Lục Thủy Thành, so với hai thành trước thì tòa thành này có tên đẹp đẽ hơn, cũng có khí khái cuồng dã hơn.
Toà thành này do nữ nhân cai quản, Tông chủ Thủy tông là nữ hộ pháp duy nhất dưới trướng Lệ Vô Cữu. Trên giang hồ thích phân loại mọi người thành nhiều kiểu khác nhau, lúc trước từng có giải thích về Bắc Ba Nguyệt Nam Lục Thủy, cũng chính là chưởng môn nhân của hai đại môn phái có thể được đặt cùng nhau để so sánh. Đương nhiên đối với kiểu so sánh này, người của Ba Nguyệt Lâu tuyệt đối không ghi chép lại, theo như A Bàng nói thì:
– Lâu chủ chúng ta hạng ngưu quỷ xà thần kia có thể sánh bằng hay sao?
Trong lòng người Ba Nguyệt thì Lâu chủ đã là giang hồ đệ nhất nữ hiệp. Một ả đàn bà lăn lộn nhiều năm còn chưa dám khô máu xử tử chủ nhân thì dựa vào đâu mà dám nổi danh hơn Lâu chủ chúng ta cơ chứ?
Bênh vực người nhà là bệnh chung của bất kỳ ai, mà người của Ba Nguyệt Lâu vô cùng lợi hại ở lĩnh vực đó.
Sau khi vào được Mộc Tượng Thành, họ đã từng tụ tập ngắn ngủi ở bên thành khuếch, Nhai Nhi phân công nhiệm vụ cho từng người một, trong lời nói có pha chút phấn chấn:
– Ta từ lâu đã nghe nói đến đại danh của vị Tông chủ này, tiếc là chị ta hiếm khi đi lại trên giang hồ. Lần trước khi Liệt Hỏa Bảo thân thành hai phái, chị ta thay mặt Hữu Minh chủ ra mặt chủ trì đại cục, nhưng thời gian xuất hiện cũng chưa tới thời gian uống một chén trà, nên chưa kịp nhìn thấy rõ chị ta. Ta không thích bị người ta dùng để so sánh, lần này là một cơ hội tốt, có thể phân cao thấp rồi.
Chỉ có Tô Họa là hiểu dụng ý của cô. Từ sau khi Minh Vương xảy ra chuyện, cô không nhắc tới, nhưng nỗi đau trong lòng tuyệt đối không ít hơn bất kỳ người nào. Làm Lâu chủ, cô không bộc lộ ra ngoài, ngươi rất hiếm khi được nhìn thấy cảm xúc cực buồn cực vui của cô. Nhưng là sư phụ, Tô Họa biết dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng cứng ngắc kia cất giấu một trái tim nóng cháy thậm chí còn có chút tâm tính trẻ con. An nguy của người trong lâu, vẫn luôn ở trong đầu cô, cô không muốn tiếp tục có thêm bất cứ thương vong gì nữa, kẻ địch khó xử lý nhất, thì mình tình nguyện đi giết. Mỗi một ngự giả của mỗi một tòa thành đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng so với Tông chủ mà nói thì năm tướng còn không khó đối phó bằng. Cô giải quyết rắc rối lớn nhất, để lại đám lâu la cho bọn họ xử lý, giảm thấp tệ lệ nguy hiểm cho họ, là một sự bảo vệ với họ.
– Mục tiêu của ngươi không phải là Cổ Liên Tử, ngươi còn có một chuyện quan trọng hơn phải đi làm đấy.
Tô Họa nói,
– Ngươi tiến vào Thốn Hỏa Thành, vào Chúc Âm các. Những cái khác không cần quan tâm đến, cứ giao cho bọn ta.
An nguy của người trong lâu cùng với khốn cảnh của tiên quân, đối với Nhai Nhi thì đều khó xử như nhau. Cô học được bản lĩnh giết người từ Lan Chiến, nhưng lại không học được sự tàn nhẫn độc ác của y. Cô muốn lấy Long Hàm Châu, là muốn tìm về bản đồ vảy cá, nhưng với điều kiện không thể dùng máu thịt của họ để tiến hành. Tô Họa không đợi cô phản bác, liếc Hồ Bất Ngôn:
– Ngươi đừng đi theo ta nữa, Tung Ngôn giờ tung tích không rõ, ngươi đi theo Lâu chủ đi.
