Sóng Nguyệt Vô Biên

chương 60: gọi ta là hồ môn chủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thăm dò Lục Hào thuẫn trước tựa như là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi. Khi đó Tử Phủ Quân đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng người này nhìn bề ngoài thì lãnh đạm như nước mà trong bụng lại toàn lửa nóng, nhưng nếm thử rồi thì không phải là nước, mà là rượu mạnh thì đúng hơn.

Tử Phủ quân chưa từng nói bản thân bắt đầu thích cô từ lúc nào, nhưng Nhai Nhi cảm thấy có lẽ là ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dẫu gì thì đùi cô rất đẹp, trước là yêu đùi, sau yêu người, không có gì là xấu cả.

Nhớ tới Tử Phủ quân, trong lòng nửa ngọt ngào, nửa lại vô cùng lo lắng. Cô không hiểu thế giới tiên nhân, ban đầu cô cho rằng luôn có cơ hội, ngờ đâu động tới một chút là phải lấy mạng ra bù đắp. Thực ra cô thân thể phàm thai, chết cũng không có gì tiếc nuối, nhưng nếu bởi vì cái mạng nhỏ của cô mà hủy hoại nguyên công của anh, vậy thì thật sự hơi quá mức rồi.

Có hai người đi về phía cô, vừa đi vừa trò chuyện:

– Nghe nói Tông chủ của Thanh Tĩnh Tông có phương pháp phá trận pháp, chọn lựa vào ngày mai sẽ khai đàn.

– Sao lại chọn buổi trưa? Quá nắng nóng, muốn nóng chết người ta à?

– Buổi trưa là lúc chí dương, là dương khí trong thiên địa vượng nhất. Ngươi nói đi vì sao khai đao trảm đầu cứ phải chọn canh ba giữa trưa hả, chính là muốn khiến người phạm tội ngay cả quỷ cũng không làm được, có phải cực kỳ tàn nhẫn không?

Một người cười nói:

– Ba Nguyệt Lâu tụ tập một đám đầu trâu mặt ngựa, trận pháp này khẳng định là tà trận, chọn lúc chí dương để phá trận, rất hữu ích với chính đạo chúng ta đấy.

Nhai Nhi đỡ đỡ đấu lạp, hơi hơi nghiêng người đi. Đám người ám đạo này đúng là chó mù mắt, trận pháp thụy khí thiên điều thế mà lại coi đó là tà trận, có lẽ trong mắt họ chỉ có tiền vàng châu báu mới là chính phái nhất rồi.

– Chà, ngày mai không biết rút nhà ai thế nhỉ?

Họ vừa nói chuyện vừa từ đi qua phía sau cô:

– Tối qua người của Hoa Lê cung và Liệt Hỏa bảo cũng tới, môn phái tham dự càng lúc càng đông, tương lai tìm được bảo tàng, cháo ngon lại phải chia rồi.

– Dựa vào cái gì mà chúng ta dốc cả mạng, còn họ thì chỉ ngồi ngư ông đắc lợi …

Tiếng nói chuyện đi xa dần, chuyển qua chỗ rẽ thì mất hẳn. Nhai Nhi thở dài, thế đạo ăn thịt người này không có môn phái nào là sạch sẽ cả. Hiện giờ Ba Nguyệt Lâu chính là thịt trên thớt, ai nấy cũng đều muốn được chia một phần canh. Bản đồ vảy cá lọt vào tay Lệ Vô Cữu, tới thời điểm cần thiết thì sẽ để lộ ra phong thanh. Những võ lâm chính đạo này sẽ như một cỗ máy móc khổng lồ vung kiếm chĩa thẳng tới đài Chúng Đế. Nếu có thể gây ra cuộc nội chiến giữa họ, cho Ba Nguyệt Lâu có cơ hội nghỉ ngơi chỉnh đốn, tiếp theo có thể đánh bại từng kẻ từng kẻ một, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ.

Cô lặng lẽ từ Vọng Giang Lâu lui xuống dưới, muốn về Ba Nguyệt lâu không dễ dàng, đành phải tạm thời ẩn trong một căn nhà nhỏ ngay bên thành khuếch. Chờ ban đêm điều khiển Đụng Vũ và Triều Nhan, để hai người đi đối chiến trên trận pháp, nếu trong lâu có người nhìn thấy, sẽ biết cô đã trở về rồi.

