Đại Tư Mệnh nghiệm chứng những suy đoán lâu dài từ trước tới nay, tuy rằng đáp án không kém nhận định của mình chút nào, nhưng khi do chính miệng tiên quân nói ra thì vẫn khiến y ngỡ ngàng.
Tại sao lại như vậy chứ, y vô cùng đau đớn.
– Quân thượng đừng quên thân phận của mình, ngài tuy đóng giữ nhân gian, nhưng ngài là thượng tiên. Người tiên vốn dĩ con đường đi khác nhau, nảy sinh tình cảm với người phàm, tương lai cô ấy buông tay đi tây thiên, khổ chỉ có mình ngài thôi. Chẳng lẽ ngài còn tính cùng nhau xuống hoàng tuyền hay sao, để khiến bản thân tiên không phải tiên, quỷ không phải quỷ mới hài lòng à?
Tử Phủ Quân mặc y thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói:
– Ta chẳng quan tâm. Có câu trăm sông đổ về một biển, Đại Tư Mệnh hẳn là đọc rất nhiều sách, ngươi không cần phải thấy to tát như thế, ngươi ta giờ cùng trên một chiếc thuyền, khuyên ta, còn không bằng tự ngẫm lại xem con đường của mình nên đi như nào còn hơn.
Đại Tư Mệnh hấp hối giãy giụa:
– Quân thượng, đệ tử và Tô Họa trong sạch, ngài phải tin tưởng đệ tử.
Tử Phủ Quân nói:
– Chính mắt ta trông thấy mà.
Ngài chính mắt thấy cái gì? Thấy nàng ta dáng vẻ hùng hổ, đè y trên bàn mà thôi, mà như thế thì đại diện được cái gì cơ chứ?
Đại Tư Mệnh khó khăn nói:
– Chúng tôi đều mặc quần áo nghiêm chỉnh, tư thế tuy bất nhã, nhưng không hề có tiếp xúc gì thêm nữa cả.
Tử Phủ Quân ờ một tiếng, vẻ mặt không hề bị lừa gạt:
– Nhưng bổn quân bởi vì thấy ngươi cùng Tô Môn chủ cứ dây dưa không rõ, mới động lòng phàm. Giờ ngươi nói cho ta hay, ngươi với nàng ta không có gì thật à?
Đại Tư Mệnh như bị ngũ lôi đánh xuống đầu:
– Quân thượng, ngài…Không phải khi ở Bồng Sơn….thuộc hạ từng khuyên ngài rồi mà.
Tử Phủ quân tỉnh bơ:
– Cũng chính bởi ngươi không ngừng ám chỉ, nên đã gieo một hạt giống trần tục vào lòng bổn quân đấy. Đại Tư Mệnh làm như vậy, không phải là mơ ước vị trí của bổn quân đấy chứ?
Đại Tư Mệnh tái hết cả mặt mũi:
– Tuyệt đối không có đâu ạ, quân thượng đừng hiểu lầm.
– Cho nên giữa ngươi và Tô Môn chủ rốt cuộc có chuyện đó không? Nếu không có, vì sao lại xung phong nhận trị thương cho cô ta chứ hả?
Trị thương cho nàng ta không phải bởi vì không ai chịu ra tay đó sao. Thế mà lại thành mơ ước địa vị cao của quân thượng, tội danh nặng quá…
Đại Tư Mệnh suy xét mãi, đành phải cúi đầu:
– Quân thượng nói gì thì là cái đó đi.
Tử Phủ Quân lúc này mới vừa lòng, vỗ vỗ vai y nói:
– Đừng tỏ ra ấm ức nữa, vui lên đi. Ngươi ta giờ cũng coi là bạn bè, nên ủng hộ bảo vệ cho nhau mới phải. Tương lai…Lang Hoàn quân này chắc sẽ do ngươi đảm nhiệm thôi.
