Ngay khi Hàn Duyệt lại đến nhà họ Chu làm khách lần nữa, mẹ Chu nắm lấy tay Hàn Duyệt tận tình khuyên răn: “Bốn người chen nhau ở trong một căn phòng nhỏ xíu, làm gì cũng không tiện, tắm rửa còn phải đến nhà tắm ở bên ngoài nữa”. Đây là mẹ Chu chê bai sau khi đi xem qua trước tòa nhà ký túc xá của sinh viên mới ở B đại, “Một tầng chỉ có mỗi một cái máy giặt, quần áo của ai cũng để bên trong giặt cả, ai biết người trước đó giặt thứ gì ở bên trong chứ. Đồ ăn trong căn tin nhìn qua liền hết muốn ăn rồi, cũng không biết có làm sạch sẽ hay không, bất quá khẳng định là không có chút dinh dưỡng nào đâu”.
Hàn Duyệt nghe mẹ Chu xoi mói chê bai hoàn cảnh của trường học, chỉ cảm thấy trái tim giống như được ngâm trong nước ấm vậy đó, thoải mái đến mức khiến người ra muốn khóc lên. Hàn Duyệt nghĩ nếu như mẹ của mình còn sống thì phỏng chừng cũng giống như mẹ Chu lúc này, chê bai điều kiện trong trường, sợ con mình chịu thiệt chịu khổ.
“Tiểu Duyệt, cháu thấy như vậy được không” mẹ chu đang chê bai điều kiện ăn ở của trường học thì đột nhiên nở ra một nụ cười sáng lạn, nói, “Đúng lúc bây giờ cháu sắp khai giảng, còn Bác Nghị cũng bắt đầu luyện tập rồi. Thời khóa biểu luyện tập của thực tập sinh sắp xếp khá kín đấy, sau buổi cơm chiều cũng thường xuyên có buổi tập, Bác Nghị nó hẳn là không thể ở trong ký túc xá của thực tập sinh đâu, nhưng nếu mỗi ngày về nhà cũng rất mệt. Vừa lúc B đại cách Tinh Hạo cũng không xa lắm, dì định mua một căn chung cư ở giữa hai chỗ đó, hai đứa sẽ ở nơi đấy, dì lại mướn một người làm công và nữ đầu bếp quét dọn vệ sinh và nấu cơm cho cháu, như vậy vừa không làm lỡ việc đi học và tập luyện của hai đứa, mà vấn đề sinh hoạt cũng có người chăm lo dì cũng thấy yên tâm hơn. Cháu thấy sao nào?”.
“Như thế thực sự rất lãng phí….” Ngay từ đầu Hàn Duyệt đã bị sự tiêu pha của mẹ Chu làm giật mình một chút rồi, Chu Bác Nghị chỉ là tập mấy tháng thôi thì sẽ lập tức đi quay phim mà, khi đó có thể về nhà ở, hoàn toàn không cần thiết phải mua nhà đâu á. Giây sau Hàn Duyệt mới phản ứng lại được, nếu đi vào đó ở với Chu Bác Nghị thì đấy không phải liền tương đương với… sống chung ư?
Một từ này vừa nhảy lên Hàn Duyệt liền cảm thấy trái tim mình đập mạnh một phát. Cậu không nhịn được mà liếc Chu Bác Nghị đang ngồi bên cạnh một cái, tuy mặt đối phương vẫn không có chút thay đổi nào như trước, giống như không có nghĩ gì tới đề nghị của mẹ Chu vậy, nhưng mà mắt Hàn Duyệt đã sắc bén nhận ra cái lổ tai ẩn bên trong tóc của anh đã bắt đầu đỏ lên, còn cái tay đặt trên đầu gối cũng lặng lẽ nắm lấy quần. Phát hiện này khiến Hàn Duyệt còn căng thẳng hơn nữa.
“Ưm, như vậy không tốt lắm đâu dì” Hàn Duyệt khẽ từ chối, “Điều kiện của trường cũng không tệ đến thế, vả lại ở ký túc xá cũng tương đối có lợi cho việc xây dựng mối quan hệ giữa bạn bè với nhau….”
