Type: Trần Huyền
Tin tức về sát thủ hồ điệp đã lan truyền sục sôi khắp cả nước. Lúc biết được tin này, Kim Hiểu Triết đang ở phim trường. Ánh đền flash chói mắt, đám đông nhốn nháo xung quanh, cô ngồi trong xe bảo mẫu kín mít ngăn cách hoàn toàn với thế giới huyên náo bên ngoài.
Cô đang xem bản tin thời sự qua màn hình nhỏ trên xe. Mỗi vụ án có sự tham gia của tổ chuyên án kia, cô đều tìm hiểu cặn kẽ. Khi ống kính lướt qua nhóm cảnh sát ở hiện trường, cô còn thấp thoáng thấy được bóng dáng cao lớn, lạnh lùng quen thuộc ấy, nhưng không dám chắc có phải anh hay không.
Không, nhất định là anh, cô không bao giờ nhìn lầm đâu.
Kim Hiểu Triết khẽ thở dài, cảm thấy có chút lạc lõng, chơi vơi. Cô kéo chăn quấn kín người, anh mắt hướng về bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ. “Ầm” một tiếng, cửa xe bị kéo ra, trợ lý bưng cốc trà đưa cho cô thấm giọng. “Chị Kim, nhân lúc còn nóng thì uống đi, cảnh khi nãy chị khóc đến khàn cả giọng rồi.”
Kim Hiểu Triết uống một ngụm trà lớn. Lát sau, đạo diễn bảo quay tiếp, cô nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài. Chiếc sườn xám lộng lẫy làm nổi bật vóc dáng mê người, cô hít sâu một hơi, sải bước trên đôi giày cao gót, đi về phía máy quay.
Anh có chiến trường của anh, cô cũng có trận địa của cô. Chỉ mong hai người đều bình an vô sự!
Cùng lúc đó, Phương Thanh đang đứng trước cây đại thụ, đôi mắt nhạy bén nhìn chằm chằm lớp vỏ cây bên cạnh thi thể. Tuy trời đã tối, nhưng tất cả dấu vết đều không thể thoát khỏi ánh mắt tinh anh của người cảnh sát.
“Chỗ này có dấu vết!” Anh hô vang.
Nhóm Bạc Cận Ngôn lập tức vây đến.
“Đây là…” An Nham chần chừ.
“J…” Giản Dao nắm tay Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng di chuyển trên lớp vỏ cây. Anh cất lời: “Là chữ J?”
Giản Dao giật thót.
Hình vẽ đơn giản này được viết bằng máu lên thân cây mà Phùng Duyệt Hề đang bị “đóng đinh”, xem kỹ quả nhiên giống chữ J.
“Đây nghĩa là sao?” Tất cả đều nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Chỉ một chữ cái, rất khó giải thích được ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Bạc Cận Ngôn cười khẩy. “Biết tại sao hắn muốn để lại dấu hiệu này không? Bời vì hắn không khống chế được. Vốn gây án theo sự thôi thúc nội tâm, nếu lúc này còn phải khống chế ham muốn, vậy thì vô nghĩa quá!”
Phương Thanh cũng có chút do dự: “Có phải hắn cố ý lưu lại đầu mối này để tung hỏa mù với chúng ta không?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Tên nửa vời như Trần Cẩn thì có lẽ sẽ làm vậy. Nhưng đạt đến trình độ liều lĩnh, lão luyện như hắn thì căn bản coi khinh việc này. Anh cho rằng hắn sẽ để tâm chúng ta nhìn hắn thế nào à?”
An Nham bỗng xen vào: “Trong vụ án sinh đôi Anime kia, Kha Thiến cũng chết do bị đóng đinh. Liệu hai vụ có liên quan đến nhau không?”
Phương Thanh đưa ra đánh giá: “Thủ pháp tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau.”
Bạc Cận Ngôn giải thích: “Bình thường, “đóng đinh” mang ý nghĩa trừng phạt và hạ nhục. Trong lịch sự phạm tội cũng không phải trường hợp hiếm gặp. Hành vi lưu lại dấu hiệu mấu chốt của bọn chúng không giống nhau. Tên hung thủ này cuồng bươm bướm, nhưng đám sát thủ mặt nạ thì không. Có liên quan hay không vẫn chưa kết luận được.”
