Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
Nhai Nhi muốn kéo anh ta lại nhưng lại bắt vào khoảng không, vào thời khắc này anh ta dường như không để ý tới gì, chỉ lao đến hướng cái đèn trận kia, thậm chí gió thổi còn mang theo tiếng nức nở của anh ta.
Tung Ngôn ở trong mắt Nhai Nhi luôn là một người thận trọng, tuy nhìn trẻ tuổi nhưng hai năm anh ta đi theo, khiến cho nhân tâm Ba Nguyệt Lâu ổn định rất lớn. Nhai Nhi làm việc đôi lúc nóng nảy, ở phương diện tình cảm cũng thiếu sự kiên nhẫn, là Tung Ngôn, có bản lĩnh hài hòa mọi quan hệ, làm cho Ba Nguyệt Lâu luôn bình ổn. Một người như vậy sao lòng lại rối loạn như thế? Người phụ nữ kia chắc có ý nghĩa rất lớn với anh ta. Nếu đoán không sai thì đó chắc là mẫu thân anh ta rồi.
Tung Ngôn giống như đứa trẻ hoảng loạn vươn hai tay ra. Biểu cảm của người phụ nữ dưới ánh đèn ban đầu thì đau buồn, dần dà chuyển hóa thành nụ cười đầy ý vị sâu xa, nụ cười treo ở khóe môi bà ta giống như một cây đao, người bị hãm sâu trong đó nhìn không ra, nhưng Nhai Nhi còn sự tỉnh táo, cô biết mọi thứ tới quá quỷ dị, thời gian không thích hợp, địa điểm thích hợp.
– Tung Ngôn!
Cô cất giọng lạnh lùng gọi anh ta,
– Cậu tỉnh táo lại cho tôi, bà ta không phải mẫu thân cậu đâu.
Nhưng Tung Ngôn không nghe thấy, như người chết túm được bè gỗ, nỗi nhớ nhung người mẹ mất tích mấy chục năm đã làm anh ta rối loạn tâm trí. Đáy lòng của mỗi người đều có một phần chấp niệm, chấp niệm đó trong buổi đêm ngập sương mù này càng không chịu khống chế mà lớn mạnh hơn. Tung Ngôn này đêm luôn nhớ thương mẫu thân, bất kể Nhai Nhi có gọi thế nào anh ta cũng không quay lại.
Nhất định là quỷ mị mê hoặc con người! Trong tình thế cấp bách Nhai Nhi xuất kiếm linh, Đụng Vũ và Triều Nhan vận kiếm khí mạnh mẽ bắn qua. Nữ nhân đèn trận bỗng trợn mắt về phía này, con ngươi đen nhánh chiếu ngược ra hai quầng sáng một xanh một tím, kiếm mang sắc bén y như mũi châm.
Nếu mạo phạm, xong việc xin lỗi chắc là được. Nhai Nhi giờ chỉ một lòng muốn đánh thức Tung Ngôn. Hai thanh kiếm không ngờ lại đâm xuyên qua thân thể người phụ nữ kia, một quay lại một phóng vút lên cao. Cảnh vừa rồi như đá ném vào trong nước rồi tiêu tan. Nhai Nhi mù mịt đứng trên đường cái, đèn trận đã biến mất, người cùng kiệu nhỏ cũng biến mất, ngay cả Tung Ngôn cũng biến mất.
Cô sợ hãi, vội vàng chạy tới xem xét, nơi vừa rồi họ đứng trống không, như không hề có gì đã xảy ra. Phía sau vọng đến tiếng cười nói của hoa khôi dạo đêm. Nhai Nhi quay người lại xem, cảnh phố náo nhiệt, còn có người đi đường sượt qua, mặt mày ai nấy đều phấn chấn hứng khởi, không hề có gì dị thường, tất cả như vậy bình thường.
Trong đầu cô hỗn loạn, lưng đổ mồ hôi lạnh toát, đứng trong gió đêm, thấy lạnh đến tận xương tủy.
Tung Ngôn cứ thế biến mất, cô tìm một vòng cũng không thấy, biết không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, nhìn mọi nơi, mỗi một đôi mắt, mỗi một góc âm u dường như đều ẩn chứa cất giấu nguy hiểm. Nhai Nhi lui về sau, lui đến chân tường của phường viện thì vọt người lên. Đi lại trên mái nhà còn an toàn hơn nhiều so với đi trên đường phố, chỉ thấy lạ là trên Vân Phù đại lục này thế mà có thể dệt ảo giác để mê hoặc Tung Ngôn, nếu là do Lệ Vô Cữu, thế thì người này quả thật là sâu không lường được.
