Type: Nhã
Tối qua Phương Thanh về đến Bắc Kinh, hôm nay liền theo đội cảnh sát hình sự đến hiện trường. Anh đeo găng tay, vẻ mặt lạnh lẽo, cả người toát lên nét hung tợn, dữ dằn.
Trong phòng bệnh bình thường của bệnh viện tư đặt giường bệnh, sô pha, các loại máy móc, quầy bar nhỏ và một nhà vệ sinh. Tất cả đều mới tinh sạch sẽ, gọn gàng rộng rãi. Mấy hôm trước, đoàn phim của Kim Hiểu Triết mượn căn phòng này quay phim. Sau khi uống một cốc trà dinh dưỡng do trợ lý đưa, cô liền bị trúng độc hôn mê.
Trà này cô uống mỗi ngày, do chính tay trợ lý pha, không hề qua tay người khác, cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Trước mắt, cô trợ lý lo lắng gọi điện thoại báo cho Phương Thanh đã bị liệt vào diện đối tượng khả nghi đầu tiên. Mà chứng cứ xác thực hơn chính là phần thuốc độc còn sót lại tìm thấy trong nhà cô ấy.
Nhưng Phương Thanh luôn cảm thấy có điều khác thường. Bởi anh biết cô trợ lý này đã đi theo Kim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa, trực giác mách bảo anh rằng, cô gái kia có thể gọi điện thoại báo cho anh đầu tiên thì chắc chắn không có ý đồ xấu. Nếu bắt lầm người thì đồng nghĩa với việc người trong sạch bị oan ức và nguy hiểm vẫn rình rập bên cạnh Kim Hiểu Triết. Thế nên Phương Thanh nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
Anh đứng chết lặng trong phòng bệnh. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cười trêu: “Lão Phương, đau lòng thế à? Không phải anh là bạn trai tin đồn của ngôi sao nữ kia đấy chứ?”
Phương Thanh liếc nhìn anh ta, mơ hồ hỏi lại: “Cậu đoán xem?”
Trên thực tế, cảnh sát chưa vội đưa ra kết luận về vụ án này, bởi vì cô trợ lý kia luôn khóc lóc kêu oan trong phòng tạm giam. Vậy nên hôm nay, các đồng nghiệp bên phòng giám định đến hiện trường điều tra lần nữa.
Nhưng vị cảnh sát hình sự của tổ chuyên án xung phong đến đây hỗ trợ tỉnh rồi, thậm chí không ít lần cản trở họ tác nghiệp.
Nhân viên giám định đang kiểm tra từng tấc sàn nhà, bất ngờ thấy được một bóng dáng cao lớn đang quỳ mọp trên mặt đất, còn săm soi kỹ càng, tỉ mỉ hơn cả họ. Phương Thanh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt đất, không bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Nhân viên giám định nhắc nhở: “Đồng chí, anh cản trở chúng tôi rồi…”
“À...xin lỗi.” Phương Thanh nói thế nhưng vẫn ngoan cố không di chuyển vị trí.
Lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà lại phát hiện một người đang lúi húi tìm kiếm ở đó, chiếc thang của họ cũng bị anh ta trưng dụng.
Mấy nhân viên giám định đều nghẹn lời.
Phương Thanh bỗng cười ha hả: “...Có phát hiện, qua đây nào.”
Mọi người đều kinh ngạc chạy đến.
Trước mắt Phương Thanh là một đường ống thông gió chật hẹp tối om của hệ thống điều hoà trên trần. Tuy hẹp nhưng nếu ai có vóc dáng nhỏ nhắn vẫn có thể miễn cưỡng trườn qua được. Phía trên vốn phải đóng đầy bụi nhưng lại sạch sẽ bất thường, chứng tỏ từng có người trườn qua đây. Trên màn sáo lá sách, Phương Thanh phát hiện được một chút nước đọng màu nhàn nhạt cực kỳ nhỏ. Ngay bên dưới lỗ thông gió này chính là quầy bar. Phương Thanh biết rõ, Kim Hiểu Triết không thích uống trà quá nóng hoặc quá lạnh nên luôn để nguội bớt mới dùng. Trước kia, lúc uống trà sen ở thành phố cổ, cô cũng có thói quen như vậy. Mỗi lần Phương Thanh uống ừng ực hết cả cốc trà còn bị cô mắng là như trâu uống nước…
Không, không thể phân tâm nghĩ ngợi nữa. Đã chia tay rồi còn hồi tưởng làm quái gì! Phương Thanh xốc lại tinh thần, nhảy xuống khỏi thang, giao hiện trường lại cho nhân viên giám định.
