Lý do này hợp tình hợp lý quá đi, may mà đó là cặp kiếm linh một thư một hùng cho nên thế tay cầm kiếm trái phải cũng khác nhau, nếu không thật đúng là không lừa gạt được người ta.
Đại Tư Mệnh giật mình, vội thu tay lại, xấu hổ vô cùng. Nhai Nhi rất thích phản ứng đó của anh ta, người tu hành thì sao, cũng chẳng khác đàn ông phàm trần là mấy, đều có thất tình lục dục cả, chỉ là che giấu tốt hơn thôi.
Cô yếu ớt đứng lên nhìn thiên địa xa vời bên ngoài vách núi, sợ hãi lui hai bước, ai oán trách:
– Vì sao điện Tư Mệnh lại xây như này, làm cái cửa phía sau có phải tốt hơn không.
Đại Tư Mệnh hờ hững nói:
– Đây là đường tắt đi đạo trường của Tử Phủ quân, cô thân phàm cốt, nặng trăm cân, cho nên đối với cô thì gần như là một vách núi.
Nhai Nhi chớp chớp mắt, không tán thành:
– Đại Tư mệnh đừng nói đùa, tôi thân phàm cốt nhưng không hề nặng trăm cân, nếu như thế thì cả da lẫn thịt đều làm người ta sợ đến chết à.
Đại Tư Mệnh không nói gì, anh ta cũng chẳng phải người hay nói, đôi khi chỉ cần một ánh mắt là người khác đã có thể lĩnh hội được rồi. Nhai Nhi nghiêm túc nhìn nhìn, tiếc là đạo hạnh không đủ, nhìn không thấu. Cô cũng chẳng hy vọng mình và anh ta có thể trò chuyện được bình thường với nhau, chỉ quan tâm sự hứng thú của bản thân, lại cười nói tiếp:
– Tôi cũng muốn vứt bỏ thân phàm cốt này, xin hỏi Đại Tư Mệnh, Tử Phủ có thu nhận đệ tử không ạ? Tôi muốn bái sư học nghệ, hay là bái ngài làm sư được không?
Đại Tư Mệnh cười nhạo,
– Đây có phải là mục đích chính mà cô đi Phương Trượng châu không?
Quá tò mò, tất cả phỏng đoán và thăm dò đều tự tiêu tan trong câu nghi vấn này của anh ta. Ước nguyện bái sư dầu gì còn tốt hơn là ý tưởng trộm đồ ban đầu. Nhai Nhi ngượng ngập không đáp, chỉ trông đợi nhìn anh ta.
Đại Tư Mệnh chuyển ánh mắt đi,
– Cô căn cốt không tệ, nhưng không thích hợp tu hành. Lục căn không tịnh, tâm thuật bất chính, đây là thứ nhất.
Vị này còn nói chuyện thẳng thắn hơn cả Minh Vương ấy, nói lục căn không tịnh thì đúng, cô còn nhớ nam tiên cuồn cuộn hồng trần đấy. Nhưng tâm thuật bất chính…chính là nhìn thấu mục đích chuyến đi này của cô rồi, thế mà vẫn cho cô vào núi à?
Nàng nén giận:
– Thế cái thứ hai thì là gì?
Thứ hai đơn giản hơn nhiều,
– Tử Phủ chỉ thu nhận đệ tử nhỏ tuổi để bồi dưỡng, cô quá tuổi rồi, linh thức linh căn đều đã định hình, không phù hợp nữa.
Nhai Nhi cảm thấy đúng là uất nghẹn. Năm tháng đúng là không buông tha một ai, cô trên giang hồ ngang ngược mấy năm, sơ sẩy một cái, tuổi thanh xuân đẹp đẽ chớp mắt đã rời xa cô rồi, nhưng cái ngây ngô vừa hết, lại đang độ niên hoa. Cô rất mau từ bỏ.
– Tôi chỉ mơ mộng hão huyền mà thôi, tiên quân đừng cho là thật.