Mỗi một cú thả người nhảy lên cao lao về hướng thành khuếch, có thể thấy được rõ trực đạo rộng thẳng sau thành. Trực đạo kia sáng ánh đèn như ban ngày, cách năm mươi bước là một cốc đèn, như sao dày đặc trên trời, thẳng hướng về Mộc Tượng thành ngoài năm mươi dặm.
Tường thành cũng không phải quá cao, dựa vào bản lĩnh của cô có thể vượt qua được dễ dàng. Cô dừng ở một nóc tòa nhà cao lớn, nấp sau mái cong cuốn lên, quan sát binh lính thủ thành được bố trí cùng với tần suất vũ hầu tuần tra qua lại trên thành.
Tốt rồi! Cô căn chuẩn thời cơ tung ưng trảo trên tay ra, mượn lực kéo ở cổ tay nhẹ nhàng trèo lên trên thành. Hai hàng vũ hầu lần lượt giao qua nhau, cô xoay người từ sau lỗ châu mai tường chắn mái nhảy xuống đầu tường đối diện. Một Kim Lũ Thành cứ như vậy bị cô hiên ngang vượt qua. Có vẻ như quá dễ dàng, nhưng cô không có thời gian để tâm nhiều như vậy. Nếu đã bị theo dõi, cô cũng lười quan tâm tới, cứ thể tiến thẳng tới Chúc Âm các.
Trước kia nghe nói hai bên trực đạo của năm thành đều là nước, người nào muốn đi qua chỉ có thể đi ở giữa. Mà trực đạo này trống trải không có gì che chắn, đừng nói là con người, dù là chim bay qua cũng sẽ mau chóng bị phát hiện ra.
Là tin đồn nhảm hay là mình bị trúng phải ảo giác đây? Nhai Nhi ngạc nhiên phát giác dưới chân giẫm phải không phải là nước, mà rõ ràng là đất mềm xốp, cứ bước một bước thì đế giày liền bị ngập xuống hai phân. Mượn ánh đèn trên trực đạo để xem, có vẻ như là địa hình cồn cát, cây gai sinh trưởng lung tung mọc chỗ này một cụm chỗ kia một cụm, trước mắt hoang vắng trống trải.
Trước khi vào thành sẽ phải đi năm mươi dặm đường thủy, lẽ nào tòa thành này giống như trát đao, chặt đứt nguồn cung cấp nước rồi ư? Nha Nhi lòng đầy băn khoăn, nhìn về phía bắc xa xa, chiến tinh Bắc Thần vẫn sáng nhấp nháy màu xanh trắng, giống như mũi kiếm sắc nhọn. Mặc kệ có phải ảo giác hay không, cứ tiến lên phía trước. Thế giới này quá yên tĩnh, cô bước đi khó khăn, vừa đi vừa nghĩ. Có tiếng cười khẽ sượt qua bên tai cô.
Một con chim lạ nhảy nhót trên cánh đồng hoang vu trống trải cách đó không xa. Nhai Nhi đặt ngón tay lên kiếm trên hông, tiếp tục bước đi. Vượt qua một tòa sườn núi bị xói mòn, trước mắt thình lình xuất hiện một bình nguyên trắng xóa. Nhai Nhi thầm kêu không ổn rồi, theo tình hình này cho thấy, chắc chắn cô đã bị trúng ảo thuật rồi.
Gió to nổi lên phần phật, trên bầu trời sao vẫn dày đặc như cũ, nhưng thế giới này lại sáng sủa vô cùng. Trên nền tuyết đọng phản xạ ra ánh sáng, hình thành một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, thiên địa tựa như là một vật chứa lớn, nửa đoạn trên là hắc ám hỗn độn, nửa đoạn dưới lại trong sạch sáng ngời. Cô không thể khống chế được bước chân tiếp tục bước đi, càng đi càng thấy đau đớn. Nơi này, hình như là nơi mà cô luôn nghĩ tới. Cô không phân biệt rõ nơi này là nơi nào, có vẻ giống Tuyết Vực, nhưng lại không giống. Nơi này không có núi cao liên miên như Tuyết Vực, tuyết dưới chân cũng không lạnh lẽo như này. Bỗng có một bóng người xuất hiện cách đó vài chục trượng, mặc tố y màu trắng, đứng thẳng tắp quay lưng về phía cô.
