Type: Nhã
Thành phố Tuân giống như bao thành phố nhỏ khác, xi măng cốt thép và dòng người đông đúc tạo nên dấu ấn đặc trưng của thời đại kiến thiết và cao tốc. Công viên Vọng Giang trở thành địa điểm lý tưởng để người dân đến thư giãn và hít thở không khí trong lành vào mỗi buổi chiều tối và các ngày cuối tuần.
Khi vụ án nghiêm trọng xảy ra, nếu giống trống khua chiêng e rằng sẽ làm dân chúng thêm hoang mang, lo sợ. Vậy nên cảnh sát chỉ phong toả khu rừng sâu trong công viên, hơn nữa còn cứ vài cảnh sát mặc thường phục túc trực ở đó.
Khi Giản Dao và Phương Thanh đến nơi, trời còn chưa tối, vẫn thấy rõ hiện trường vụ án mạng là con đường lát đá hệt như trong ảnh. Thời điểm xảy ra vụ án là đêm khuya, hành tung của hung thủ lại quá kín kẽ nên không hề gây ra sự chú ý.
Phương Thanh dùng kính lúp kiểm tra mấy tảng đá ven đường: “Trong báo cáo khảo sát đã đề cập, những tảng đá này có vết móng tay cào xước do nạn nhân giãy giụa để lại. Xem ra tình hình lúc đó rất kịch liệt.”
Giản Dao nhìn xoáy vào anh, cả hai đều tỏ tường suy nghĩ của nhau qua ánh mắt người kia. Sau đó, cô bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận xem xét hình vẽ bươm bướm.
Đã qua hai ngày đêm, nhưng vì thời tiết tạnh ráo nên những nét vẽ kia vẫn rõ ràng như mới. Giản Dao lật báo cáo giám định ra xem, trên đó viết: Loại sơn này là sản phẩm nổi tiếng trên thị trường, giá bán không rẻ, có lượng tiêu thụ lớn trên toàn quốc.
“Có cảm giác gì hả “bà đồng”?” Phương Thanh hỏi.
Anh gọi vậy đã thành quen. Nếu Giản Dao suy đoán tâm lý tội phạm khi đang có tâm trạng tốt thì Phương Thanh sẽ luôn miệng gọi cô là “bà đồng”, “bà thầy bói”. Giống như trước đây, Giản Dao thường trêu ghẹo Bạc Cận Ngôn vậy.
“Hứ…” Giản Dao nhìn chằm chằm mấy nét vẽ trên mặt đất. “Bà đồng đây cho rằng, lúc vẽ cánh bướm này, hung thủ đang ở trạng thái rất thoải mái, bình tĩnh. Anh xem đi, đầu cọ mượt mà, phong cách vẽ nhẹ nhàng, trôi chảy, không hề có vẻ điên cuồng kỳ dị.”
Phương Thanh bật cười: “Thú vị thật.”
“Bên anh có phát hiện gì không?”
Phương Thanh gác cánh tay lên tảng đá, ngón tay gõ nhè nhẹ: “Phát hiện rất lớn đấy. Nhìn đi, ba tảng đá này vị trí cao thấp đều có vết móng tay. Bãi cỏ bên cạnh còn có một dấu giày giẫm lên, đó là dấu chân duy nhất mà đối tượng khả nghi để lại trong vụ án này. Anh xem báo cáo rồi, cỡ giày , là kiểu giày chạy bộ flagship() của Nike, ít nhất đã đi hơn một năm…”
()Sản phẩm flagship là sản phẩm chủ chốt của một nhãn hàng, nhằm khẳng định thương hiệu của mình so với các đối thủ khác.
Giản Dao đứng dậy. “Nhưng nhóm Thiệu Dũng nói họ đã kiểm tra rồi, lượng tiêu thụ của kiểu giày này không tệ, hơn nữa lượng bán trên mạng rất cao, không thể dựa vào chi tiết này để tìm ra đầu mối được.”
