Type: phandongvy
Khi Giản Dao gõ cửa căn hộ , lô , tòa nhà khu số , khu dân cư mới ở đường Quàng Bác, vẻ mặt Phùng Duyệt Hề kha bối rối.
Giản Dao cười mở lời: “Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là cảnh sát hình sự tham gia điều tra vụ án của Nhiếp Thập Quân.Chợt nghĩ ra vài vấn đề tôi muốn hỏi rõ cô lần nữa”.
Có lẽ sự xuất hiện đột ngột của Giản Dao khiến cô ta khá lung túng nên không cách nào từ chối yêu cầu hợp lý này. Đến khi Giản Dao ngồi xuống sô pha, Phùng Duyệt Hề mới muộn màng nhận được nỗi sợ hãi trào dâng,lòng dạ rối bời như ngồi trên đống lửa. Nhưng khi rót nước mời Giản Dao, cô ta nhận thấy cô có vẻ bình thản thân thiện, dường như không có gì bất thường cả.Vậy nên Phùng Duyệt Hề cũng trấn định trở lại.
Giản Dao cầm cốc nước trong tay nhưng không có ý định uống. Cô tranh thủ cơ hội đánh giá cách bài trí trong phòng. Căn hộ nảy diện tích không lớn nhưng thông thoáng, sáng sủa. Nội thất còn rất mới, đơn giản và tinh xảo, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của một cô gái như Phùng Duyệt Hề. Vài thùng giấy chất ở góc phòng khách cho thấy chủ nhân mới dọn qua đây không lâu, vẫn chưa sắp xếp, dọn dẹp xong.
“Đây là nhà bạn cô à?” Giản Dao hỏi thăm.
“À…không.” Phùng Duyệt Hề vội đáp: “Vì tôi không có ý định về nhà cũ ở nên anh ấy thuê giúp tôi căn hộ này.”
Giản Dao vô tình liếc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng giật mình. Trước mặt cô là dãy cao ốc mang phong cách hiện đại màu xám trắng mới tinh, trong đó có một tòa nhà gắn bảng tên: Giai Mỹ Garden, gần như chỉ cách nơi này một con phố.
Hoàng hôn từ từ buông xuống, hai cô gái ngồi đối diện nhau đến im lặng. Giản Dao nhìn chằm chằm chiếc vòng hiệu Pandora trên cổ tay Phùng Duyệt Hề hồi lâu. Hai lần trước đến lấy lời khai, cô ta đều không đeo nó. Trên chiếc bàn sau lưng cô ta đặt một chiếc túi Gucci. Giản Dao nhìn thấy logo hàng hiệu của mấy đôi giày trên kệ cách cửa không xa.
“Cô biết đúng không?” Giản Dao đột nhiên hỏi.
Phùng Duyệt Hề ngơ ngác.
“Cô ấy là kiểu người kia.”
Lần này, phản ứng của cô ta không cơ trí và được chuẩn bị kỹ càng như hai lần trước. Phùng Duyệt Hề thoáng biến sắc, nhưng cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, mấp máy phủ nhận: “ Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Cô ấy yêu cô.” Ngón tay Giản Dao lặng lẽ cọ nhẹ vào nhau. “ Cô ấy là một trong những người yêu cô.”
Sắc mặt Phùng Duyệt Hề trở nên tái mét. Trong phút chốc, rất nhiều hình ảnh ào ạt tuôn ra, cái nhăn mày rất khẽ, nụ cười bẽn lẽn, ánh mắt đắm đuối của Nhiếp Thập Quân thi nhau hiện lên… Có lần cô ấy thử nắm tay cô mấy lần nhưng đều bị cô giật ra…Và cái hình ảnh cô ấy nằm giữa hình vẽ bươm bướm, lạnh băng bất lực…
Con người nào phải cỏ cây, huống chi họ còn là bạn cùng nhà từng thân thiết đến vậy…Thấy Phùng Duyệt Hề rốt cuộc đã rơi vào ưu tư, Giản Dao tiếp tục đả kích nội tâm cô ta: “Ban đầu, chúng tôi không tìm được động cơ giết người, cũng cho rằng sát thủ liên hoàn gây án ngẫu nhiên. Nhưng bây giờ thì tìm ra rồi, là vì tình.”