“Đừng ngại chứ, cũng không phải cho hai đứa ở chung một phòng mà” mẹ Chu không chút nể mặt mà vạch trần cái lý do đường hoàng của Hàn Duyệt, “Dì cũng tin tưởng hai đứa trước khi kết hôn sẽ không làm việc gì không nên làm đâu. Vả lại dì cũng chỉ là nghĩ cho hai đứa mà thôi. Tiểu Duyệt cháu thấy đó, nếu như cháu trọ lại ở trường, cháu phải đi học, học kỳ đầu tiên của năm nhất thường sẽ không để cháu thoải mái lắm đâu đấy, thời gian rãnh chắc chắn không bao nhiêu cả, Bác Nghị cũng phải tập luyện nên thời gian càng ít hơn nữa, đến lúc đó hai đứa mấy ngày cũng chưa chắc gặp được một lần, chỉ gọi điện thoại vậy thì tình cảm làm sao bền vững được đây?”.
“Ở chung một chỗ thì sẽ không như thế, mỗi ngày ba bữa ít nhất có hai bữa là ăn cùng nhau, buổi tối còn có thể ngồi trò chuyện với nhau, xem phim này kia vân vân… Tình cảm là phải dựa vào thời gian và ở bên cạnh nhau để bồi đắp, mặt cũng không thấy thì làm sao yêu đương được chứ?”.
“Mẹ” Chu Bác Nghị rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng chỉ là kêu mẹ Chu một tiếng chứ không nói thêm gì nữa cả, cũng không biết anh có bằng lòng đối với đề nghị của mẹ Chu hay là không nữa.
Hàn Duyệt bị mấy lời thẳng thừng của mẹ Chu làm cho hai má đỏ lên. Tuy cảm thấy có chút xấu hổ nhưng mà cậu vẫn rất tán thành với đề nghị của mẹ Chu. Tình cảm là thứ dễ vỡ không chịu nổi thử thách nhất, cậu và Chu Bác Nghị vừa mới từ giai đoạn có cảm tình với nhau phát triển tới giai đoạn thích nhau thôi, tuy là quá trình này thuận lợi tới mức khiến người ta khó có thể ngờ tới, nhưng mà cũng không đại biểu sau này cũng có thể thuận lợi không có chút trục trặc nào như thế được, muốn giữ vững sự thuận lợi này thì phải cần dùng nhiều thời gian bên nhau để cẩn thận bồi đắp mới được. Dù cho cậu tin vào con người của Chu Bác Nghị, nhưng mà cậu vẫn mong cho dù là đám cưới có mục đích đi nữa, thì cuộc sống sau khi kết hôn cũng không chỉ được duy trì dựa vào nhân phẩm và lòng trách nhiệm của Chu Bác Nghị thôi đâu, mà là tình cảm giống như vợ chồng bình thường vậy đó.
Nghĩ thế, một ý nghĩ liền đột nhiên nhảy vào trong đầu của Hàn Duyệt, cậu cúi đầu lặng im suy nghĩ một hồi, ngập ngừng mấy lần cuối cùng vẫn cả gan ngẩng đầu nói: “Dì, cháu cho rằng dì nói rất đúng ạ, bất quá… bất quá cháu vừa mới nhớ ra, mẹ… mẹ cháu ~ chính là mẹ ruột của cháu ấy ~ bà để lại cho cháu.. ưm… một căn nhà khoảng mét vuông bên khu Tú Giang Viên kia, vật dụng này kia đều có đủ cả, chỉ là rất lâu rồi không có người ở mà thôi. Hoàn cảnh ở Tú Giang Viên trong ký ức của cháu cũng không tệ lắm đâu ạ, vị trí địa lí này kia cũng khá thích hợp….”
Nói xong rồi Hàn Duyệt liền ngượng ngùng im miệng lại, trên mặt miễn cưỡng mang vẻ tươi cười, lo lắng mà quan sát vẻ mặt của mẹ Chu, nhưng từ đầu đến cuối đều không có dời tầm nhìn của mình đi mà vẫn nhìn vào đôi mắt của mẹ Chu.