Vừa nói vừa nhặt khăn lau lên, bước đi:
– Cửa điện còn chưa lau, xin phép Đại Tư Mệnh tôi đi trước.
Giờ đã biết rồi, điện Tư Mệnh chỉ có một mặt, sau bình phong sơn thủy có giấu huyền cơ. Đại Tư Mệnh nghe lệnh Tử Phủ Quân, truyền lúc nào thì đến lúc đó. Con đường tắt kia đối với người tu hành chỉ một cái dậm chân là tới, nhưng với thân thể phàm thai, thì lại là điều không thể.
Đến đêm thổi tắt ngọn nến, đẩy cửa sổ nhìn ra xa, thời tiết rất tốt, một vầng trăng tròn vành vạch treo sau Lang Hoàn, sao trời Cửu châu nhiều hơn bất cứ nơi nào, nhưng mà quá cao, nên rất nhỏ, chỉ có mười bốn ngôi sao chủ rất lớn có thể phát ra ánh sáng sánh với ánh trăng.
Vào Bồng Sơn lâu như vậy, nghe nói đến danh hiệu của Tử Phủ Quân nhưng chưa từng gặp một lần. Vô danh tiểu tốt không được tiến vào đạo trường của Tử Phủ Quân, ngay cả lối tắt sau điện Tư Mệnh cô cũng không thể đi được. Tử Phủ cấp bậc nghiêm ngặt, muốn tiếp cận Lang Hoàn, nhất định phải có chút liên hệ với người quản lý nó, nếu không vĩnh viễn sẽ không thể thành công được.
Ngoái lại xem đồng hồ nước trên bàn, đã đến giờ rồi, đột ngột một tiếng hú xé rách màn đêm, cùng với nó là thanh âm rào rào của đôi cánh, một cái bóng lao xuống Bích Mai. Cây hoa Tử Kinh cao hai trượng trong đình viện, cánh hoa bị chấn động mà rơi đầy xuống đất. Bên cạnh trăng tròn xuất hiện hai cái bóng, kéo theo đuôi lông đẹp đẽ bay qua, đó là một đôi chim Phượng mà Tử Phủ Quân nuôi, nghe nói con trống tên Quân Dã, con mái tên Quan Húy.
Cô nhìn đôi phượng hoàng kia bay xoay quanh trên Lang Hoàn, nếu cô không vào được cấm địa, vậy thì chỉ có dụ Tử Phủ Quân ra thôi.
Bích Mai có rất nhiều Tử Kinh đếm không hết, hoa Tử Kinh rất mỏng manh, như tối qua có phượng bay qua, đôi cánh lớn mang theo luồng khí mạnh đã làm rơi rụng một mảng lớn, sáng sớm hôm sau Nhai Nhi và Thanh nương tử đi quét dọn hoa rụng mệt bở cả hơi tai. Thanh nương tử cảm thấy rất áy náy về việc đã khiến cho Nhai Nhi phải làm thêm việc.
– Dạo này đã thiếu người làm rồi, tự dưng lại có một người về quê nữa, có lẽ phải mùa xuân mới quay lại.
Mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, cơ thể qua hết đông cũng sống lại. Một nửa tạp dịch của Bích Mai đều do các loài yêu mị đảm đương, tuy nói Phương Trượng Châu bốn mùa như xuân, nhưng cơ thể vẫn phải tuân theo thiên đạo, theo thời mà động. Thanh nương tử không nói thẳng ra, nhưng trong từng lời nói đều có ẩn dụ, số lượng nhân thủ đang xói mòn, chắc là bởi vì bận về gây giống cho đời sau rồi.
Nhai Nhi nói không quan trọng
– Trong điện Tư Mệnh việc không nhiều lắm, làm xong cũng nhàn, chỗ nào cần tôi làm, nương tử cứ nói là được.
Nói xong lại chuyển tầm mắt về phía hải vực bên ngoài Bồng Sơn, nơi đó là nơi Tung Ngôn ngủ đông, một người có thói quen hao tổn tâm cơ, sao có thể án binh bất động!
