Editor: Meng
Trần Du ngồi trên sô pha ở lầu hai nhà Lâm Sanh, xoa xoa ấn đường: "Đây thật sự là nơi mà anh ấy thường xuyên tới sao?" Trần Du quay đầu dời ánh mắt lên khuôn mặt đang bị hơi nóng từ ly cà phê bao phủ của Lâm Sanh đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.
Mấy tháng nay bọn họ đã lui tới sân vận động chỗ làm ăn của lão Nhạc, bao gồm cả tiệm mì chỗ góc phố hẻo lánh, nhưng hoàn toàn không thấy được Lý Diễm.
Biểu cảm trên mặt Lâm Sanh đã mất hết cảm xúc, cậu ấy nuốt ngụm cà phê trong miệng mình xuống rồi nói: "Nói không chừng đang vui vẻ quên hết trời đất ở nhà rồi đấy, lần trước tôi gặp anh ta còn thấy anh ta béo lên không ít.
"
Trần Du nói: "Không thể nào có chuyện đó được.
" Cậu đứng dậy, có phần không kiểm soát được cảm xúc: "Đã sắp tới ngày khai giảng của tôi rồi, tôi không thể chậm chạp như vậy nữa, tôi cần phải gặp anh ấy một lần.
"
Lâm Sanh nhanh chóng từ chối: "Không làm được đâu, nhân viên an ninh bên chỗ Lục Liễm Ninh đã sắp vây ba lớp trong ba lớp ngoài xung quanh căn nhà đó rồi, Lý Diễm không chủ động ra ngoài, thì chúng ta không cách nào vào được.
"
"Bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài sao!?" Sắc mặt Trần Du lập tức trở nên khó coi hơn, bỗng nhiên lời nói của Lục Liễm Ninh trong lần đầu tiên cậu gặp cậu ta ở bệnh viện loé lên trong đầu cậu.
Trần Du nhìn Lâm Sanh, nói: "Tôi đã đợi ở đây lâu như vậy rồi, tôi phải gặp anh ấy, nếu sự thật giống như lời cậu nói, thì tôi càng phải kéo anh ấy ra khỏi đó, tên Lục Liễm Ninh kia vốn không khác gì một tên điên.
"
!
Tháng đầu tiên sau tết âm lịch, hơi lạnh trong không khí vẫn chưa tan hết.
Bốn giờ rưỡi chiều, Lý Diễm nằm trong phòng ngủ, nhắm mắt lại, nhưng không ngủ, độ ấm của điều hòa trong phòng ngủ đã được chỉnh lên rất cao, xung quanh cũng rất yên tĩnh.
Giữa trưa Lục Liễm Ninh ra khỏi nhà, nhìn anh ăn xong cơm trưa mới rời đi.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang nhỏ, đầu tiên là rất nhỏ, sau lại chậm rãi lớn lên, có vẻ có hơi nôn nóng.
Lúc này dưới lầu cũng truyền lên một vài tiếng động khác thường, Lý Diễm nhìu mày lại, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hình ảnh như thể đọng lại trong một nháy mắt khi ánh mắt của anh bắt gặp được ánh mắt của Trần Du.
Đầu tiên trên mặt Trần Du xuất hiện cảm xúc mông lung mờ mịt, động tác đập cửa của cậu cũng dừng lại, nhìn Lý Diễm nửa ngồi dậy, bụng anh nhô lên cao cao.
Lý Diễm phản ứng lại rất nhanh, di chuyển cơ thể nặng nề, tới trước cửa sổ, dùng sức kéo cửa sổ ra, kéo hai cái cửa sổ vẫn không nhúc nhích gì mới sực nhớ Lục Liễm Ninh đã bít kín hết cửa sổ trong nhà.
Trần Du nhìn anh, cắn răng, vành mắt nhanh chóng ửng đỏ lên, trong miệng đang lẩm nhẩm gì đó, rồi bắt đầu đập cửa sổ như điên.
Nhưng một Omega yếu ớt như Trần Du hiển nhiên không thể đập vỡ tấm cửa sổ kia.
Lý Diễm như thể nhận ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường, lật cái bệ kim loại của cây đèn lên, đập về phía cửa sổ, Trần Du trốn sang một bên, Lý Diễm đập tầm bảy tám cái cửa sổ mới vỡ
Âm thanh của Trần Du rốt cuộc cũng rõ ràng truyền vào tai anh, giọng nói nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phẫn hận, cậu nhìn Lý Diễm ôm bụng to không khống chế được cảm xúc, mắng: "Tên súc sinh này! Em nhất định phải giết anh ta!" Cậu mắng câu này xong nước mắt cũng rớt khỏi hốc mắt.