Lúc này, Phùng Duyệt Hề như choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Nhưng muộn rồi, tất cả cảm xúc khi nãy đều thể hiện rõ mồn một trên gương mặt. Ánh mắt cô ta rối bời nhìn quanh, miệng không thốt nổi một câu.
Giọng Giản Dao càng tỉnh táo và nguy hiểm hơn: “ Chúng tôi đã điều tra chuyện trước đây của Nhiếp Thập Quân, xác nhận cô ấy là người đồng tính. Nhưng tại sao cô lại che giấu việc này với cảnh sát?”
“Không phải tôi che giấu!” Phùng Duyệt Hề phủ nhận theo bản năng: “Tôi chỉ là…” Cô ta cúi đầu lí nhí: “Chỉ sợ chuốc phiền phức, tự rước phiền hà không cần thiết cho mình thôi. Tôi không biết việc này sẽ ảnh hưởng đến việc tra án của các người. Hơn nữa, cô ấy là người đồng tính nhưng tôi không phải. Tôi cũng không tiếp nhận tình cảm của cô ấy. Về sau, cô ấy thật… có chút bệnh hoạn.”
Giản Dao im lặng chốc lát. Trực tiếp nói cho cô biết, mình đã đến rất gần chân tướng rồi. Lời biện hộ của Phùng Duyệt Hề vô cùng yếu ớt, hơn nữa vô thức đã tiết lộ một phần sự thật. Đây chắc chắn là điểm then chốt manh mối nhất trong hung án lần này. Cô lần tìm chiếc điện thoại trong túi áo, vừa định liên lạc điều động người đến đây thì một tiếng “tách” vang lên, có người đẩy cửa phòng khách bước vào.
Phùng Duyệt Hề đứng phắt dậy như bắt được phao cứu sinh cuối cùng.
“ Trần Cẩn.” Cô ta gấp gáp gọi: “Anh về rồi hả? Có cảnh sát đến nhà.”
Người đàn ông đứng ở cửa ngẩng đầu. Giản Dao cũng chăm chú nhìn anh ta.
Đó là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi cao hơn m, mặc đồ Tây, bất kể tóc tai, quần ảo hay giày da đều rất sạch sẽ. Khuôn mặt hay nhỏ, thân hình rắn chắc, đôi mắt đen sâu lắng với quầng thâm khá đậm.
Giản Dao gật đầu, lịch sử chào hỏi: “Xin chào, Trần Cẩn…đúng không? Tôi là cảnh sát hình sự Giản Dao, có chút manh mối cần đến đây xác nhận với Phùng Duyệt Hề. Xin lỗi đã quấy rầy hai người.”
Phùng Duyệt Hề đưa lưng về phía Giản Dao nên không có thấy được ánh mắt của cô ta, nhưng Trần Cẩn thì thấy rõ ràng. Anh ta chăm chút quan sát giây lát mới chậm rãi dời mắt đi, cười khách sáo: “Madam khách sáo quá! Phôi hợp điều tra là trách nhiệm của chúng tôi mà”, sau đó khẽ bóp tay Phùng Duyệt Hề: “Sao em không pha trà mới madam thế? Đi nhanh nào!” Phùng Duyệt Hề lập tức chạy vọt vào trong bếp.
Giản Dao ôn hòa cất lời: “ Anh lái xe đến đấy à?”
Trần Cẩn không ngờ cô hỏi như vậy, thoáng ngỡ ngàng mới đáp: “Không cần lái xe, tôi ở ngay khu chung cư bên cạnh.”
Giản Dao chỉ cười cười, Phùng Duyệt Hề bưng hai cốc trà đến. Trần Cẩn cầm lấy một cốc, cúi đầu thổi thổi, uống một hớp nhỏ rồi đặt qua một bên: “ Chuyện cô cần xác nhận với Duyệt Hề đã hỏi rõ hết chưa?”
