Sáng sớm tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình.
Rất lâu trước đây, cô đã sớm chỉ còn một mình.
Thức dậy, chuyện đầu tiên chính là kéo lê thân thế đau nhức của mình, mở ngăn kéo ra, lấy một viên thuốc cùng cốc nước ấm nuốt vào.
Từ sau khi hai đứa bé kia ra đời, mỗi lần qua đêm cùng Dạ Tiêu cô đều phải uống thuốc tránh thai.
Hai đứa trẻ kia tồn tại chính là một loại sai lầm, cho nên cô không cho phép sai lầm đó xuất hiện lần thứ hai.
Nhờ vào mấy viên thuốc này mà mấy năm nay bụng cô không có chút động tĩnh nào. Cũng thật may, bao năm qua Dạ Tiêu cũng chưa từng truy cứu.
“Cốc..cốc…” tiếng gõ cửa cung kính, lễ độ.
“Vào đi.” Cô nhàn nhạt cất lời.
Mỗi ngày, khi hai đứa ăn điểm tâm sáng xong đều sẽ tới gõ cửa phòng cô nói lời tạm biệt.
Cánh cửa bị đẩy ra một cách rất cẩn trọng, hai đứa bé vẫn đứng trước cửa không dám bước vào phòng.
“Mẹ, con cùng Hiên Hiên tới nhà trẻ đây, tạm biệt mẹ.” Cách Cách dẫn theo Hiên Hiên rất lễ phép khom người chào.
“Đi đi.” Cô nhàn nhạt đuổi, thậm chí ngay cả cái nhìn thẳng hai con cũng không có.
“Vâng.” Hai đứa bé đóng cửa phòng lại giúp mẹ, mặc dù đã sớm quen với dáng vẻ lãnh đạm của mẹ nhưng chung quy lại chúng vẫn là trẻ con, không tránh khỏi cảm giác thất vọng.
Nhưng cái cảm giác thất vọng ấy cũng không tồn tại bao lâu.
Rất nhanh, căn phòng cách vách truyền tới tiếng gõ cửa, rồi sau đó là tiếng trẻ con hoan hô, Kiều Linh có thể tưởng tượng ra, Cách Cách nhất định lại leo lên người anh cưỡi cưỡi rồi gọi anh thức dậy, còn Hiên Hiên rụt rè như vậy chắc chỉ dám kéo kéo chăn ba…
Thật khó có thể tưởng tượng, bọn nhỏ lại chẳng hề sợ tính tình lạnh băng ấy…
Tiếp theo, cô nghe được tiếng anh rời giường, rồi cả tiếng trò chuyện nho nhỏ cùng Cách Cách và Hiên Hiên.
Quả nhiên trong chốc lát, cô nghe được tiếng ba cha con họ ra khỏi phòng rồi xuống lầu.
…
Chải mái tóc dài, vẻ mặt Kiều Linh dường như đang có điều gì cần suy nghĩ.
“Nhị thiếu phu nhân.” Má Lưu- quản gia của nhà họ gõ cửa, khẽ gọi cô, cung kính, hời hợt.
Lặng lặng buông cây lược xuống, tâm trạng lộ rõ vẻ nặng nề.
Trước kia má Lưu là người hiểu Kiều Thạch nhất, ở trong mắt má Lưu, cô cùng cái nhà này đều là thứ bị Dạ Tiêu cướp được.
Có lẽ không chỉ má Lưu mà ngay trong tiềm thức của chính cô cũng nghĩ như vậy.
“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp lời.
“Nhị thiếu phu nhân vừa gọi xuống, nói là muốn dọn phòng sao ạ?”
Xem ra tối hôm qua, Nhị thiếu gia lại cùng Nhị thiếu phu nhân…
“Ừ, đổi hết chăn nệm đi, lọc sạch không khi trong phòng.”
Phân phó xong, cô đứng lặng một bên, nhìn má Lưu nhanh nhẹn thay drap giường.
Có lẽ… cô phải học tự thay drap giường thôi, cũng không phức tạp cho lắm.
“Nhị thiếu phu nhân, mẹ cô tới thăm không biết cô có muốn gặp không?” thay xong drap giường, mở máy lọc không khí, má Lưu lui qua một bên cung kính hỏi.
Mẹ tới? lại là tới để khuyên răn đi…
Thở dài một hơi, “Tôi xuống ngay.”
Vần mặc trên người bộ quần áo trắng thuần đơn giản, cô xuống lầu.
