Sóng Ngầm - Trường Lê

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- - Uống đi chứ..? Hay cậu không biết uống rượu...? - Diễm cầm chai rượu đẩy về phía Nam sau khi đã tu một ngụm.

Nam khẽ lắc đầu:

- - Cô là con sâu rượu đấy à..? Cô quên mất lần trước say đến không còn biết trời trăng gì nữa hay sao..?

" Ực "

Nam cũng uống một ngụm lớn, phía trước là mặt biển, cả hai đang ngồi trên một gờ đá bằng phẳng. Trời cao, thoáng đãng, lấp lánh ánh sao, biển rì rào sóng vỗ, khung cảnh thanh bình, lãng mạn đến ngây ngất lòng người. Nam cầm chai rượu khẽ dổ xuống bãi cát một chút trong sự thắc mắc của Diễm, Diễm hỏi:

- - Sao cậu biết chỗ này, mà hình như đường lối ở đây cậu đều biết rõ.

Nam đáp:

- - Thực ra tôi sống cũng không cách xa đây lắm. Bãi biển này đối với tôi cũng có một chút kỷ niệm buồn. Mà này, cô đi theo tôi thế này không sợ sao..?

Diễm cười:

- - Chỉ cần là cậu thì tôi không sợ gì hết, cảm ơn cậu ngày hôm nay, đây là sinh nhật vui nhất của tôi kể từ khi mẹ tôi mất.

Nam hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải điều gì quá khó hiểu. Buổi tiệc sinh nhật lớn như vậy nhưng chỉ có vợ chồng bác quản gia chủ trì, ban nãy Nam có nghe thấy hình như bố Diễm bận công việc không tới được. Tuyệt nhiên không ai nhắc đến mẹ của Diễm. Thì ra mẹ cô ấy đã mất, Diễm nói tiếp:

- - Đôi khi tôi muốn được sống tự do, muốn đi đến những nơi mình thích, làm những điều mà mình muốn.....Không cần phải nhìn xem sắc mặt của họ có thích hay không..? Ngay như bữa tiệc hôm nay cũng vậy, họ đến đây đâu phải vì tôi. Ngột ngạt, gò bó là những thứ tôi cảm nhận được trong ngày sinh nhật. Nhớ lúc mẹ tôi còn sống, bà luôn ở cạnh chúc tôi những điều tốt đẹp nhất, cùng tôi cắt bánh và cầu nguyện. Đó là lý do vì sao nhìn thấy cậu tôi lại ước ao mình cũng được như thế.

Nam nói:

- - Cô đã biết gì về tôi đâu mà mong muốn có cuộc sống như tôi. Nhưng tôi hiểu được cô đang nghĩ gì, đúng vậy, trong cuộc đời chúng ta thì người dành nhiều tình cảm thương yêu cho ta nhất chính là mẹ của mình.

Diễm hỏi:

- - Bố mẹ cậu vẫn khỏe chứ..?

Nam im lặng một hồi, khẽ lấy chai rượu, Nam uống tiếp một ngụm nữa rồi đáp:

- - Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, sau đó bố tôi cũng chết, bố tôi chết ở ngay bãi biển này. Cái cô thấy ở tôi là sự tự do, có thể làm gì mình thích nhưng đôi khi tôi lại thèm cảm giác bị quản thúc bởi người thân của mình. Vì như vậy nghĩa là họ vẫn còn sống..

Diễm cúi mặt:

- - Tôi....tôi xin lỗi....Tôi không biết chuyện này. Đó là lý do cậu lại đổ rượu ra biển.

Nam khẽ cười:

- - Không sao đâu, họ mất cũng nhiều năm nay rồi. Vậy nên cô cũng đừng nên trách bố mình, đã bao giờ cô tự hỏi bố mình đang làm gì, ông ta tối nay có ăn tối hay không chưa..? Mọi sự quan tâm đều phải bắt nguồn từ cả hai phía, nếu bố cô không quan tâm cô và cô cũng như vậy, rốt cuộc rồi cả hai người ngày càng cách xa nhau hơn mà thôi. Con người chúng ta luôn luôn ích kỷ, ai cũng muốn được quan tâm, yêu thương mà quên đi bản thân những người thương yêu của mình cũng cần điều đó.

