Tức tốc bước vào phòng tạm giam, trước mặt ông Khải là thi thể của Nghĩa đã tím tái lại, miệng thổ huyết, những đầu ngón tay có vết bầm đen. Một vài chiến sỹ công an đang làm nhiệm vụ cùng với giám định tử thi.
Ông Khải hỏi:
— Nạn nhân chết từ bao giờ, đã xác định được nguyên nhân tử vong chưa.!?
Một người đứng lên trả lời:
— Thưa thủ trưởng. nạn nhân tử vong vào lúc h sáng...Qua các nhận xét ban đầu, rất có thể nguyên nhân dẫn đến cái chết là do trúng độc. Nhưng để xác định chính xác là loại độc gì thì cần phải có thời gian.
Ông Khải cau mặt:
— Trúng độc, chẳng phải lúc đưa hắn đến đây vẫn còn rất khoẻ mạnh hay sao.!?
Viên cảnh sát đáp:
— Thưa thủ trưởng, chúng tôi đang cho xét nghiệm lại những đồ ăn mà nạn nhân đã ăn khi đến đây. Nhưng tất cả đều không có độc, nước hay các vật dụng khác cũng vậy. Thủ trưởng cố gắng chờ đợi một chút, có kết quả tôi sẽ thông báo ngay.
Ông Khải nhìn cái xác đã chết mà tức giận vô cùng. Hung thủ chỉ mới ra đầu thú cách đây tiếng đồng hồ. Sau khi lấy lời khai xong thì hắn đã chết với lý do bị đầu độc. Sự việc còn xảy ra ngay trong chính trụ sở của lực lượng cảnh sát điều tra. Tất cả diễn ra cứ như thể một trò chơi đã được sắp đặt từ trước. Bước ra ngoài, ông Khải nói với Cảnh:
— Cậu có nhận thấy sự việc này rất lạ không.!?
Cảnh trả lời:
— Tất nhiên là có thưa thủ trưởng. Ngay khi nhận tin báo hung thủ tự nguyện ra đầu thú là em đã thấy lạ rồi. Nhưng do lời khai của hung thủ hoàn toàn trùng khớp và chúng ta đang tập trung vào chuyên án nên em tính sau đây sẽ trực tiếp điều tra cho rõ ràng. Cái chết của hắn và việc hắn xuất hiện giống như một sự sắp đặt nhằm che giấu điều gì đó.
Ông Khải gật đầu bởi Cảnh cũng có suy nghĩ giống như ông. Vấn đề ở đây nếu như gã này bị đầu độc sau khi đến đây thì chắc chắn trong nội bộ công an có kẻ làm tay trong. Ông Khải nghĩ lại thấy mình đã quá sơ suất. Cũng vì chuyên án đang trong giai đoạn cam go nhất nên ông không thể dự trù được tất cả mọi việc. Ông Khải hỏi tiếp:
— Vậy đã liên lạc được với " người đưa tin " chưa..!?
Cảnh lắc đầu:
— Từ lúc nhận được thông tin đó đến nay, vẫn chưa liên lạc lại được. Nhưng em cũng đã cho người bí mật đi xác minh địa điểm đó. Chắc sẽ có thông tin báo về sớm thôi ạ.
Ông Khải nói:
— Trong khi chờ đợi kết quả giám định tử thi. Cậu nhanh chóng tập hợp mọi người. Đợi chỉ thị từ tôi, kế hoạch đã đề ra, gấp rút thực hiện. Thời gian cấp bách, chúng ta cần phải mạo hiểm một chút.
Cảnh vâng dạ rồi lập tức đi thực hiện nhiệm vụ. Trong lúc này tại nơi ở của Đen và Nam. Cầm viên thuốc nhỏ xíu có màu đen, Nam hỏi:
— Vậy là người đó đã chết chỉ vì nhận tội thay tôi...!?
Đen đáp:
— Anh mày đã nói rồi, mọi thứ luôn có sự trao đổi. Nhưng không cần phải suy nghĩ nhiều, cái chết của hắn sẽ được bù đắp xứng đáng. Gia đình hắn sẽ nhận được một khoản tiền cực lớn.
Nam gắt:
— Chúng ta đang nói về mạng sống của con người đó.