Hồ Bất Ngôn trước nay không cảm thấy khó chịu vì việc mình bị ném qua lại như này, làm tọa kỵ, đi theo chủ nhân từng lập khế ước với mình là điều đương nhiên. Nhưng giờ tình hình có thay đổi rồi, anh ta giờ đã có tình cảm với sư phụ của chủ nhân, làm sao mà bỏ người mình yêu được để toàn tâm bảo vệ ông chủ được đây.
Nhai Nhi khước từ:
– Sức chiến đấu của Hồ ly quá kém, mang anh ta theo ngược lại còn liên lụy thêm. Môn chủ cứ giữ anh ta lại đi. Một mình tôi làm việc đơn độc quen rồi, nhắc tới Tung Ngôn…
Nhớ tới cậu ta, trong lòng cô càng thấy lo âu. Nhiều ngày qua rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có, không biết giờ ra sao.
Cô yên lặng giây lát nói tiếp:
– Tôi nghĩ rồi, Tông chủ Thủy tông vẫn nên để tôi giải quyết thì hơn, mọi người vẫn theo kế hoạch cũ đi xử lý năm đại ngự giả kia. Thành vừa phá xong thì lập tức đến thành tiếp theo. Lệ Vô Cữu biết rõ chúng ta vào Thiên Ngoại Thiên, nhưng lại không hề triệu tập Ngũ tông liên thủ đối phó chúng ta, là bởi vì ông ta quá tự tin. Mấy ngày này chúng ta liên tiếp phá hai thành, hẳn ông ta đã có cảnh giác rồi, mọi người phải cẩn thận, tiếp theo chắc chắn trận đánh sẽ ác liệt hơn.
Mọi người đều nghe theo, nhưng Tô Họa vẫn kiên trì để mình đi Cổ Liên Tử, hai thầy trò cứ giằng co mãi, cuối cùng Yêu Quái đứng ra, biếng nhác nói:
– Nữ nhân cứ phải do nữ nhân đi đối phó à? Đánh nhau còn phải nói đạo nghĩa giang hồ, không phải phong cách của Ba Nguyệt lâu chúng ta. Lâu chủ và Tô môn chủ đừng tranh cãi nữa, để ta đi đi. Hai người lo lắng ta thắng không anh hùng thì trang điểm cho ta thành nữ nhân đi, dù sao nữ trang cũng không thiếu.
Mọi người đều đồng loạt nhìn sang y, lúc y nói câu này thái độ rất thản nhiên, ngược lại biểu cảm của mọi người lại như có vẻ quá cổ hủ. Vì thế tầm mắt lại chuyển sang Quỷ Quái, không biết từ khi nào, mọi người đều có thói quen đó, Yêu Quái Quỷ Quái không phân. Quỷ Quái thì sao, y vẫn mỉm cười, mặc kệ Yêu Quái nói gì, y luôn có thái độ tán thành và ủng hộ.
Tiếp tục tranh luận nữa thì chả khác gì mấy bà cô lơ lờời, thế nên việc đó đã quyết định theo Yêu Quái. Mọi người bàn bạc mục tiêu từng người xong, khi tiến vào Lục Thủy Thành thì cứ giám sát mục tiêu rồi làm việc thôi. Dù sao cả ngày đều theo dõi, không cần phải ở trọ gì cả, chạng vạng ngồi trên đài tạ dưới tán cây xanh, bên cạnh là một hồ nước chảy róc rách, gương mặt đắm chìm trong ánh nắng chiều. Giờ phút này Yêu Quái rất đẹp, đôi mắt linh động, chỉ cần đôi mắt kia nhìn ngươi, thì ngươi sẽ quên cả hít thở.
Ngón tay dài trắng trẻo xoa xoa cổ, lúc y đưa tay lên, một đoạn cổ tay lộ ra dưới ánh nắng chiều vô cùng thanh tú. Gương mặt mang nụ cười, tiếp đón Quỷ Quái:
– Ra tiễn à.
