Type: Nhã
Gió chiều xào xạc thổi vào phòng qua khung cửa sổ. Giọng nói của nhóm cảnh sát hình sự văng vẳng bên tai. Giản Dao chăm chú nhìn Bạc Cận Ngôn ngồi cách mình một chiếc bàn tròn. Có lẽ nhóm cảnh sát đã bàn với nhau từ trước nên không ai nhìn anh cả. An Nham đỏ mặt cúi đầu, còn vẻ mặt Phương Thanh thì vô cùng lạnh nhạt.
Khuôn mặt Bạc Cận Ngôn dần ửng đỏ. Anh nhìn về phía cô và Phương Thanh, tay đặt trên bàn từ từ nắm chặt, sau đó đưa tay chỉnh lại mắt kính trên mặt.
Anh và cô đều không nói lời nào. Đã bao lâu rồi, hai người mới lẳng lặng nhìn nhau như vậy?
“...Trước hết, chúng ta mời Giản Dao và Phương Thanh nêu lên ý kiến của mình đi.” Tiếng nói của Thiệu Dũng phá tan bầu không khí ngại ngùng.
Giản Dao đồng ý rồi cúi đầu nhìn quyển sổ, nhưng trái tim dường như vẫn lạc lõng giữa chốn đồng hoang lạnh giá.
“Sau đây là vài kết luận sơ bộ của chúng tôi. Một, hung thủ đã lập mưu giết người từ trước. Thói quen chạy bộ vào tối muộn của Nhiếp Thập Quân không nhiều người biết. Hung thủ đã theo dõi cô ấy, hơn nữa còn lựa chọn thời gian và địa điểm mưu sát cực kỳ thích hợp, thuận theo tuyến đường cô ấy chạy bộ. Cả quá trình giết người đều không có nhân chứng nhìn thấy.
Hung thủ đã chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ như dây thừng, sơn và găng tay. Cho nên, đây không phải là hành vi giết người trong lúc kích động hay tình cờ bắt gặp một người nào đó chạy bộ ban đêm. Nhiếp Thập Quân là mục tiêu mà hung thủ đã lựa chọn tỉ mỉ…”
Giọng của Giản Dao dần ổn định. Không phải cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại Bạc Cận Ngôn. Cô luôn cho rằng mình nhất định sẽ kích động chạy đến ôm anh gào khóc, trách móc anh, đánh anh, rồi tha thứ cho anh...Nhưng kỳ lạ làm sao, khi chuyện thật sự xảy đến, tất cả lại quá đỗi lặng lẽ, tựa như trải qua một bước ngoặt trong đời để cô được gặp anh lần nữa.
“Hai, hung thủ thường xuyên lảng vãng ở gần công viên Vọng Giang và nhà trọ của Nhiếp Thập Quân. Rất có khả năng hung thủ cư ngụ xung quanh đó. Geographic profiling () cho chúng ta biết: Bất kể hung thủ giết người vì nguyên nhân nào, họ và nạn nhân nhất định đã từng gặp gỡ ở nơi nào đó.
() Geographic profiling (tạm dịch: Lập hồ sơ dựa theo địa lý vùng gây án) là phương pháp điều tra dựa trên tác phẩm cùng tên của nhà tội phạm học người Canada Kim Rossmo, được xuất bản lần đầu vào năm .
Sinh hoạt cá nhân của Nhiếp Thập Quân rất đơn điệu. Qua điều tra, chúng ta biết được nơi cô ấy thường xuyên qua lại là nhà, công ty, công viên và trung tâm thương mại vào dịp cuối tuần. Trong bốn địa điểm này, chỉ có xung quanh nhà trọ và công viên là khu vực lý tưởng nhất để theo dõi nạn nhân. Hơn nữa, đối phương chọn giết người ở công viên, cho thấy đây là một nơi vô cùng quen thuộc trong tâm lý của hung thủ. Nếu chỉ vô tình gặp nhau trên đường đi làm hay ở trung tâm thương mại, hung thủ lại sống cách nơi này rất xa thì sẽ xuất hiện hai vấn đề. Thứ nhất là rất khó liên tục theo dõi nạn nhân, thứ hai là, với một tay mơ, nếu gây án ở nơi xa lạ thì tâm lý sẽ rất khó có thể thích ứng.