Nhai Nhi không nhìn thấy mặt người kia, chỉ nhìn thấy mái tóc của người đó đen nhánh đổ thẳng như thác nước, mang đến một cảm giác mị diễm khó diễn tả thành lời.
Cô bước đến đó, sợ âm thanh giẫm trên tuyết sẽ quấy nhiễu người đó, nên cố gắng bước thật nhẹ. Đi chưa được vài bước, bất chợt có tiếng sấm sét nổi lên, mưa lớn không dự liệu trước mà đổ xuống, hạt mưa rơi xuống nền tuyết ngưng tụ thành băng lăng sắc như lưỡi đao, tranh nhau ghim xuống đất. Cô nhìn thấy người kia đau đớn đổ gục xuống, bạch y trên người trào máu, lan rộng ra nhuộm đẫm cả vạt áo.
Nhai Nhi hét lên, bấy giờ mới ý thức được người đó là ai, lạc đao trên trời ghim xuống cô cũng không sợ, lảo đảo chạy về phía chàng. Cuối cùng khi đến gần rồi, cô chẳng màng tất cả nhào tới che chắn cho chàng, kỳ lạ là những băng lăng kia ngay trước khi chạm vào cô thì lập tức tiêu tan. Cô không rảnh để quan tâm những cái đó, vén mái tóc do bị máu nhuộm đến ẩm ướt ra, một phần nhỏ gương mặt người đó hiện ra, ban đầu là trán, giữa hai hàng lông mày kiếm mác ẩn hiện hoa văn hình liệt hỏa, bởi vì làn da tái nhợt mà màu đỏ kia càng nhức mắt.
Nhai Nhi sững sờ, tay cũng khựng lại, lẽ nào mình nhận nhầm người? Do dự giây lát mới vén toàn bộ tóc ra, khi thấy hết gương mặt người kia, bao nhiêu run rẩy và nghẹn ngào từ nơi sâu thẳm trong thân thể cũng trào dâng lên, đó là An Lan của cô.
Cô biết đó là ảo cảnh, nhưng cũng chẳng để bụng, ôm chàng vào lòng, kiểm tra vết thương của chàng. Những vết thương kia không có vẻ dữ tợn, dù là bị băng lăng đâm xuyên qua cơ thể, băng lăng tan đi làm miệng vết thương co lại, độ rộng chỉ bằng hai ngón tay, nhưng máu chảy ra ào ạt. Quá nhiều, quá nhiều vết thương chằng chịt, vô cùng đáng sợ. Cô không dám lay mạnh chàng, đến lúc này mới cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, điều duy nhất có thể làm là ôm chàng khóc lên nức nở.
Phải rất lâu sau Tử Phủ quân mới tỉnh lại, hai mắt mở ra đã không còn thần thái như xưa, nhưng nhận ra cô, lấy hết sức nâng tay lên vỗ vỗ lên gương mặt cô, giọng điệu có vẻ trách móc:
– Ai bảo em tới!
Nhai Nhi nói:
– Em không được tới à? Ai bảo chàng đi mà không từ biệt, chịu phạt thay em chứ? Chàng vốn tự đại, cho rằng hy sinh bản thân thì em sẽ cảm kích chàng à, nói cho chàng biết, chàng tưởng bở rồi.
Cô vì quá giận mà ôm chặt lấy chàng, máu trên người chàng nhuộm cả sang quần áo của cô. Tử Phủ quân ấp úng:
– Vậy em bảo ta phải làm sao, trơ mắt nhìn em hồn phi phách tán ư?
Trong một cái chớp mắt cô thật sự không phân biệt rõ toàn bộ là thật hay là giả, cách nói chuyện là chàng, giọng điệu cũng là chàng. Cô hoảng hốt cảm thấy bản thân mình thế mà đánh bậy đánh bạ xông vào được Bát Hàn Cực Địa, mà cô cũng nguyện tin tưởng người trước mặt tưởng đã mất đã tìm lại được.
– Chúng ta rời khỏi nơi này đi. – Cô đỡ Tử Phủ quân lên, – Có đi được không?
