Editor: Fuurin
Ed: Chào mọi người, xin lỗi đã mất tích thật lâu trong thời gian qua. Mình đã tìm được cách khắc phục lỗi bị chặn nên từ giờ mình sẽ post chương mới truyện lên đều hơn nhé, cám ơn mọi người vì vẫn luôn động viên mình trong thời gian qua và mong mọi người tiếp tục vote và cmt ủng hộ cho mình thêm động lực nhé️
Phương Tử Sênh không hề cảm giác được rằng Khang sư phụ đang khó chịu, ở trong lòng cậu, người học cách làm bánh phải là người mà bản thân tín nhiệm, Khang sư phụ chính là người mà cậu suy đi tính lại rất lâu mới chọn được. Cho nên sau khi giới thiệu hai bên với nhau xong, cậu khoan khoái nói tiếp: “Tư Đồ tiểu thư, vậy nơi đây giao lại cho cô và Khang sư phụ, hai người vất vả rồi, haha, tôi còn có chút việc không thể ở đây cùng hai người lâu." Cậu đang muốn nhanh chóng về văn phòng đây, dù đã đồng ý không nói với mẹ, nhưng điều này không hề cản trở con sâu bát quái trong lòng cậu được.
Sở Sở gật đầu, nói: " Được, cậu có việc thì cứ đi trước đi."
Phương Tử Sênh vừa đi, bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt của Khang sư phụ, cho dù Sở Sở có ngốc cũng cảm giác được rằng người ta không muốn gặp cô, nhưng nghĩ lại thì người ta là đầu bếp cao cấp, hiện tại lại phải học tập một sinh viên ngành nấu ăn vô danh, thì tất nhiên sẽ khó chịu trong lòng rồi.
Dù vậy, Sở Sở cũng không làm nổi việc đem mặt nóng đi dán mông lạnh, cô chỉ nói một cách vô cùng khách sáo: “Khang sư phụ, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?”
Dù trong lòng Khang sư phụ có không ưng, nhưng dù sao cũng đã được cậu chủ nhà mình yêu cầu, ông củng không thể làm quá đáng, vì thế dịu sắc mặt, nói: “Bây giờ bắt đầu ngày đi, các loại nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn trong bếp cả."
Sở Sở gật đầu, lấy từ trong túi ra tờ giấy ghi công thức và nguyên liệu nấu ăn mà cô đã soạn tối qua, rồi nói: “Trong đây đã trình bày chi tiết hết tất cả các nguyên liệu cần thiết cùng với phương pháp chế biến."
Khang sư phụ nhận lấy tờ giấy, cúi đầu nhanh chóng đọc lướt qua, chỉ thấy chi chít trên giới đều là một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị thông thường, vì thế vốn trong lòng vốn đã nghi ngờ nay lại càng nghi ngờ hơn, chỉ với mấy thứ này, lại có thể làm ra món ngon khiến cậu chủ nhớ mãi không quên ư?
Sở Sở luôn luôn lưu ý đến biểu cảm của Khang sư phụ, trong lòng thầm nghĩ, nếu ông ấy đưa ra câu hỏi thì bản thân nên trả lời như thế nào, nhưng sau khi xem xong nguyên liệu nấu ăn thì ông không nói thêm gì nữa, mà cầm lấy máy liên lạc gắn trước ngực, bấm vài cái sau đó ói: “Xin chờ chút, nguyên liệu nấu ăn sẽ lập tức được chuyển đến đây."
Đại khái khoảng hai phút sau, vài người mặc trang phục đầu bếp lần lượt bưng nguyên liệu nấu ăn vào.
"Nguyên liệu nấu ăn đều ở đây, xin mời!” Khi trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, Khang sư phụ giơ tay ra dấu mời Sở Sở bắt đầu.
Sở Sở gật đầu, hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh đứng trước bồn rửa.
Có thể nói, Sở Sở đã thuộc làu làu từng bước làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh từ lâu.
