Type: Nhã
Đôi mắt Bạc Cận Ngôn được quấn một lớp băng trắng. Giản Dao ngồi bên cạnh anh, đưa tay định chạm vào lại ngập ngừng rút lại.
“Anh ăn chút cháo nữa không?” Cô khẽ hỏi.
“Không cần đâu.” Anh ôn hoà từ chối.
Giản Dao gật đầu, chợt nhớ đến anh không nhìn thấy, cô bèn nhẹ nhàng dìu anh tựa vào giường. Trong đầu cô bỗng loé lên ý nghĩ, nếu là ngày trước, vào những lúc thế này, hẳn anh sẽ đọc sách. Muốn em đọc sách cho anh nghe không? Câu hỏi này đã chực chờ bên môi mà cô không thể thốt nên lời.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, cô không thấy được ánh mắt anh, không biết anh đang nghĩ gì. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một khoảng, nhưng cô lại có cảm giác như biển trời cách biệt.
“Cận Ngôn…” Cô dè dặt hỏi: “Anh muốn ra ngoài đi dạo không?”
Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu. Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng nói chuyện lao xao và tiếng chim ríu rít.
“Không cần đâu.” Giọng anh vẫn ôn hoà như thế.
Giản Dao chợt thấy lòng buồn bã. Không muốn bị anh phát hiện, bèn viện cớ tránh mặt::Em đi vệ sinh một lát.”
“Được.”
Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có. Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng đầu lên, cảm giác xung quanh tối đen thật kỳ lạ. Nó khiến lòng người trở nên hoảng loạn, luống cuống. Bởi vì bất kể ta nhìn về phía nào, đi về hướng nào, đều không biết được bước tiếp theo có rơi xuống vực sâu vạn trượng hay không.
Anh ngây người hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được cảm giác bức bối trong lòng. Vứt phăng chiếc gối dựa vào bên tay, gương mặt tái nhợt của anh vã mồ hôi lấm tấm.
Giản Dao bưng trà đến cửa trùng hợp thấy được cảnh này. Cô lặp tức đặt bình trà xuống, chạy đến nắm chặt tay anh: “Cận Ngôn, không sao đâu...Từ từ rồi sẽ quen thôi.”
Thần sắc Bạc Cận Ngôn hơi giãn ra. Dường như mỗi lúc ở bên cô, anh đều không thể nào tức giận được. Nhưng anh quay mặt đi, chỉ “ừ” khe khẽ.
Giản Dao không nói lời nào. Cô không biết làm thế nào để cùng anh đối mặt với biến cố này. Bạc Cận Ngôn như lạc lối, chật vật trong thế giới tối tăm mà cô không thể bước vào.
Trong bữa ăn, Giản Dao kiên nhẫn, cẩn thận đút cho anh từng thìa. Sau đó, bắt đầu thiếp đi dưới tác dụng của thuốc. Cô cũng nằm sát bên anh. Trong mơ màng, cô cảm nhận được có người dịu dàng vuốt ve gương mặt và mái tóc mình. Cô bất giác rúc sâu hơn vào lòng anh, vòng tay của anh lại càng siết chặt.
“Cận Ngôn…” Cô dịu dàng thổ lộ. “Sau này, em sẽ là đôi mắt của anh.”
Chúng ta đừng nói đến những kỹ thuật y học mới hay lời động viên của bác sĩ nữa. Anh mù một ngày, em sẽ xem bản thân như đôi mắt của anh một ngày. Anh mù nửa đời sau, em vẫn sẽ ở bên anh đến răng long đầu bạc.
Dường như có một giọt nước nóng hổi nhỏ xuống gương mặt cô. Trong căn phòng mờ tối, Giản Dao không ngẩng đầu lên, giả vờ như không hề phát hiện.
“Tử Ngộ...tìm được chưa?” Anh từ tốn hỏi.
Giản Dao thấy trái tim mình đau nhói. Cô cố gắng bình tĩnh trả lời anh: “Tìm được rồi.”
Anh không hỏi gì nữa, mãi sau mới nói: “Giản Dao, anh muốn một mình yên tĩnh một thời gian.”
Giản Dao lặng thinh. Chiếc nhẫn trên tay lặng lẽ toả sáng trong bóng tối, giống như trái tim đang lạc lõng của anh.
Bạc Cận Ngôn rời đi vào một buổi chiều vài ngày sau đó. Khi Giản Dao trở về từ Cục Cảnh sát, nhìn phòng bệnh trống rỗng, chăn được gấp gọn gàng chỉnh tề, sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô vội vã tìm anh khắp bệnh viện, kiểm tra từng phòng bệnh cho đến khi xác định được anh đã bỏ đi, đã rời xa cô thật rồi.
Lúc anh ra đi cũng là lúc An Nham lành bệnh và xuất viện. Hai người đàn ông tựa như hai giọt nước bốc hơi khỏi nhân gian, không một chút vết tích nào còn sót lại.