Lý Diễm chớp mắt nhìn cậu, hoảng hốt tưởng mình đang nằm mờ, giơ tay chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt nóng bỏng của Trần Du, mới có vẻ như đã tìm lại được một chút cảm giác chân thật, giọng anh run rẩy: "Tiểu Du! , sao em lại ở đây vậy! ! "
Trần Du hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cậu ổn định lại giọng nói: "Đi, em đưa anh đi! "
Kế hoạch ban đầu của Trần Du là cùng Lý Diễm nhảy khỏi cửa sổ, nhưng bây giờ Lý Diễm lại mang theo bộ dáng mà cậu hoàn toàn không ngờ.
Nhưng Lâm Sanh không mang đủ người, Trần Du lo lắng không biết bọn họ có thể ra khỏi sân nhà này không.
Lâm Sanh và Đỗ Lâm ngồi trong chiếc xe ở khu phố đối diện sân sau Lục gia, Lâm Sanh nói với Đỗ Lâm đang thấp thỏm cứ một lát là lại nhìn ra ngoài: "Có thể đừng tỏ ra giống ăn trộm như vậy được không, đã nói với cậu lần này không phải trò gì vui rồi.
"
Đỗ Lâm nói: "Loại chuyện nguy hiểm như thế này sao tôi có thể để người anh em của tôi một mình mạo hiểm được.
" Thiếu niên mười chín tuổi thậm chỉ còn có phần hưng phấn: "Tôi không ngờ có một ngày lại ở đây diễn một vở cứu người.
"
Hắn như thể an ủi mà vỗ vỗ bả vai Lâm Sanh: "Yên tâm đi, anh ta không tra được lên đến trên đầu chúng ta đâu, tôi đã đi hết bảy con đường tám khúc cua để thuê đám người đó tới, hơn nữa! ! " Hắn chỉ ra phía sau, Đỗ Phỉ Phỉ mang giày cao gót đứng bên ngoài xe mới vừa thả một chùm bóng bay vào sân sau nhà họ Lục, hoàn toàn che đậy hết mấy thiệt bị theo dõi trong nhà.
Lâm Sanh trừng hắn: "Hồ đồ! Cậu nghĩ đây là trò chơi à? Còn goji em ấy tới làm gì.
"
Đỗ Phỉ Phỉ bước trên giày cao gót "Lộc cộc" đi đến, chào hỏi với hai Alpha đang ngồi trong xe: "Anh hai, các anh muốn làm gì vậy!"
Trên mặt cô vẫn là lớp trang điểm tinh xảo, người đẹp giọng nói cũng ngọt, không hổ là em gái của Đỗ Lâm, giọng điệu không khác hắn lắm: "Bây giờ bọn mình đang diễn một cảnh trong tiểu thuyết nào đó hả?" Cô ghé vào một bên cửa sổ: "Anh Lâm Sanh! Em thật sự rất khâm phục anh, sao nào, bước tiếp theo sẽ là mang tình nhân nhỏ trong nhà họ Lục kia chạy trốn hả?"
Lâm Sanh đau đầu muốn chết, nhìn Trần Du đã rề rà ngay chỗ cửa sổ hơn mười phút vẫn chưa chịu xuống, chuyện này có hơi khác thường.
!
Ngay lúc Trần Du cởi áo khoác ra, lót cái áo khoác mềm lên khung cửa sổ vỡ nát đầy những vụn kính, thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lý Diễm đột nhiên kinh hãi, đã nhấc một chân lên khung cửa sổ kia, nhưng bụng anh đã đến tháng sinh, thật sự không linh hoạt lắm, chỉ một động tác như vậy, anh cũng phải cố hết sức.
Anh nhìn quản gia bước vào, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì nhìn anh.
Nháy mắt mồ hôi lạnh của Lý Diễm toát ra ồ ạt, làm cho sắc mặt Trần Du cũng đột ngột thay đổi, cậu không biết mấy người ở phía dưới kia làm việc thế nào, sao lại vô dụng như vậy, cứ nghĩ bọn họ sẽ kéo được một chút thời gian.
Quản gia đột ngột lên tiếng, cắt ngang bầu không khí yên ắng trong phòng.
"Đi cửa trước đi.
" Tay quản gia cũng chưa chưa rời khỏi then cửa, ông ấy dùng giọng nói điềm đạm mà nói.
Bọn Lâm Sanh ngồi trên xe đợi gần phút, mới nhìn thấy Lý Diễm và Trần Du.
