Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meng
Thời tiết cực kỳ âm u, không khí oi bức, thà rằng dứt khoát mưa to một trận, để giảm bớt sự ẩm thấp xung quanh.
Trong lòng Tiêu Minh vẫn có vẻ như không tin cho lắm, dường như chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Vậy nhà với xe có không... hoặc là những thứ quý giá khác, chẳng lẽ không cho gì sao?"
Trần Miểu bày ra dáng vẻ vắt óc suy nghĩ, chần chờ một hồi lâu rồi lên tiếng: "Hình như... Hình như tăng lương được thêm hai ngàn..."
Tiêu Minh còn chưa nói gì, Trần Miểu cũng có vẻ như đã tự mình lâm vào loại khổ sở mang tên chỉ hai ngàn đã khiến cậu hầu hạ trên giường một tháng trời.
Hai người ngồi đối diện nhau đều cùng xấu hổ mà im lặng một lúc lâu, sắc mặt Tiêu Minh thay đổi mấy lần, rất không hiểu nổi sao mình lại bại dưới tay một người như Trần Miểu, cuối cùng trong mắt cậu ấy chợt lóe lên, hạ thấp âm thanh, chồm người về phía trước, biểu tình trên mặt thoạt nhìn có vẻ như đang suy nghĩ giúp Trần Miểu.
"Anh Lục ấy, cậu cũng biết rồi đó, người bận rộn rất hay quên... Hay là khi cậu ở bên cạnh anh ấy thì tranh thủ nhẹ nhàng nhắc thử xem?" Giọng nói mềm mại của Tiêu Minh rơi vào bầu không khí ẩm thấp.
Trần Miểu rất thẹn thùng: "Cái này... Cái này phải nhắc như thế nào mới ổn đây..."
"Nói vài câu bóng gió chứ sao... Thỉnh thoảng đề cập một chút, cậu cũng không muốn lao động không công mà, dù sao tôi cũng từng ngủ với anh Lục tôi biết khi lên giường cùng anh ấy cực kỳ lao lực, cậu nói xem có phải hay không?"
Trần Miểu hết sức tán thành mà gật đầu hai cái, ánh mắt nhìn Tiêu Minh pha lẫn thêm một chút kính nể.
Cậu là một Beta cứng rắn như vậy mỗi lần bị lăn lộn đều cảm thấy cơ thể đã đến cực hạn, Tiêu Minh nhìn qua còn nhỏ nhắn hơn cậu một chút, lại là Omega yêu kiều mềm mại, Omega yếu mềm càng phải được nâng niu nhiều hơn, đây là quan niệm từ trước đến nay của Trần Miểu.
Tiêu Minh thấy Trần Miểu gật đầu trước chuyện như vậy sắc mặt dần trở nên khó coi, dằn mạnh ly nước trái cây trong tay xuống bàn, đứng dậy bỏ đi một mạch.
Dáng vẻ Trần Miểu có vẻ như còn chưa kịp phản ứng, sau đó lại nhanh chóng quay người hướng về phía bóng lưng của Tiêu Minh nói một tiếng cảm ơn.
Tiêu Minh rất giống như đang chạy trốn ôn thần, bước chân cũng tăng tốc.
Cà phê mà Trần Miểu mua về đã nguội lạnh, thế là cậu đi năn nỉ ỉ ôi ông chủ cửa tiệm nước trái cây hâm nóng lại một chút giúp mình.
...
Khi trở lại phim trường Lục Liễm Ninh đang không có cảnh quay, Trần Miểu nhìn trái nhìn phải một vòng, không tìm thấy thân ảnh Lục Liễm Ninh.
Dư Thân thấy hắn, thì nâng tay dùng cái đuôi của điếu thuốc, chỉ chỉ: "Cố Thần tới, đang ở phòng nghỉ với Lục đại thiếu gia đó."
Trần Miểu nghe cái biệt danh Lục đại thiếu gia mang tính châm biếm này, cười lộ răng trắng, gật đầu cảm ơn.
Cậu quẹo vào hành lang, tìm thấy phòng nghỉ của Lục Liễm Ninh, cửa không khóa kỹ.
Thanh âm hai người nói chuyện từ trong phòng phát ra.
"Cậu với Trần Miểu sao lại thành ra như vậy hả? Cậu còn kêu cậu ta dọn vào nhà nữa chứ?" Là giọng Cố Thần, nghiêm túc nhưng lại lộ ra một tia cảm xúc không vui.
Thái độ Lục Liễm Ninh lười biếng tỏ vẻ không có gì quan trọng, Trần Miểu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngay lúc này của cậu ta, hẳn là đang nằm trên cái sô pha nâu đỏ kia chơi điện thoại, màu sắc nâu đỏ của ghế làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Cái sô pha lười giản dị kia cũng là do Trần Miểu tự mình tranh thủ mua để vào.
sô pha lười :
"Có nhiều lúc tan làm muộn quá nên cậu ta ngủ lại chỗ tôi, để tiện cho sáng hôm sau thôi mà, dù sao cậu ta cũng phải đến sớm làm bữa sáng cho tôi." Lục Liễm Ninh trả lời.
"Tự cậu hiểu, tôi không có ý này, lúc Tiêu Minh đi theo cậu sao tôi chưa từng thấy cậu giữ cậu ta lại đêm nào vậy?"