Cuối cùng, Giản Dao tìm được một lá thư đẻểdưới gối. Cô ngồi trong ánh nắng chiều, gió thổi lay động rèm cửa sổ, nhìn lá thư tự anh viết:
“Dao!
Anh muốn rời đi một thời gian. Anh từng vô cùng kiên định tin tưởng chính nghĩa. Cho đến hiện tại, niềm tin ấy vẫn không thay đổi.
Nhưng có một số việc anh cần một mình đối mặt, một số việc cần làm sáng tỏ, một số việc không thể từ bỏ.
Anh sẽ chăm sóc tốt cho mình. Hy vọng em cũng thế.
Anh sẽ trở về bên em vào một ngày nào đó, khi mà anh cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng.
Anh xin lỗi.
Yêu em,
Cận Ngôn”
Dù chữ viết ngoáy nhưng vẫn cứng cáp và phóng khoáng như ngày nào. Có vài chữ thậm chí còn viết chồng lên nhau. Giản Dao đọc lá thư rất lâu. Cuối cùng, cô đặt tay lên ngực mình, cúi đầu trầm mặc.
Ánh đèn mờ nhạt trong khuôn viên trường đại học thắp sáng lúc hoàng hôn tô điểm cho cảnh vật một vẻ đẹp cổ điển và tĩnh lặng. Bóng dáng An Nham đứng dưới toà nhà ký túc xá nữ thu hút vô số ánh mắt tò mò, nhưng cậu vẫn điềm tĩnh, bình thản như thường.
Một cô gái lạ mặt đi ngang qua cậu, giật mình hỏi: “Anh… là cảnh sát...An Nham?”
An Nham gật đầu: “Phải”
Cô gái bật ra tiếng kêu ngạc nhiên rồi vội vàng nhắn nhủ. “Anh đợi chút nhé, có vẻ chuyện này không giống như chúng tôi nghĩ. Chờ một chút.” Nói xong, cô ấy hớt hải chạy lên tầng.
An Nham đứng đó không nhúc nhích.
Trong ký túc xá nữa, Cố Bàng Bàng ngẩn ngơ ngồi trước bàn học. Mấy cô gái đứng phía sau đều khuyên cô: “Đừng mềm lòng đấy, Bàng Bàng! Anh ta đã cho cậu leo cây cả tháng trời. Đáng đời, cứ cho anh ta chờ đi!”, “Dám cho hoa khôi mình leo cây.”, “Đúng vậy!”...
Nào ngờ, cô gái vốn được cử xuống mắng mỏ lúc nãy lại rối rít phân bua: “Không đúng đâu, Bàng Bàng...Anh ra bị thương, tay còn quấn băng đấy! Mặt cũng đầy thương tích nữa.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Cố Bàng Bàng đứng phắt dậy, chạy thẳng xuống lầu. Mấy cô bạn ngơ ngác nhìn theo.
“Chuyện này là sao? Không phải nói chỉ phụ trách mấy chiếc camera giám sát thôi sao? Sao lại bị thương?”
“Còn tưởng chỉ là trai đẹp thôi... Hoá ra cũng không đơn giản chút nào.”
Từ đằng xa, Cố Bàng Bàng đã nhìn thấy An Nham. Cô sợ đến ngây người. Mới một tháng thôi mà cậu đã gầy rộc đi, hệt như vừa trải qua kiếp nạn hiểm nguy vậy.
“Anh không sao chứ?” Cô chạy đến, lo lắng hỏi thăm.
An Nham gặp được cô, tim bắt đầu đập rộn rã, chợt phát hiện nỗi nhớ nhung dịu dàng mấy ngày qua đã ấp ủ đến nồng đượm cả con tim.
“Anh không sao.” Mặt cậu ửng đỏ.
Cố Bàng Bàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang quấn băng của cậu.
“Anh xin lỗi. Hôm đó chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không đến được.”
“Không sao, không sao!” Cố Bàng Bàng vội vàng xua tay.”Anh... Anh không sao là tốt rồi.”
“Ừ. Anh không sao.”
Hai người im lặng trong chốc lát, dường như đều bối rối không biết nói gì cho phải. Lát sau, Cố Bàng Bàng mới hỏi dò: “Anh bị thương trong lúc bắt tội phạm sao?”
An Nham hơi giật mình, lồng ngực bỗng trào dâng cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có.
Cô gái trước mắt cậu luôn tận hưởng cuộc sống yên bình và hạnh phúc. Phải nói thế nào để cô hiểu rằng người cảnh sát hình sự luôn phải đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Khi quả bom phát nổ, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: Thôi xong, ngày mai không thể đúng hẹn với cô rồi! Hoá ra đây chính là hàm nghĩa của câu “Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường” đây mà.
An Nham khẽ cười: “Ừ, phải.”