“Nhưng anh có thể căn cứ vào những thứ này để suy đoán diễn biến của quá trình giết người đêm đó.” Bước tới cạnh Giản Dao, Phương Thanh cười khì, ngón tay vẽ từng nét gấp khúc rõ ràng trong không trung, “Nhiếp Thập Quân chạy đến con đường nhỏ từ hướng này, bị hung thủ tập kích từ phía sau nên vết cào cô ấy để lại trên tảng đá mới có phương hướng như vậy.”
Mắt Giản Dao sáng quắc.
“Sau đó, cô ấy bị lôi ngược lại.” Phương Thanh tiếp tục suy luận. “Cô ấy giãy giụa rất kịch liệt. Hai người họ giẫm lên bãi cỏ, nên vết cào ở mặt bên của tảng đá mới có vị trí cao hơn và góc độ lớn hơn.”
“Em có cảm giác..” Giản Dao xen lời.
Phương Thanh nhìn cô: “Đúng, anh cũng nghĩ…”
Hai người cùng đồng thanh: “Hung thủ còn non tay.”
Sau khi xem xét hiện trường xảy ra vụ án xong, hai người đi một vòng xung quanh công viên. Trời đã tối hẳn, những âm thanh rộn rã, huyên náo tràn ngập không gian. Có thể thấy được, vào đêm đó, tuy gần đến giờ công viên đóng cửa nhưng ở đây vẫn không quá vắng vẻ. Muốn tìm ra hung thủ trong biển người mênh mông là một bài toán khá hóc búa.
Hơn chín giờ tối, Phương Thanh và Giản Dao trở về Cục Cảnh sát. Cả toà nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng, Phương Thanh dừng xe trong bãi đỗ, nhìn thấy phía trước cũng có một chiếc xe đang đỗ. Họ bắt gặp một khuôn mặt khá quen, là Phùng Duyệt Hề.
Đêm đầu thu, Phùng Duyệt Hề mặc áo khoác, đi giày cao gót, đứng trước xe, quả thật toát lên nét thuỳ mị, đáng yêu, động lòng người. Một người đàn ông xuống xe, đi đến trước mặt cô ấy, hai người nói vài câu gì đó, người đàn ông mới choàng vai cô cùng lên xe.
Trong xe còn có một người đàn ông khác ngồi ở hàng ghế trước. Đó là chiếc xe khá xịn, khoảng hai, ba trăm nghìn, không phải loại thường thấy ở thành phố này.
Giản Dao nhìn họ: “Chắc đó là bạn của Phùng Duyệt Hề đến đón cô ấy rồi.”
Phương Thanh cười khẩy: “Người đẹp thường không thiếu kẻ đưa đón.”
Giản Dao quay đầu nhìn “ông anh khó chiều” gần ba mươi tuổi này, trong lòng hiểu rõ anh đang thầm ngưỡng mộ điều gì. Cô yên lặng hồi lâu mới khẽ nói: “Này, dê nhà mình nuôi chạy trốn cũng đừng cười dê nhà người ta vừa đẹp vừa vâng lời chứ!”
Phương Thanh sầm mặt. “...Im đi, bà đồng!”
Hai người bước lên tầng thì bắt gặp Thiệu Dũng một mình đứng hút thuốc ở hành lang. Bóng đêm sau lưng ông trở thành tấm màn đen sẫm, ánh đèn nhàn nhạt hắt sang, hình ảnh người đàn ông có tuổi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay trông vừa cô đơn vừa trầm lắng. Vóc dáng ông cao lớn, cường tráng, chắc hẳn lúc còn trẻ ông rất anh tuấn, khôi ngô. Giờ phút này đứng nơi đây, không phân rõ tóc mai ông hay làn khói thuốc trắng hơn.
