Sóng Ngầm - Trường Lê

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không nói chuyện được nhiều vì bác Dung phải về ngay sau đó bởi bọn trẻ con đã được nghỉ tết. Nam đi một vòng xem lại từng ngóc ngách của ngôi nhà, đến giữa nhà Nam sững lại nhìn vào khoảng trống, chính nơi này bà ngoại đã ra đi mãi mãi. Cảnh tượng đó Nam vẫn nhớ như in đến từng chi tiết, ba năm qua chưa bao giờ Nam quên đi hình ảnh tên hung thủ dùng dao đâm chết bà ngoại trong cái đêm định mệnh ấy. Nam muốn đi thăm bé Hạnh ngay bây giờ nhưng giờ cũng đã là đầu giờ chiều, có lẽ nên để mai. Nghĩ rồi Nam lấy mũ lưỡi trai đội trùm kín xuống gần mắt rồi bước ra khỏi nhà.

Đứng trước ngôi mộ của bố, đáng ngạc nhiên ngôi mộ đã được xây mới, to hơn trước rất nhiều. Nam đoán chú Đại đã làm việc này sau ngày cải táng cho bố mình. Xung quanh ngôi mộ còn được trồng những rặng cây xanh mướt. Thắp hương cho bố xong Nam giật mình quay lại bởi vừa bất chợt Nam nghe thấy đằng sau lưng mình có một giọng nói lạ vang lên:

- - Cậu cũng đến thắp hương cho anh Tuấn à..? Cậu với anh ấy là quen biết thế nào vậy.

Nam hơi bất ngờ bởi Nam không hề nghe thấy một tiếng động nào phát ra từ người này khi hắn bước lại đây mặc dù đường vào đây còn có cỏ khô, cây củi.....Người này độ tuổi trung niên khoảng hơn tuổi, đội mũ rộng vành đen lệch hẳn sang bên phải, chỉ lộ ra một con mắt duy nhất. Con mắt ấy lạnh lùng, bí hiểm, không quan tâm đến Nam ông ta bước thẳng đến trước ngôi mộ rồi thắp hương, vái lạy ba vái. Liếc mắt nhìn Nam ông ta nói tiếp:

- - Nhìn cậu còn rất trẻ, chắc không phải là đàn em của anh Tuấn. Thế cậu là ai...?

Nam trả lời:

- - Tôi là con trai của ông ấy....? Ông là ai..?

Người lạ mặt sững lại vài giây, ông ta cười:

- - Khá lắm, đúng là hổ phụ sinh hổ tử....Tôi chỉ là một người bạn của bố cậu, tôi sống ở ngay đây thôi....Thi thoảng tôi cũng đến đây thắp hương cho bố cậu, rất vui được gặp cậu. Năm đó khi tham gia cứu cậu khỏi tay lão Phiến đúng là một bước đi vào cửa tử.....Giờ cậu đã lớn như thế này rồi....Chắc hẳn anh Tuấn ở dưới suối vàng cũng sẽ vui mừng lắm.

Nam lúc này mới ngờ ngợ ra hình như Nam đã từng gặp ông ta ở đâu rồi, Nam hỏi:

- - Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau chưa ạ...Tôi thấy ông rất quen..

Người kia khẽ cười:

- - Tất nhiên rồi, bởi hôm cứu cậu ra khỏi cái nhà kho đó, tôi cũng có mặt....Chắc có lẽ khi ấy chúng ta đã nhìn thấy nhau. Thôi, tạm biệt cậu...

Nam nghe xong vội vã đưa tay gọi:

- - Khoan đã, nếu như vậy thì ông phải biết rất rõ mọi chuyện năm đó......Ông có thể kể cho tôi nghe được không..?

Nhưng người đàn ông ấy vẫn thản nhiên bước đi, ông ta vừa đi vừa nói:

- - Có kể ra thì cũng không giải quyết vấn đề gì nữa, nhưng ta có thể nói với cậu một điều, cuộc chiến đó vẫn chưa hề kết thúc, cả cậu, cả em gái cậu chưa bao giờ được yên ổn trong năm trở lại đây..

Nam thay đổi thái độ, ông ta vừa nhắc đến em gái của Nam, bé Hạnh......Ông ta nói năm qua chưa bao giờ anh em Nam được sống yên ổn, Nam nghiến răng chạy tới với ý định kéo người đàn ông lại để hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng vừa bước ra thảm cỏ thì Nam cảm nhận mình vừa đạp phải một thứ gì đó.

" Bíp "

Người đàn ông kia đứng lại ngay trươc mặt của Nam chỉ cách tầm bước chân, ông ta lắc đầu:

- - Dính bẫy rồi, nếu cậu mà bước thêm bước nữa thì sẽ chết đấy. Có những thứ bị vùi sâu trong quá khứ mà tốt nhất cậu đừng đào nó lên. Bởi như vậy sẽ có những người chịu đau khổ.