Mọi người im lặng, chỉ có Giản Dao cảm nhận được Bạc Cận Ngôn rõ ràng có chút hưng phấn, cho nên tốc độ nói của anh nhanh hơn bình thường. Tâm trạng của cô vốn rất căng thẳng, đè nén, nhưng vì chút đắc ý nho nhỏ của anh mà cảm thấy thư thái một cách khó hiểu. Cô gần như có thể mường tượng ra nội tâm Bạc Cận Ngôn lúc này đang nghĩ gì: Ồ, rốt cuộc đã có một tên sát thủ liên hoàn hẳn hoi rồi. Nhưng không giống như trước kia, giờ đây, anh không còn tự nhiên bộc lộ cảm xúc nữa rồi.
Hiện trường nào cũng không để lại bất cứ dấu chân, vân tay hay AND nào, cũng không có máy giám sát ghi hình. Thi thể nạn nhân vô cùng thê thảm, ghê rợn, nhưng những ngõ ngách khác lại sạch sẽ như thể chưa từng có ai đặt chân đến đây. Thậm chí ngay cả một cành sát non tay cũng phán đoán được đây là một tên tội phạm lão luyện và cẩn trọng. Hắn mới chính là sát thủ hồ điệp đích thực.
Cảnh sát thẩm vấn Thạch Bằng một lần nữa. Anh ta kể với họ một câu chuyện ngắn gọn, thần bí và mơ hồ.
Khi ấy, anh ta, Trần Cẩn và Phùng Duyệt Hề mới mười mấy tuổi, thường xuyên lên núi chơi. Có lần, họ bị lạc mất nhau trên ngọn núi hoang chưa bao giờ qua lại. Khi Thạch Bằng và Phùng Duyệt Hề tìm được Trần Cẩn, họ phát hiện hắn đang ngủ bên ngoài một hang động. Họ vội đánh thức hắn, nhưng Trần Cẩn chẳng nhớ đã xảy ra chuyện gì. “Hình như lúc chạy xuống núi, đụng phải chỗ nào đó…”
Thạch Bằng ngẩng đầu nhìn lên nhìn xung quanh. Trong ánh nắng mờ ảo, anh ta loáng thoáng thấy được một hình vẽ gì đó trên vách hang động đen ngòm. Thạch Bằng bình thường không sợ trời không sợ đất, hay gây chuyện đánh nhau, là một kẻ bất trị, nhưng lúc thật sự gặp chuyện thì cẩn trọng hơn hẳn hai người kia.
“Chúng mình về thôi.” Thạch Bằng quả quyết, không hề có ý định vào động xem thử. Trần Cẩn vẫn còn ngẩn ngơ, Phùng Duyệt Hề khá hiếu kỳ nhưng vẫn nghe theo lời cậu bạn.
Sau đó, không biết tụ lúc nào, Trần Cẩn nảy sinh niềm yêu thích với bươm bướm, sưu tầm các tiêu bản và tranh vẽ bươm bướm… Nhưng hắn không đến mức cuồng si, nên mọi người chỉ xem đây là sở thích về sinh vật của một học sinh xuất sắc mà thôi. Về những sự việc đa xảy ra trên núi ngày hôm đó hắn không sao nhớ nổi… ngoại trừ sau gáy sưng to một cục, hơn mười ngày mới hết.
Năm tháng trôi qua như nước chảy, Thạch Bằng dần trưởng thành, cũng dần quên mất câu chuyện nhỏ nhặt này. Đến khi Phương Thanh đưa mấy tấm ảnh hiện trường phạm tội cho anh ta xem, ngoài kinh ngạc, Thạch Bằng còn có cảm giác như mình từng nhìn thấy. Cuối cùng, anh ta chợt nhớ ra hình vẽ bươm bướm thấp thoáng trong hang động hồi đó.
Việc này có liên quan gì đến việc Trần Cẩn phạm tội và cái chết của Phùng Duyệt Hề không? Thạch Bằng không thể biết được.