Giản Dao giật mình. Đây vốn là khung cảnh rất đỗi bình thường ở các Cục Cảnh sát đều có thể bắt gặp những cảnh sát hình sự thâm niên, cống hiến cả đời như vậy. Nhưng trong khoảnh khắc này, khung cảnh tối nay và chút ấn tượng hơ hồ còn sót lại trong đầu đã kích thích trí nhớ của Giản Dao.
Cô chợt nhớ ra mình từng gặp Thiệu Dũng rồi. Cô có chút ngẩn ngơ. Tại sao Thiệu Dũng có vẻ như không nhận ra cô? Hay lần đó chỉ tình cờ gặp gỡ nên ông đã quên cô rồi?
Có điều, Giản Dao luôn có cảm giác, ánh mắt ông nhìn cô ẩn chứa điều gì đó. Cô nghĩ một cảnh sát hình sự lão làng, tinh quái như vậy sẽ không dễ dàng quên mất người bản thân từng gặp gỡ.
Giản Dao và Phương Thanh đi về phía ông. Nghe thấy tiếng bước chân, Thiệu Dũng dụi tắt điếu thuốc rồi quay đầu.
“Phương Thanh, anh vào trước đi.” Giản Dao nói khẽ.
Phương Thanh ngạc nhiên nhìn cô, lại quay sang nhìn Thiệu Dũng, cuối cùng đi thẳng vào trong. Thiệu Dũng khẽ nhíu mày, gương mặt vẫn trầm tĩnh như nước.
Giản Dao nhìn ông, nhoẻn miệng cười: “Sếp Thiệu, hồi Quốc khánh hai năm trước, Cận Ngôn… ở nhà dưỡng thương, ông từng mang một vụ án treo từ mười lăm năm trước đến tìm anh ấy. Khi đó, anh ấy còn đưa ra một vài kiến nghị cho ông. Về sau, vụ án đã được phá. Ông còn nhớ không?”
Thiệu Dũng cười ôn hoà. “Giản Dao, cả đời này, tôi đều biết ơn giáo sư Bạc vì đã giúp tôi làm sáng tỏ vụ án đó.”
Lòng Giản Dao không còn nghi hoặc gì nữa. Đúng rồi, chính là ông. Khi đó, danh tiếng của Bạc Cận Ngôn lan truyền rộng khắp nên có rất nhiều người từ các tỉnh thành tới tìm anh trợ giúp. Vi thế, Giản Dao nhất thời không nhớ ra Thiệu Dũng là ai. Sau khi vụ án được phá, hình như Bạc Cận Ngôn vẫn thường xuyên liên lạc với ông thì phải. Với tính cách lập dị của anh, có thể hợp ý trao đổi vài lần với người khác cũng xem như hiếm có.
“Không có gì.” Giản Dao vội đáp: “Cảm ơn ông đã tín nhiệm Cận Ngôn.”
Lời nói của cô vô cùng dịu dàng, thậm chí ánh mắt còn đong đầy nét cười. Thiệu Dũng nghĩ đến tình trạng hiện nay của Bạc Cận Ngôn, lại thấy vợ anh vẫn hoà nhã, tự hào về chồng mình như vậy, khiến ông rất xúc động.
Đột nhiên, Giản Dao chuyển đề tài: “Nhưng sếp Thiệu, sao hôm nay ông luôn vờ như không nhận ra tôi vậy?”
Thiệu Dũng im lặng nhìn cô. Trước ánh mắt của ông, lòng Giản Dao chợt nổi sóng, nghĩ đến việc ông đặt biệt xin phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm ở Bắc Kinh hỗ trợ...Có thứ gì đó loé sáng trong đầu, nhưng cô không biết chính xác đó là gì.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “ Sếp, sếp, đến đây xem này!”
Thiệu Dũng bước vào phòng, khẽ bỏ lại một câu: “Giản Dao, tôi hy vọng cô và Cận Ngôn đều bình an.”