Tử Phủ quân nói có thể, gần như đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô.
Nhai Nhi cắn răng đỡ Tử Phủ quân, anh khẽ thở hổn hển:
– Trên người ta có phong ấn, đi không xa được.
Anh nâng hai tay lên, trên cổ tay gầy gò mơ hồ hiện ra xiềng xích trong suốt. Nhai Nhi hoảng loạn nhìn Tử Phủ quân, anh cười khổ:
– Đây là nhà lao dành cho Đọa Tiên, nào có dễ dàng chạy thoát được.
– Vậy phải làm sao đây?
Nhai Nhi túm lấy xiềng xích. Xiềng xích này khác với dụng cụ cầm tù, chạm vào lạnh đến thấu xương, nhưng không có hình dạng thật, chạm vào cũng không hề có tiếng động gì.
Tử Phủ quân bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt hiện ra sắc thái yêu dị:
– Dùng Mâu Ni Thần Bích của em. Thần Bích này vốn dĩ không phải vật nhân gian, có thể chặt đứt bách luyện cương, bao gồm cả thừng trói yêu này.
Thấy cô trù trừ, ngữ khí của Tử Phủ quân có vẻ hơi nôn nóng, giục giã:
– Băng hình trừng phạt sắp đến nữa rồi, nếu không đi ngay sẽ không kịp…Nhai Nhi?
Nếu không bởi một tiếng Nhai Nhi kia, có lẽ cô đã thật sự điều khiển Thần Bích. Kết quả chính là sở hở ở ngay đó, cô cúi đầu lẩm bẩm:
– Chàng chưa bao giờ gọi ta là Nhai Nhi…
Kẻ kia giật mình:
– Cái gì?
Tử Phủ quân chỉ gọi cô là Diệp Lý, dẫu sau đó từng sống bên nhau nơi Tuyết Vực, nhưng chưa từng đổi cách xưng hô. Diệp Lý là hồi ức đẹp đẽ nhất của lần gặp gỡ ban đầu tại Bồng Sơn, có lẽ trong lòng anh, anh càng yêu cô gái cầm cái chổi chạy khắp các cung kia hơn.
Hai thanh lợi kiếm mang theo sát khi lạnh thấu xương treo ở giữa không trung, mũi kiếm nhắm ngay vào kẻ kia. Nhai Nhi ngước lên, trong mắt ngập nỗi căm hận, cắn răng nói:
– Yêu nghiệt, ngươi dám giả mạo Tử Phủ quân!
Giống hệt như ảo giác mà Tung Ngôn gặp phải, trong lòng nhung nhớ đến ai thì sẽ thấy người đó. Cô quyến luyến sự trùng phùng này, nhưng hiểu rằng không thể nào, Bát Hàn Địa Cực nào có thể ở ngay ngoài Kim Lũ Thành được. Gương mặt ngay trước mắt này cô vẫn luôn thương nhớ ngày đêm, cầm kiếm chỉ thẳng vào gương mặt đó, đối với cô mà nói đó là một sự tra tấn cực độ đến thế nào. May mà đầu óc cô còn chút tỉnh táo, cô muốn không phải đồ giả, kẻ mà dám can đảm khinh nhờn gương mặt này thì cô bắt kẻ đó tan thành mây khói.
Một tiếng thét vang dội, Đụng Vũ cùng Triều Nhan đâm thủng ảo giác. Ảo cảnh Tử Phủ Quân máu nhuộm đẫm y phục cùng Bát Hàn Cực Địa bị kiếm khí gột rửa dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành kim mang, phiêu tán ở trong gió.
Nhai Nhi ngã ngồi xuống, hít thở khó khăn, phải mất một lúc lâu mới đứng lên, càng thêm sự kiên định phải đi cứu bằng được Tử Phủ quân về.
Ngẩng đầu lên, chiến tinh chính bắc vẫn sáng nhấp nháy, cánh đồng hoang vu dưới chân đã biến thành nước, cô đánh một chưởng vỗ vào vách đá, nhảy lên trực đạo, giương Thiên Xu cung của mình lên, đáp hai mũi tên lên cung, kéo căng cung. Dây cung kéo căng phát ra tiếng ngân ong ong kéo dài, hai mũi tên bắn vút ra ngoài. Hai ngọn đèn trên trực đạo như bị ai đó thổi một hơi tắt ngấm, theo đèn tắt, tiếng thủy tinh rơi xuống vỡ tan. Lại nhìn về phía trước, trong vòng năm mươi trượng rơi vào trong bóng tối, lúc này dù có người giám thị cũng khó mà thấy được bóng dáng của cô.