Nam nắm chặt hai bàn tay, nói bằng giọng điệu tức giận Nam hỏi lại một lần nữa:

- - ÔNG LÀ AI...?

Nhưng ông ta không trả lời, ông ta cứ bước tiếp cho đến khi khuất dần sau rặng cây, ông ta nói:

- - Tôi đã trả lời câu hỏi của cậu rồi, mà đó chỉ là một quả bom giả thôi....Không sao đâu.

Nam nhìn xuống chân lúc này thì quả nhiên thứ đó chỉ là một thứ đồ chơi, nhưng áp lực từ người đàn ông bí hiểm kia vô cùng lớn. Tiếng xe hơi nổ máy lao đi mất hút khi Nam kịp chạy ra ngoài. Điều đáng sợ nhất chính là người này lại có thể tiếp cận Nam một cách dễ dàng như vậy. Nam nghĩ trong đầu:

" Nếu hắn ta có ác ý thì mình có lẽ đã trúng đòn rồi. Ngay cả Méng Sử, một người đi rừng có kinh nghiệm, một kẻ săn mồi đáng sợ mà khi tiếp cận mình vẫn có thể cảm nhận được một chút gì đó. Vậy mà đây hắn ta bình thản như không có chuyện gì, thậm chí chỉ chi hắn cất lời mình mới biết được phía sau có người. Bạn của bố chẳng lẽ lại có một gã đáng sợ đến vậy hay sao.....Hắn ta có nhắc đến em gái mình và nói cuộc chiến năm xưa vẫn chưa kết thúc, ý hắn là gì..? Nếu như vậy chẳng phải em gái mình cũng đang gặp nguy hiểm..? Không được, ngay ngày mai mình phải gặp con bé Hạnh ngay. Hi vọng tất cả mọi người đều vẫn ổn."

Đêm đó là đêm đầu tiên sau ba năm lại lại được ngủ ở nhà, nhưng cả đêm Nam không ngủ được. Phần vì lo lắng, phần vì nghĩ đến cuộc gặp gỡ lúc chiều. Nam bật dậy như một thói quen khi còn ở làng. Đi ra giữa sân, Nam cởi áo luyện võ dưới ánh trăng, tập luyện là thứ giúp Nam mạnh lên mỗi ngày. Từng thớ cơ nổi lên khi Nam vận công, dồn lực vào từng đòn đánh. Cũng ở mảnh sân này khi cây me còn đó, ngày nào Nam cũng đấm bao cát cho đến khi tay rướm máu. Cây chết khô nên đã bị chặt, ánh trăng đêm nay sáng lạ thường, nó cho Nam cảm giác thân quen khi còn ở trên núi, bên con suối vắng, cũng chính ánh trăng này giúp Nam tập luyện mỗi đêm.

Những bước di chuyển vô cùng thanh thoát, điêu luyện. Đây chính là bài tập mà A Páo đã truyền dạy cho Nam bên bờ suối. Những lần phóng lao bắt cá tưởng chừng chỉ là một thử thách đơn thuần, nhưng không phải, ẩn chứa trong nó chính là những bài học về võ thuật, về sự quan sát tinh tế không phải ai cũng hiểu được. Nam đã ngộ ra điều đó dưới ánh trăng màn đêm. Vừa luyện võ, Nam vừa nhớ lại hôm đầu tiên mà Nam nhận ra được bản chất thật sự của việc phóng lao.

Nam luôn thắc mắc tại sao A Páo chỉ cần liếc qua rồi có thể phóng một mũi lao chuẩn xác đến vậy. Đó chính là nhờ ánh trăng, cá ở dòng suối đó rất đặc biệt, chúng thường bơi ra khi tầm đêm về sáng, trên núi cao ánh trăng sáng rõ mỗi khi lên đến đỉnh. Những con cá này khi được ánh sáng của trăng chiếu vào nó sẽ ánh lên một màu bạc lấp lánh, nhưng do cây rừng che khuất nên phải nhìn thật kỹ mới thấy được điểm đặc biệt này. A Páo không có thần thông quảng đại gì cả, mọi thứ đều dựa vào óc quan sát và độ chính xác khi ra tay.

Đó là bài học về quan sát kẻ thù trong bóng tối, bởi con người không thể nào hòa lẫn vào được với màn đêm. Chí ít kẻ thù khi ẩn nấp cũng phải có một điểm sơ hở nào đó, nếu quan sát tốt, cảm nhận tốt và phân tích nhanh nhạy sẽ giúp ta giảm thiểu được nguy hiểm và xác định được vị trí của kẻ thù trong khu vực nào. Để làm được điều này Nam đã mất hơn năm, sau những lúc phóng lao bắt cá, Nam lại chọn một chỗ nhắm mắt để thiền, qua cảm nhận núi rừng, từng chiếc lá khẽ xào xạc, từng con cá đang quẫy nước. Cuối cùng Nam cũng thành công, A Páo giúp đỡ Nam rất nhiều bằng những gợi ý, bằng những bài luyện tập nguy hiểm, đầy bất ngờ.