Giản Dao sửng sốt nhìn bóng lưng rắn rỏi và trầm mặc của ông khuất sau cánh cửa, cuối cùng khẽ thở dài.
Thiệu Dũng đã ám chỉ cho Giản Dao biết, nhưng nghĩ đến người kia tính tình quái đản, lại gặp tai nạn càng trở nên khó nắm bắt, ông cũng không muốn hành động hấp tấp. Ông thích nhìn thấy cảnh trùng phùng viên mãn hơn, nên giữ chừng mực như thế là được.
Nhưng Thiệu Dũng không ngờ bọn họ gặp lại nhau sớm như vậy. Ông trở về văn phòng, thấy sắc mặt của cấp dưới, lòng bỗng giật thót. Đẩy cửa ra, ông thấy hai người kia đến tự lúc nào, còn đang ngồi ngay ngắn trên sô pha của mình nữa.Giản Dao trở lại vị trí làm việc tạm thời được sắp xếp riêng cho cô, bắt đầu viết phác hoạ tâm lý tội phạm sơ bộ. Phương Thanh đứng hút thuốc bên cạnh bỗng kề đến: “Sao vậy?”
“Không có gì?”. Giản Dao nhẹ đáp: “Em đột nhiên nhớ ra trước đây, Thiệu Dũng từng gặp em và Cận Ngôn thôi.”
Phương Thanh “à” một tiếng.
Đêm đã khuya, trong văn phòng vẫn còn người làm việc. Một nửa số người ở bên ngoài điều tra vụ án. Nửa còn lại giống như Giản Dao, đoán chừng đều cắm cúi sắp xếp tư liệu của mình. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Vị trí của Phương Thanh và Giản Dao khá khuất nên không phải ai cũng nhận ra họ đã trở về. Bây giờ, một cảnh sát hình sự nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào, hưng phấn vỗ vai người đồng nghiệp: “Nghe nói người kia lại đến hả? Tôi nghe chú Trương ở dưới lầu bảo thế.”
Giản Dao cúi đầu viết: “Đối tượng khả nghi trong khoảng đến tuổi…”, tai vẫn nghe thấy cuộc đối thoại nhưng bút không hề dừng.
“Ai chứ?” Có người xen vào hỏi.
“Hì, là người ở trên núi, luôn đeo kính râm, bịt khẩu trang, mặc áo khoác đen, tính tình quái gở hiếm có khó tìm ấy…”
Đang viết đến “tình trạng kinh tế khá giả”, đầu bút trong tay Giản Dao khựng lại. Chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh vẫn phát ra tiếng kêu “tách tách”.
“Ồ, cậu nói anh ta hả? Nghe nói là anh em tốt với sếp Thiệu của chúng ta đấy, không biết ở đâu ra. Bí hiểm thật!”
“Ừ, nhưng anh ta bị…”
Nhưng…
Bút trong tay Giản Dao dừng hẳn, Phương Thanh cũng bất giác ngẩng đầu.
Hai cảnh sát hình sự chợt im bặt vì âm thanh truyền đến từ văn phòng Thiệu Dũng. Giản Dao nhìn chữ viết trên giấy, chẳng biết đã trở nên lộn xộn từ lúc nào, bên tai chỉ vang lên những tiếng ong ong.
Nhưng hiện tại, vị thần thám mù của cô đã quên đường về nhà rồi, một mình bên ngoài lưu lạc đến chốn xưa.
Cánh cửa cách họ không xa bật mở, có người dò gậy bước ra, giọng nói vừa cao ngạo, giễu cợt lại trầm ấm, du dương như cung đàn Cello vang vọng liên hồi trên đỉnh đầu cô: “Vụ án về một tên tội phạm miệng còn hôi sữa mà ông cất giấu như bảo bối, cho rằng như vậy có thể ngăn được tôi à? Đội trưởng Thiệu, ông thật là...trẻ con quá!”