Bên Ba Nguyệt Lâu đích xác đã mất liên lạc với Lâu chủ, rơi vào cảnh mây đen sương mù.

Dẫu người còn an toàn, nhưng vẫn luôn bị vây nhốt cũng không phải là cách. Rắn mất đầu, thật sự là khó khăn, sảnh đường không có khách đến, sân khấu to lớn như vậy có người ngồi, có người đứng, nhìn nhau thở dài không nói gì, chỉ có mấy tân la tỳ đúng giờ bưng cơm nước thức ăn tới, đặt trước mặt một người, gọi một tiếng Tô môn chủ hoặc Hộ pháp.

Mà ở đây không vui nhất là Hồ Bất Ngôn. Người nào cũng có danh hiệu nổi tiếng, chỉ có anh ta, cùng lắm là được gọi một tiếng Hồ công tử, đãi ngộ rõ ràng khác biệt hẳn. Hôm nay tân la tỳ diện mạo xinh xắn lại tới nữa, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên:

– Hồ công tử, mời dùng cơm.

Hồ Bất Ngôn ho khan một tiếng,

– Lần sau gọi ta Hồ môn chủ.

Tân la tì lần này thì rốt cuộc cũng nâng mắt lên, ngỡ ngàng nhìn anh ta.

– Nhìn ta làm gì? – Hồ Bất Ngôn tức giận nói, – Chờ Lâu chủ trở về, ta sẽ xin lập một môn mới, cái tên ta cũng nghĩ xong hết rồi, đặt là Thiên Lý Nhất Thuấn môn.

Mấy hộ pháp ngoảnh sang nhìn y:

– Ngươi thì có tài đức gì hở.

Thật sự là bốn người họ vào sinh ra tử cũng chỉ làm hộ pháp, còn anh ta là một tọa kỵ vậy mà đòi tự lập một môn, nghĩ đẹp quá nhở!

Hồ Bất Ngôn đầy khinh thường:

– Bởi vì chỉ có ta mới có thể ở bên Lâu chủ bất cứ thời khắc nào, chỉ cần cô ấy muốn ra cửa, thì nhất định sẽ nghĩ tới ta đầu tiên.

Nói xong cúi đầu nhìn gà nướng trong khay, bỗng đầy u buồn, ủ rũ nói:

– Nhưng vào lúc quan trọng nhất ta lại không ở bên cô ấy, không biết cô ấy lúc ấy bất lực bao nhiêu, thất vọng bao nhiêu…Đều là ta sai, ta không phải là người.

Yêu Quái hứ một tiếng:

– Ngươi vốn dĩ không phải là người, hơn nữa ngươi cũng không quan trọng như mình tưởng tượng đâu. Ngươi ở lại đó, cũng chỉ làm Lâu chủ thêm vướng víu thôi. Ngươi đi rồi, Lâu chủ còn phải hô to cám ơn trời đất ấy.

Dù sao nhớ tới tình cảnh ngày đó, dáng vẻ con hồ ly này giơ đao hết chạy đông lại chạy tây, thật sự làm người ta uất giận mà. Tốc độ của anh ta nhanh, nghĩ ra gì là chạy, thế cho nên Yêu Quái luôn cảm thấy có gì đó quét qua mắt mình. Nhiều lần như thế, lại làm anh ta chắc hẳn phải vậy, về sau suýt nữa bị kẻ địch chém trúng, nếu không phải Quỷ Quái kiếm nhanh thì nửa cánh tay đã bị gọt mất rồi.

Hồ Bất Ngôn đối với người không có không gian phát triển tình cảm luôn luôn thiếu sự kiên nhẫn, anh ta lườm lườm Yêu Quái:

– Ngươi đang chỉ trích bổn môn chủ à? Ta phụng mệnh Lâu chủ mang Tô Họa nhà ta rút lui trước, chẳng lẽ ngươi muốn ta kháng mệnh? Ngược lại ngươi ấy, ngươi cùng tình nhân kia của ngươi bảo vệ Lâu chủ kiểu gì?