Ba, hung thủ là người có tâm tư tỉ mỉ, kế hoạch chu toàn, làm việc gọn gàng, dứt khoát. Điều này thể hiện rõ ràng đặc điểm tích cách của hung thủ. “Bươm bướm” nhất định có ngụ ý tâm lý đặc thù. Nhưng tôi cũng chú ý thấy, hung thủ vẽ con bướm khá nhẹ nhàng, trước mắt chưa biết như vậy có ý nghĩa gì.
Bốn, hung thủ thiếu hụt kinh nghiệm gây án. Rõ ràng là một tay mơ, thế nhưng tại sao hung thủ lại lựa chọn thời điểm này bắt đầu giết người, hơn nữa còn sử dụng cách thức đặc biệt như vậy? Tất nhiên điều này có liên quan đến việc hung thủ gần đây phải chịu một sự kích thích đặc biệt. Chắc chắn trên người Nhiếp Thập Quân có nhân tố liên quan đến sự kích thích kia. Nhiếp Thập Quân có nhân tố liên quan đến sự kích thích kia. Cho nên, chúng ta cần tiếp tục điều tra sâu hơn về nạn nhân Nhiếp Thập Quân, từ đó hiểu rõ động cơ gây án của hung thủ.
Kết luận của chúng tôi tạm thời là như vậy. Về phần hung thủ có bị biến thái tinh thần hoặc là sát thủ liên hoàn hay không thì cần quan sát thêm.”
Nghe vậy, nhóm cảnh sát hình sự gật gù liên hồi. Giản Dao không nhịn được liếc nhìn Bạc Cận Ngôn, thấy sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh, ung dung. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy khoé môi anh thoáng hiện nét cười dịu dàng.
Giản Dao xoa huyệt thái dương, muốn bản thân tỉnh táo hơn một chút. Chắc do tâm lý ảnh hưởng mà cô luôn có cảm giác ánh mắt anh vẫn sáng ngời và chăm chú nhìn cô như trước. Nhưng thật ra, đôi mắt ấy đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa rồi.
Vị thần thám mù bỏ nhà ra đi của cô!
Giản Dao nâng cốc nước lên uống một hớp, làm dịu cổ họng gần như khô khốc.
Thiệu Dũng cất giọng: “Cảm ơn Giản Dao và Phương Thanh. Còn ý của Cận Ngôn thì thế nào?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh. Bạc Cận Ngôn im lặng trong giây lát.
Giản Dao chợt nhớ về ngày trước, trong lòng cô cảm nhận được rõ ràng rằng Bạc Cận Ngôn cũng đang nhớ lại. Đã bao lần anh kề vai sát cánh cùng cô, chỉ đường đưa lối cho cô, dẫn dắt cô trưởng thành với trí tuệ uyên bác của mình. Thỉng thoảng, anh còn khích lệ: “Đoá hoa tâm lý tội phạm của chúng ta rốt cuộc đã nở rộ rồi”, song có khi lại cười nhạo không chút nể nang: “Giỏi quá, trong ba kết luận em rút ra có đến hai cái là suy đoán.”
“Hôm nay, Giản Dao suy luận rất xuất sắc, còn… xuất sắc hơn so với tưởng tượng của tôi.” Anh chậm rãi khen ngợi: “Tôi chỉ bổ sung thêm ba kết luận nữa.”
Cổ họng Giản Dao như nghẹn lại. Trong phòng hợp yên lặng như tờ, mọi người đều tập trung vào Bạc Cận Ngôn, tò mò nhìn xem vị thần thám trong truyền thuyết nay đã mù cả hai mắt này còn có thể đưa ra kết luận giá trị gì.