Đại Tư Mệnh hoảng hồn:
– Quân thượng, ngài nói thế là ý gì ạ?
Đúng lúc này đệ tử thủ vệ ở bên ngoài hô to, nói Ba Nguyệt Lâu chủ cưỡi kim hồ ly chạy trốn rồi. Tử Phủ Quân tỏ vẻ hết cách:
– Ái chà, nàng ấy lại chạy mất rồi.
Đại Tư Mệnh giờ phút này chẳng còn lòng dạ đâu mà đi bắt người nữa, y gật đầu nói:
– Con hồ ly kia chạy rất nhanh, chạy một cái là mất tăm luôn. Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai đuổi theo cũng không muộn ạ.
Tử Phủ Quân rất tán thưởng với sự hiểu biết của y, mỉm cười, chắp tay sau lưng quay về phòng.
Không biết tại sao, Đại Tư Mệnh lại bất giác đi về phía sương phòng của Tô Họa. Người nằm trên giường đùi vẫn còn lõa lồ, y đưa tay kéo chăn lên, che lại cho nàng ta.
Lẳng lặng nhìn gương mặt kia, nàng ta là người mục đích rõ ràng, lúc tỉnh táo thì vị phong trần quá nặng, lúc ngủ thì vô cùng trầm lặng. Nếu y tâm tư linh hoạt hơn, có lẽ bị ba bốn lần khiêu khích của nàng ta thì đã sớm quên hết lập trường của bản thân rồi. Đặt tay lên ngực tự hỏi, có chút động lòng nào với nàng ta hay không, tiếc là không có một chút nào cả, y chẳng hề thích nàng ta một chút nào. Người ta thường nói ở lâu rồi nảy sinh tình cảm, y không tán đồng câu nói này chút nào. Yêu thật sự chính là trong ngàn vạn người vừa gặp người ấy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà không phải là hai mảnh chắp vá bị ép buộc gượng gạo bên nhau. Ở lâu rồi nảy sinh tình cảm là gì? Là trong bình thường thì đôi lúc rung động một chút, nhưng lại thiếu cảm xúc tình cảm mãnh liệt, vậy sao tính là yêu được. Y tuy không hướng tới thứ tình cảm mãnh liệt này, nhưng lại càng không muốn bị động tiếp nhận ban ơn. Có lẽ y là người cứng ngắc, nguyện tan xương nát thịt vì chấp niệm trong lòng cũng không muốn ép bản thân có được tình yêu để hoàn thành giấc mộng của mỗi người.
Bị ảnh hưởng của cổ độc. bị đau đớn hành hạ đến cực độ, nhưng Tô Họa vẫn duy trì sự cảnh giác của sát thủ, ngay một khắc Đại Tư Mệnh đi vào nàng ta đã tỉnh lại rồi, để mặc y đắp chăn cho mình, đợi rất lâu vẫn không thấy y có động tác khác, lúc này mới mở mắt ra.
Trong ánh sáng mờ mờ, Đại Tư Mênh chau mày đứng đó, dáng vẻ rất bối rối. Tô Họa luôn là người thông minh, hơi nhấc đầu lên mỉm cười hỏi y:
– Có phải Đại Tư Mệnh đang buồn rầu là bởi vì không biết nên đối xử với ta như nào đúng không?
Tô Họa vừa lên tiếng đã kéo y bừng tỉnh, y dịch ống tay áo nói:
– Lâu chủ các ngươi đã chạy rồi, Tô Môn chủ cũng có thể đi được rồi đấy.
Tô Họa không hề bất ngờ với việc Tử Phủ Quân bỏ qua cho Nhai Nhi, nhưng lại khá ngạc nhiên với phản ứng của Đại Tư Mệnh. Nàng ta chậm rãi ngồi dậy, chỉnh vạt áo cho ngay ngắn, ngước lên hỏi y:
– Ngài không đuổi theo à?