Quỷ Quái vỗ bàn rầm một cái:

– Ngươi nói ai là tình nhân hả?

Quỷ Quái tính cách nóng nảy, cáu lên là muốn đánh nhau. Yêu Quái vội cản lại, lúc nhàm chán có thể đấu võ mồm để giải buồn cũng hay, nhưng đánh nhau thì không nên. Liền nói:

– Chúng ta bảo vệ Lâu chủ đến phút cuối cùng, đã tận hết khả năng rồi. Sau đó lại có người tới cứu giúp, bọn ta dĩ nhiên là thành công rút lui.

Nhắc đến người đến cứu kia, thì ra người đó của Lâu chủ lại có lai lịch địa vị như thế. Tuy rằng quan hệ giữa hai người đó đến giờ cũng chưa công khai, nhưng mọi người đều ngầm hiểu cả.

Lần này thì Hồ Bất Ngôn lại không hề thấy khó chịu, con người phải biết đủ, Lâu chủ là hoa đã có chủ, nhưng Tô Họa thì chưa nha. Lần này anh ta mang theo Tô Họa bị thương chạy trốn, trên đường cũng có chút gắn bó hòa hợp của cùng chung hoạn nạn. Ít nhất hiện tại thì Tô Môn chủ đã không còn lạnh lùng với anh ta như trước nữa, cho nên anh ta nóng lòng có tên tuổi có danh hiệu để xứng đôi với Tô Họa thân là môn chủ.

Thiên Lý Nhất Thuấn môn, sống động biết bao, thích đáng biết bao. Hồ Bất Ngôn cảm thấy hết sức thích hợp. Nhưng những hộ pháp đó lại khịt mũi coi thường anh ta, chẳng phải là ghen ghét anh ta, thậm chí xa lánh anh ta à?

Hành lang trên Lâm Không có một nhóm người đi qua, truy y nhẹ nhàng, mặt mày lành lạnh, là Đại Tư Mệnh và đám đồ tử đồ tôn của y. Nửa đường dừng lại, nói với phía dưới:

– Hai ngày này Lâu chủ các ngươi sẽ về đấy, chư vị nhớ để ý.

Môn chúng dưới lầu đều đứng lên, chỉ có Tô Họa là lạnh lùng dời tấm mắt. Hồ Bất Ngôn mừng thầm trong lòng, xem thái độ của Tô Họa rõ ràng là hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với người nọ rồi.

Đại Tư Mệnh dứt lời, ánh mắt không tự chủ quét về phía người phụ nữ mặc hoa phục kia. Nàng ta vẫn luôn mang dáng vẻ không coi ai ra gì, đứng lên phân phó Minh Vương:

– Phái vài người cẩn thận lưu ý, giờ sát thủ đầy thành, bên ngoài quá nguy hiểm. Mau chóng phát hiện, mau chóng tiếp ứng. – Dứt lời hất đầu lên, – Các ngươi trò chuyện đi, ta đi vào nghỉ ngơi, lát sẽ đổi ca trực với các ngươi.

Nàng ta bước đi lả lướt, chậm rãi trở về phòng, Đại Tư Mệnh thu tầm mắt, chuyển hướng khác.

Yêu Quái nháy mắt với Quỷ Quái, Minh Vương cùng A Bàng không rõ nguyên do.

– Trông họ cứ như đang đối đầu sinh tử nhỉ, rõ ràng là người Tử Phủ lần này đã giúp chúng ta lập trận pháp…

Yêu Quái nói ngươi không hiểu,

– Có một số việc hai ba câu cũng không nói rõ được, chờ khi ngươi yêu một người thì ngươi sẽ hiểu.

Hồ Bất Ngôn tức khắc chen vào:

– Tứ đại hộ pháp thấy cách này hay không? Yêu Quái Quỷ Quái là một đôi, hay là Minh Vương cùng A Bàng cũng thành đôi đi. Ta thấy hai ngươi rất xứng đôi đấy, mỗi tội là danh hào thiếu ý nghĩa thôi. A Bàng chẳng phải là đầu trâu à, thế thì Minh Vương đổi thành mặt ngựa đi, hoặc là Diêm vương cũng được…

Kết quả còn chưa nói xong, đã bị hai đại hộ pháp nổi giận đuổi ra khỏi sảnh đường.