Phùng Duyệt Hề ngồi bên cạnh hắn, mặt đỏ ửng.
Vẻ mặt Giản Dao điềm tĩnh: “ Đã hỏi rõ rồi.”
Ba người im lặng trong chốc lát. Ánh nắng chiều vàng óng rọi qua ô cửa sổ, tràn vào gian phòng trống trải, tịch liêu. Lát sau, Trần Cẩn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “ Thật ra tôi cũng có manh mối muốn cung cấp cho cảnh sát…nhưng mãi vẫn chưa hạ quyết tâm được.”
Vẻ mặt Phùng Duyệt Hề lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Giản Dao nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Manh mối gì?”
Trần Cẩn liếc sang Phùng Duyệt Hề: “Duyệt Hề, em tránh mặt một lúc, vào bếp chuẩn bị thức ăn đi.” Câu cuối cùng anh nói khá chậm. Phùng Duyệt Hề sợ sệt đứng dậy, lí nhí đáp: “Dạ.”
Trần Cẩn ném cà vạt xuống sô pha, hai tay đan vào nhau, giống như đang đấu tranh tư tưởng: “Tôi nghi ngờ một người là hung thủ giết chết Nhiếp Thập Quân.”
“Anh nghi ngờ ai?” Giản Dao thận trọng hỏi.
Trần Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt toát ra sự kiên định, quyết liệt: “Bạn của hai chúng tôi, Thạch Bằng.” Thấy Giản Dao tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta tiếp tục giải thích: “Tôi, A Bằng và Duyệt Hề chơi chung với nhau từ nhỏ. A Bằng rất thích Duyệt Hề nên Nhiếp Thập Quân luôn gây sự với cậu ấy. A Bằng đã nói với tôi rất nhiều lần là không ưa cô ta. Sau khi biết khuynh hướng giơi tính của Nhiếp Thập Quân, tôi khuyên Duyệt Hề đừng qua lại với cô ta nữa. Nhưng Duyệt Hề dễ mềm lòng, nể tình bạn bè nhiều năm nên cứ lần lữa mãi, không hạ quyết tâm được. Nhiếp Thập Quân kia lại càng phiền toái hơn. Tôn còn đỡ chứ A Bằng vốn là người nóng tính,làm việc ở xưởng cũng hay đánh nhau, cậu ta nói nhất định phải tìm cơ hội trừng trị cô ta… Ban đầu, tôi không mấy để ý, nhưng sau khi Nhiếp Thập Quân chết, tôi mới nhớ ra A Bằng có nhiều đêm bảo là có việc, tự mình lái x era ngoài. Hơn nữa, khi nhắc đến chuyện cô ta đã chết, cô ấy còn tỏ ra rất vui…”
Đôi mắt đen tối tăm của anh ta nhìn chằm chằm Giản Dao, giọng nói trầm thấp và dồn dập như thể đang tiết lộ một bí mật động trời nào đó. Giản Dao loáng thoáng nhớ lại đêm hôm ấy, trên chiếc xe đến đón Phùng Duyệt Hề quả thật có hai người đàn ông.
Thấy cô vẫn không lên tiếng, Trần Cẩn thoáng nhíu mày: “Với lại… tôi tình cờ phát hiện được một vật ở nhà A Bằng nên đã lén mang về. Nó có thể chứng minh cậu ấy là hung thủ.”
Lần này, vẻ mặt Giản Dao thay đổi rõ rệt: “Vật gì?”
Trần Cẩn nhìn cô không chớp mắt: “Ở trong tủ phòng ngủ, tôi dẫn cô đi xem.”
Giản Dao lập tức gật đầu: “Được.”
Hai người đứng dậy, Giản Dao thoáng nhìn căn phòng ngủ yên tĩnh phía sau sô pha. Trần Cẩn biết đến sau lưng cô.