Một đồng nghiệp thắc mắc: “Lão Phương, anh đi đâu vậy?”
Phương Thanh cười nhạt châm một điếu thuốc, cất giọng lạnh như băng: “Đi đâu à? Đi bắt hung thủ đích thực chứ sao!”Khi Kim Hiểu Triết tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã xám xịt. Thành phố Bắc Kinh luôn có sương phủ dày đặc. Khi không thấy rõ kiến trúc bên ngoài, người ta còn cho rằng mình đang sống giữa sa mạc khô cằn nữa.
Lúc này, y tá và người quản lý gõ cửa đi vào. Y tá đổi chai truyền dịch cho cô, còn người quản lý sắc mặt mỏi mệt ngồi xuống bên giường.
“Tiểu Tịch bị bắt rồi, tìm được thuốc độc trong nhà cô ấy.” Quản lý cho hay. Tiểu Tịch chính là trợ lý riêng của Kim Hiểu Triết.
Kim Hiểu Triết giật nảy mình: “Tiểu Tịch không thể nào là hung thủ được.”
Vẻ mặt của người quản lý bất lực: “Tôi cũng không tin, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực. Có lẽ biết người biết mặt không biết lòng... Em thấy khá hơn chưa?”
Kim Hiểu Triết lòng dạ rối bời, vẫn còn cảm giác choáng váng buồn nôn. Nhưng cô không có thói quen để lộ vẻ yếu ớt của mình trước mặt người khác, cho dù là quản lý thân tín đi nữa, nên chỉ gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi. Em hơi khô cổ.”
Y tá bên cạnh rất nhanh nhẹn tháo vát, dù sao đối tượng cũng là ngôi sao lớn mà, lập tức rót cốc nước đưa đến. Quản lý nhận lấy, đưa cho Kim Hiểu Triết. Cô vừa định uống thì bất chợt khựng lại, yên lặng một hồi rồi đặt cóc nước sang bên cạnh.
Người quản lý nhất thời không biết nói gì. Chắc là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đây mà.
Quản lý và y tá nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho cô. Nhưng cô làm sao bình tâm cho được? Lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, những nơi cô đi qua luôn ngập tràn ánh đèn flash và những lời tán tụng. Vinh quang thật đấy nhưng người thật sự có thể thổ lộ tâm tình thì được mấy ai? Không có người yêu cũng không có bạn bè thật sự, lại không có gia đình bên cạnh. Bản thân cô làm việc miệt mài, tối nào cũng quay phim đến tận khuya, có khi nhận được thông báo liền bay đến tận đầu kia trái đất. Rõ ràng, kể từ khi rời xa người đàn ông đó đáy lòng cô chỉ còn một mảnh hoang vu. Thành công đạt được ngày càng nhiều thì nỗi trống vắng ấy mỗi lúc một lớn. Nhưng trước giờ, cô đều không để tâm đến.
Cho đến hôm nay, rốt cuộc cô phát hiện, thậm chí một cốc nước mình cũng không thể yên tâm uống được. Lần này, cô phải cấp cứu hai ngày hai đêm. Chỉ có người đã bước qua cửa ái sinh tử mới hiểu được nỗi đau đớn thấu tận xương tuỷ này. Cô không thể không thừa nhận, trong lòng mình cũng sợ hãi cái chết, rạn vỡ niềm tin và bất lực trước sinh mệnh yếu ớt. Nhưng bây giờ, ai có thể là người thật sự khiến cô yên tâm nương tựa đây?
Khi hoàng hôn buông xuống, cô nghe thấy di động của mình vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn gởi đến. Dãy số đó đã lâu lắm rồi không liên lạc với cô. Chỉ một câu ngắn gọn nhưng chứa đựng sức mạnh to lớn khiến lòng người rung động: Đừng sợ, có anh đây.
Kim Hiểu Triết nhìn tin nhắn thật lâu, bỗng bật cười khóc nức nở.
Ánh nắng rực rỡ lấp loá trên những mái hiên. Phương Thanh sải bước, vẻ mặt dữ tợn vừa hờ hững. Trước anh mấy chục mét tên cao gầy đang chạy lảo đảo.
Hắn vừa nhìn thấy anh đã sợ hãi tột cùng, nói luôn miệng “Không phải tôi, đồng chí cảnh sát ơi, không phải tôi hạ độc mà.”
“Không phải mày sao?” Phương Thanh nhếch môi, tăng tốc như sói vồ, chộp lấy cổ áo hắn. Anh quát lớn:”Mẹ nó, mày xem dấu vân tay trong phòng chứa đồ là cái gì khỉ gì?”