– Hai ngày này đêm nào cũng thấy Phượng bỉ dực thường xuyên bay đến, có phải cũng bởi sắp lập xuân không? – Cô làm như vô tình hỏi một câu, – Chúng có thể hóa hình được không?
Thanh nương tử lắc đầu,
– Nói thật, phượng hoàng là thụy thú, nào có thụy thú không hóa hình được. Chúng là vật yêu của Phủ Quân, nhưng tư chất kém, chỉ cần Phủ Quân khai thông linh thức cho chúng, hóa hình chỉ là cái chớp mắt. Nhưng Phủ Quân lại không làm cho chúng, chỉ muốn chúng cứ giống như gà mùa xuân hằng năm đẻ trứng ấp trứng là được. Thật là phí uổng mà.
Nhai Nhi không hiểu mấy, – Vì sao lại thế?
Thanh nương tử cầm chổi, cánh tay không vung lên được chỉ nhún vai,
– Tiên gia quan tâm mọi thứ thuận theo tự nhiên, Phủ quân muốn chúng tự tu thành chính quả.
Nhai Nhi buồn bã:
– Nói vậy Phủ quân là người làm việc không thiên tình người rồi.
Thanh nương tử cười gượng, nghĩ bụng xem “Hoàng đế nội kinh” đều có thể nhìn ra người gợi cảm, cũng không thể nói ai là không làm việc thiên tư tình người được. Sự lay động của con người chỉ bởi vì sợ phiền phức, tùy duyên tùy duyên…Hai chữ này có khi dễ dùng như dầu cao Vạn Kim vậy.
Nhai Nhi có dự tính của mình,
– Phượng hoàng không thể hóa hình, vậy đài Phượng Hoàng cũng cần có người quét dọn đúng không. Tạp dịch phụ trách nơi đó còn không ạ?
Thanh nương tử nói không còn nữa, Nhai Nhi khẽ mỉm cười,
– Vậy làm sao đây, Nương tử phải tự làm à?
Thanh nương tử ngập ngừng rồi lắc đầu, sĩ diện không cho phép mình nói thẳng, chỉ úp mở nói,
– Đôi phượng hoàng kia đầu óc không được tốt, chị và chúng có chút ngăn cách nhỏ, chỉ sợ không tiện đến đó…
Thì ra là sợ bị ăn mất. Nhai Nhi rất thông cảm cho chị ta,
– Vậy cứ để tôi đi đi.
Thanh nương tử chắp tay với cô: - Làm phiền làm phiền. Người của Bích Mai không nhiều, em giờ là trụ cột ở đây rồi. Có cơ hội chị sẽ nói tốt vài câu về em trước mặt Đại Tư Mệnh, chuyển hẳn danh tịch của em vào Bồng Sơn, như vậy em có thể vĩnh viễn được ở lại Tử Phủ rồi. Ở lại nơi này là ân huệ cực lớn. Nhưng cuộc sống trong núi như cháo trắng rau xào, thi thoảng mới có khai vị, cô không thể kiên trì được cả đời, thích cuộc sống phồn hoa cay nghiệt ở nhân gian hơn. Bồng Sơn cao thâm, sống nơi này mấy tháng mà vẫn không thể hiểu thấu đáo. Nó không phải tòa độc sơn, mà là day núi non, kỳ phong hiểm trở, liên miên không dứt. Tử Phủ cung khuyết bao trùm hơn phân nửa, còn lại là núi xa nước xa, vô cùng vô tận. Nhai Nhi ra khỏi Bích Mai, đi bộ hai canh giờ, càng đi càng hẻo lánh, dần dần không thấy có dấu chân người, mới dám thi triển thân hình đạp lá lao nhanh. Đài Phượng Hoàng ở núi Đàn Nha, cô đi theo con đường mòn quanh co trèo lên, toàn bộ cỏ dại um tùm, mất bao nhiêu sức lực mới lên được tới đỉnh núi. Lên đến đỉnh núi phía sau rộng mở thông suốt, chỉ nhìn thấy bình đài rộng