Đèn trên trực đạo liên tiếp bị tắt, Thiên Hành kính không thể nào phân biệt được hành tung của Nhai Nhi, bởi nơi nào đèn tắt thì thân hình cô liền đến nơi đó.
Đại Tư mệnh khoanh tay tậc lưỡi tán thưởng:
– Nhạc Nhai Nhi này đời trước chắc là một Dạ xoa tinh rồi.
Thiếu tư mệnh rụt rụt cổ:
– Nhỡ Quân thượng nghe thấy sẽ đánh chết ngài đó.
Đại Tư Mệnh nhìn gã, sờ sờ gáy mình:
– Với giao tình giữa ta và Quân thượng thì chắc không bị thế đâu. A, ý ta là, Nhạc Nhai Nhi kia đời trước nhất định là một ngôi sao chiến đấu, không thì sao cô ấy lại cứ nhìn về ngôi sao Bắc Thần chứ? Ta chưa từng gặp nữ nhân nào như thế cả, có thể phá được ảo thuật, còn có thể bắn được tên.
Trường Nhung trước kia từng có một xạ thủ nổi dánh, nghe nói từng bắn một mũi tên lên tận thiên đỉnh, nửa canh giờ sau cũng chưa rơi xuống. Nhưng người ta chỉ bắn một lần, nào có giống Nhai Nhi, bắn cùng lúc hai mũi tên mà không hề thất bại, đã tới trình độ thiện xạ rồi.
Thật đáng sợ, khi nữ nhân liều mạng vì tình yêu, quả thực là kẻ nào chắn thì giết người đó, Phật chắn thì giết Phật.
– Sư phụ cô ấy chắc còn lợi hại hơn. – Thiếu Tư mệnh cố tình, vừa nói vừa nhìn sắc mặt Đại Tư mệnh, – Tòa thượng, ngài không xem tình hình gần đây của Tô môn chủ ạ?
Sắc mặt Đại Tư Mệnh hơi dao động, ngay sau đó khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày. Y không trả lời Thiếu Tư mệnh, bởi vì chẳng có ý nghĩa. Người phụ nữ kia chỉ là một bông hoa vô tình bay xuống sông dài năm tháng, theo dòng nước chảy róc rách mà trôi đi thật xa, đi qua rồi thì không cần lưu luyến, cũng không cần phải nhìn lại.
Thiếu Tư mệnh kia là người nhỏ tuổi nhất trong Thiếu Tư mệnh, đạo hạnh nông cạn không nói, còn hơi ngốc nữa. Người ngốc nghếch thì hay nói thẳng, gã như phát hiện ra điểm mới mẻ, bừng tỉnh ngộ gật đầu:
– Thuộc hạ biết rồi, Tòa thượng chắc căn thời gian không chuẩn, đụng phải lúc Tô môn chủ đang tắm gội.
Đại Tư mệnh dùng ánh mắt khinh thị nhìn gã:
– Dạo này ngươi chểnh mảng việc học nhiều nên mới có nhiều thời gian nghiên cứu chuyện nam nữ đúng không?
Thế thì cần tăng thời gian đả tọa thôi. Thiếu Tư Mệnh run rẩy, đang định xin khoan thứ thì bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, bẩm Đại Tư mệnh, nói dây xích góc Tây Bắc đã bị tuột ra hẳn rồi.
Thiếu tư mệnh nhảy dựng lên:
– Tòa thượng, sắp xảy ra chuyện lớn rồi ạ.
Đại Tư Mệnh đứng dậy đi ra ngoài điện, đứng trên bậc thềm đá ngọc xanh nhìn về phía nam, tầng mây dày nặng bao phủ dãy núi liên miên, Phước địa liên ở góc Tây Bắc chưa từng rơi vào trạng thái căng thẳng, chưa từng suy sụp bao giờ. Thiên hoàn đã bị nghiêng đi mắt thường có thể thấy rõ ràng, nếu không sửa chữa, chỉ sợ Lang Hoàn sẽ bị hủy trong sớm chiều thôi.
Thiếu Tư Mệnh lo sợ nhìn Đại Tư Mệnh.