Hắn mếu máo: “Không phải của tôi, không phải đâu...Tôi muốn tìm luật sư, tôi muốn tìm luật sư…”
Phương Thanh nheo đôi mắt sắc bén, nhìn hắn chằm chằm. Thật ra, sau khi phá giải được manh mối then chốt là hung thủ “bắt chước Conan” hạ độc thì việc tìm được hắn không còn khó khăn nữa. Vừa nắm rõ hoàn cảnh trong bệnh viện vừa nắm rõ thói quen sinh hoạt và lịch trình hằng ngày của Kim Hiểu Triết có bao nhiêu người đâu. Cảnh sát nhanh chóng thu hẹp phạm vi tìm kiếm, xác định ngay đối tượng khả nghi. Hắn là một gã trợ lý biên tập từng cộng tác với Kim Hiểu Triết qua vài bộ phim, tính cách có chút khôn lỏi, xảo trá. Vì tay chân không sạch sẽ, giở trò với sổ sách của đoàn làm phim nên bị Kim Hiểu Triết phát hiện rồi kiện lên trên. Vốn là một người có thể thăng tiến trong đoàn, vì chuyện này mà hắn bị mất cơ hội. Con người Kim Hiểu Triết mặc dù chính trực nhưng lại dễ mềm lòng, cho nên cô khuyên đoàn phim giữ lại tên kia, nếu không hắn sẽ không thể lăn lộn trong giới được nữa. Cô không hề có ý định phá huỷ sự nghiệp của hắn.
Theo Phương Thanh nói, đây chính là lòng dạ đàn bà, nuôi ong tai áo.
Trước giờ, anh cũng thuộc dạng xảo quyệt, đương nhiên có thể tìm được tên hung thủ này sớm hơn nhóm cảnh sát hình sự phụ trách vụ án. Hơn nữa vừa rồi, anh tìm được một quyển bản thảo có tên Những năm đi theo Kim Hiểu Triết trong nhà trọ của tên khốn khiếp này, bên trong ghi lại chi tiết từng thói quen sinh hoạt và chuyện đời tư của cô. Phương Thanh dám cá có một chi tiết là bịa đặt. Ngoài ra, cặn kẽ nhất chính là toàn bộ ghi chép về việc Kim Hiểu Triết trúng độc lần này, miêu tả sinh động như thể hắn đích thân có mặt ở hiện trường vậy. Tuy Phương Thanh vô cùng khinh thường và căm hận tên nhải nhép này nhưng không thể không thừa nhận, nếu hắn thật sự phát hành quyển sách này, rất có khả năng sẽ nổi như cồn. Từ manh mối đó cho thấy tên khốn này có mưu đồ rõ ràng, một công đôi việc, vừa trả được thù, còn lợi dụng Kim Hiểu Triết để gây dựng tiếng tăm. Kế hoạch rất hoàn mỹ, đúng không?
Nghĩ đến đây, lòng Phương Thanh càng thêm phẫn nộ. Anh cười lạnh, vung cú đấm lên. Tên nhãi điên rồ này quả thực là thứ hèn nhát trước kẻ mạnh và nham hiểm với người yếu, thấy quả đấm anh sắp nện xuống, lại tiếp tục cuống cuồng giả vờ vô tội cầu xin: “Thật sự không phải tôi làm! Thật không phải mà, ông anh. Tôi là fan của chị Kim, là fan trung thành đấy! Thật mà!”
Phương Thanh đấm thẳng vào mũi hắn: “Fan gì cái thứ khốn kiếp như mày!”
Sau khi trút được nỗi bực tức, Phương Thanh giao đối tượng khả nghi cho cảnh sát. Nhưng cũng vì vậy, anh bị lãnh đạo phê bình nghiêm khắc, ra lệnh cưỡng chế không cho phép tự tiện nhúng tay vào vụ án này. May mà nhân chứng vật chứng đều có đủ, kẻ tình nghi không thể nào chối cãi. Hơn nữa, không biết có phải hung thủ bị anh đánh đến sợ chết khiếp hay không mà mấy anh em cảnh sát tra hỏi sau đó cũng không mấy khó khăn. Vụ án nhanh chóng được giải quyết ổn thoả, họ cũng không truy cứu trách nhiệm của Phương Thanh nữa.