lớn vô cùng, tựa như thế núi bị cắt ngang. Đài Phượng Hoàng này quả nhiên là đúng như cái tên của nó. Nhai Nhi vốn tưởng rằng tất cả loài chim đều giống nhau, là phân rơi đầy đất, thêm một cái ổ lộ thiên. Nhưng lên đến nơi này mới phát hiện rất khác, trên mặt đất ngoài chút lá rụng ra thì không có gì khác. Nhưng ổ lộ thiên thì có, rất to rất lớn, hơn nữa kết cấu phức tạp. Nghe nói phượng hoàng thích cái đẹp, giữa những cành cành nhánh nhánh đan xen sinh trưởng mầm xanh ra, thỉnh thoảng còn điểm xuyết một vài thứ chói mắt, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Là gì vậy nhỉ? Xác định đôi phượng hoàng kia không ở đây, cô mới chậm rãi tới gần. Khi nhìn kỹ thì vô cùng kinh ngạc, có rất nhiều trâm hoàn đá quý, thậm chí còn có chuông đồng, phất trần, Phật châu…… Hễ là vật sáng lấp lánh thì chim đều thích, lâu ngày khảm dày đặc, cây dây leo thuận thế bám trên vách đá quấn từng vòng, những lá cây đó tựa như không có rễ mà sống, ổ phượng hoàng, nhìn từ bên ngoài thì chính là cái ổ bách bảo. Cô thấy buồn cười, đôi phượng hoàng này tính tình rất giống cô, nếu đã sống thì phải thật là đẹp. Thả người nhảy vào bên trong, đẩy cỏ khô ra tìm được trứng chúng giấu trong đó. Trứng không nhỏ, to như cái mâm bày tiệc vậy. Nếu giấu trứng đi, đôi phượng hoàng kia về không thấy con mình đâu nhất định sẽ quanh quẩn ở đây không đi. Chim yêu không về, Tử Phủ Quân còn ngồi yên được không, thể nào cũng sẽ tìm đến đây cho mà xem. Đã quyết định như thế, một tay ôm lấy quả trứng, ai ngờ gió lớn bỗng nổi lên cuồn cuộn, mắt không thể mở ra được. Cô đã quên mất, vợ chồng chim Phượng ngoài trông coi Lang Hoàn, thì vào thời tiết gây giống luôn sẽ có con cái ở lại trông ổ. Cô thầm kêu không ổn, đưa tay lên ngăn cản, đúng lúc dưới ống tay áo rộng đột ngột có cái đầu phượng thò vào thăm dò, mõm sắc nhọn, mắt đỏ rực, rít gào lên với cô. Thú và người giống nhau, vì bảo vệ con mà không tiếc cái giá phải trả nào. Chỉ riêng Phượng, chúng có lực công kích rất lớn, vung hai cánh bay lên trời, đôi trảo sắc bén như ưng vuốt xuống dưới, nếu không phải cô nhanh nhẹn nhảy ra khỏi ổ, chỉ sợ cánh tay đã bị nó đâm thủng rồi. Ý định ban đầu của Phượng là muốn đuổi cô ra ngoài, đánh nhau ở trong ổ, nhỡ không cẩn thận sẽ làm trứng bị thương. Ra bên ngoài rồi thì lại khác, cô không còn đứng yên nữa, miệng Phượng phun lửa vào cô. Cô chỉ kịp vung tay áo để chắn, thế lửa tuy bị chặn, nhưng trên ống tay áo lại bị thủng hai chỗ. Phượng thấy tấn công thất bại lại tiếp tục lần nữa, nơi long cốt mà cánh lớn phủ lên chợt phồng lên, dưới làn da đang căng ra là ngọn lửa cuồn cuộn như dung nham. Đây là lực lượng tích tụ cực lớn, tay không đấu cùng chỉ sợ không được. Nhai Nhi hét lớn một tiếng, - Quân Dã. Phượng kia hơi khựng lại một chút, có lẽ có rất