Bọn họ là người một nhà, anh ta vẫn bị coi là người ngoài, Hồ Bất Ngôn ngồi ở bậc thang chửi thầm. Ngước nhìn lên, trời cao phủ một tầng kim mang, thỉnh thoảng có phù tự rất lớn bay tới, nhìn rất có ý thơ. Bỗng nhiên một đạo ánh sáng màu tím xẹt qua, sao băng à? Hồ Bất Ngôn ngây ra nhìn, sau đó lại có thêm một đạo ánh sáng màu xanh lam nữa, hai đạo ánh sáng gom lại cùng nhau, bắt đầu làm ra một vài chiêu thức chém giết trên trận pháp.

Làm gì thế? Luyện bản lĩnh luyện đến mức này rồi cơ à? Hồ Bất Ngôn cười nhạo. Khoan đã…Trong đầu bỗng nổ tung, nhảy lên hô to với không trung:

– Đụng Vũ, Triều Nhan, có phải hai người không?

Hai thanh kiếm kia nhanh chóng xoay tròn, giống như con quay, ý bảo anh ta đã nói đúng.

Tiếng kêu to của Hồ Bất Ngôn làm mọi người trong lâu chú ý, họ nhảy nhót vui mừng:

– Lâu chủ đã trở lại rồi!

Hồ Bất Ngôn lúc này cuối cùng đã có nơi dụng võ, anh ta chui qua một đầu kết giới, đi theo chỉ thị của kiếm linh chạy đến căn nhà nhỏ bên thành khuếch. Một người thân hình nhỏ nhắn đang ngồi uống trà trong nhà, anh ta đẩy cửa lao vào, vừa mừng vừa sợ gọi to:

– Ông chủ ơi!

Nhai Nhi đang uống trà gật đầu với anh ta. Anh ta chăm chú nhìn cô, phát hiện tinh thần cô khá tốt, nhưng gầy đi nhiều, tức thì ồ lên:

– Có phải cô mang thai rồi không?

Nhai Nhi vừa mới nhấp ngụm trà chưa kịp nuốt tức thì phun ra, vỗ ngực ho khan mấy cái mới nói:

– Nếu ta thật sự mang thai, vậy thì mấy cái ho khan vừa rồi ho cả đứa bé ra rồi đấy. Ngươi vừa gặp ta không biết nói gì khác mà chỉ quan tâm cái này thôi à?

Hồ Bất Ngôn nói đúng vậy,

– Cô với Tử Phủ Quân ở bên nhau hai mươi mấy ngày, cái gì nên có cũng phải có rồi. Tiên căn sinh rất nhanh, chỉ cần có thai là bắt được mạch ngay.

Nhai Nhi lắc đầu:

– Không có.

Tử Phủ quân ngay cả bản đồ cũng không mang đi, nào sẽ để cô mang thai được. Người này ấy à, có lẽ đã quyết định đời đời kiếp kiếp không gặp cô rồi.

Hồ Bất Ngôn không biết nội tình, vẫn trêu chọc:

– Tôi nói này, con người không thể hướng đạo lâu được, cũng không thể đả tọa trong thời gian dài được, đối với đàn ông không tốt đâu…

Bỗng ý thức được nói nhiều sai nhiều, lo lắng bị Tử Phủ Quân thu vào vạn yêu cuốn, vội ngậm miệng nhìn chung quanh,

– Ớ…Tiên quân đâu? Tôi nên chào hỏi ngài ấy một tiếng…

Nhai Nhi lắc đầu, không muốn nhiều lời, đứng dậy hỏi:

– Đại Tư Mệnh còn đó không?

Hồ Bất Ngôn nói còn ở đó, – Có lẽ đang chờ tiên quân của họ, ngày nào cũng mặt mày như cái bài vị, rất là ghê.

Nhai Nhi nói:

– Về Ba Nguyệt lâu thôi, ta có việc gấp tìm y.