Quỷ Quái cầm bầu rượu đụng nhẹ vào y:
– Ngươi tính đối phó với Tông chủ Thủy tông như nào?
Yêu Quái nuốt ngụm rượu, nói:
– Giết thôi. Đây chẳng phải lần đầu tiên, còn phải cẩn thận tính toán à? Biết ả ở đâu, dùng vũ khí loại gì, bên cạnh có bao nhiêu người là đủ rồi. Sự việc Minh Vương là sơ sót, nếu hắn cẩn thận hơn…
Hai người đều thở dài, đôi khi nhớ tới cái chết của Minh Vương đều dâng lên nỗi buồn khó tả. Đại hộ pháp bọn họ thời kỳ Lan Chiến không giống nhau. Lúc trước giữa Tứ đại hộ pháp luôn đấu đá nhau không ngừng, sau đó lại gia nhập thêm Lâu chủ hiện nhiệm với danh hiệu Thất sát mà càng lúc càng tinh đấu. Làm nghề của họ, cơ bản đều không có cha mẹ huynh đệ hay tỷ muội, người trong lâu nói chuyện được coi nhau như huynh đệ, nếu có kiếp sau, có thể làm huynh đệ ruột cũng không tệ.
Yêu Quái nhìn hoàng hôn đang chìm xuống, nơi chân trời chỉ còn vẽ lên một hình vòm, cười nói:
– Ta bỗng nhớ đến lúc trước tranh đoạt xếp hạng thứ tự, ta cứ luôn cho rằng bản thân sẽ xếp hạng nhất từ dưới lên, nào ngờ lại xếp thứ hai từ trên xuống. Nếu không phải ngươi cố tình nương tay, thì giờ ngươi là Yêu Quái, ta là Quỷ Quái rồi.
Quỷ Quái chỉ cười, hắn là một người khiêm tốn, ngoài lần Hồ Bất Ngôn lẻn vào cửa sổ Yêu Quái bị hắn đánh cho một trận ra thì gần như chưa bao giờ tức giận thật sự.
– Thứ hạng quan trọng lắm sao? Có thể vào top bốn là được, còn ai trước sau với ta mà nói đều như nhau cả.
Ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu vào giữa mày hắn, nét ngây ngô của thiếu niên từ lâu đã không còn, thiếu sót mà sát thủ không nên có đã ổn định.
Việc trên đời luôn là như vậy, ngươi cho rằng không quan trọng, lại đáng để người khác thưởng thức mãi. Nếu dựa theo quyền cước thân thủ của hai người để luận cao thấp, thì Quỷ Quái từ mấy năm trước vẫn hơn một chút. Tuy rằng y dùng hết toàn lực đuổi theo, mỗi lần chính thức giao phong thì đều nảy sinh cảm giác không bằng. Có lẽ vốn không hề sai, mình là do hắn đưa vào Ba Nguyệt Lâu, đạo hạnh không bằng hắn cũng không có gì lạ. Y là người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử cùng vào, có mục tiêu trong cuộc đời đáng thất vọng này, mới thúc đẩy con người ta nhạnh chóng trưởng thành. Năm đó sống sót trong nước sôi lửa bỏng kia, chính là vì có tư cách đứng sóng vai với Quỷ Quái. Sau lại Ba Nguyệt Lâu gây dựng lại, cho tất cả mọi người cơ hội được tái sinh, mỗi khi người khác nhắc tới cái tên Diệp Thiếu Du, thì đều nhắc đến Hoa Kiều Mộc.
Chính là những tâm tư không dám bày tỏ ra ngoài này như hoa nở trong vũng bùn. Y và hắn kể vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, nhưng từ trước đến nay chưa từng thổ lộ tâm ý với hắn. Trong lâu ngầm thừa nhận hai người họ là một đôi, nhưng hai người đàn ông….tại sao lại trở thành một đôi? Tình cảm của Quỷ Quái với y vẫn không hơn gì tình huynh đệ, lần ấy hoa khôi dạo đêm, y thấy trong mắt hắn sáng lên, liền biết hắn có hứng thú với nữ nhân hơn.