Đại Tư Mệnh lắc đầu, dẫu sao thì bắt về vẫn sẽ thả thôi, thế thì thà không bắt về còn hơn.
Nếu Nhai Nhi đã đi rồi, bản thân mình cũng đã được giải cổ độc, đương nhiên cũng chẳng lưu luyến gì mà ở lại. Tô Họa thong thả đi giày, đang định ra ngoài tìm Yêu Quái và Quỷ Quái, vừa mới bước được một bước, nghe thấy Đại Tư Mệnh gọi một tiếng phía sau.
Không gọi là mụ yêu tinh, mà là gọi Tô môn chủ.
– Ngươi có ý gì với ta không?
Tô Họa ngớ người, khó có thể tin nổi quay lại nhìn y. Vị thần tiên già này cô độc mấy ngàn năm, chẳng lẽ thật sự cây khô gặp mùa xuân đang tính toán diễn một màn tình yêu người với tiên à? Nếu thật là như thế thì nàng ta cũng không để bụng mà chơi trò đó với y, thật là một ông già đáng thương, rất đáng để cứu trợ.
Nàng ta ôm ngực, cười sâu xa:
– Xem ra Đại Tư Mệnh có chuyện muốn nói với tôi rồi, hôm nay tôi rất rảnh để nghe ngài tâm sự đó.
Nào ngờ Đại Tư Mệnh lại hắt cho nàng ta một chậu nước lạnh. Y nói:
– Ta sẽ không thích ngươi đâu, ngươi đừng có mơ tưởng. Cả đời này ta cũng không yêu ai cả, càng không muốn rơi vào hồng trần để phải chịu nỗi khổ luân hồi, ngươi đừng có suy nghĩ không an phận với ta đấy. Sau này mong Môn chủ tự trọng.
Tô Họa đần hết cả người ra, nghe y nói xong thì nổi trận lôi đình, sau đó thì quá giận mà hóa cười, nghiến răng gằn ba chữ:
– Ngài điên rồi.
Sau đó run lên choàng áo lụa vào, ngẩng mặt hiên ngang đi ra ngoài.
Thì ra trên đời này thật sự có loại người cứ thích tự lập đền thờ cho mình, trên đường về khách điếm nàng ta cứ hậm hực mãi. Ánh trăng dày đặc, thỉnh thoảng có tiếng cười gằn phát ra, khiến cho Yêu Quái và Quỷ Quái sợ hãi nhìn nhau.
Yêu Quái nói:
– Môn chủ, ngươi làm sao vậy? Mũi không thoải mái à?
Quỷ Quái thấy Tô Họa không trả lời, sợ một mình Yêu Quái tẻ ngắt, liền lầm bầm phân tích:
– Chắc là di chứng cổ độc rồi, môn chủ cưỡi ngựa nên chân đau đấy.
Tô Họa nhìn hai kẻ ngốc tự nói chuyện kia, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được, liền phun hết những buồn bực trong lòng ra cho thoải mái:
– Ta chưa từng gặp người nào tự cho mình là đúng như Đại Tư Mệnh kia, y tưởng ta thích y, đúng là nực cười. Đúng là càng già thì càng mặt dày vô sỉ, y dựa vào đâu mà cho là ta thích y chứ?
Lần này thì Yêu Quái và Quỷ Quái đều yên lặng, vấn đề tình cảm là vấn đề khó khẳng định nhất, nếu thật sự không để bụng, với sự từng trải của Tô Họa thì cùng lắm là cười cho qua, chứ làm gì có chuyện mà hậm hực để trong lòng chuyện này mãi như thế này.
Quỷ Quái an ủi:
– Lão ta ngốc đấy, môn chủ tức giận làm gì.
Yêu Quái họa theo:
– Người quá tự tin thì sẽ nảy sinh ảo giác tất cả phụ nữ trên thiên hạ đều thích mình. Đại Tư Mệnh không mấy tiếp xúc với phụ nữ, môn chủ phải chịu uất ức rồi, mặc lão già ấy đi.