Hồ Bất Ngôn không nghĩ ra ông chủ của mình còn có gì muốn nói với Đại Tư Mệnh, nhưng là một thủ hạ trung thực, y vẫn cõng cô trở về Ba Nguyệt Lâu.

Mọi người đã tụ tập ở trong sảnh chờ đợi, thấy Nhai Nhi xuất hiện thì sôi nổi chắp tay hành lễ. Đại Tư Mệnh không thấy tiên quân của mình thì lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhai Nhi bắt lấy cổ tay của y:

– Đại Tư Mệnh, chàng đã bỏ ta lại, tự về Bồng Sơn một mình rồi.

Đại Tư Mệnh kinh hoảng:

– Cái gì?

Nhai Nhi nghẹn ngào, vì ngại nhiều người mà không thể nói rõ cho hết, túm y kéo vào trong lâu. Tận đến lúc này cô mới dám khóc ra, giọng run rẩy nói:

– Bọn tôi ban đầu đang rất tốt, lúc ấy tôi còn tính cùng chàng trở về lĩnh tội, không ngờ chàng lại âm thầm bỏ đi, ngay cả bản đồ vảy cá cũng không mang theo. Tôi tìm chàng khắp nơi mà không thấy, chắc là đã quay về Phương Trượng Châu rồi. Vì sao chàng lại làm vậy? Vì sao lại tự đi một mình? Trước kia chàng từng nói gì với ngài không?

Ngọn đèn dầu chiếu vào gương mặt tái nhợt của Đại Tư Mệnh, y đờ đẫn đứng đó, rất lâu sau mới lắc đầu:

– Quân thượng chưa từng nói gì với ta cả. Kỳ hạn ba tháng đã đến rồi, bất kể bản đồ có tìm về được hay không thì cũng phải quay về chịu tội.

Đôi mắt đờ đẫn quay sang, dừng ở trên mặt cô,

– Bản đồ và người đều không mang về, ngài ấy đã tính toán gánh tội thay ngươi rồi.

Cả chặng đường đi này cô suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên hiểu ý tứ của Tử Phủ quân. Giờ quan tâm chính là còn có biện pháp nào để cứu vãn không. Cô cụp mắt xuống, xấu hổ nói:

– Chàng để lại bản đồ cho tôi, nhưng giờ bản đồ lại lọt vào tay người khác. Tôi đến chậm một bước, những người đó đuổi tới sơn động giấu bản đồ trước tôi một bước, giết Lang Vương rồi đoạt bản đồ đi…Bản đồ đã bị tôi làm mất, tôi sẽ dốc sức tìm về, sau sẽ đi lĩnh tội, như vậy có được không, có kịp không?

Đại Tư Mệnh ảo não nhìn cô:

– Nếu mà kịp, thì đã không có kỳ hạn ba tháng kia.

Vốn lòng đầy phẫn nộ, rất muốn bắt cô chất vấn cô, vì sao không xem trọng tiên quân. Toàn bộ sai là do cô gây nên, nếu không phải tự dưng cô xuất hiện, thì quân thượng giờ vẫn còn ở Bồng Sơn sống một cuộc sống an nhàn, nuôi Phượng hoàng xem kiến dọn nhà, sống một cuộc sống hờ hững với đời của mình. Y vẫn luôn cho rằng quân thượng tính tình lạnh nhạt, với ai cũng ôn hòa yêu thương, không có tình cảm quá sâu với ai, nhưng y sai rồi. Giờ rối loạn đến bước này, bất cứ ai cũng trở tay không kịp, y không có kinh nghiệm xử lý loại biến cố này, y cũng luống cuống không biết phải làm sao.

Khó trách lúc ở tiểu viện bên Long Tức tự, quân thượng nói về sau muốn y trông coi Lang Hoàn, lúc ấy y không nghĩ ra, tới hôm nay mới ngộ đạo, thì ra quân thượng đã sớm đưa ra quyết định. Nên mắng Nhạc Nhai Nhi không? Không đâu, quân thượng yêu cô ấy tha thiết yêu đến sâu đậm, vì cô ấy mà bằng lòng trả bất cứ cái giá nào, không tới phiên y chỉ trích.