ít người kêu tên của nó. Chờ lúc phục hồi lại tinh thần thì thẹn quá hóa giận, uy lực so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mười lần, ngọn lửa bắn về phía kẻ xâm lược. Cũng may cái khựng lại một chút của nó cũng đã đủ, Nhai Nhi dựa vào tốc độ mau chóng triệu hồi kiếm linh, hai thanh kiếm xuyên mây phá sương mù phi đến, chấn ra hai đạo kiếm khí. Khi thế lửa ập tới, bức tường kiếm khí hai bên đã được dựng lên, vừa lúc hóa giải thế tấn công của Quân Dã. Không thể ngờ được vị khách không mời mà đến đã phá vỡ sự yên bình, hơn nữa lại còn rất khó đối phó như vậy, đổi lại là ai cũng giận ngút trời. Quân Dã đong đưa cái mào trên đỉnh đầu, dưới tà dương phát ra tiếng hú xé rách màn trời, chớp mắt trong núi rừng chim bay từ bốn phương tám hướng tụ hết đến nơi này, xoay quanh che kín đỉnh bầu trời. Đụng Vũ và Triều Nhan chấn động kêu lên ong ong, đối thủ lớn mạnh, mới có thể kích phát được dục vọng chiến đấu. Nhai Nhi nắm chặt bọn họ, máu trong người bắt đầu cuồn cuộn trào dâng. Hơn năm qua, ngoài từng có cảm thụ như vậy trong cái đêm hành hạ Lan Chiến đến chết thì sau này đã không còn gặp nữa. Cô thích được chiến đấu kịch liệt, dùng hết toàn lực, đổ mồ hôi đầm đìa. Đối thủ là người, thắng cũng không lạ, nhưng đổi là thần thú, bắt sống thuần hóa, đối với cô lại có sức hấp dẫn cực lớn. Làm việc ở Bích Mai ba tháng, chưa từng quên quyền cước, cô điểm mũi chân một cái, thân hình vút lên, ném Đụng Vũ bảo vệ giữa không trung, tay cầm Triều Nhan toàn lực đâm tới Quân Dã. Sức chiến đấu của Triều Nhan sắc bén hơn so với Đụng Vũ, phá không nứt thành vố số kiếm ảnh, giây lát lại quy tông. Chim Phượng kia dù sao cũng là hình thú, bị trói buộc bởi đuôi lông, lực cân bằng không tốt, đợi khi thấy rõ thì đầu kiếm đã gần ngay trước mắt. Một chiêu này chắc chắn thắng bại đã định rồi, Nhai Nhi không muốn làm tổn thương nó, ngay trong khoảnh khắc đã theo bản năng thu lại, nhưng một đạo sấm sét bất chợt từ trên trời giáng xuống, đánh vào ngay bên cạnh cô tầm ba thước. Ngước nhìn lên, Đụng Vũ đang xoay tròn trên đỉnh đâu, thân kiếm đỏ rực sắc bén chĩa lên trên, là trở về gấp gáp. Quả cầu màu xanh lam đang không ngừng phun ra nuốt vào trong miệng nó, nếu không có Đụng Vũ ngăn cản, chỉ e đạo sấm này đã bổ vào người cô rồi. Bách điểu rốt cuộc kêu to lên, lúc dài lúc ngắn, thanh thế to lớn. Nhai Nhi ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đầu chim lao xuống dưới, ngăn cách liên hệ giữa cô và Đụng Vũ. Cô liếm liếm môi, hai mắt sáng lấp lánh vì hưng phấn. Triều Nhan cũng sáng nóng lên trong tay cô, một người một kiếm lâm vào điên cuồng, ai cũng có ý chiến đấu sục sôi. Điện quang lui tới, quần lửa xông xáo, may mà đỉnh Đàn Nha cách Tử Phủ khá xa, nếu không chỉ sợ sẽ kinh động đến mọi người cho mà xem. Trận