Còn về việc phóng lao, sau khi xác định được mục tiêu, nhưng Nam lại không thể nào ném được chuẩn xác. Cũng phải mất khá nhiều thời gian, khá nhiều khổ luyện và được gơi ý từ sư phụ A Páo, Nam đã nắm được vấn đề. A Páo nói:

" Cá sẽ không chịu đứng yên một chỗ để mày cắm cây lao này vào người nó đâu. Động não lên đi, nếu mày gặp một hòn đá ném tới thì mày sẽ làm gì? "

Khi đó Nam trả lời:

" Tất nhiên là.....né.....tránh. Đúng rồi, chính là vậy, nếu như biết con cá đó di chuyển đến đâu tiếp theo thì sẽ ném trúng được nó.....Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. "

Ngộ ra được điều này cũng chưa thể giúp Nam bắt được cá, bởi có trời mới biết con cá sẽ di chuyển đến đâu. Chẳng lẽ lại đoán bừa, phóng bừa, nhưng nếu như vậy làm sao A Páo lại đạt xác xuất gần như là % như thế......Nhất định có bí quyết, từ bài học về quan sát, cảm nhận và phân tích, Nam tĩnh tâm ngâm mình dưới dòng nước, Nam đã phát hiện ra một điều rằng, khi có động loại cá này sẽ lao về phía trước một khoảng cách tầm cm sau cái quẫy đuôi. Có nghĩa rằng khi phóng lao Nam phải căn chuẩn xác suất địa điểm con cá sẽ phi tới.

" Tách "

Một tay khẽ đặt xuống nước búng nhẹ, khiến mặt nước lay động, ánh bạc từ loài cá kia phát ra dưới ánh sáng trăng, Nam phóng cây lao xé gió, mũi lao cắm phập xuống mặt nước.

" Bạch...phạch....phạch..."

Khi cây lao được rút lên một con cá đang giãy đành đạch trên ngọn lao. Nam sung sướng giơ thẳng cây lao lên trời rồi nắm chặt tay cười lớn:

- - Ha ha ha.....Thành công rồi, tôi thành công rồi.

Dưới nền sân nhà bà ngoại, Nam vừa tập luyện vừa mỉm cười, chưa bao giờ Nam ngừng học hỏi. Đó chính là lý do giải thích vì sao mà Nam gần như lĩnh hội được tuyệt kỹ của tất cả vị sư phụ. Nam không dành thời gian nghỉ ngơi, hăng say tập luyện ngày đêm, thậm chí còn là nâng cao độ khó lên gấp nhiều lần. Không ít lần nếu như Pỉn Tá chậm trễ một chút thôi là Nam đã bỏ mạng rồi. Mọi người không ai nói nhưng ai cũng khâm phục ý chí của Nam. Bởi cái hôm Nam đấm trúng Méng Sử cú đấm đầu tiên sau gần trận đấu thì Trương Lão xuất hiện. Ở cùng làng nhưng phải hơn năm sau Nam mới biết có sự hiện diện của Trương Lão. Lúc này ông ta nói Nam được đưa đến đây với thời hạn năm để rèn luyện. Là một người thông minh, có ý chí quyết tâm cao nên Nam tự gò mình vào khuôn khổ, bởi Nam biết, năm là không đủ để theo kịp những con người mạnh mẽ kia, trừ khi phải luyện tập gấp gấp lần. Và Nam đã hoàn thành điều này chỉ sau năm.

" Vút...vút..."

Những cú đấm vào khoảng không trước mặt càng lúc càng nhanh, càng mạnh........Khi đấm trúng Méng Sử một cái thì A Páo là người vui mừng nhất, bởi những bài học mà A Páo dạy cho Nam về sự di chuyển bắt đầu phát huy tác dụng. Dưới ánh trăng đêm, mồ hôi trên cơ thể Nam nhễ nhại, nhưng càng như vậy thì càng giúp cho bức tranh giữa màn đêm thêm tuyệt đep mà thôi. Nhớ lại lời A Páo:

" Muốn tránh đòn thì trước tiên phải xác định được bước di chuyển tiếp theo của đối thủ là gì, khi nắm được nhịp của trận đấu sau đó xác định sơ hở và cuối cùng là ra đòn."

- - KI.....A.......

Nam dừng lại, hơi thở hơi gấp một chút nhưng Nam đang điều hòa trở lại. Bất chợt phía bên hàng xóm bật đèn sáng, Nam nghe loáng thoáng ai đó dang chửi:

- - Thằng điên nào đêm hôm mà cứ hú hét thế không biết, tiên sư nhà nó.

Nam lúc này mới ngớ người ra, quá nhập tâm vào luyện võ mà Nam chợt quên đi rằng đây không phải rừng núi. Vội vàng nhặt áo lên, Nam chạy ngay vào trong nhà rồi đóng cửa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Truyện Chữ Hay