Diễm nghe Nam nói mà như bừng tỉnh, cô thoáng buồn, đúng như thế. Mấy năm nay từ khi mẹ mất, hai bố con Diễm rất ít khi nói chuyện. Bố Diễm quá bận rộn trong công việc, còn Diễm dường như bỏ quên tất cả. Diễm đang suy nghĩ thì nhìn thấy chai rượu trước mặt, Nam nói:

- - Uống tiếp đi chứ...? Cô cũng khá thật đấy, cầm theo chai rượu lúc nào mà tôi không biết. Hôm nay là sinh nhật của cô, phải vui lên mới đúng. Xin lỗi nếu như tôi có nói điều gì đó không phải.

Diễm tu ừng ực một hơi đầy sảng khoái, đặt cái chai xuống Diễm ngẩng mặt lên nhìn bầu trời khuya đang lấp lánh những vì sao sáng rạng rỡ. Mặt biển ánh lên những tia sáng đặc trưng quyện theo hơi lạnh của gió. Diễm chỉ tay lên trời nói:

- - Có phải người mất đi sẽ biến thành những vì sao rồi ngày đêm theo dõi chúng ta phải không..?

Nam cũng nhìn theo hướng tay của Diễm, Nam nhớ về bà ngoại, sau ngày ông mất, mỗi tối ba bà cháu ngồi ngoài hiên hóng gió, bà thường nhìn lên trời và bảo hai anh em:

" Các cháu thấy những ngôi sao kia không..? Khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ bay lên trời và biến thành những ngôi sao, họ sẽ dõi theo, phù hộ cho những người còn ở lại. Bà tin, lúc này ông cũng đang nhìn ba bà cháu mình đấy. Vậy nên các cháu phải cố gắng học thật giỏi để ông mừng nhé. "

Trên bầu trời đêm lúc này những ngôi sao ngày càng sáng hơn, lấp lánh hơn. Nam trả lời câu hỏi của Diễm:

- - Đúng vậy, thế nên chúng ta phải sống làm sao không để cho bố mẹ phải buồn.

Trong khoảnh khắc, Diễm quay sang nhìn Nam, trái tim cô thổn thức đập loạn nhịp. Sóng biễn vẫn vỗ rì rào khẽ tràn vào bờ cát, gió hiu hiu thổi. Đôi má Diễm đã ửng hồng bởi men rượu, tâm trí cô dường như không thể điều khiển được nữa.

" Chụt "

Bất ngờ Diễm hôn nhẹ lên má Nam một nụ hôn dịu dàng, nụ hôn khiến cho Nam bất động. Nam chưa biết chuyện gì đang xảy ra, toàn thân tê cứng, Diễm sau khi hôn trộm xong cũng ngại ngùng, bứt rứt, cô nói mãi mới thành câu:

- - Cảm....cảm...ơn...cậu. Cảm...ơn...về tất...cả những...gì cậu đã...làm cho tôi.

Cả hai đột nhiên cùng im lặng, hai con tim có lẽ không chung nhịp đập nhưng cảm xúc của họ lúc này có lẽ đang cùng chung một cảm nhận, tiếng sóng biển mỗi lúc một mạnh hơn, ồn ào hơn nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó nữa bởi ngay lúc này đây hai con người ai cũng đang bối rối bởi những dòng suy nghĩ lạ thường.

Bât chợt ở phía trên nơi chiếc xe được dựng cách đó không xa, Nam nghe thấy có tiếng động lạ. Những tiếng rì rầm, cười nói của một vài vị khách không mời:

- - Con xe đẹp quá tụi bay, giờ này không ngờ vẫn có bò lạc. He he he.

Nam đứng dậy nói với Diễm:

- - Có chuyện rồi.