Bạc Cận Ngôn bỗng nhếch miệng cười. Anh lần đến cốc trà bên cạnh, nhưng chỉ uống một ngụm rồi thôi. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Giản Dao. Trà nơi này không ngon, chắc chắn anh uống không quen, chỉ nhấm nháp một chút để miệng đỡ khô thôi.
Sau đó, anh bình thản buông lời, giọng nói trầm ấm dễ nghe, trong sự bình tĩnh ẩn chứa vẻ kiêu ngạo và xa cách, không khác gì trước đây.
“Một, hung thủ có điều kiện kinh tế khá giả, ngoại hình tươm tất. Các công cụ gây án như nước sơn, dây thừng đều là hàng tốt nhất. Điều này không thể chứng tỏ hung thủ là chuyên gia ở phương diện này, nhưng ít ra có thể khẳng định hung thủ không có áp lực về mặt kinh tế, hơn nữa còn có thói quen lựa chọn hàng tốt. Một người gây án nhanh gọn và dọn dẹp hiện trường phạm tội sạch sẽ như thế không thể nào là người có vẻ ngoài lôi thôi, luộm thuộm được, vì như vậy sẽ rất mâu thuẫn.
Hai, nói chính xác hơn, khu vực hung thủ thường lảng vảng là gần nhà trọ của nạn nhân chứ không phải công viên.”
Một cảm giác quen thuộc đã phủ bụi lâu ngày bất chợt trào dâng trong lòng Giản Dao. Người đàn ông này luôn nhìn xa trông rộng và phán đoán chuẩn xác hơn cô, cuối cùng anh đã trở về bên cô rồi.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục phân tích: “Cũng dựa vào Geographic profiling, chúng ta biết được hung thủ chia làm bốn loại: Kẻ cướp giật, kẻ săn trộm, kẻ cơ hội và kẻ đặt bẫy. Kẻ cướp giật sẽ tìm kiếm nạn nhân ở gần nơi mà mình nắm rõ. Kẻ săn trộm tìm kiếm nạn nhân ở địa điểm đặc biệt nào đó. Nhưng với phong cách lên kế hoạch cẩn thận này, hung thủ không thể nào không nghĩ đến sau khi vụ án xảy ra, công viên sẽ tăng cường giám sát, bảo vệ, trong thời gian dài chỉ sợ không ai dám vào công viên chạy bộ nữa. Nếu là sát thủ liên hoàn thì sẽ không thể tiếp tục gây án ở đây, phải từ bỏ địa điểm công viên. Cho nên, địa điểm này không phải là nơi săn bắt cố định, và tâm lý của hung thủ cũng không hoàn toàn lệ thuộc vào nơi này. Nói cách khác, hung thủ không tìm kiếm con mồi ở công viên, đối phương có thể từ bỏ nơi đây bất cứ lúc nào.”
Giản Dao thoáng giật mình. Quan điểm mà Bạc Cận Ngôn vừa đưa ra khá thâm sâu, một vài cảnh sát hình sự vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, nhưng cô lại hiểu ngay tức khắc.
“Ba, cũng là điểm nghi vấn lớn nhất trong tâm lý học tội phạm lần này.” Bạc Cận Ngôn tóm tắt nhanh vụ án: “Nạn nhân Nhiếp Thập Quân chạy đến cổng công viên lúc giờ phút, tới địa điểm xảy ra vụ án là khoảng giờ đến giờ phút. Căn cứ vào điều tra của mọi người, xung quanh công viên đều có tường rào bao quanh, ngoại trừ ra vào từ cổng, không ai có thể tàng hình chạy vào đây được. Đêm vụ án xảy ra, công viên đóng cửa lúc giờ. Sáng sớm ngày hôm sau, nhân viên lao công mới phát hiện thi thể nạn nhân trước lúc công viên mở cửa, do vậy đã kịp thời phong toả hiện trường. Tiếp theo, cảnh sát lục soát nhưng không hề phát hiện ra đối tượng khả nghi ở quanh đấy. Như vậy, trước thời điểm công viên đóng cửa, hung thủ đã lấn vào dòng người rời đi rồi. Hiện trường vụ án cách cổng công viên đến phút chạy bộ. Do đó, quá trình giết người chỉ diễn ra trong khoảng phút. Nếu hung thủ thật sự là sát thủ hồ điệp - một kẻ biến thái tinh thần thì quãng thời gian này quá ngắn ngủi và gấp gáp.”