“ Ở đâu?” Giản Dao hỏi lại.
“ Ở trong tủ đầu giường bên phải.”
☆ ☆ ☆
Cùng lúc đó, cảnh sát bất ngờ ập vào căn hộ của Trần Cẩn trong khu giai mỹ Garden. Thế nhưng giờ phút này, anh ta không ở đây.
Bạc Cận Ngôn đứng chính giữa phòng khách, nghe An Nham miêu tả tình hình bên trong. Nội dung miêu tả khá sơ sài, không được tỉ mỉ và sống động như Giản Dao, giọng An Nham cũng khó nghe, nhưng đối với Bạc Cận Ngôn thì có còn hơn không.
Đây là một căn hộ trang trí vô cùng tinh tế, ngăn nắp theo phong cách Bắc Âu, nội thất đều thuộc loại tốt. Sách chuyên ngành tài chính kinh tế và công nghệ thông tin xếp đầy trong thư phòng. Trong một phòng khác còn đặt máy chạy bộ và máy tập thể dục, cho thấy cuộc sống lành mạnh và kỷ luật của chủ nhân. Trong tủ quần áo treo mấy bộ best thẳng thớm, ngay cả quần lót giặt sạch cũng được gấp ngay ngắn.
Trên đầu giường trong phòng ngủ có treo một bức tranh trừu tượng điểm hoa văn hồ điệp, đường nét uyển chuyển nhưng rườm rà, là tác phẩm của một họa sĩ vô danh.
Cảnh sát tìm được dây thừng, thùng sơn, bộ quần áo màu đen có vết máu và chiếc di động lưu hình hiện trường tử vong của Nhiếp Thập Quân và người lang thang trong ngăn tủ bị khóa ở phòng ngủ. Ảnh Nhiếp Thập Quân chỉ có chừng mười tấm, nhưng người lang thang được chụp cả trăm tấm với các góc độ khác nhau.
Bạc Cận Ngôn ung dụng khoe khoang với An Nham: “ Cậu có phát hiện không, giống như tôi đang đứng trước mặt hắn, phác họa chân dung của hắn rõ nét như tận mắt nhìn thấy vậy.”
An Nham thừa nhận: “… Đúng thật.”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt. An Nham cũng nhếch khóe môi. Ông anh này trước giờ luôn kêu căng hợm hĩnh, đặc biệt kể từ lúc Giản Dao đến đây, bản tính ngạo mạn này càng lúc càng lộ rõ. Một Bạc Cận Ngôn sâu sắc và biết kiềm chế bản thân của một năm qua dường như đã biến mất rồi. Nhưng An Nham cảm thấy như vậy thật tốt, tốt vô cùng.
Tâm trạng cảnh sát của nhóm hình sự trở nên phấn chấn. Thiệu Dũng nhận được tin báo từ đội điều tra, lập tức xin lệnh truy nã Trần Cẩn toàn thành phố.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, Thạch Bằng chạy theo cảnh sát suốt nên cũng nghe được chút lời ra tiếng vào. Anh ta không thể ngờ bạn mình chính là đối tượng khả nghi trong vụ án giết người liên hoàn. Thạch Bằng miên man nghĩ đến rất nhiều việc, càng nghĩ tâm trí càng bất ổn, rối loạn, hoang mang.
Bởi vì chưa tìm được Trần Cẩn, lại luôn vô thức cảm giác anh đã bỏ sót chuyện quan trọng nào đó nên Phương Thanh có chút nóng nảy, bất an. Nhưng nhìn đống việc lộn xộn quay cuồng trước mắt, anh không tài nào nhớ ra là chuyện gì.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn đi về phía Thạch Bằng đang bị tạm giữ, vào thẳng vấn đề: “ Anh cho rằng bây giờ, Trần Cẩn có khả năng ở đâu nhất?”
Trong lòng Thạch Bằng cũng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng dè dặt hỏi: “ Duyệt Hề ở cùng cậu ấy có gặp nguy hiểm không?”