Cả hai rời khỏi bãi đá đi lên trên, có tên đang vây quanh chiếc xe của Nam, hình như chúng đang âm mưu tháo đồ của chiếc phân khối lớn. Nhặt một hòn sỏi Nam vẩy nhẹ tay, hòn sỏi trúng ngay vào đầu một trong số tên khiến hắn kêu oai oái, Nam tiến lại nói:

- - Này, xe tao đi mượn đấy, đừng phá hỏng nó chứ..?

Nhận ra đã bị phát hiện, cả bốn thằng đứng dậy, chúng thấy Nam chỉ có một mình, đi sau là một cô gái, một tên nói:

- - Là xe của mày à..? Úi chà, đúng là bọn nhà giàu, nửa đêm phượt ra bờ biển, lại còn đem theo hàng xách tay.

Nam và Diễm đứng đó, hai tên vây quanh, chúng lượn lờ soi mói cơ thể của Diễm rồi cợt nhả:

- - Cô em này xinh quá chúng mày ơi, tối đêm không ở nhà lại ra biển, váy áo thì bị rách bươm thế này.....Hư lắm à nha, nếu như thằng này dùng không hết thì để bọn anh chăm sóc cô em có được không..? Hí hí hí.

Diễm vội nép vào phía sau Nam, Diễm lo lắng nói:

- - Làm sao bây giờ...?

Nam vẫn im lặng, tên ban nãy bị ăn hòn sỏi vào đầu chạy lại túm áo Nam nói:

- - Thắng chó, mày đáp sỏi vào tao phải không..?

Diễm đứng lên phía trước:

- - Buông cậu ấy ra, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay.

Nhưng hắn chép chép miệng, nhìn đôi chân dài mượt mà của cô gái, mắt hắn sáng lên:

- - Chậc, chậc....hot girl chúng mày ạ...? Xinh, ngon không chịu được ấy.

Đoạn hắt đưa tay ra định vuốt vào phần vai của Diễm, nhưng chưa kịp sờ thì tay của hắn đã bị Nam tóm lại.

" Cục "

Phần cổ tay của hắn bị Nam làm cho trật khớp chỉ trong nháy mắt, chưa kịp kêu đau thì cổ của hắn đã bị Nam bóp chặt.

" Bụp "

Tay phải bóp cổ, tay trái Nam tung một cú đấm vào phần bụng khiến cho hắn trợn mắt, ú ớ mà không kêu lên được. Nam thả tay ra thì tên này gục luôn xuống bờ cát một tay ôm bụng, tay vừa bị bẻ khớp lõng thõng sõng soài trên mặt cát.

Đám bạn của tên bị đánh thấy đồng bọn đo đất thì ngay lập tức lao vào. Diễm sợ quá hét lên:

- - Á....á...

Cô nhắm mắt nhắm mũi lại, nhưng khi cô mở mắt ra thì đã có hai tên nữa quỵ gối ngay dưới chân của Nam. Tên duy nhất còn sót lại bây giờ đang lùi lùi không dám tiến lên nữa, Nam nói:

- - Bọn tao đi được chưa..?

Hắn khúm núm gật đầu lia lịa:

- - Dạ...dạ....anh chị....cứ...đi ạ..

Nam nắm lấy tay Diễm bước đi, lên xe Nam nói:

- - Để tôi đưa cô quay lại nhà hàng, chắc giờ bữa tiệc cũng đã xong rồi.....Mọi người đang lo cho cô lắm đấy.

Diễm bất ngờ không thốt được lên lời, càng lúc Nam càng khiến cho cô càng phải suy nghĩ. Rốt cuộc thì cậu ta là ai, làm nghề gì, những rõ ràng cậu ta không hề đơn giản. Nhớ lại lần chạm mặt đầu tiên ở Monaco, khi bị đàn em của Vinh sắt sang tận nơi dọa nạt, cậu ta cũng không hề nao núng. Rồi hôm nay Vượng có nói, gặp cậu ấy trong một vụ ẩu đả ở phố đi bộ. Vữa nãy một mình cậu ta đánh gục tên côn đồ không chảy một giọt mồ hôi.....Diễm hỏi:

- - Cậu hình như rất giỏi đánh nhau....A, tôi biết rồi, cậu là vận động viên taekwondo phải không..?