Tất cả cảnh sát hình sự đều không hiểu ra sao. Bỗng một người lên tiếng: “ phút, giết người, vẽ hình, dọn dẹp hiện trường, động tác nhanh nhẹn một chút vẫn có thể làm được mà.”
Lúc này, Giản Dao chợt thông suốt. Đúng rồi, khi nãy cô đã cảm thấy hung thủ vẽ hình bướm quá nhẹ nhàng đơn giản, có chút khác thường. Bây giờ, Bạc Cận Ngôn nói vậy, cô liền hiểu ra. Gấp gáp không là hành động giết người mà là…
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng cười: “Gấp gáp không phải là hành động giết người mà là cảm nhận. Đối với một người biến thái tinh thần, còn là một tay mơ, vất vả lắm mới giết chết đối tượng mình đã lựa chọn tỉ mỉ, vậy mà sau khi vẽ xong bươm bướm trong mộng lại lập tức quay người rời đi, không hề ở lại thưởng thức, quan sát hay hưởng thụ tác phẩm của mình...Điều này giống như bữa tiệc thịnh soạn bày ra trước mắt, nhưng ngay cả hương thơm cũng không kịp ngửi đã phải ỏ qua, như thế thật sự vô cùng khó chịu.”
Vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng. “Cho nên, kết luận của tôi là: Hoặc hung thủ vốn không phải sát thủ biến thái tinh thần, đây chỉ là thủ đoạn che mắt cảnh sát, hung thủ mưu sát nạn nhân là vì nguyên do khác, hoặc do đây là lần đầu gây án, kinh nghiệm chưa đủ, hung thủ cản bản cũng không đạt được thoả mãn. Như vậy, hung thủ sẽ nhanh chóng gây án lần nữa. Nhưng bất kể là tình huống nào, Nhiếp Thập Quân là mục tiêu được hung thủ lựa chọn tỉ mỉ nên nhất định ẩn chứa manh mối đột phá của chúng ta. Tính cách nạn nhân hướng nội, rất ít bạn bè. Hung thủ chọn mưu sát cô ấy nhất định là có nguyên nhân. Thậm chí có thể suy đoán họ từng có tiếp xúc trực tiếp với nhau.”
Bạc Cận Ngôn và An Nham về đến biệt thự đã là nửa đêm. Khác với tâm trạng thoải mái thường ngày, Bạc Cận Ngôn vừa vào nhà liền giam mình trong phòng, An Nham lục lọi tủ lạnh hồi lâu, ăn bửa cho no bụng rồi chạy đến cửa phòng gọi anh, nhưng không có tiếng trả lời.
“Sau đó, chị ấy đã nói gì với anh?” An Nham tò mò: “Hai anh chị chưa làm lành sao?”
“Cô ấy không nói gì với tôi cả.” Giọng nói nặng nề của Bạc Cận Ngôn truyền ra.
“Tại sao?”
Sau khi họp xong, mọi người đều âm thầm rời đi, chỉ còn hai người họ ngồi đối diện nhau trong căn phòng trống trải. An Nham đợi trong xe rất lâu mới thấy Bạc Cận Ngôn đi xuống. Cậu còn cho rằng hai người họ đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà nữa cơ. Nhưng nghĩ lại thì chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn việc đánh nhau trên giường nhiều.