Tuy là đề nghị này chỉ là ý nghĩ nhất thời, nhưng mà Hàn Duyệt cũng không có hối hận. Nghề nghiệp của mẹ ruột cậu là vết sẹo mà cậu không thể nào tránh khỏi được, không thể thay đổi, nếu cậu thực sự kết hôn với Chu Bác Nghị thì dù cho tương lai cậu làm việc ở lĩnh vực gì đi nữa, cũng không cần biết cậu là loại người gì, thì chắc chắn sẽ có người đem nghề nghiệp của mẹ cậu ra nói để công kích cậu, sĩ nhục cậu, vạ lây đến sỉ nhục cả nhà họ Chu nữa.
Nếu người nhà họ Chu chỉ là chấp nhận riêng cậu thôi chứ cũng không bằng lòng chấp nhận hay là nhìn thẳng vào nghề nghiệp của mẹ ruột cậu, như vậy sớm hay muộn gì cũng có một ngày khi vấn đề này không thể tránh được mà bị khơi ra ở trước mặt mọi người, thì khi muốn giải quyết cũng sợ rằng chỉ nhận được sự tranh cãi và chỉ trích mà thôi.
Hàn Duyệt cũng từng hận mẹ ruột mình tại sao lại phải làm cái nghề khiến người ta khinh bỉ này, nhưng mà sau hai mươi mấy năm oán trách thì cậu cũng đã dần dần hiểu ra rồi. Mẹ muốn làm gì, muốn lựa chọn con đường như thế nào, đó đều là cuộc đời của riêng bà, Hàn Duyệt không có quyền can thiệp và đồng thời cũng không có tư cách để chỉ trích.
Có lẽ là có nỗi khổ riêng, hoặc có lẽ chỉ là tiếc một cách có thể kiếm tiền dễ dàng mà thôi, dù cho những việc mẹ làm có được người ta tôn trọng hay không, hay là bị người ta phỉ nhổ đi nữa, thì bà có công ơn sinh thành và dưỡng dục đối với Hàn Duyệt, bà đem tình yêu của người mẹ và sự bảo bọc có thể cho đều cho cậu cả. Chỉ với những điều này, làm một người nhận lấy những công ơn được trao tặng đó, thì phải mang lòng biết ơn, phải thừa nhận thân phận làm mẹ mình của người, tôn trọng người, bảo vệ người, chứ không phải khinh bỉ hay lãng quên đâu.
Đối với cuộc sống hôn nhân rất có thể sắp tới, Hàn Duyệt đã bắt đầu mong chờ rồi, nhưng mà cậu sẽ không lừa dối bản thân mà bỏ qua tai họa ngầm có thể tồn tại này. Cậu không muốn mình ôm lấy niềm hy vọng bước vào thánh đường, lại bởi vì liên quan đến mẹ ruột, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi với thể xác và tinh thần bị suy sụp đâu. Nếu người nhà họ Chu thực sự không thể chấp nhận, điều này có nghĩa rằng mặc kệ lúc này người nhà họ Chu có tốt với cậu đến thế nào đi nữa thì cậu vẫn phải có chút cẩn thận khi đối xử với bọn họ, vả lại phải chuẩn bị tốt sẽ có một ngày vì vấn đề của mẹ ruột mà tan vỡ mối quan hệ đối với Chu Bác Nghị.
Nụ cười sáng lạn trên mặt mẹ Chu không có chút thay đổi nào, nhưng suy nghĩ trong lòng thì đã nhanh chóng xoay một vòng lớn rồi. Bà thật sự là không ngờ tới Hàn Duyệt sẽ đề cập thẳng thắn không chút giấu giếm về chuyện mẹ ruột của cậu như thế. Bất quá chỉ cần hơi ngẫm nghĩ một chút sẽ hiểu tại sao Hàn Duyệt lại nói tới mẹ ruột mình lúc này ngay, đơn giản là lo bọn họ không chấp nhận đấy mà.