Đen cau mày:
— Bớt lớn tiếng đi, ở đây chỉ có mạng của kẻ nào quan trọng hơn mà thôi. Chú mày nên cảm thấy may mắn vì mạng sống của chú mày vẫn còn có giá trị hơn gã kia. Hay là chú mày muốn dựa cột với tội danh gϊếŧ chết người. Mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất. Xã hội này chưa bao giờ là bình đẳng, nó chỉ bình đẳng với những kẻ bình đẳng hơn người khác mà thôi. Hãy vui khi có kẻ chấp nhận chết thay cho mình. Mà đừng dại dột uống viên thuốc đó, một loại độc dược được chế thành viên nén, khi uống vào chất độc sẽ phát tác trong cơ thể sau khoảng tiếng. Không cách nào giải nổi, kết cục của người uống chỉ là cái chết.
Nam nói:
— Các người có thể làm những việc nhẫn tâm như vậy sao..!?
Đen mỉm cười:
— Xem một kẻ sát nhân ra tay gϊếŧ một lúc người, và gián tiếp gây ra cái chết cho hàng chục người khác nói kìa. Đừng nguỵ biện cho hành động của mình mà hãy chấp nhận việc mình đã làm. Chúng ta còn nhẫn tâm hơn chú mày nghĩ nhiều. Và đó chính là cách để chúng ta tồn tại được trong xã hội này.
Bước lại gần, lấy ngón tay chỉ vào ngực Nam, Đen tiếp:
— Đừng nghĩ người cậu gϊếŧ vì chúng đáng phải chết, còn kẻ mà chúng ta gϊếŧ chúng không đáng chết....Không có khái niệm đó đâu, như nhau cả thôi....Khác nhau chỉ là mục đích của chú mày và anh là gì mà thôi. Giống như chú mày muốn gϊếŧ ả đàn bà kinh tởm kia bởi ả ta đe doạ đến mạng sống của những người thân bên cạnh chú mày, còn anh gϊếŧ những kẻ có khả năng gây nguy hiểm đến nhiệm vụ được giao....Chúng ta đều là những kẻ gϊếŧ người không hơn không kém. Và đừng quên, chính chú mày muốn bọn anh giúp...Hiểu chứ..!?
Nam nuốt nước bọt, những cuộc đối thoại như thế này chưa bao giờ Nam nói lại được Đen. Hắn luôn dùng những triết lý riêng của bản thân, sặc mùi giang hồ, lạnh lùng đến mức tàn bạo....tuy nhiên chưa bao giờ hắn sai cả.
Đen vỗ vai Nam rồi khẽ nói:
— Nếu đã yếu đuối như vậy thì đừng mong bảo vệ được ai. Chú mày có quá nhiều thứ muốn bảo vệ nhưng lại không muốn trả giá. Hãy nhớ, mục đích cuối cùng chú mày hướng tới là gì..!? Còn nhớ khi anh hỏi chú mày lựa chọn con đường của mình rồi chứ..!? Ngày hôm đó là tự chú mày ngồi lên xe của anh, và con đường chú mày chọn nó nhẫn tâm, khốc liệt và tàn ác còn hơn thế này nhiều. Hối hận rồi sao....!?? Anh bắt đầu thấy thương hại chú mày rồi đấy..!? Gì mà lý tưởng, gì mà bảo vệ, gì mà trả thù..!? Sau ba năm không gặp ngoài khả năng đánh đấm và cái xác có phần to ra thì chú mày đến cuối cùng vẫn chỉ là một thằng nhóc chứa đựng đầy rắc rối. Có lẽ anh mày đã lầm rồi.
Nam tức tối đấm mạnh tay xuống bàn, cái bàn nhựa vỡ thành nhiều mảnh. Nam gằn giọng:
— Im đi, tôi chưa bao giờ quên những gì mình hướng tới....Và...và tôi sẽ làm được.
Đen khẽ quay lại mỉm cười:
— Vậy hãy chứng minh cho tất cả cùng thấy...Hãy để cho những người đang đặt niềm tin vào chú mày không phải thất vọng.
[......]
— Khụ....khụ....khụ...
— Lão đại, ông không sao chứ..!?
Cường đen xua tay, tiếp tục là những tràng ho khan bật máu, Cường đáp:
— Không sao..!? Cứ để kệ ta....Mọi việc sắp xếp đến đâu rồi..!?
Người bên cạnh Cường trả lời:
— Đúng như ông dự đoán, bọn chúng đã liên kết với nhau. Thằng Ngoạn sau khi xuất hiện rất gấp rút bành trướng quyền lực. Hiện tại hắn và con Phụng đã là một cặp.