Đại Tư Mệnh nhìn Nhai Nhi, mặt cô trắng bệch, mắt đỏ ngầu, sự dày vò trong lòng nhiều hơn bất cứ ai. Y thở dài,

– Lâu chủ chạy về Vương Xá Châu mất mấy ngày?

Nhai Nhi cụp mắt, môi run run:

– Mười ngày.

Xa ngàn dặm, mất mười ngày, hẳn là ngày đêm đi liên tục không ngủ không nghỉ. Nhưng dẫu có nhanh, thì mười ngày này có bao nhiêu chuyện đã phát sinh rồi….

Đại Tư Mệnh xoay người đi ra ngoài, cao giọng nói:

– Chúng đệ tử tập kết, lập tức quay về Bồng Sơn.

Nhai Nhi mù mịt đuổi theo:

– Đại Tư Mệnh…

Đại Tư Mệnh quay lại nói:

– Hiện tại tình trạng của tiên quân như nào ta cũng không nắm rõ, cho nên ta muốn lập tức về Phương Trượng Châu, chỉ mong có thể giúp ngài ấy vượt qua cửa ải khó khăn. Bản đồ vảy cá ngươi nhất định phải lấy lại, ít nhất đoái công chuộc tội. Nhưng ta không tán đồng việc ngươi dưới tình huống không biết gì mà tùy tiện trở lên Bồng Sơn, để tránh đổ thêm dầu vào lửa. Việc trên thượng giới…không phải một người phàm như ngươi có thể nhúng tay vào, hãy làm theo mong muốn của tiên quân, sống cho thật tốt. Chờ việc này ổn định, tiên quân đến cuối cùng đi con đường nào, ta sẽ nghĩ cách thông báo cho ngươi. Nhưng lúc này, mong Lâu chủ tự giải quyết cho tốt, chớ nên hy sinh vô ích, chớ phụ nỗi khổ tâm của tiên quân.

Nhai Nhi lẳng lặng nghe Đại Tư mệnh dặn dò, gật đầu.

Đệ tử Tử Phủ tụ tập đông đủ ở trong viện. Đại Tư Mệnh nói:

– Trận pháp này chỉ cần không có người nào phá giải thì sẽ cứ tồn tại mãi. Khẩu quyết ra vào ta đã ghi lại, để trên bàn trong phòng, đọc cho thuộc, nếu không chỉ có ra chứ không vào được đâu.

Vừa nói vừa chuyển ánh mắt sang Tô Họa. Trước khi đi, bỗng lại có đôi lời muốn nói với nàng ta, nhưng…biết đâu nàng ta có cuộc sống của mình, mà y thì biết đâu cả đời này không đặt chân lên địa giới Sinh Châu nữa, cho nên nói hay không, có ý nghĩa gì nữa đâu.

Y có chút phiền muộn, kết quả nàng ta lại thờ ơ, thậm chí không chờ y đi mà đã xoay người vào trong lâu rồi.

Người của Tử Phủ đi hết rồi, Nhai Nhi vẫn đờ đẫn đứng đó, tận đến khi Yêu Quái khuyên cô đi vào, cô mới bước thất thểu vào phòng ngủ.

Nhìn bày biện trong phòng lại nhớ tới động phủ nơi Tuyết Vực, ngực như bị đâm thủng một lỗ lớn, thời tiết tháng sáu nhưng gió lạnh vẫn phần phật ùa vào. Gắng lấy lại bình tĩnh, đặt tay nải lên bàn, cởi ra, bên trong là bao y kiểu dáng Bồng Sơn, trên cùng là trâm tóc cốt hồng mà Tử Phủ quân làm cho cô. Cô mang từ Thủy Mộc châu về, là vì có cái để nhớ để nghĩ. Cũng không biết tại sao, bộ bao y kia tựa như đã trải qua năm tháng rất dài, bắt đầu phong hóa dần. Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của cô thì tan thành vô số hạt bụi nhỏ, chớp mắt biến mất, trong bọc quần áo chỉ còn lại một cành hoa mai đã khô, lẻ loi nằm đó.

Truyện Chữ Hay