" Phụp "

Nam chụp luôn cái mũ bảo hiểm vào đầu Diễm khiến cô không nói được nữa, Nam đáp:

- - Cô tưởng tượng đủ rồi đấy. Về thôi nào.

Chiếc xe rồ ga lao vút đi, quay trở lại nhà hàng nơi diễn ra tiệc sinh nhật. Khách khứa cũng đã về hết, lúc này đã là gần h tối. Bên ngoài bác Thái vẫn đang đứng đợi. Nam dừng xe cách đó một đoạn, Nam giúp Diễm tháo mũ bảo hiểm ra rồi chỉ tay về phía nhà hàng:

- - Cô về đi, bác ấy đang đợi cô đấy.

Diễm nhìn Nam say đắm, cô khẽ hỏi:

- - Liệu tôi sẽ được gặp lại cậu chứ..?

Nam trả lời:

- - Điều này tôi không biết, nhưng tốt nhất cô đừng nên dính vào người như tôi. Xin lỗi vì lần trước đã nói cô đem xui xẻo đến, nhưng qua nhiều việc thì có lẽ người mang xui xẻo đến cho cô là tôi mới đúng. Tôi đi đây....

Nói xong Nam cụp mũ xuống rồi phóng xe đi mất, bác Thái cũng đang đi lại gần Diễm, bác Thái hỏi:

- - Tiểu thư không sao chứ..? Mọi người đã về hết rồi.

Diễm vẫn đứng đó nhìn theo vào khoảng tối vô định, Diễm quay lại nói với bác Thái:

- - Cháu xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bác, nhưng hôm nay là sinh nhật vui nhất của cháu bác ạ.

Bác Thái nheo mắt mỉm cười, bác tiếp:

- - Ban nãy ông chủ có gọi điện mấy cuộc, nhưng tôi viện lý do tiểu thư đang tiếp bạn không tiện nghe máy....Có lẽ, tiểu thư nên.....

Bác Thái chưa nói hết câu thì Diễm đã lấy điện thoại gọi cho bố, bên kia bắt máy, bố Diễm nói:

- - Con à, cho bố xin lỗi....Công việc bận quá nên bố không thể về được.....

Diễm cười tươi đáp:

- - Không sao đâu ạ, con hiểu mà bố.....Bố nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá.

Bác Thái vô cùng bất ngờ khi thấy Diễm ân cần hỏi thăm ông chủ đến như vậy, không những thế cô còn kể cho bố mình nghe về cậu thanh niên đã giúp đỡ mình hôm bị cướp, dường như hai bố con đang cười nói rất vui vẻ. Điều mà đã lâu lắm rồi bác Thái không thấy ở họ. Từ khi mẹ Diễm mất, một bức tường vô hình như xuất hiện chắn ngang mối quan hệ của hai bố con, nhưng trong ngày hôm nay bức tường đó đang dần biến mất. Bác Thái nghĩ trong đầu:

" Cậu thanh niên đó đã làm thế nào vậy..? "

Tại nhà của Trang, thấy con gái xin đi sinh nhật cùng Vượng, nhưng sau đó cả hai lại về rất sớm, lúc sau Trang lên phòng đóng chặt cửa lại kêu mệt, khi Vượng ra về Trang cũng không xuống tiễn. Mẹ Trang gõ cửa phòng hỏi:

- - Con làm sao vậy, anh Vượng về mà cũng không xuống.?

Trang nằm bên trong nói ra:

- - Con mệt thật mà mẹ, mà con gái mình mẹ không lo cứ lúc nào cũng anh Vượng, anh Vượng.

Trên giường lúc này những con hạc giấy vương vãi khắp nơi, Trang cầm một con hạc lên nhìn rồi khẽ nói:

- - Đồ tồi, thì ra mấy năm qua cậu chẳng còn nhớ gì cả....Cũng phải thôi, chị ấy hoàn hảo đến thế cơ mà....

Truyện Chữ Hay