Bạc Cận Ngôn đáp ngắn gọn: “ Có thể.”
Thạch Bằng cắn răng khai báo: “ Cậu ấy thuê cho Duyệt Hề một căn hộ trong khu dân cư mới ở đường Quảng Bác, ngay bên cạnh khu này. Tôi không chắc bây giờ cậu ấy có ở bên đó hay không.”
Nhóm cảnh sát hình sự lập tức xuất phát. Phương Thanh chợt vỗ đầu thốt lên: “Không ổn rồi! Giản Dao từng nói sẽ đến chỗ ở tạm thời của Phùng Duyệt Hề.”
Bạc Cận Ngôn quay phắt nhìn Phương Thanh, gằn giọng: “Anh nói gì?”
Phương Thanh chưa kịp trả lời thì khuôn mặt đã biến sắc, vội vã cùng Bạc Cận Ngôn đuổi theo nhóm cảnh sát hình sự.
☆ ☆ ☆
Giản Dao đeo găng tay, thận trọng tiến vào phòng ngủ.Ánh chiều tà loang lổ in bóng người hắn trên nền đất trống. Cô cảm nhận được có điểm bất thường, vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng Trần Cẩn đâu nữa.
Đột nhiên có tiếng đóng sầm cửa vang lên. Khi cô chạy đến phòng khách thì phát hiện túi và giày thể thao của Phùng Duyệt Hề đều biến mất. Đúng lúc đó, có người đi ra khỏi phòng bếp, áo vest đã cởi ra, chỉ còn chiếc áo trong xắn tay lên tận khủyu. Do đứng ngược chiều nắng nên gương mặt hắn hoàn toàn ẩn trong bóng tối, Giản Dao không thể nhìn thấu biểu cảm của đối phương. Trên tay hắn đang cầm một sợi dây thừng. Sợi dây mà Giản Dao vô cùng quen thuộc.
Cô đứng yên bất động, nhìn hắn từng bước đến gần. Trên gương mặt nho nhã ấy vừa có nét cười lại có chút bi ai.
“Là vì tình sao?” Giản Dao hỏi thẳng.
Hắn hơi khựng lại rồi thừa nhận: “Đúng.”
Sợi dây thừng chỉ còn cách cô vài bước chân, nhưng Giản Dao vẫn bình thản nhìn vào mắt hắn, chậm rãi chất vấn: “Vậy…tại sao lại là bươm bướm?”
Giờ phút này, tên sát thủ với vẻ ngoài ôn hòa nhưng tâm địa tàn bạo sẵn lòng trả lời từng câu hỏi của cô: “Tôi luôn cảm giác mình đã gặp nó ở nơi nào đó, luôn mơ thấy nó. Có lẽ kiếp trước… tôi đã thấy bươm bướm giết người.”
Xem ra tám phần là bị hoang tưởng rồi. Nét mặt Giản Dao trở nên lạnh lùng: “ Tôi qua, anh gây án lần nữa, giết chết người lang thang là vì Phùng Duyệt Hề lại bị cảnh sát gọi đến lấy lời khai…liên quan đến những món đồ xa xỉ kia sao?” Ánh mắt cô liếc sang những thứ rơi rác trong nhà.
Trần Cẩn bỗng nở nụ cười: “Phải.”
Hắn đã đứng ngay trước mặt cô. So với chiều cao m của hắn, Giản Dao không tính là lép vế. Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn cô, trong mắt tối tăm chất chứa sự quỷ quyệt khó lường hệt như sắc mặt u ám hiện giờ.
“ Muốn ngụy trang thành sát thủ liên hoàn qua mắt cảnh sát à?”
“ Phải.Tôi ngụy trang rất khá, đúng không?”
Giản Dao ngước mắt nhìn hắn, thở dài: “Nhưng anh đã trở thành sát thủ liên hoàn thật sự rồi.”