Cảnh sát định hỏi cung Trần Cẩn lần nữa nhưng vô ích. Hắn đã phát điên trong lúc bị tạm giam. Nhóm Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đến thăm hắn, thấy một người đàn ông từng vẻ vang sĩ diện là thế, giờ đây lại như đứa trẻ co cuộn run rẩy trong góc phòng giam. Hắn không ngừng lẩm bẩm:”Đừng ăn tôi… Đừng ăn tôi… A Bằng, Duyệt Hề, cứu tôi với…” Không biết là hắn nhìn thấy bươm bướm hay còn gì khác.
Khi cảnh sát đề cập đến bươm bướm, hang động, hắn chỉ lộ ra vẻ mặt ngờ nghệch, hỏi thể nào cũng không mở miệng.
“Trí nhớ là một thứ thú vị. hắn cho rằng đã quên rồi, cho rằng từng trải qua, nhưng trên thực tế, nó luôn ẩn nấp đâu đó trong đầu hắn.” Trên đường chạy đến ngọn núi được Thạch Bằng chỉ điểm, Bạc Cận Ngôn đã nhận xét như vậy. “Tôi chú ý thấy trong khẩu cung của Trần Cẩn, hắn nhiều lần nhắc đến bươm bướm. Lúc nhỏ nhìn thấy bươm bướm trên núi đã say đắm trước cuộc sống tự do và vẻ đẹp lộng lẫy của nó. Trước khi giết người, hắn luôn mơ thấy một thiếu niên cầm dao đứng yên và bươm bướm đậu trên vai cậu ta. Hắn luôn thấy một con bươm bướm đang nhìn mình… Có lẽ bươm bướm hắn thấy thuở bé không phải là thật mà chỉ là hình vẽ như Thạch Bằng đã nói. Còn thiếu niên cần dao kia, lúc trước, chúng ta ngầm định chính là bản thân hắn, nhưng có thể là một người khác mà hắn từng thấy lúc nhỏ.”
Nhóm Phương Thanh lặng người. “Thiếu niên? Anh nói Trần Cẩn lúc bé từng gặp sát thủ hồ điệp thật sự sao?”
Bạc Cận Ngôn chậm rãi gật đầu. “Tôi nghi ngờ thậm chí Trần Cẩn từng thấy được nhiều hơn thế, ví dụ như hung án. Không phải hắn vô cớ ngất xỉu trước cửa hang động sao? Phần ót còn sưng tấy nữa. Có lẽ do bị kinh sợ, lại bị người ta đánh vào đầu dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng những ký ức này không thật sự mất đi mà vẫn ẩn sâu trong tâm trí hắn. Khi hắn thấy mơ hồ, lạc lõng thì những ký ức khi sẽ thức tỉnh trong tiềm thức hay trong giấc mơ của hắn. Và thế là hắn cho rằng bản thân nhận được ám thị của bươm bướm, sai bảo hắn giết người.”
Núi non trùng điệp vụt lướt qua ô cửa, không khí se lạnh trên núi len lỏi tràn vào không gian chật hẹp trong xe. Tất cả đều trần tư trước lời nói của Bạc Cận Ngôn. Suy luận này không phải vô lý, điều đó giải thích được tâm lý vừa yêu vừa hận bươm bướm của Trần Cẩn cũng như sự xuất hiện của sát thủ hồ điệp đích thực.
“Anh xác định “hắn ta” là một sát thủ liên hoàn sao?” Giản Dao hỏi khẽ: “Vậy hắn biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy, hơn nữa vụ án của hắn chưa từng bị ai vạch trần, sao giờ đột ngột phách lối xuất hiện trong tầm mắt của cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn trầm ngâm trong chốc lát. “Nếu trí nhớ của Trần Cẩn chính xác, như vậy năm đó, hắn ta vào khoảng đến tuổi, bây giờ khoảng đến tuổi. Phùng Duyệt Hề vẫn luôn lẫn trốn sự truy lùng của cảnh sát, còn hắn ta thành công săn bắt được cô ta và ra tay sát hại, chứng tỏ hắn có khả năng quan sát nhạy bén, đầu óc sáng suốt và bản lĩnh chuyên nghiệp.
Ở hiện trường phạm tội, hắn đã thể hiện kỹ năng tra tấn và sát hại nạn nhân rất thành thạo, xử lý hiện trường vô cùng sạch sẽ chứng tỏ năng lực phản trinh sát khá mạnh. Phải là người có kinh nghiệm gây án phong phú mới có thể làm được điều đó.