Hai người cực lực khuyên giải, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với Tô Họa cả, nàng ta tính cách phóng khoáng, thế mà lại cứ rúc vào sừng trâu không ra được. Yêu Quái liền đổi đề tài khác, nói với Quỷ Quái:
– Vừa rồi ngươi đang nói đến thứ vũ khí xử lý Nhạc Nam Tinh, đó có phải là Mâu Ni Thần Bích không?
Quỷ Quái nói không biết:
– Lâu chủ ngay cả kiếm linh cũng luyện ra được, có lẽ đó là pháp khí khác thôi.
Yêu Quái gật gật đầu:
– Nhưng mà Lâu chủ thật sự là con côi của Nhạc gia, Lan Chiến từ lâu đã biết rồi, cho nên mới mang cô ấy về Ba Nguyệt Các. Giờ Trường Uyên đã xảy ra biến cố lớn như vậy, trên giang hồ chỉ sợ lại không bình yên rồi.
Quỷ Quái nói:
– Không yên thì cứ giết. Cha con Nhạc Nam Tinh chết bởi lòng nhân từ của họ, Lâu chủ chúng ta lại không giống.
Nhắc đến Lâu chủ, giữa họ vẫn mang theo sự sùng kính. Sát thủ vô tình ư, trên đời này chẳng có người nào bằng lòng đi tìm hiểu một sát thủ cả, nhưng bản thân họ biết, ngoài hoàn thành nhiệm vụ ra, họ cũng có tín ngưỡng và nhân cách của mình. Ba Nguyệt Lâu đã không phải Ba Nguyệt Các năm xưa nữa, trong lâu nhiều oanh ca yến ngữ, cũng dần dần bắt đầu có nhân tình. Con người dẫu gì cũng không phải máy móc, con người đều có tình cảm, lúc quan trọng Lâu chủ không từ bỏ bọn họ, vậy thì họ cũng muốn lấy sự trung thành để bảo vệ nhân tình này.
Tô Họa lại cố ý thử bọn họ:
– Thế nếu đó là Mâu Ni Thần Bích thì sao…Nghe nói bảo tàng Cô Sơn tiêu mười đời cũng không hết.
Yêu Quái quay sang lạnh lùng nhìn nàng ta:
– Tô Môn chủ có ý gì hả? Ngươi thiếu ăn thiếu uống à? Muốn lấy tiền rồi tự lập một đế quốc mặt phấn à?
Về tiền, có người rất coi trọng, nhưng cũng có người lại coi như cặn bã, chủ yếu quyết định bởi vị trí hoàn cảnh. Tiền tài đối với người có dã tâm thì không thể thiếu, nhưng đối với sát thủ thì lại bằng không. Sát thủ là lúc mấu chốt không cần tuân thủ bất cứ đạo đức gì, thiếu tiền thì đi một chuyến, lấy tiền như lấy đồ trong túi, cho nên cần đếch gì mà quan tâm nhiều hay ít, mười đời tiêu chẳng hết. Có trời mời biết họ kiếp này tạo sát nghiệt bao nhiêu, còn có cơ hội nói tới kiếp sau hay không nữa.
– Người trên giang hồ mà giống các ngươi thì chắc chẳng có giết chóc rồi.
Tô Họa nghe họ nói thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quỷ Quái cười khà khà:
– Bọn ta nghề là giết người, nào có ngày tháng yên bình. Nhưng vẫn câu nói kia, danh môn chính phái chưa chắc đã trượng nghĩa như chúng ta đâu, nhân vật nhỏ cũng có kiêu ngạo của nhân vật nhỏ. Bọn ta bóng dáng là nghiêng, nhưng lúc đứng thì thẳng hơn bất cứ ai đấy.