– Đại Cấm chưa nhận được thiên thư hay sao ạ? Vì sao còn chưa phái người đến gia cố dây xích vậy?
Đại Tư Mệnh trầm ngâm:
– Lập tức đốt ba đường, để ngài ấy lập tức phái người tới.
Gỡ chuông cần người cột chuông, thực ra phái ai tới cũng vô dụng, xích sắt cố định bốn góc này là do Tiên quân luyện hóa thành khi dựng lên Lang Hoàn. Chúng nó giống như Lục Hào Thuẫn, được hình thành từ hơi thở tinh thuần thế gian, không chỉ đơn thuần là vật dùng cố định phúc địa, mà còn là thần lực trấn yêu. Góc Tây Bắc bị lỏng, tức là phía góc Tây Bắc có yêu hoạn, Biệt Thông và Tấn Thừa là Thị Tòng chỉ vâng mệnh Tiên quân, không nghe theo người khác.
Trong sơn cốc vang vọng tiếng chấn động nặng nề, nghe vô cùng thanh thế. Đại Tư mệnh tung một hồn phù đạo định về phía dây xích, trong phút chốc xiếng xích được kéo căng chặt lại, Thiên Hoàn cũng bắt đầu chậm rãi trở về vị trí chính giữa. Thiên Hoàn trấn thủ Lang Hoàn kia là kỳ thạch được dựng lên, trọng tâm mà bị lệch sang một bên, đá vụn bên cạnh sẽ rơi xuống. Nếu không lập tức làm cho thẳng lại, một khi vị trí bị chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Thiên Hoàn sụp đổ, Lang Hoàn cũng sẽ bị đập cho nát nhừ.
Cũng may có Đại Tư Mệnh, nhóm Thiếu Tư mệnh đang thấy may mắn, lại nghe y nói:
– Với đạo hạnh của ta chỉ có thể kéo dài được mười ngày, sau mười ngày thì Phước Địa Liên sẽ bị đứt, đến lúc đó thì Bồng Sơn sẽ gặp nguy hiểm. Chả lẽ Thiên đế không suy xét thả Quân thượng ra khỏi vùng Bát Hàn Cực Địa hay sao?
Trong lời nói không có cảm xúc nông nóng nào, nhóm Thiếu Tư mệnh cảm thấy Đại Tư Mệnh là một Địa Tiên đủ tư cách, Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng mặt không đổi sắc. Lại phân tích sâu hơn, có vẻ như còn vui sướng khi gặp họa nữa. Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, Lang Hoàn bị loạn, không ai có thể bình ổn, vậy thì Quân thượng được thả là có hy vọng rồi. Vậy thì việc xích sắt bị lỏng cũng không phải chuyện không tốt.
Phù sơn bị kéo về chỗ cũ, nguy cơ tạm thời được giải trừ, mọi người cũng giải tán. Đại Tư Mệnh trở lại trước Thiên hành kính, nhìn Tiên quân đã đào ra một cái động, đang ngồi ở cửa động thiền định, lẩm bẩm:
– Quân thượng, ngài nhập Bát Hàn Cực Địa mới hai tháng mà Phước địa liên đã bị lỏng rồi. Nếu không phải biết tính cách của ngài, mặc mọi thứ thuận theo thiên mệnh, thì thuộc hạ sẽ cho rằng mọi thứ đều do ngài an bài đấy. Nhưng…chắc không phải đúng không?
Đại Tư Mệnh tự hỏi tự đáp,
– Ngài không phải người có tâm nhãn như vậy. Vậy thì chắc đó là ý trời rồi, có lẽ không phải chờ cho đến khi Nhạc Nhai Nhi chết, ngài có thể sẽ khỏi đó trước rồi. Thuộc hạ đã dùng hồn phù định đạo cho xích sắt kia, bảo mọi người đốt ba đạo thiên thư chờ lệnh. Nếu trong vòng mười ngày bên trên chưa có quyết định, vạn yêu cuốn cũng sẽ sinh loạn, đến lúc đó bốn điểm bị hủy, Cửu Châu nứt, vẫn phải cần Tiên quân ra mặt….May quá, thật là may quá.
Đại Tư Mệnh cảm khái một hồi rồi khoanh tay đi ra khỏi cung. Người trong Thiên hành kính nhắm hai mắt nghiền, chậm rãi nhướn khéo môi lên.