Ai cũng bị bộ dáng của Lý Diễm dọa sợ, không tiều tụy giống bình thường, hơn nữa bụng còn to lên như vậy, khoảnh khắc anh mắt Lâm Sanh rơi lên người Lý Diễm cậu ấy như thể bị bỏng ở nơi nào đó, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, cậu ấy như thể đang cố hết sức đêr bình tĩnh lại, sau một lúc lâu mới nói: "Con mẹ nó! "
Lâm Sanh không ngờ Lục Liễm Ninh lại có thể cầm thú đến mức này.
Mẹ nó, rốt cuộc anh ta đã dùng cách gì khiến cho một beta mang thai vậu chứ!
Lâm Sanh vẫn được xem như là bình tĩnh, Đỗ Lâm và Đỗ Phỉ Phỉ đã trừng mắt đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra, Đỗ Phỉ Phỉ thở ra một câu: "Trời ơi!.
" Ngay sau đó cô đã đưa tay lên bịt kín miệng mình lại ngăn chặn lại câu cảm thán lỗi thời.
Lúc này thái dương Lý Diễm đã đổ đầy mồ hôi, khoảng cách cùng lắm là vài bước, anh đã phải thở hồng hộc, hơn nữa thứ trong bụng anh cũng bắt đầu ầm ĩ lên.
Lý Diễm nhìn về phía Lâm Sanh, tầm mắt lại đảo qua hết mọi người một lần, cuối cùng lại quay về trên người Lâm Sanh.
"Cảm ơn.
"
"Xin lỗi anh.
"
Lời cảm ơn của Lý Diễm vang lên cùng một lúc với lời xin lỗi cứng ngắc của Lâm Sanh.
"Thời gian rất gấp rút, chúng ta đi trước đã.
" Lúc này Trần Du lên tiếng nhắc nhở, lúc này ở đây thật sự không phải thời điểm để tâm sự.
Lúc này Lý Diễm đỡ cửa xe nói: "Không được, Lục Liễm Ninh sẽ phát hiện ngay thôi, hơn nữa sẽ đuổi tới đây rất nhanh.
" Anh thở hổn hển một hơi: "Lâm Sanh, các cậu cứ đi đi, tôi đi với Trần Du.
"
Anh lại cảm ơn thêm một lần nữa: "Cảm ơn các cậu.
"
Cuối cùng Lâm Sanh im lặng một lát rồi rời khỏi ghế lái: "Sau này đừng bao giờ quay lại đây nữa.
"
Cậu ấy lại hỏi Trần Du: "Biết lái không?"
Lý Diễm ngồi vào xe, nỗ lực hết sức để thắt dây an toàn, cho dù xe đã phóng đi với tốc độ rất nhanh, Lý Diễm vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có cảm giác không chân thật
Lý Diễm vốn không phải người như vậy, nhưng từ khi Trần Du cầm tay lái, Lý Diễm đã lập tức thúc giục, đến giờ đã lặp lại ba lần, anh nói: "Tiểu Du, nhanh lên chút.
"
Thần kinh Trần Du cũng căng thẳng, cậu không biết rốt cuộc Lý Diễm đã phải trải qua thứ gì, chịu đựng bao nhiêu tra tấn, mới khiến cho anh có thái độ hoảng hốt như thể đang chạy trốn khỏi địa ngục như thế này.
Trần Du vốn không thường xuyên lái xe, cậu đã nắm chặt tay lái đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Thế nhưng quả nhiên dự tính của Lý Diễm rất chính xác, rất nhanh sau xe bọn họ đã xuất hiện một chiếc ô tô sang trọng màu đen, bám sát không buông, hơn nữa đang có xu hướng tăng tốc vượt qua mấy chiếc xe, thu hẹp khoảng cách với bọn họ.
Trần Du thậm chí không dám thở mạnh, bắt đầu đạp mạnh chân ga để tăng tốc, mà lúc này Lý Diễm nhìn qua kính chiếu hậu thấy chiếc ô tô kia thì khuôn mặt bắt đầu biến sắc.
Hơn nữa không chỉ có vậy, phía trước lại xuất hiện một chiếc Bentley màu đen.
Chiếc xe kia chặn lại ngay trước mặt bọn họ, Lý Diễm nhắm mắt lại, sau đó nói với Trần Du lúc này đang chạy chậm dần: "Đi tiếp đi! Đừng có dừng lại!"
Trần Du cũng có hơi hoảng loạn, cắn răng hỏi: "Sao đi được đây!?"
Lúc này Lý Diễm như thể mất khống chế cảm xúc, đôi mắt cũng hồng lên: "Đi đi! Cậu ta sẽ tự tránh ra!" Anh nâng giọng, tựa hồ như đã kề bên cực hạn.
Vào lúc này Trần Du mạnh mẽ nhấn chân ga, ngay lập tức xảy ra cuộc va chạm.