Lục Liễm Ninh bắt đầu có hơi mất kiên nhẫn: "Chậc! Không phải đã nói rồi sao, để cậu ta ngủ lại để sáng hôm sau bớt được tí việc! Hơn nữa một Beta như Trần Miểu thì càng an toàn đỡ phiền toái không đúng sao? Cũng không mang thai được, đỡ cho anh khỏi phải nhọc lòng việc tôi mang người về làm ra chuyện gièm pha, một chuyện tiện lợi mọi người đều vui vẻ như vậy, sao anh cứ phải cằn nhằn như mẹ già hoài vậy?"
Cố Thần nhìn thái độ như vậy của Lục Liễm Ninh, cũng cảm thấy mình có vẻ chuyện bé xé ra to, cuối cùng đành thoả hiệp nói: "Vậy cậu sẽ không có cảm xúc gì khác với Trần Miểu chứ? Tôi luôn cảm thấy cậu ta không phải người đơn giản như vậy đâu."
Lục Liễm Ninh hình như bị hắn ta nói cho bật cười, dường như đã ngồi dậy khỏi sô pha, kịch bản trên người rớt xuống đất, phát lên một tiếng "bộp".
"Cố Thần, rốt cuộc anh bị sao vậy? Chỉ là một người giúp tôi tiết dục thôi mà, sao anh lại canh cánh trong lòng suốt vậy hả? Anh cảm thấy tôi nên giống như hồi trước mang Omega về thì tốt hơn hả?"
Sắc mặt Cố Thần đổi mấy lần, cũng không nói thêm gì, đang định đổi sang chủ đề khác thì bắt được một bóng người lấp ló ngay khe cửa.
"Ai!" Cố Thần lạnh giọng hỏi.
Trần Miểu không hề kinh hoảng khi bị phát hiện nghe lén chút nào, đứng đó cẩn thận đẩy cửa ra: "Tôi thấy hai người đang nói chuyện, nên không vào."
Lúc này Lục Liễm Ninh thấy cậu thì hơi nhíu mày: "Cậu đã đứng ở đây bao lâu rồi?"
"Tôi... Tôi vừa mới tới, chưa nghe được gì hết, ha ha ha, chỗ mua cà phê đông người quá, tôi xếp hàng đợi hơi lâu." Trần Miểu cười gượng hai tiếng, cứng ngắc mà nói.
Cố Thần không ở lại phim trường bao lâu, sau khi nói chuyện với Lục Liễm Ninh, thì đi tìm Dư Thân.
Buổi chiều trạng thái quay của Lục Liễm Ninh có hơi không ổn, quay ba lần, mới xong một cảnh.
Dư Thân cho nghỉ, bảo Lục Liễm Ninh về nhà l tự mình tìm trạng thái cho tốt.
Tác phẩm trên màn ảnh rộng, mọi chi tiết đều sẽ được phóng to, Dư Thân vốn là một người tùy tâm sở dục nhưng ở phương diện này lại là một người cực kỳ chấp nhất.
Làm ông hài lòng không phải là một chuyện dễ dàng ai cũng làm được.
Trần Miểu đưa Lục Liễm Ninh về nhà, Lục Liễm Ninh ngồi ở ghế phụ.
Không gian bên trong xe trở nên chật chội ngột ngạt hơn bao giờ hết, bầu không khí cực kì áp lực.
Lục Liễm Ninh dựa đầu ra ghế, hai tay đan vào nhau, thỉnh thoảng ánh mắt lại vô ý lướt qua người Trần Miểu đang tập trung lái xe bên cạnh.
Nhìn thấy cậu nắm chặt tay lái, ngón tay có hơi dùng sức, màu da ở đầu ngón tay có hơi nhạt màu hơn những nơi khác một chút.
Lục Liễm Ninh nhíu chặt lông mày, vẻ mặt buồn bực.
Trần Miểu đúng là đang rất lo lắng, trong nội tâm cậu đang suy nghĩ nên nói chuyện kia như thế nào, với lại rốt cuộc nên nói lúc nào mới phù hợp...
Cậu có hơi đau khổ mà suy nghĩ, mình bán thân thật rẻ mà, hai ngàn một tháng, vậy mỗi lần chỉ tầm đồng thôi, vậy mà lại là một con số may mắn...
Trần Miểu trưng ra dáng vẻ như thể đi vào cõi thần tiên, hết sức nặng nề, cũng cực kỳ suy sút.
Lục Liễm Ninh nhìn đôi tay bấu chặt trên vô lăng lại nhìn khuôn mặt ngăm đen căng chặt, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: "Muốn nói cái thì nói ngay!"
Trần Miểu bị câu nói đột ngột kia làm giật mình, đỏ mặt, bộ dáng hơi thẹn thùng, cắn răng: "Không có gì muốn nói."
Bầu không khí trong xe lại lâm vào sự im lặng chết chóc.
Tới tận lúc sắp đến nhà, Lục Liễm Ninh mới có vẻ như không thể chịu được nữa, sắc mặt lúc tím lúc xanh.
"Muốn nói cái gì thì nói ra cho tôi, làm mặt nặng mày nhẹ cho ai xem vậy hả, hôm nay tôi...tôi nói mấy lời kia chỉ là cố ý cho Cố Thần nghe thôi, ai bảo cậu nghe lén."
Chỉ một câu giải thích như vậy nhưng lúc nói ra lại không hề nhẹ nhàng, hình như Lục Liễm Ninh nói xong câu đó thì bị đòi mất nửa cái mạng vậy, xe vừa dừng lại, cậu ta đã lập tức mở mạnh cửa leo xuống xe.