Thôi, không nói với hắn nữa. Yêu Quái lại nhấp ngụm rượu:
– Ta rời khỏi làng chài, tới nay đã tròn hai mươi năm rồi, hôm nay là ngày giỗ cha mẹ ta.
Quỷ Quái im lặng, đổ nửa bầu rượu còn lại ra ngoài nhà thủy tạ, tế điện cha mẹ y.
Đau đớn đã xa xôi, dần dà không còn như lúc ban đầu nữa, y ngoái lại nhìn hắn:
– Lúc trước là ngươi nhặt ta từ làng chài về, lần đầu tiên thấy ta…ấn tượng của ngươi với ta như nào?
Quỷ Quái có vẻ như không còn nhớ, nghĩ nghĩ một lúc mới nói:
– Khi đó ngươi còn rất nhỏ, ta thấy ngươi ngồi giữa thi thể cha mẹ, không khóc cũng không gào, thì thấy một đứa bé còn nhỏ thế kia nhưng lại có khí phách trầm ổn, tương lai tiền đồ sẽ không đếm được.
Yêu Quái cười to:
– Khí phách? Chỉ là bị sợ đến choáng váng mà thôi.
Quỷ Quái cũng cười theo:
– Mặc kệ là có phải bị sợ đến choáng váng hay không thì sau này đã chứng minh ta nhìn người không sai. Ngươi trời sinh là sát thủ rồi. Ta nhặt nhiều đứa trẻ về như vậy, trong đám trẻ đó chỉ có ngươi còn sống, đúng là liếc cái vừa ý thật là khác biệt.
Yêu Quái nghe hắn nói vậy thì nảy sinh hứng thú, dịch người đối mặt với hắn:
– Liếc cái là vừa ý à? Vì sao? Rõ ràng là nhiều đứa trẻ như thế…
– Bởi vì ngươi xinh đẹp. – Quỷ Quái không chút giấu diếm, – Đứa bé xinh đẹp cần phải được quan tâm săn sóc nhiều, ta đưa ngươi vào Sinh Tử môn, phó thác Môn chủ quan tâm ngươi. Trong môn đều là những đứa trẻ lão luyện hơn ngươi, nơi nào mà không có ma cũ bắt nạt ma mới hả? Hạng người ngoan cố như ngươi đi vào bị đánh cho bầm dập là chuyện đương nhiên, ta sợ ngươi bị ức hiếp mà tự sát.
Yêu Quái nhướn mày lên:
– Tự sát? Ta ở trong mắt ngươi là loại này à?
Quỷ Quái cố ý trêu chọc y:
– Người xinh đẹp chả phải đều yếu ớt à, từ Vô Ẩn Châu đến Vương Xá Châu, hành trình mấy ngàn dặn mang theo đứa trẻ rất vất vả, ta không muốn uổng công sức của mình, phòng hoạn với chưa xảy ra rất khác, huống hồ lúc ấy ngươi mới vừa mất đi cha mẹ.
Yêu Quái yên lặng, một lúc sau mới nói:
– Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một câu, cái chết của cha mẹ ta có quan hệ với ngươi không?
Đây là nghi hoặc của tất cả người của Ba Nguyệt, bởi vì mỗi người gia nhập đều thân thế cô độc, có xác nhận là thiên tai, có người lại do con người tạo thành. Lan Chiến lúc đó có nhiều cách thức để thu thập nhân tài, đầu tiên là tìm kiếm, một khi nhìn trúng, cả nhà liền gặp vận rủi. Những đứa trẻ gặp cảnh tan cửa nát nhà một cách khó hiểu, trôi giạt khắp nơi, chịu đủ ghẻ lạnh của nhân thế, lúc này có người nguyện thu nhận ngươi, cho ngươi ngày ba bữa cơm no, nhưng muốn ngươi làm việc cho họ, gần như người nào cũng sẽ không cần nghĩ ngợi mà đồng ý ngay tắp lự.
Lúc còn nhỏ không hiểu, sau khi lớn lên, dần dần hiểu thấu huyền cơ trong đó thì đều muốn tìm hiểu biến cố mình gặp phải rốt cuộc có phải con người làm ra hay không.