Bạc Cận Ngôn giữ im lặng trước những nghi vấn của An Nham. Giờ phút này, đèn trong phòng đã tắt, mà vốn dĩ bật đèn hay không đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt, rèm cửa sổ kéo kín, chỉ mở một cánh cửa thông gió nhỏ. Bạc Cận Ngôn nằm trên giường, cảm thấy cả thế giới thật tĩnh mịch.
Anh nhớ sau khi cuộc họp kết thúc, anh vẫn ngồi yên ở đó, nghe tiếng bước chân mọi người rời đi. Đến khi cảm giác được không gian xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng, anh mới biết cô cũng đi rồi.
Cảnh tượng gặp gỡ bất ngờ mà bình thản, nhưng cô không nói với anh lấy một câu nào. Bạc Cận Ngôn cảm giác ngực mình đau nhói.
“Sao tôi biết được?” Lát sau, anh mới rầu rĩ trả lời.
An Nham ngồi cạnh cửa phòng nghe ngóng, thấy anh đáp như vậy, suy ngẫm hồi lâu rồi ngập ngừng nói: “Không phải là chị ấy...chưa tha thứ cho anh đấy chứ?”
Bạc Cận Ngôn lặng thịnh.
An Nham cho rằng mình đoán đúng rồi, thở dài: “Em nghĩ kiểu phụ nữ như chị Giản Dao sẽ không bao giờ tức giận, không giống như Bàng Bàng, rất khó dỗ dành...Vậy anh định thế nào?”
“Không liên quan đến cậu.” Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt đáp.
An Nham “hừ” một tiếng thật khẽ nhưng vẫn đau lòng thay anh. “Anh có muốn ra đây ăn chút gì không? Chiều nay, không phải chúng ta đã mua một con cá to ở siêu thị sao? Để đến mai sẽ không còn tươi nữa đâu.”
Nào ngờ, cậu đợi hồi lâu vẫn không thấy tiếng anh đáp lại. An Nham toan rời đi, lại loáng thoáng nghe thấy anh lẩm bẩm sau cánh cửa: “Cá làm sao so sánh với cô ấy được?”
Lời này nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng lọt vào tai kẻ si tình lại rung động đến tận tâm can. Cậu đứng yên chốc lát mới thở dài lần nữa: “Phải, dù đồ ăn ngon cỡ nào cũng đâu so sánh với chị ấy được. Em hiểu rồi.”
An Nham quay người trở về phòng. Trong phòng, Bạc Cận Ngôn vắt khăn nóng lau mắt mình. Anh nhớ đến từng câu cô nói hôm nay, tưởng tượng đến vẻ mặt và cử chỉ của cô khi ấy. Đôi mắt bất chợt trở nên bỏng rát.
Giản Dao, anh xin lỗi vì đã bỏ đi quá lâu. Dòng sông máu chảy xiết ngăn cách giữa hai ta, dù đã mù loà nhưng anh nhất định về vượt qua nó.
Tối ấy, Phương Thanh và Giản Dao chọn cách vô cùng đơn giản để giải toả tâm trạng. Họ uống bia ở một quán bình dân gần Cục Cảnh sát, là chi nhánh của quán nướng Tiểu Hồng ở thành phố này.
Hai người không nói gì nhiều. Tửu lượng của họ khá cao nên uống rất nhiều mà tâm trí vẫn vô cùng tỉnh táo.
Phương Thanh gạt tàn thuốc, trầm ngâm hỏi: “Sao không nói câu nào với anh ta đã bỏ đi?”
Giản Dao ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ở thành phố vừa giống vừa không giống với quê mình. Thoáng chốc, mọi thứ như trở lại nhiều năm về trước, cô cùng hai, ba người bạn thân ngồi uống bia, ăn đồ nướng ở quán xá ven đường. Nhưng cuối cùng, cô lại chọn con đường khác với họ, yêu một người đàn ông độc nhất vô nhị để rồi thương tích chồng chất, tâm sự nặng nề, lúc thì ăm ấp vui sướng, lúc lại tràn ngập đớn đau.