Dù sao anh em vẫn là anh em. Tuy họ cấm anh dính vào vụ án này nhưng luôn cập nhật thông tin cho anh một cách tường tận. Sau khi điều tra chân tướng rõ ràng, phía cảnh sát lập tức công khai tin tức, xác nhận bắt được hung thủ, để nạn nhân lẫn đông đảo người hâm mộ được yên lòng. Lúc tin tức được công bố, cộng đồng người hâm mộ của Kim Hiểu Triết đều vui mừng khôn xiết, còn rối rít bày tỏ sự cảm ơn với các đồng chí cảnh sát. Phương Thanh ngồi hút thuốc ở sân sau của Cục, lướt xem mấy bình luận bên dưới mục tin tức rồi bật cười sang sảng.
“Hiểu Triết, em không biết đâu.” Vẻ mặt người quản lý tràn ngập hưng phấn. “Chuyện này sắp trở thành truyền kỳ rồi đấy.”
Kim Hiểu Triết dời mắt khỏi iPad, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Người quản lý thao thao bất tuyệt: “Em đã trở thành đề tài nóng nhất, sở hữu từ khoá hot nhất và chỉ số tìm kiếm cao nhất trên Weibo đấy! Bộ phim sắp chiếu tháng sau của em đã trở thành bộ phim đáng mong đợi nhất, độ nổi tiếng và sức ủng hộ cũng tăng cao. Mấy đạo diễn lớn đều gọi điện cho tôi. Bây giờ, tiếng tăm của em sắp vang đến tận trời xanh rồi. Thật bất ngờ chuyện này lại khiến sự nghiệp của em càng thêm thăng hoa. Đúng là trong hoạ có phúc mà, ha ha.”
Kim Hiểu Triết cười nhạt. “Vậy à?” Không biết tại sao, cô chẳng có chút hưng phấn nào cả. Thái độ của người quản lý giờ phút này không có gì đáng trách. Họ đều từng có dã tâm như nhau. Nhưng nếu danh vọng ngày hôm nay được đánh đổi bằng sự sống chết của bản thân đột nhiên cô cảm thấy không tránh khỏi xót xa, đau đớn.
“Xin lỗi, em muốn nghỉ ngơi một chút.” Cô khéo kéo đuổi người.
Quản lý bỗng im bặt. “Thật xin lỗi Hiểu Triết, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ là...Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước. Tôi chỉ hy vọng sự nghiệp của em phát triển tốt hơn thôi.”
Kim Hiểu Triết chân thành gật đầu. “Em biết. Em chỉ...Chỉ là thấy không vui, vậy thôi.”
Người quản lý ra ngoài. Sắc trời từ từ tối đen. Lúc ánh đèn vừa lên, nhìn từ trên cao, cô mới nhận ra sự lạc lõng giữa thành phố phồn hoa, náo nhiệt. Cô chợt phát hiện, đã lâu lắm rồi không một mình yên tĩnh như thế này. Thì ra, lúc chỉ có một mình, cô lại cô đơn đến thế.
Cô lấy quyển sách ở đầu giường, lật vài tờ ra xem nhưng không thể tập trung được, đầu óc cứ lởn vởn nội dung bản công văn làm rõ vụ án của cảnh sát. Những từ ngữ trong đó vô cùng đơn giản và nghiêm túc, nhưng sao cô luôn cảm nhận được bóng dáng của Phương Thanh thấp thoáng đâu đây?
Có đôi khi, trực giác của phụ nữ rất chuẩn. Cô cho rằng cảnh sát có thể nhanh chóng phá án như vậy nhất định có liên quan đến anh. Có vài ý nghĩ một khi đã xuất hiện trong đầu thì không sao xua đi được.
Không biết qua bao lâu, một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên. Kim Hiểu Triết ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Bởi vì trong phòng chỉ mở chiếc đèn bàn ở đầu giường, anh đi vào cũng không bật đèn lên, nên cả người chìm trong ánh sáng leo lét. Anh tiến lại gần, đặt mũ cảnh sát xuống chiếc bàn bên cạnh. Kim Hiểu Triết không biết anh vào bằng cách nào khi vệ sĩ, người hâm mộ và phóng viên vây kín bên ngoài như vậy. Nhưng anh vẫn có cách riêng của mình, công khai đi vào, không kinh động bất cứ ai.
Cô bỗng cảm thấy tay chân cứng đờ, chăm chú nhìn anh tiến đến gần.
Anh ngồi xuống bên giường, hỏi thăm: “Cảm thấy sao rồi?”
Cô từng gặp biết bao người đàn ông, từ hào hoa phong nhã đến mạnh mẽ cường thế, nhưng chưa ai mang đến cảm giác hiện hữu và sức ảnh hưởng rõ rệt như Phương Thanh. Nhất thời cô không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn ngời ngời kia, chỉ đành hướng mắt vào nút áo trên ngực anh: “Đỡ nhiều rồi, căn bản đã khoẻ.”