Cường tiếp:
— Tốt lắm, thông báo cho tất cả mọi người. Chuẩn bị hành động.
Người kia nói:
— Tôi đã ra chỉ thị rồi, những kẻ chủ chốt cũng đã biết cần phải làm gì...Nhưng sức khoẻ của ông thế này....Có cần tôi báo với....
Cường ngăn lại:
— Ta cố gắng sống chỉ để chờ đến ngày này. Vậy nên mọi chuyện hãy cứ tiến hành như đã định.
Hướng mắt lên nhìn về ban thờ đặt ảnh ông Tuấn, Cường vừa nói vừa ho khù khụ:
— Đại ca, cuối cùng thì tôi cũng đợi được....Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, khi đó tôi sẽ đi tìm đại ca....Khụ...khụ...khụ.
[......]
Tại phòng làm việc của chú Đại, có cả Long cũng đang ở đây.
Long nói:
— Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ạ..!? Liệu có thể tin tưởng vào ả đàn bà đó được không..!?
Chú Đại đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ lên bàn rồi khẽ đáp:
— Tuy ả ta tàn nhẫn, nhưng cũng là một kẻ biết giữ lời. Hơn nữa anh nghĩ với thứ này có lẽ ả ta sẽ đồng ý bỏ qua chuyện này.
Long trầm ngâm một hồi rồi thở dài:
— Vậy em sẽ đi theo anh.
Chú Đại hỏi:
— Còn chuyện kia thì sao, em có tìm được thông tin gì của thằng Ngoạn không..!?
Long đáp:
— Vẫn chưa anh ạ, cũng đã nhiều năm chúng ta không còn hoạt động trong giới giang hồ. Hơn nữa cũng không có gì đảm bảo lời thằng Nam nói là thật.
Chú Đại gật đầu:
— Đành vậy, vả lại nếu hắn thực sự còn sống thì tìm được hắn với khoảng thời gian ngắn như vậy không phải chuyện dễ. Dẫu sao hắn cũng đã ẩn mình suốt năm qua....Và so với Cường Đen, kẻ mà chúng ta biết vẫn còn sống, hắn nguy hiểm không hề kém cạnh.....Thậm chí hắn còn có điểm đáng sợ hơn Cường Đen nữa, bởi hắn có một tham vọng vô cùng khủng khiếp. Mà thôi, chuẩn bị đi....Anh với em cần đến gặp chị Phụng trước. Anh phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt. Hiện tại không chỉ Nam mà tất cả những người thân bên cạnh anh đang rơi vào nguy hiểm. Đi thôi em.
Long gật đầu, cả hai cùng bước ra ngoài để chuẩn bị đi gặp chị Phụng ( bà trùm ma tuý).
Lúc này tại căn cứ của chị Phụng, trong phòng riêng Ngoạn vẫn đang ở đây. Phụng nói:
— Hôm nay em phải giải quyết một việc quan trọng. Tạm thời mối quan hệ giữa chúng ta nên giữ bí mật. Đợi sau khi thành công, em hứa sẽ không để anh phải thiệt.
Ngoạn khẽ cười:
— Yên tâm đi, anh cũng không muốn tham gia vào chuyện nội bộ của em đâu. Lát nữa anh cũng phải đi rồi. Ngày hôm đó em nhớ có mặt là được.
Phụng đáp:
— Sao em có thể vắng mặt được chứ, anh đã tốn rất nhiều tâm huyết cho sự kiện này mà.
[.......]
h tối, khi Long đang lái xe đến đoạn đường vắng vẻ, chỗ này còn cách địa bàn của chị Phụng gần km nữa, đường núi nên buổi tối khá vắng xe cộ qua lại. Nhưng khi pha đèn ngay khúc cua, Long đã phải phanh gấp bởi trước mặt Long, có ba chiếc xe oto đang chắn đường. Chú Đại giật mình vội hỏi:
— Sao vậy em..!? Có chuyện gì à..!?
Ba chiếc xe oto cản mặt kia lúc này cũng nổ máy rồi pha đèn thẳng vào xe của Long. Bước xuống xe là những kẻ mặc đồ đen, nhận ngay thấy nguy hiểm, Long tính quay đầu xe nhưng không kịp bởi phía sau cũng có chiếc oto khác vừa ập đến. Trước sau đều bị chặn, Long mở ngay hộp để đồ, từ từ lấy khẩu súng đã để sẵn trong đó, Long nói:
— Anh Đại, chúng ta gặp chuyện rồi.