“Lão Phương, anh biết tại sao Cận Ngôn bỏ đi không?”
Phương Thanh không đáp. Người ta có rất nhiều cách ly giải về sự rời của Bạc Cận Ngôn. Nhưng anh biết, Giản Dao nhất định có cách hiểu của riêng mình.
Giản Dao nâng cốc, uống một hớp rồi nói: “Anh biết vụ án tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi không? Lần đó, em phải chịu rất nhiều giày vò, thậm chí suýt chết. Cận Ngôn huỷ hoại giọng nói, mạo hiểm khả năng sẽ thân bại danh liệt để cứu em ra. Có thể nói, anh ấy suýt vì em mà từ bỏ cả thế giới.”
“Ừ.”
“Mất đi em có thể sẽ khiến Cận Ngôn điên cuồng. Nhưng mất đi Phó Tử Ngộ, em nghĩ, sẽ khiến anh ấy trở nên trầm mặc.”
Phương Thanh lặng im.
“Nếu như mất đi đôi mắt thì sao? Mất đi thứ giúp anh nhìn thấu tất cả tội ác thì tín ngưỡng phải đặt ở đâu đây? Thật ra, Cận Ngôn đã làm rất tốt rồi. Anh ấy không sa ngã, càng không biến chất. Anh ấy chỉ rời đi một thời gian, nhưng đôi mắt trong nội tâm anh ấy vẫn nhìn thấu tất cả. Lão Phương, hôm nay em...thật ra rất vui mừng. Em thấy anh ấy sau một năm hồi phục được tốt như vậy, gần như giống hệt trước đây.”
Phương Thanh bật cười: “Nghe em nói...anh không nhẫn tâm tẩn cho anh ta một trận nữa rồi.”
Giản Dao cũng cười, chỉ là nụ cười rất nhạt. Hai người họ cụng ly với nhau, sau đó cùng ngắm nhìn thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn.
Tội phạm không ngừng sinh ra, tội ác trước sau vẫn lan tràn bên rìa hắc ám. Trong thành phố này còn có gã điên đang lẩn trốn trong bóng tối. Nhưng vì sao lúc này, lòng em lại thấy ấm áp vô cùng?
“Anh hỏi tại sao em không nói với anh ấy câu nào ư?” Giản Dao thủ thỉ: “Em sợ anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng. Em đang đợi anh ấy đi về phía mình.”
Trong đêm tối quanh hiu, có người đang truy tìm, có người đang chờ đợi, và có người đang lẩn trốn.
Trong đêm tối quạnh hiu, có người đang truy tìm, có người đang chờ đợi, và có người đang lẩn trốn.
Trong căn phòng âm u ở một toà nhà cao tầng, tivi vẫn đang đưa tin về vụ án “Sát thủ hồ điệp”. Hắn tự giam mình trong phòng vệ sinh, nghe tiếng nước chảy ào ạt, đưa tay bưng kín mặt mình.
Quá xấu xa, quá xấu xa, tất cả đều xấu xa đến tột độ! Hắn đã giết người, vì người hắn yêu hay...vì chính hắn?
Lát sau, hắn buông thông tay xuống, như chợt bừng tỉnh sau giấc mộng mơ hồ dài đằng đẳng mới phát giác bản thân đã làm ra những gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn những toà nhà cao tầng san sát trong màn đêm mịt mờ ngoài cửa sổ. Nơi đó có một đôi mắt kép đen kịt hệt như hốc mắt đầu lâu. Đó là đôi mắt bươm bướm đang nhìn hắn chằm chằm.
“Giết người đi!” Nó thì thầm.”Chẳng phải đó chính là điều chúng ta khao khát hay sao?”