Bươm bướm kia, hắn đã luyện vẽ rất nhiều lần mới có thể vé y như thật trong thời gian ngắn như vậy.
Bươm bướm hắn vẽ được nhà sinh vật học chứng thực là rất giống bướm đốm vằn đen(), nếu mọi người so sánh tỉ mỉ, sẽ phát hiện có nhiều nét tương đồng với bướm phượng đuôi rộng và trần cẩ vẽ, nên tôi nghi ngờ hai người này có mối liên hệ. Rất có khả năng Trần Cẩn từng gặp bướm đốn vằn đen, từng thấy thủ pháp của sát thủ, sau đó tiềm thức thúc đẩy hắn ta mô phỏng lại, gây ra vụ án “bươm bướm giết người” giống bề ngoài nhưng khác bản chất.
() Bướm đốm vằn đen hay còn gọi là Hestina assimilis, thuộc hộ bướm giáp, thường có kích thước lớn.
()
Vụ án này đã chấn động toàn tỉnh, các bản tinh thời sự cũng nhắc đến nên không có gì lạ khi hắn ta biết đến nó. Phùng Duyệt Hề coi như đồng lõa bị cảnh sát truy nã. Hắn có thể nghe ngóng được điểm này, nói rõ hắn luôn ở đâu đó gần đây quan sát, thậm chí phân tích hành động của chúng ta. Việc hắn giết Phùng Duyệt Hề có thể căn cứ vào hai kiểu tâm lý: Một là trả thù, bởi vì Trần Cẩn bắt chước hắn gây án. Trần Cẩn đã bị cảnh sát bắt, không cách nào trừng trị nên hắn đành tìm tên đồng lõa kia. Hai là “trừ ác”, hắn cho rằng Phùng Duyệt Hề và Trần Cẩn có tội như nhau nên tự mình chấp pháp. Nhưng bất kể là ở tâm thái nào, hắn chọn cách ngông nghênh xuất hiện trước mặt cảnh sát như vậy chắc chắn là do đã phải chịu kích thích nào đó. Hắn không có ý định mai danh ẩn tích nữa. Sát thủ hồ điệp thật sự tái xuất rồi!”
Xế chiều, nhóm của Bạc Cận Ngôn tới được dãy núi đó. Nắng thu soi rọi cả một vùng núi rừng xanh mướt, khắp không giam bao trùm sự yên tĩnh, thâm sâu.
Tháng ấy năm ấy, Thạch Bằng chỉ nhớ được dãy núi này, còn cụ thể là ngọn núi nào, vị trí ở đâu, vị trí ở đâu thì đành chịu. Sau khi bàn bạc với Phương Thanh, Bạc Cận Ngôn quyết định tạm thời tát túc ở Sở Công an dưới chân núi, sáng sớm hôm sau sẽ bắt đầu lục soát.
Huyện thành phương Nam có địa hình đa phần là núi non trùng điệp. Giản Dao dùng điện thoại kiểm tra mới phát hiện nơi này cách thành phố Đồng quê mình rất gần. Hai thành phố vốn tiếp giáp nhau. Nơi này tuy vẫn thuộc địa bàn thành phố Tuân, nhưng vượt qua ngọn núi này là khu vực nội thành của thành phố Đồng.
Khoảng cách gần như thế luôn thôi thúc lòng người đi xa khát vọng được trở về. Cô bất giác ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn đang bàn bạc kế hoạch tiềm kiếm ngày mai với Phương Thanh, An Nham, sau đó bấm điện thoại gọi về nhà. Nói chưa được mấy câu mà đôi mắt cô đã ươn ướt.
Mẹ đang nấy bữa tối cho em gái Giản Huyên. Sắp đến Trung thu, Giản Huyên được nghỉ học ở trường, cả căn nhà chỉ thiếu vắng mỗi cô. Từ sau biến cố kia, mẹ Giản Dao biết tính tình con gái vốn hướng nội, kín đáo nên ngoại trừ thời gian đầu thường an ủi cô vài lần trong nước mắt, sau này bà không hỏi nhiều nữa. Mỗi lần gọi điện hỏi thăm, bà chỉ ân cần quan tâm sinh hoạt thường ngày của cô. Hôm nay cũng vậy.