Tuy mẹ Chu khinh thường nghề nghiệp của mẹ đẻ Hàn Duyệt nhưng lại càng đau lòng và yêu quý Hàn Duyệt hơn. Dám đường hoàng thoải mái nhắc đến người mẹ ruột lúc còn sống làm cái nghề khiến người ta cảm thấy mất mặt này, đã nói lên Hàn Duyệt là một đứa trẻ biết ghi nhớ công ơn và không quên mất nguồn gốc, không vì mình đã là cậu út nhà họ Hàn được nuôi dưới danh nghĩa của vợ chính liền khinh bỉ và quên lãng mất người mẹ ruột vẫn chưa từng có lỗi với mình kia.
Và điều này cũng đồng dạng nói lên cậu thực sự nghiêm túc lo nghĩ rất nhiều về hôn nhân của cậu và Chu Bác Nghị. Kết hôn không phải trò chơi, đặc biệt là với những gia đình như bọn họ này, hôn nhân không chỉ có nghĩa là sự kết hợp của hai người, mà còn là sự kết hợp của hai nhà, vừa phải nhận được các loại ưu đãi và lợi ích do hôn nhân mang đến, đồng dạng cũng phải gánh vác và bao dung gánh nặng cùng những mối nguy hại mà đối phương mang đến nữa. Hàn Duyệt không có quên đi cái xuất thân không vẻ vang gì của mình, mà là đem nó trở thành một phần của mình, tự nhiên mà đem ra thảo luận ở ngoài. Điều này đủ để chứng minh là về mặt thái độ Hàn Duyệt rất nghiêm túc đấy.
Nhìn thấy vẻ mặt Hàn Duyệt lo lắng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mình, mẹ Chu chỉ cảm thấy bản thân càng yêu quý đứa trẻ khiến con trai mình có lại sức sống này hơn mà thôi.
Bà vội ôm lấy bả vai của Hàn Duyệt để cậu tựa vào trong lòng mình, tay kia thì xoa gương mặt cậu, nói: “Đương nhiên là được, dì đang nhức đầu là phải mua nhà như thế nào đây. Phải biết rằng đi xem nhà và sửa sang nhà cửa là chuyện khiến người ta rất nhức đầu đấy, cháu có nhà sẵn đương nhiên là tốt rồi. Vài hôm nữa liền mang chúng ta đi xem đi, nhìn coi có cái gì cần sửa sang lại hay không, thêm chút vật dụng cần thiết này kia nữa”.
Hàn Duyệt ngoan ngoãn tựa vào lòng mẹ Chu, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt cay cay, nói không rõ là do vui vẻ hay do cảm động nữa. Cậu chớp mắt thật nhanh, im lặng nhẩm bảng cửu chương trong lòng không cho nước mắt rơi ra ngoài, khó lắm mới ngăn được cảm giác muốn khóc xong liền trả lời: “Lúc nào cũng được cả, xem việc sắp xếp thời gian của dì thôi ạ. Bất quá cháu phải nói trước với cha mẹ mình một tiếng, bởi vì chìa khóa còn được giữ ở chỗ của họ”.
“Vậy ngày mai đi, dọn dẹp nhà cửa xong sớm một chút thì khi ở cũng thoải mái hơn… Dì xem thử thời gian biểu của dì đã…” mẹ Chu lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại cho Bí thư của mình sắp xếp lịch trình của ngày mai.
Hàn Duyệt ngồi ra khỏi lòng của mẹ Chu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Bác Nghị đang nhìn mình chằm chằm. Mày anh cau lại, dáng vẻ nhìn qua có chút lo lắng. Hàn Duyệt cười cười với anh tỏ vẻ mình không sao hết, thấy vẻ mặt anh vẫn không có dịu xuống, lại thấy mẹ Chu đang chăm chú nói chuyện điện thoại với Bí thư bên kia đầu dây liền đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Bác Nghị.
Chu Bác Nghị lập tức nắm lấy tay cậu đặt lên trên đùi mình, sau một hồi im lặng, mới nói: “Em đừng có suy nghĩ lung tung, anh cũng không có quan tâm đâu”.
Cái câu nói có hàm nghĩa nước đôi cái nào cũng được này khiến Hàn Duyệt không nhịn được mà bật cười, cậu nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Chu Bác Nghị, mỉm cười nói: “Em tin anh”.