Bất ngờ bên cửa sổ có một bóng người thon cao đang đứng đưa lưng về phía cô, cái cảm giác như đã quen thuộc từ lâu khiên trái tim cô nhất thời chết lặng.
Một dòng điện chạy vọt qua cơ thể cô, để lại cho cô cảm giác hít thở không thông.
Không thể nào, không thể nào…
Nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên sau lưng, cái bóng thon cao ấy xoay người.
Gương mặt còn ưa nhìn hơn mấy người mẫu nam thường hay xuất hiện trên tạp chí, sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng khẽ giương lên cùng hàng lông mày rõ nét, đặc biệt là đôi mắt đen láy hớp hồn người.
Gặp được một người có gương mặt tuấn mỹ khó tả như vậy, cô cũng bớt đăm chiêu.
“Anh là…” thái độ vừa phải phép, vừa cao quý lãnh đạm.
“Xin chào, tôi họ Kỷ tên Tầm, là hàng xóm mới của cô.” Người đàn ông này có một ánh mắt vô cùng thâm sâu, nhưng khi anh ta nở nụ cười lại toát ra vẻ thân thiện, sáng người như ánh dương, như thể trên người anh ta chẳng có thứ gì là bí mật.
Khẽ gật đầu, cô đã rất lâu không thấy được nụ cười nào sáng chói như thế.
“Tiểu Linh, Kỷ tiên sinh mấy ngay trước mới chuyển tới, sáng sớm hôm nay cậu ấy có mang sang cho chúng ta một ít chè trôi nước. cậu ấy nói với mẹ sao cửa nhà con lại đóng nghim nghỉm suốt sợ là sẽ làm phiên nên mẹ đã dẫn cậu ấy tới.” mẹ Kiều cười ha hả giải thích, thật ra là dẫn Kỷ tiên sinh tới là lấy có thôi, thật ra bà cũng rất muốn qua thăm con gái.
Mang biếu chè trôi nước cho hàng xóm là truyền thống của người Trung Quốc, với một người Trung Quốc lớn lên ở nước ngoài nên với đồng hương bà có biết bao nhiêu cảm tình chứ.
“Cảm ơn.” Mặt cô vẫn không chút cảm xúc đáp lời.
Kỷ Tầm tỉ mỉ quan sát người hàng xóm mới này, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, lúc nhìn thấy hắn, trong mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng khá rõ ràng, mà trên thực tế, phụ nữ khi nhìn thấy khuôn mặt hắn thì không mấy ai là thất vọng cả.
“Rất hân hạnh được làm quen với cô.” Nếu cô đã không muốn chủ động giới thiệu bản thân thì hắn tình nguyện chủ động vậy, đưa tay ra đợi làm quen với cô.
“Vâng.” Cô vẫn giữ biểu tình lãnh đạm như trước, chỉ gật đầu, lười xã giao.
“Tiểu thư xưng hô thế nào?” không để dáng vẻ lạnh nhạt của cô làm chùn bước, Kỷ Tầm bày ra ánh mắt ôn nhu nhìn cô, anh ta cảm thấy nhìn vậy không đủ lắm, muốn đến gần cô, muốn cùng cô tiến thêm một bước thâm giao.
“Chồng tôi họ Tề, anh có thể gọi tôi là cô Tề hoặc Tề phu nhân.” Dứt khoát rõ ràng tuyên bố cô đã có chồng. ánh mắt lộ vẻ hứng thú, không phải lần đầu cô có. Sự cự tuyệt khách khí ấy cũng không phải lần đầu tiên cô bày ra.
Cặp mắt đen mê hồn kia nhất thời cứng đờ, thật khó tiếp lời.
“Má Lưu, tiễn khách.” Bước lên cầu thang, cô không muốn lãng phí thời gian với người lạ, mặc dù người đàn ông đó cũng có nụ cười ấm áp giống hệt trong ký ức của cô.
Thái độ từ chối giao tiếp như vậy khiến Kỷ Tầm sững sờ tại chỗ mãi chẳng thể hoàn hồn.
“Kỷ tiên sinh, thật ngại quá, con gái tôi tính kí vốn đã như vậy, thật xin lỗi.” Mẹ Kiều rất có thiện cảm với vị hàng xóm mới này, cũng áy náy không kém.
Quả nhiên, người hàng xóm mới lễ phép, “Kiều phu nhân, chắc là do cháu thất lễ rồi, không phải lỗi của cô ấy đâu.”
“Vậy tạm biệt.” lần đầu gặp mặt đã lúng túng như vậy…
Kỷ Tầm ra khỏi cửa, nét cười ôn nhu trên gương mặt cũng lập tức vỡ vụn