Cố Bàng Bàng cúi đầu, sự ngập ngừng đong đầy trong ánh mắt:”Vậy khi nào chúng ta bù lại bữa cơm kia?”
Lòng An Nham đau thắt lại. Cảm xúc kích động trào dâng thôi thúc cậu vươn cánh tay lành lặn ôm cô vào lòng. Cố Bàng Bàng ngây ngốc nhìn cậu.
“Woa! Woa…” Trên tầng ký túc xá vang lên tiếng kêu vang nhốn nháo.
“Anh...phải đi xa một thời gian.” An Nham nhỏ giọng giải thích.”Anh phải đi bảo vệ một người, một người đáng để anh tôn kính cả đời. Nếu thế gian này có ai xứng đáng với từ “vĩ đại” thì đó chính là anh ấy. Tình trạng anh ấy bây giờ thật sự không tốt. Anh phải bảo vệ, trợ giúp anh ấy. Giống như bảo vệ tín ngưỡng của chúng ta vậy.”
Toàn thân Cố Bàng Bàng râm ran vì vòng tay vững chãi của cậu, nhưng lời cậu nói lại khiến trái tim cô chất chứa chút buồn bã khó hiểu. “Vậy...Anh phải đi bao lâu?”
“Có lẽ mấy tháng, cũng có thể là một, hai năm.”
“Lâu... vậy sao?”
An Nha nhin thẳng vào mắt cô: “Bàng Bàng, hãy chờ anh trở về.” Rồi dứt khoát quay người rời đi.
Cố Bàng Bàng vẫn lặng người đứng đó, nhìn chiếc xe của cậu khuất bóng sau cánh cổng trường. Đúng lúc này, xung quanh cô rộ lên tiếng xuýt xoa. Cố Bàng Bàng ngẩng đầu nhìn theo họ. Không ngờ dưới vòm trời mờ tối, rất nhiều ngọn đèn trên toà nhà cao ốc chọc trời đối diện trường đồng loạt bừng sáng theo quy luật nào đó. Bên cạnh có người cao giọng thốt lên:
“Wait for me, goddess. A.Y.”
“Hãy chờ anh, nữ thần! A.Y. Cái tên AY này là sát thủ tình trường phương nào đây? Thật ngông nghênh quá, mẹ ơi!”
Cũng trong một buổi hoàng hôn nào đó, Lạc Lang thong dong hút thuốc trước khung cửa sổ. Bản nhạc Manfred Symphony của Pyotr IIyich Tchaikovsky lan toả khắp không gian.
Màn cửa sổ kéo kín chỉ để lộ một khe hở, cạnh đó là chiếc ống nhòm tinh vi đặt trên giá. Lạc Lang hút xong điếu thuốc mới chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn vào ống nhòm.
Xuyên qua những toà cao ốc san sát và biển người đông nghịt, tầm nhìn của anh ta dừng trước một khung cửa sổ treo rèm đang phất phơ lay động. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn êm dịu, soi rõ bóng dáng Giản Dao mặc áo phông vàng nhạt lặng lẽ ngồi trước cửa sổ. Cô cúi thấp đầu, im lặng thật lâu.
Căn nhà hạnh phúc mà cô vô cùng gắn bó giờ đây chỉ còn mình cô lẻ bóng.
Lạc Lang rời mắt khỏi ống nhòm, phiền muộn châm thêm một điếu thuốc. Gạt tàn bên cạnh đã chất đầy đầu lọc. Khi màn đêm thăm thẳm như hố đen bao trùm cả thành phố, đèn cảm ứng tự động trong phòng lần lượt sáng lên. Sau lưng anh là một mặt tường, kéo dài từ phòng ngủ đến tận phòng khách. Trên tường dán hàng nghìn tấm ảnh chồng chất lên nhau.
Giản Dao mặc đồng phục cảnh sát. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bước vào công viên Anime, Giản Dao đeo tạp dề nấu ăn, Giản Dao trên đường đi làm...Giản Huyên học bài trong thư viện, mẹ Giản Dao mỉm cười cúi đầu mua thức ăn ở chợ.
Con dao găm giết chết tên sát thủ kia vẫn đặt trên bàn, vết và dấu vân tay đã được lau sạch. Lạc Lang cúi đầu, đưa tay đang kẹp điếu thuốc lên xoa trán.
Nếu ly biệt làm chúng ta đau khổ thì tương phùng lại khiến lòng người lạc lối. Thứ duy nhất chúng ta cần chỉ có khoan thứ mà thôi.
Anh nói, chính nghĩa và tín ngưỡng của mình trước sau vẫn không thay đổi. Anh nói mình sẽ trở về. Em cũng biết đấy, chính nghĩa như hồ sâu dưới trăng, đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, dù có lúc đục mờ, có lúc đảo điên, nhưng cuối cùng nước sẽ lại trong veo nhìn thấy đá.
Nếu cuối cùng anh trở về, thì xin em từ đây hay khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi anh đến.