Anh cười khẽ: “Vậy thì tốt.”
Anh ngồi ngược sáng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Kim Hiểu Triết biết anh đang nhìn chằm chằm, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên bìa sách: “Anh về Bắc Kinh khi nào?”
“Buổi tối ba ngày trước.”
“Mấy ngày qua bận chuyện gì?”
“Chuyện riêng.”
Kim Hiểu Triết bỗng muốn truy hỏi thật rõ.
“Chuyện riêng gì?” Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
Gương mặt Phương Thanh ẩn hiện trong bóng tối, không rõ cảm xúc. Qua một lúc lâu, anh mới trả lời: “Hiểu Triết, em cũng biết, bất kể em trở thành ngôi sao lớn thế nào, khoảng cách giữa hai chúng ta chênh lệch bao nhiêu, trong lòng anh, em luôn là cô bé nghịch ngợm thích nhảy lên lưng anh, bắt anh phải cõng chạy hết một vòng tường thành mới chịu làm bạn với anh.”
Kim Hiểu Triết chợt nghẹn ngào. Cô cảm giác mắt mình đã cay xè, đành hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự run rẩy.
“Ừm, em biết.” Cô lí nhí đáp.
Em biết, thật ra...em luôn biết rất rõ.
Dường như Phương Thanh cũng trầm lặng hơn trước kia. Anh ngồi thêm một lát mới buông lời từ giã: “Gặp em rồi, anh cũng an tâm. Anh đi đây. Bảo trọng.”
Kim Hiểu Triết nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Cho đến khi anh đi đến cửa, cô mới khẽ gào lên: “Anh dám đi?”
Bóng lưng Phương Thanh khựng lại, nhưng anh không quay đầu: “Em nói gì?”
“Em nói…” Kim Hiểu Triết vươn tay che kín đôi mắt mình, không để anh nhìn thấy, nghẹn ngào nói: “Phương Thanh, anh đừng đi.”
Bên tai chợt yên ắng giây lát, sau đó là tiếng bước chân anh lại gần lần nữa. Trong khoảnh khắc anh ngồi xuống mép giường, ôm chặt vai cô, Kim Hiểu Triết liền vùi mặt vào lòng anh. Đây là hương vị xa cách đã lâu, nhung nhớ đã lâu, lồng ngực dày rộng, rắn chắc và ấm áp. Giờ phút này, cô vô cùng an tâm. Rốt cuộc cô đã hiểu, đời này nếu thiếu anh thì không thể nào trọn vẹn được.
Cả người Phương Thanh nóng rực, trái tim cũng sôi sục. Ánh mắt đong đầy, nét cười, anh thì thầm bên tai cô: “Làm lành nhé?”
Kim Hiểu Triết đáp lại bằng nụ hôn say đắm.
Hai người bình thản ôm nhau, cùng ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố này mênh mông rộng lớn, đặc sắc muôn màu, có vô số khả năng, muôn vàn hy vọng cũng như nguy cơ. Nhưng giờ khắc này, hai người họ yên lặng ngồi bên nhau, giống hệt như trước đây khi họ ngồi bên nhau cạnh bức tường thành cổ. Khi ấy, tuổi trẻ ngông cuồng, họ như có được toàn bộ thế giới. Giờ đây họ đã hiểu, hai người chỉ là hai hạt bụi li ti giữa trần đời, trơ mắt nhìn sóng đời thăng trầm hỗn loạn.
“Lần này, anh phải đi bao lâu?” Cô tựa vào lòng anh, khẽ hỏi.
Thật ra Phương Thanh cũng không biết đáp án chính xác, nên anh cân nhắc chốc lát rồi đáp: “Chắc tầm một, hai tháng.”
“Có nguy hiểm gì không?” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Phương Thanh có chút bối rối, không biết nói sao. Sát thủ mặt nạ, kẻ thù bí hiểm sát hại Phó Tử Ngộ, làm Bạc Cận Ngôn bị mù, khiến anh và An Nham trọng thương. Hơn nữa họ còn không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu thế lực đằng sau. Chuyến đi này phải mất bao lâu?
Anh đưa tay che mắt cô, khẽ mỉm cười: “Nghĩ gì vậy? Đi làm nhiệm vụ sao có thể ngày nào cũng gặp nguy hiểm chứ. Anh nhất định sẽ an toàn trở về.”
Anh nhất định sẽ sống sót trở về bên em.