“Con đang bận à? Mẹ sợ quấy rầy con phá án nên không dám gọi điện cho con. Nhớ phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt đấy.”
Giản Dao nghẹn ngào đáp: “Dạ, mẹ, không sao đâu, sức khỏe con rất tốt.”
Tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ truyền qua điện thoại: “Vậy thì tốt, có tin tức của Cận Ngôn không?”
Giản Dao bật khóc: “Mẹ, bây giờ anh ấy đang ở cùng con, nhưng mắt vẫn chưa lành. Hiện giờ, tâm trạng anh ấy chưa ổn định lắm, Qua một thời gian nữa, con sẽ dẫn anh ấy về. Mẹ, con muốn về nhà một chuyến. Bây giờ, con đang ở thành phố Tuân, gần nhà mình lắm.”
Cúp điện thoại, Giản Dao gạt nước mắt rồi ngẩng đầu lên. Chẳng biết Bạc Cận Ngôn đã đi đến trước mặt cô từ lúc nào, cửa phòng cũng đóng lại.
Hiện tại, thính giác của anh rất nhạy, Giản Dao cúi đầu, cố nén tiếng nức nở đang trực trào ra. Anh chạm vào tay cô, thì thầm khe khẽ: “Về nhà với mẹ một chuyến đi, thay anh hỏi thăm và xin lỗi mẹ.”
“Vâng.” Cô nhắn nhủ:”Anh không cần xin lỗi, mẹ em hiểu mà. Sau bữa cơm tối, em sẽ quay lại đây, không làm lỡ dở công việc ngày mai đâu.”
Đôi tay anh cang siết chặt. “Giản Dao, tâm trạng anh hiện giờ đã ổn định rồi. Ban đầu, đúng là có một quãng thời gian khó khăn. Lúc ấy, thật sự ngay cả trái tim mình anh cũng không nhìn thấu được… Nhưng bây giờ, anh có thể chấp nhận sự thật Tử Ngộ đã mất. Giống như bình minh và hoàng hôn luân phiên xuất hiện, hợp tan vốn là chuyện chúng ta phải đón nhận trong đời. Anh tự nhủ rằng, mỗi ngày đều phải quý trọng thời gian gấp bội. Có lẽ em không biết, anh của hiện tại đang sống cho cả hai người đấy.”
Giản Dao vươn tay ôm cổ anh, khẽ nấc: “Nếu quý trọng, vậy sao anh không chịu quay về?”
Anh ôm siết lấy cô, lặng đi giây lát: “Bởi vì mỗi khi gần em, anh không sao cứng rắn được.”
Giản Dao về đến nhà khi mặt trời đã lặn. Bởi vì nhận được tin tốt lành nên không khí trong nhà thoải mái hơn nhiều. Mẹ và Giản Huyên hỏi thăm tình hình gần đây của Bạc Cận Ngôn, nhưng không đào sâu để tránh là Giản Dao khó xử. Hai người đưa cô một đống đồ chuẩn bị từ trước, có trà Bạc Cận Ngôn thích, túi cá khô, miếng lót giày mẹ mua ở chợ…
Giản Dao nhìn mấy món đồ, cười nũng nịu: “Đa số đều mua cho anh ấy, mẹ thiên vị quá!”
Mẹ cười xòa: “Đó là lẽ đương nhiên, con rể cũng là con, không thương con rể thì thương ai. Con phải chăm sóc Cận Ngôn chu đáo vào. Giờ mắt nó không nhìn thấy, tính tình lại kiêu ngạo, con là vợ nó thì phải làm đôi mắt cho nó. Đồ đạc trong nhà phải sắp xếp tỉ mỉ hơn, đừng để Cận Ngôn vấp ngã, cũng đừng khiến nó mất mặt, hiểu chưa?”
“Mẹ yên tâm đi, con biết rồi.”
Giản Huyên đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Đại thần mù thì vẫn là đại thần. Kỳ tích sẽ xuất hiện, mắt của anh ấy nhất định sẽ thấy lại ánh sáng. Đấy mới thật sự là cách khai sinh ra cuộc đời truyền kỳ, em tin vào điều này.”
