vẫn thấy an toàn. Một người đàn ông, có thể mang tới cho nữ nhân đơn giản chính là cảm giác này, thật là lạ, nàng ta cũng không biết cảm giác an toàn này từ đâu mà có. Có lẽ trái tim nàng ta bị ngâm trong nước đá quá lâu rồi, chỉ có người nhiệt tình như lửa mới làm nó hồi phục sống động.
Đại Tư Mệnh sẽ cùng Tử Phủ Quân tới Vân Phù, nói không chút chấn động là không đúng, ít nhất nhắc tới người kia, trái tim nàng ta vẫn lay động một chút. Nhưng thế thì sao, tiên quan ở trên cao chướng mắt loại người đầy trọc khí như nàng ta, về điểm này Đại Tư Mệnh bụng cao khí ngạo vẫn còn thua xa Tử Phủ quân. Nàng ta thì sao, cũng không có ham mê mặt nóng dán mông lạnh, gặp thì thờ ơ đường ai nấy đi là được.
Hồ Bất Ngôn nhận được lời hứa hẹn của Tô Họa, tức thì thấy bầu trời xanh trong, anh ta hạnh phúc không thôi, cọ cọ lên người Tô Họa:
– Đêm nay sẽ khiến em hài lòng.
Tô Họa chỉ muốn đỡ trán, con hồ ly này trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ cái này, hình thức bình thường thì thôi, cũng chẳng biết ai cho anh ta cái dũng khí này.
Đúng lúc có người kêu lên Lâu chủ đã trở lại rồi. Tô Họa vội ra khỏi góc nhỏ, quả nhiên thấy Nhai Nhi từ cửa thành đi tới. Người đồng hành cùng cô không hề mặc truy y, lan bào trắng thanh nhã rất có thần vận. Gió khẽ nổi lên, áo khoác bào trắng bay phập phồng, tạo cảm giác như dòng nước gợn sóng.
Vẫn là đôi mắt kia, ánh mắt thâm thúy, có thể nhìn thấu túi da con người. Chỉ là hai mắt đó giờ đỏ sậm, khiến người ta vừa nhìn thấy sợ. Tô Họa cũng coi như từng trải, từ xa thấy ấn ký đọa tiên giữa mày của Tử Phủ quân, lẩm bẩm:
– Thật không dễ dàng…
Lại nhìn phía sau Tử Phủ quân, đứng đầu đệ tử Tử Phủ chính là người kia, hơn hai tháng không gặp, biểu cảm vẫn vẫn lạnh tanh cứng rắn như cũ, vừa nhìn, đã có thể gợi nên vô số suy nghĩ của nàng ta. Nhưng từ lâu cảnh còn người mất, hỉ nộ của người ta đã không còn liên quan gì đến nàng ta nữa.
Tô Họa ra đón, chắp tay với Tử Phủ quân:
– Tiên quân, đã lâu không gặp.
Tử Phủ quân thi lễ:
– Nhờ phúc, mọi thứ vẫn tốt.
Nhai Nhi quan sát hai bên, Yêu Quái, Quỷ Quái và A Bàng đều có mặt, cô mới thở phào:
– Đài Chúng Đế có động tĩnh gì không?
A Bàng lắc đầu,
– Lâu chủ lấy đi Long Hàm Châu xong thì Lệ Vỗ Cữu không còn xuất hiện ở Thốn Hỏa Thành nữa. Nghe nói đã quay về Tàng Lung Thiên phủ rồi, môn hộ đài Chúng Đế đóng chặt, Hậu Thổ Thành cũng nghiêm ngặt phòng thủ.
Tử Phủ quân nhìn hướng đài Chúng Đế, lạnh tanh nói:
– Hắn cầm bản đồ vảy cá Tứ Hải của ta, cứ âm thầm giấu diếm thế sao?
Quay lại phân phó Đại Tư mệnh,
– Chọn thời điểm, gửi thiếp cho vị Minh chủ này, bổn quân muốn gặp hắn một lần.
Đại Tư Mệnh cúi đầu tuân lệnh, lúc ngước lên, ánh mắt dừng trên gương mặt Tô Họa.