Trần Cẩn thoáng giật mình, sự thật trần trụi xé toạc lớp mặt nạ hoàn mỹ và tự chủ của hắn tựa mặt trời chói chang đột ngột soi sáng đêm tối mịt mờ, tựa con song đóng băng lâu ngày thình lình lộ ra kẽ nứt. Ánh mắt hắn điên cuồng lảng tránh, vẻ mặt dữ tợn như biến thành một người khác. Không, chính xác đây mới chính là con người thật của hắn, là nội tâm sâu kín được bộc lộ ra ngoài, chân thật không hư ảo.
☆ ☆ ☆
Cầu thang vang dội tiếng bước chân dồn dập của nhóm cảnh sát hình sự. Một nhóm khác và Bạc Cận Ngôn đi lên tầng bằng thang máy.
Sắc mặt Phương Thanh tái mét. Tuy nói hiện tại, bản lĩnh của Giản Dao không tệ, nhưng cô chưa bao giờ một mình đối mặt với sát thủ liên hoàn hung tàn cả. An Nham cũng sốt ruột không kém, mười ngón tay đan chặt vào nhau, miệng lẩm bẩm gọi: “Chị dâu, chị dâu…”
Bạc Cận Ngôn vẫn im lặng đứng trong góc thang máy, hai tay siết chặt cây gậy. “Ting” một tiếng,cửa thang máy mở ra, nhóm cảnh sát hình sự vừa định xông ra ngoài thì chuyên gia tâm lý tội phạm với sức chiến đấu thua kém đã lao ra trước tiên, phản ứng nhanh hơn tất thảy.
Phương Thanh cũng bị tốc độ cảu anh ta làm kinh ngạc. Có điều, không thể đêt một người mù xông lên trước được, anh ta liếc mắt ra hiệu để nhóm cảnh sát vượt qua anh, chia làm hai đội ập đến cửa.
Cả nhóm đều bất ngờ khi thấy cửa căn hộ chỉ khép hờ. Phương Thanh chỉ huy tác chiến, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng rồi giơ tay ra hiệu. Hai nhóm cảnh sát thình lình tong cửa xông vào, lớn tiếng quát: “Không được nhúc nhích!”
Nhưng điều kỳ lạ là họ không nghe thấy bất cứ tiếng xô xát hay tranh luận như dự liệu. Bạc Cận Ngôn cố gắng ổn định nhịp tim đang cuồng loạn, dường như dùng hết sức lực nắm chặt gậy dò đường, theo An Nham chạy vào phòng.
An Nham bỗng “ồ” lên một tiếng. Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, mím chặt môi, đứng yên giây lát rồi gọi to: “ Giản Dao? Giản Dao?”
Lúc này, mặt trời đã lặn, đối tượng khả nghi Trần Cẩn ngất xỉu nằm sòng soài trên sàn nhà, khóe môi rỉ máu nhưng hơi thở đều đặn. Người đánh hắn rõ ràng rat ay khá mạnh, khiến nửa khuôn mặt tuấn tú sung húp, hai tay hắn bị còng vào song sắt cửa sổ, dù có mọc cánh cũng không bay được.
Giản Dao đứng tựa vào tường, cả người đắm chìm trong ánh tà dương còn le lói, trong tay cầm cốc nước lọc đang uống dở. Một sợi dây thừng đã tưa vài mối được đặt gọn gàng trên chiếc bàn bên cạnh. Thấy mọi người ập vào, cô khẽ gật đầu, nở nụ cười thay lời chào hỏi. Nhóm cảnh sát nhìn cảnh tượng này cũng bật cười. Phương Thanh đi đến vỗ vỗ vai cô.
Sau đó, cô nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chậm rãi bước đến. Sắc mặt anh tái nhợt, những ngón tay cầm gậy còn hơi run rẩy.
Giản Dao vội vàng chạy đến bên cạnh anh. Tai anh rất thính, nghe thấy tiếng bước chân liền từ từ vươn tay ra. Giản Dao nắm tay anh, dịu dàng vỗ về: “Đừng lo, Cận Ngôn! Loại sát thủ liên hoàn nửa vời này về sau cứ giao cho em là được.”