Ánh mắt Quỷ Quái nhìn y rất bình thản:
– Không. Cái chết của cha mẹ ngươi là do người Bắc Kỳ. Đại quân Bắc Kỳ đánh vào Vô Ẩn châu, mỗi ngày chết bao nhiêu người ngươi có biết không? Khoảng thời gian đó chỉ cần đi một vòng theo đường đi của họ một lượt thì sẽ có vô số đứa trẻ giống như ngươi vậy, căn bản không cần ta đích thân ra tay.
Lúc nói chuyện, lời nói của Quỷ Quái mang theo ý cưng chiều, xoa nhẹ lên đầu Yêu Quái một cái:
– Ta không phải kẻ thù giết cha mẹ ngươi, ngươi không cần mỗi khi thấy ta thì mắt phát sáng như thế. Nếu ta hổ thẹn lương tâm, thì tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh ngươi.
Yêu Quái nghe vậy thì sững ra, có cảm giác bối rối vì bị khám phá, vội chuyển mắt đi nói:
– Ta cũng chỉ tiện hỏi, không có ý gì khác.
Thấy đêm đã dần sâu, đứng lên nói,
– Ta đi Thủy phủ thăm dò một chút rồi tìm cơ hội ra tay. Ngươi ở đây chờ ta, chúng ta giờ Sửu hội hợp.
Y mặc áo giáp tinh xảo, mang theo trọng kiếm đi về hướng nam. Quỷ Quái nhìn theo bóng y, bỗng gọi một tiếng:
– Rượu còn chưa uống xong đâu, đi nhanh về nhanh.
Y giơ hai ngón tay lên lắc lắc, để lại bóng dáng tuấn nhã biến mất vào trong bóng đêm.
Cổ Liên Tử, giang hồ đồn đó là nữ nhân lợi hại giống như Lâu chủ, thật sự đã khơi gợi hứng thú cho Yêu Quái. Y là người đam mê mạo hiểm, đã từng lấy danh nghĩa luận bàn mà lãnh giáo với Lâu chủ, bởi vì y không tin trên đời này thật sự có nữ nhân không thể chiến thắng được. Lâu chủ cũng rất hào phóng, cô không e ngại bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền uy của cô. Ba Nguyệt Lâu vốn chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, ai dám lãnh giáo, thì cô sẽ dùng nắm quyền để nói chuyện. Kết quả đương nhiên là y bản lĩnh không bằng người, một nữ nhân có lực công kích mạnh như vậy làm y ngạc nhiên không thôi. Cận chiến đã khiến cho y khó có thể chống đỡ nổi, nếu cho phép vận dụng kỹ thuật chiến đấu linh hoạt, Lâu chủ còn có thể tự sinh ra vô số tình huống bất ngờ nữa. Có một số nữ nhân thật sự không thể xem thường được. Cho nên lần này y tự xin xuất chiến, một là muốn giải quyết rắc rối cho Lâu chủ, hai là đương nhiên muốn mượn nữ nhân nổi danh ngang với Lâu chủ này để xem mấy năm nay mình có tiến bộ chút nào không. Luận bàn khác với đoạt mệnh, tới thời khắc ngươi chết ta sống, mỗi người đều dùng mạng để đua thì mới sảng khoái.
Y đứng trên một ngọn cây, quan sát bố cục Thủy phủ, phòng ngự ở nơi này rõ ràng còn nghiêm mật hơn hai thành trước nhiều, tuần đêm liên tục không hề gián đoạn. Muốn đáp xuống dưới là điều không thể, y nhìn họa lâu đối diện, nơi đó có một giếng trời nhỏ, thiết kế nghiêng nghiêng nằm ở vị trí gác mái, giống như một con mắt của tòa lâu này. Từ con mắt đó chui vào, là có thể vào trong họa lâu được. A Bàng cơ bản đã thăm dò được vị trí thư phòng và phòng ngủ của Cổ Liên Tử, y chỉ cần lẻn được vào trong, sau đó lẳng lặng chờ đợi chị ta xuất hiện là được.