này lấy một địch trăm, kích phát ra toàn bộ tiềm lực của Triều Nhan, đánh đến sảng khoái, đương nhiên cũng đánh đến hỗn loạn. Phượng hoàng chung quy là loài chim, đôi khi công kích khó tránh khỏi không trúng mục tiêu, trong hỗn loạn lại dùng mỏ bổ tới cái ổ sặc sỡ của mình. Nếu mà trúng thì cái ổ đó coi như xong đời rồi, Nhai Nhi muốn cứu giúp, phát hiện đã ngoài tầm kiểm soát, đành phải ném Triều Nhan tới. Kiếm linh rời tay, linh lực suy giảm mạnh, Triều Nhan cũng không thể hội hợp với Đụng Vũ được, phá đòn sấm sét xong thì ngã xuống đất. Tiếc là họ không thể nào hóa hình người ở Bồng Sơn được, đây là khác biệt giữa yêu và linh. Yêu là chất hữu hình, linh là hư vô mù mịt, chỉ có thể gửi thân nơi vũ khí luyện hóa. Nhai Nhi muốn nhặt cô ấy về, trong lúc sốt ruột không tính chu toàn, kết quả bị cái gì đó quấn lấy cổ chân, đến khi phát hiện ra thì đã muộn, người giống như đá bị dây cung chế trụ, cứ thế mà bị bắn đi, trời đất quay cuồng mới ý thức được, thì ra mình đã bị treo ngược lên rồi, cô đã bị hai con chim phượng lừa rồi. Cây Ô Cựu bên vách núi kia không biết sinh trưởng bao nhiêu năm rồi, cành khô thô tráng, cao hai ba trượng. Cây Ô Cựu mùa thu lá chuyển sang màu đỏ thẫm, còn đẹp hơn là lá cây phong, nếu như bỏ qua việc cô bị treo ngược trên cây, làm một cái xích đu ở đây thì đúng là quá lãng mạn, “Người nhẹ váy mỏng dễ sinh lực, vòng đi vòng về cao bằng cây”, cũng là một hình ảnh quá đẹp đi. Cây dây leo ngàn năm buộc chặt vô cùng, cô thử gỡ nó ra khỏi cổ chân, nhưng phát hiện ra càng gỡ càng thít chặt, không có vũ khí để cắt đứt thì rất khó mà thoát được. Lại nhìn hai con phượng hoàng kia, nghĩ bụng nếu chúng nó là muốn trút giận, cô chẳng thể chống đỡ, chỉ có thể làm bữa ăn cho chúng mà thôi. Còn may, nhân thú chung quy là nhân thú, ngoài quấn cổ chào hỏi nhau ra thì cũng chỉ ngẩng đầu, dáng vẻ hết sức vênh váo tự đắc, đi qua đi lại cười nhạo cô. Nhai Nhi chưa bao giờ biết, biểu cảm loài chim lại phong phú đến như thế. Cô trong cái nhìn chăm chú của chúng mà thở hài, không ngờ hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng là người từng trải, ấy thế mà lại thua trong tay hai con chim này.
Lại tiếp tục giãy giụa mà không thoát được. Đụng Vũ giữa không trung nổi giận lôi đình, chợt phát lực, mở một đường máu nhằm về phía cô. Nhưng khi sắp tới, lại bị một đạo cầu vồng đánh trúng, ngã xuống dưới.
Nhai Nhi giật mình, trên đỉnh Đàn Nha ngoài cô và hai con chim Phượng kia ra, còn có người thứ ba ở đây ư?
Người bị treo ngược trên cây xoay tròn, cô không khống chế được hướng của mặt mình, chỉ là sau khi xoay một vòng, thình lình phát hiện đứng trên Phượng Hoàng đài có một người, mỗi một cú xoay vòng của cô thì anh ta lại đến gần một chút, qua ba vòng, thì người đã tới ngay dưới người cô rồi.