Dưới ánh trăng sáng sủa, hai người đàn ông trẻ tuổi kiếm chuyện trò chuyện vui vẻ. Tô Họa hơi đi sau một chút, không nhìn ra hán tử kiếm cơm bằng đầu đao có điểm nào máu lạnh. Máu của họ là nóng, nhưng lại có tình nghĩa cao tựa trời, lòng lặng như biển xanh.Môn phái Trường Uyên hai mươi hai năm sau đã trở nên điêu tàn.
Không có khả năng trọng trấn, cũng không cần phải để lại cho bất cứ kẻ nào, kết cục tốt nhất chính là đốt quách cho rồi, hãy để cho ánh lửa hừng hực gột rửa hết toàn bộ tội ác đi.
Nhai Nhi nhìn ngọn lửa rực trời nuốt gọn thiên địa, tòa nhà nguy nga kia đã từng là tâm huyết của bậc cha chú, giờ theo ly thế của họ đều hóa thành tro bụi. Trong lòng cô có chút khó chịu, ngẩn ngơ như nhìn thấy cảnh tượng cha mỉm cười đón mẫu thân vào cửa, tuy rằng gương mặt của họ đều mơ hồ, nhưng khi đó nhất định rất hạnh phúc. Thiếu niên đắc chí, lại có mỹ quyến như hoa, cuộc đời còn gì không đủ nữa. Tiếc rằng người lương thiện vĩnh viễn không nhìn thấy những đen tối của lòng người, cuối cùng người không còn nữa, nhà cũng bị bá chiếm, rơi vào cảnh tay trắng, như chưa từng sở hữu một thứ gì cả.
Trường Uyên phủ lửa lớn đầy trời, khi lửa nổi lên là vào lúc canh ba, toàn thành đều đang say trong giấc mộng, đến khi có người phát hiện thì thế lửa đã không thể nào khống chế được nữa, toàn bộ phủ đệ bị cháy thành tro, sóng nhiệt cuồn cuộn lan đến nửa thành trì. Mọi người bàn tán, chủ yếu là cảm thán khổ tâm kinh doanh của chưởng môn khai sơn Nhạc gia đã hóa thành hư ảo, đối với chưởng môn đương nhiệm lại chẳng có người nào nhắc tới lão, dường như vinh nhục của môn phái này chưa bao giờ có liên quan tới vị soán quyền này.
Ngọn lửa hừng hực khiến da mặt bỏng rát, Nhai Nhi lẳng lặng nhìn một lát rồi quay lại khách điếm. Chưởng quầy khách điếm mặt mày trang trọng, ở sau quầy than ngắn thở dài:
– Cuộc đời thật là công dã tràng nha, chứng kiến ông ta dựng chu lầu, khách quý tới chật nhà giành hết vinh quang, mới chỉ ba mươi năm thôi mà lầu đã suy sụp, còn bị cháy không còn một mảnh, không để lại chút gì.
Đứa cháu câm ngồi xổm dưới chân quầy, ngẩng lên nhìn ông ta. Ông ta tiếc nuối nói:
– Cháu nhìn ta làm gì? Thành Thương Ngô xong rồi, sau này khách sẽ càng ngày càng ít, ấm no của chúng ta đều thành vấn đề rồi. Chưởng môn Trường Uyên này cũng thật là, đắc tội với ai không biết…
Vừa nói vừa liếc Nhai Nhi một cái thật nhanh,
– Nếu biết thế thì bán sừ sản nghiệp lấy chút bạc rồi về quê cho rồi.
Nhai Nhi trong tiếng than ngắn thở dài của hai chú cháu họ đi lên lầu, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên đường phố vẫn náo nhiệt, quay lại dặn dò Tô Họa:
– Dọn dẹp đi rồi chúng ta ra khỏi thành.
Thực ra thì cũng chẳng có gì mà thu dọn, gọn nhẹ tới, gọn nhẹ đi, nói đi là đi được ngay. Nhưng Yêu Quái từ bên ngoài về lại mang theo một tin tức không hay.