Thân hình y nhẹ nhàng xuyên qua giữa xà nhà như giẫm trên đất bằng. Lại đi tiếp một chút, là một viện tử to lớn như chính sảnh Ba Nguyệt Lâu, nơi đó không có xà nhà và thanh rui, một cái vòm lớn chụp xuống đỉnh đầu, trung tâm được khảm lưu li đánh mỏng. Bất kể là ánh trăng bên ngoài rơi vào vị trí nào thì mặt lưu ly kia đều thu hết và chiết xạ ánh trăng, chuẩn xác chiếu xạ lên bảo tọa hoa mỹ.
Có thị tỳ đi qua, ngay tức khắc lại có một hàng đệ tử tuần tra. Y nhìn lên trên, giơ tay tung sợi dây trên cổ tay về phía mái vòm, trên sợi dây có vuốt sắt bốn góc, bốn móng vuốt mở ra cắm sâu vào trong tường, y nhẹ nhàng tung người lên trên, túm lây dây đu về phía đại sảnh bên kia. Đây chính là một trận chiến kiểm tra tốc độ, lực, và phản ứng, rơi xuống đất thì nghe có người đi về phía bên này. Y vội vàng thu mình tung người nhảy lên xà nhà, vừa mới đứng vững, mội hàng tỳ nữ cầm đèn đi qua. Không ai nói chuyện, nhưng y thấy rõ đồ mà họ bê trong tay, tất cả đều là những thứ chuẩn bị cho tắm gội, như lò xông hương, hương cao, xà bông, khăn tắm. Tỳ nữ mặc váy lụa, đường cong như ẩn như hiện dưới váy, chỉ có hầu hạ ở suối nước nóng mới ăn mặc như vậy.
Yêu Quái cười nhạo, nữ nhân đúng là phiền phức, không giống nam nhân bọn họ, việc lớn trước mắt còn lo tắm rửa! Y chấp hành quá nhiều nhiệm vụ, nhưng đây là tình huống gặp phải đầu tiên, tự cảm thấy rất thú vị, liền lặng lẽ đi theo sau họ vào suối nước nóng.
Dẫu sao cũng là chủ của một hành, rất biết hưởng thụ. Bể tắm của chị ta là hai nhánh suối nguồn thiên nhiên, một lạnh một nóng, một âm một dương, giống như nồi lẩu uyên ương, được bao bởi hai mươi sáu tấm bình phong kim bích. Có tiếng bước chân đến gần, y rụt người nấp sau núi giả, thấy một nữ nhân khoác minh y chậm rãi đi đến, minh y rất mỏng trong suốt, như luồng khói phủ lên hai vú cao ngất vào đôi chân thon dài.
Nếu bàn về tư sắc, vị Tông chủ này không mỹ mạo bằng Lâu chủ, nhưng cũng tuyệt đối không tầm thường. Chị ta tuổi tác hẳn nhiều hơn một chút, chắc tầm , tuổi, mặt mày không chút khí chất sát phạt nào mà còn vương chút sầu bi. Ống tay áo rũ xuống đất uốn lượn éo dài, đầy ý thơ lãng mạn trong đêm xuân.
Chị ta không bước vào suối nước nóng ngay mà bước vào đầm lạnh trước, rất chậm rãi thong thả, khua nhẹ, giống như đuôi cá linh hoạt. Yêu Quái híp mắt nhìn, kim bích trên bình phong chiết xạ ra quầng sáng dịu nhẹ, chiếu lên bóng người dưới nước. Bóng người kéo theo mái tóc đen bóng xuống, như chấm mực lan rộng trong làn nước trong vắt.
Chị ta xoay từng vòng từng vòng dưới nước, cứ xoay mãi làm Yêu Quái bắt đầu không kiên nhẫn nổi, bỗng phát hiện bên cạnh chị ta không biết từ khi nào xuất hiện ra nhiều chùm ánh sáng, chùm sáng kia lúc chìm lúc nổi trong nước, chị ta cuộn lại, ôm chùm sáng kia vào ngực, dán sát mặt lại, dịu dàng an ủi:
– Đừng sợ…