Huyết dịch chảy thình thịch trong đầu, cô khổ sở cất tiếng cầu xin:
– Cứu tôi với…
Người bên dưới hơi ngước lên, mặt đối mặt với cô, hai mắt chạm nhau. Ngũ quan đảo ngược, chỉ thấy người kia mũi cao thẳng, đáy mắt một đường ba quang, sau đó quay sang hỏi đôi chim phượng kia.
– Đổi sang ăn thịt người à?
Nhai Nhi chán hẳn, Quân Dã và Quan Húy lại có vẻ rất phấn khởi, vỗ cánh nhảy nhót không ngừng. Trong lòng cô đã biết, người này hẳn là Tử Phủ Quân rồi, chứ nếu không đôi chim kia sao mà thân thiết với anh ta như thế cơ chứ. Nhưng mà anh ta tới không đúng lúc, kiếm linh không thể thuận lợi rút về, mình thì lại nhếch nhác như này…
Có vẻ hơi lạnh, ánh hoàng hôn dần dần khuất sau ngọn núi dồn hết vào phần đùi bị lộ ra, cô mới nhớ ra mình chỉ mặc quần đùi ngắn dưới cái váy. Ra sức ép cái vạt váy che cái đùi cùng lắm cũng chỉ che được đến bắp đùi, nếu sớm biết hôm nay sẽ bị treo ngược lên như này, trước khi ra ngoài mặc xừ cái quần dài cho rồi.
Chả phải nói vị Tử Phủ Quân này tu thành chính quả sao, cớ sao lại thấy chết không cứu chứ? Cô không kìm nén được nói:
– Tiên quân, phượng hoàng là nhân thú, ngài không nên xúi giục chúng nó ăn thịt người mới phải. Tôi là tạp dịch phụng mệnh Thanh nương tử đến đây quét dọn, tôi còn mặc quần áo của Tử Phủ nữa. Đều là người nhà cả, ngài xem đi.
Người phía dưới lần thứ hai ngước lên, liếc cô một cái:
– Nhìn chẳng ra. Tạp dịch gì mà lại đánh nhau với phượng hoàng? Không được phép mang binh khí tới đài Phượng Hoàng, cô không biết à?
Lời tuy nói tuy vô tình, hành động ngược lại lại có tí tình người, vung tay lên, dây đằng dai như tơ kia nháy mắt biến mất. Giờ phút này còn muốn giả yếu đuối như lúc ở trong điện Tư Mệnh kia, nhưng nghĩ nghĩ anh ta tới chẳng biết bao lâu rồi, giờ muốn xoay chuyển chỉ sợ đã muộn. Cô đáp vững vàng xuống đất, thu lại song kiếm chắp tay với anh ta:
– Đa tạ Tiên quân.
Hoàng hôn chậm rãi chìm xuống, ánh sáng sau cùng khắc họa đường viền màu vàng quanh người anh. Vốn tưởng rằng Tử Phủ Quân là một người trung niên có chòm râu ngắn, tinh thần sáng láng, không ngờ hoàn toàn sai rồi. Anh nhiều nhất chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, tuấn tú đầy sức sống, y phục cánh ve lay động khẽ khàng trong gió, mang đến một cảm giác khó có thể diễn tả nổi, như hơi thở của rượu của thuốc. Người như vậy, bỏ vào hồng trần nhất định cô độc vô cùng, thân nơi bên ngoài lại phù hợp hoàn mỹ cùng Thiên Đạo. Nhai Nhi chưa từng gặp người đàn ông nào đặc biệt như thế, miệng chậc chậc, tỏ vẻ phong lưu.
Trong đầu cô bỗng nảy lên ý nghĩ quái đản, ý nghĩ này mãnh liệt đến mức mười vạn cự thạch cũng không áp nó được, vì thế nhìn lại anh ta,
– Vừa rồi tiên quân nhìn thấy hết đùi tôi rồi phải không?
Anh ta chuyển ánh mắt qua, đôi mắt trong sáng vô cùng, như bích đàm dưới ánh trăng.
– Thấy rồi. Cô ăn mặc như thế xông vào đài Phượng Hoàng, chẳng lẽ là có ý với Quân Dã?