– Thuộc hạ vừa tìm hiểu trong thành lâu, cách thành đông năm dặm bụi mù cuồn cuộn, chắc là có một đại đội nhân mã chạy tới rồi.
Nhai Nhi thở hắt ra:
– Ngũ đại môn phái vào thành, hành trình nhanh hơn so với dự tính của ta.
Cũng may Trường Uyên phủ bị thiêu hủy, cũng không đến mức lọt vào tay người khác. Tiếc nuối duy nhất chính là không thể ra khỏi thành trước khi Ngũ đại môn phái đến, giờ mà đi, chỉ sợ sẽ đụng trúng họ. Cô nghĩ nghĩ:
– Khách điếm không an toàn, bọn họ muốn truy tra ra tung tích của Nhạc Hải Triều thì sẽ tra ra nơi này ngay. Bất luận thế nào cũng phải tìm một nơi tạm lánh đã, chờ khi trời tối thì lên đường.
Nói xong nhìn Yêu Quái. Y hiểu ý, ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Vì thế tạm lánh đến căn nhà bỏ hoang, khi mặt trời sắp lặn ở phía tây, Quỷ Quái thăm dò tin tức trở về, nói ngũ đại môn phái đang lục soát khắp thành. Cơ hội phá vây duy nhất là khi canh ba thủ thành ở cửa thành đổi gác, có thể ra khỏi thành được.
Đối với bọn họ có đường không đi, cứ thích vượt nóc băng tường mà nói, vượt qua cửa thành chỉ là dễ như ăn một bữa sáng, chẳng qua là hành động vào ban ngày không tiện, phải chờ lúc vắng người thì mới dễ hành động. Canh ba giờ Tuất, trên quan ải quả nhiên bắt đầu đổi người, tất cả mặc áo choàng tạp sắc, nhìn giống như minh quân của năm đạo nhân mã.
Giải quyết từng người một chỉ là việc nhỏ nhặt, kiếm khách vừa đổi đi chưa được bao xa, thì phía sau đã bị lặng lẽ cắt cổ. Năm người lẻn ra khỏi thành, ngoài thành không xa là phong đình dịch, có khoái mã mà Quỷ Quái đã chuẩn bị trước, chỉ cần đuổi tới nơi đó là có thể thuận lợi rời khỏi Thương Ngô Châu.
Dưới ánh trăng, bốn người một hồ ra sức chạy, Hồ Bất Ngôn lúc này buồn nản thật sự, chỉ đổ thừa bản thân không đủ lớn, nếu lớn thêm hai vòng nữa thì đã cõng được bốn người trên lưng rồi, cần dùng thiên lý mã làm gì. Tuy rằng anh ta hận Yêu Quái, hận Quỷ Quái, nhưng sống chết trước mắt thì đại nghĩa vẫn thắng cái tôi.
Phong đình dịch còn không xa nữa, trên cột treo đèn gió trên cao, dưới bóng đêm sáng lập lòe. Tốc độ của người so với anh ta mà nói thật sự quá chậm, khi anh ta còn đang suy nghĩ xem có nên đi trước một bước để dắt ngựa tới cho họ không thì bỗng phát hiện đường chân trời nổi lên trận đuốc đan xen, từng cây từng cây, hơn nữa nhanh chóng thu lại, bao quanh bọn họ.
Yêu Quái mắng to:
– Cái đệt, trúng mai phục rồi.
Tựa như lịch sử lại tái diễn, cha mẹ cô năm xưa cũng rơi vào cảnh túng quẫn như vậy. Nhai Nhi rút song kiếm ra, Đụng Vũ và Triều Nhan ở trong tay cô vẽ ra kiếm hoa. Cô nghiến răng cười âm trầm, đôi mắt dưới ánh lửa tỏa sát khí lạnh thấu xương:
– Thù mới hận cũ cùng báo, cũng tốt.