Giản Dao khẽ cười, đáy lòng cảm thấy yên bình đến lạ. Dường như cô đang nắm giữ một sức mạnh, tuy lặng thầm nhưng có thể nhấn chìm tất cả khổ đau trước đây. Cô rất rõ, bản thân cách hạnh phúc càng lúc càng gần rồi.
Cơm nước xong, mẹ ở nhà rửa bát, hai chị em cùng nhau xuống lầu đi dạo, tận hưởng không khí thanh mát thoang thoáng hương hoa và ngắm nhìn những ánh đèn lao lét phía xa. Lát sau, Giản Dao nói phải về Sở. Hai chị em đứng bên cây cầu nhỏ trong công viên, sau lưng là bóng cây cao lớn um tùm.
“Chị, sao chị vẫn buồn bã thế?” Giản Huyên thắc mắc.
Giản Dao không nói lời nào. Giản Huyên là người bình thường, sống vui vẻ, an nhiên. Có rất nhiều chuyện cô không cách nào và cũng không thể nào nói với em ấy. Đám sát thủ mặt nạ vẫn rình rập trong bóng tối, Bạc Cận Ngôn một mực muốn rời đi, sát thủ hồ điệp bỗng xuất hiện, lại mơ hồ có liên quan đến vụ án của Kha Thiến… Cô luôn cảm giác như có một tấm lưới lớn vô hình bủa giăng trên đầu họ. Suy cho cùng, kẻ địch đang ở đâu vẫn còn là ẩn số.
“Nói thật…” Giản Huyên tâm sự. “Lúc trước, anh rể bỏ đi, dù em biết nghĩ vậy là không nên nhưng anh Lạc Lang luôn chăm sóc cho chị, em còn nghĩ, nếu anh rể không bao giờ quay về nữa, vậy sau này chị có thể ở bên anh Lạc hay không.”
Giản Dao thản nhiên đáp: “Làm sao được? Anh ấy sao có thể so sánh với Cận Ngôn? Anh ấy chỉ là bạn của chị thôi. Sau này em đừng nói như vậy nữa.”
“Dạ”. Lát sau, Giản Huyên lại thở dài. “Thật ra, trong khoảng thời gian này, mẹ không nói gì hết nhưng vẫn rất lo cho chị. Dù sao chị và bố đều làm cảnh sát. Cái cết của bố và ông bà nội năm đó là tâm bệnh của mẹ. Nhiều năm qua đi mà mẹ vẫn không thoát ra khỏi bóng ma ấy. Mẹ vô cùng sợ chị sẽ xảy ra chuyện.”
Năm đó, Giản Huyên còn quá nhỏ, vụ thảm sát hại cả nhà tuy đau đớn nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc với em ấy. Giản Dao thì khác. Năm đó, cô đã hiểu chuyện, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến toàn bộ.
Cô ngước nhìn nền trời u tối không một anh sao, thở dài. “Bây giờ, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, chị vẫn có thể thấy được tình cảnh năm ấy. Đã qua lâu như vậy nhưng chị luôn nhớ rõ như in. Sau đó, chị tự nói với mình, nỗ lực hiện nay của chị chính là vì muốn bắt những tên cầm thú như mấy kẻ giết bố, giết Phó Tử Ngộ, làm tổn thương Cận Ngôn… chịu sự trừng trị của pháp luật. Chị vĩnh viễn không tha thứ cho tội ác. Đó chính là ý nghĩa sống lớn nhất của đời chị.”
Giản Huyên nghe mà xúc động mãnh liệt, lặng lẽ nắm chặt tay chị gái.
“Chị, chị thay đổi thật rồi.” Giản Huyên ngẫm nghĩ hồi lâu mới giãi bày: “Bây giờ, chị cũng tỏa sáng lấp lánh giống như anh rể đại thần vậy.”
Giản Dao bị cô em chọc cười, nhưng thoáng cảm nhận được gì đó, cô quay đầu lại thì chỉ thấy ánh trăng bàng bạc rọi sáng những bóng cây đen đặc chập chờn. Giống như có người đi ngang qua, lại giống như có cơn gió thổi lay cây cối. Thế giới phía sau vẫn quá đỗi yên bình.