Đầu tiên cô luộc khoai lang, khi khoai lang đã chín thơm phức, cô vớt ra, bóc vỏ cho vào âu nghiền nhuyễn, sau đó trộn bột gạo và bột nếp theo tỉ lệ một bột gạo bột nếp, cho vào âu khoai, nhanh chóng phóng xuất tinh thần lực, đồng thời vừa dùng đũa trộn đều khoai làng và bột với nhau, vừa dùng tinh thần lực từ từ thúc đẩy chúng nó dung hợp. Sau khi trải qua mấy ngày liên tục sử dụng tinh thần lực, bây giờ, Sở Sở đã có thể dùng nó một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng điều khác với trước chính là cô phát hiện, dấu hiệu khí linh nơi lòng bàn tay đang dần dần nóng lên.
Có chuyện gì thế này? Sở Sở cảm thấy nghi ngờ, tuy nhiên tinh thần vẫn không dám buông lỏng, toàn tâm toàn ý tập trung vào động tác trên tay. Rất nhanh sau đó, khoai và bột đã hoàn toàn hòa quyện, độ dẻo vừa phải, không quá ướt cũng không quá khô. Sở Sở thu hồi tinh thần lực, hài lòng gật đầu, so với lúc lần đầu tiên là thì nhanh hơn phân nửa thời gian.
Ngay sau đó Sở Sở thêm bơ, đường, một chút muối và thịt thú Tất Gia Lỗ băm nhỏ vào, đây là bước mấu chốt trong toàn bộ quá trình chế biến, để làm được bánh khoai lang ngon hay không, thì phải xem bước này gia vị có được nêm nếm chuẩn hay chưa. Sở Sở cẩn thận phóng ra tinh thần lực, bao lấy hỗn hợp, từ từ dung hợp mọi thứ từng chút một.
Lần này tốn hơi nhiều thời gian, đại khái mất mười lăm phút, Sở Sở cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ từ thu hồi tinh thần lực, lúc này, hỗn hợp đã hoàn toàn hòa quyện với nhau. Nếu muốn bánh thêm thơm, thì thêm trứng gà là sự lựa chọn tốt nhất, Sở sở đánh tan hai quả trứng gà, sau đó tiếp tục dung hợp như hai lần trước.
Chờ khi tất cả nguyên liệu và gia vị đã dung hợp rồi là có thể chiên. Sở Sở cho khoảng nửa lít dầu vào chảo đun nóng, sau đó cho hỗn hợp khoai lang đã được tạo hình vào chiên, dùng tinh thần lực từ từ trở mặt bánh, khiến cho dầu thẩm thấu vào từng thớ bánh một. Thời gian trôi qua, mùi hương bắt đầu tỏa ra, hơn nữa bánh trong nồi cũng bắt đầu trở nên vàng ruộm, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thèm ăn.
Khang sư phụ vốn lạnh mặt đưng ở một bên, nhìn thấy từng động tác của Sở Sở, khuôn mặt ông dần lộ ra biểu cảm thận trọng, thu hồi thái độ coi thường lúc trước, trong quá trình xem, ông không thể không thừa nhận rằng cô bé trước mắt quả thực là có bản lĩnh, tay nghề trụ cột tương đối vững chắc, động tác liền mạch dứt khoát khiến ông cũng phải thầm khen, mà khi ngửi mùi thơm trong không khí, càng khiến ông không khỏi gật đầu. Cho tới nay, muốn tạo ra được thành tích ở mặt nấu nướng là vô cùng khó khăn, học nấu ăn là một môn học gian khổ, thời gian học dài, chẳng những phải kiên trì bền bỉ lại càng không được bỏ dở giữa chừng, ngay cả ông, ngày xưa là người có năng khiếu nhất, cũng phải mất hơn mười năm mới có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay, hơn nữa, trăm ngàn năm qua, tư duy của mọi người đối với nó cũng trở nên cố định khiến nó rất khó để đổi mới và đột phá, bởi vậy, dù cho khả năng nấu nướng của cô bé trước mắt này còn đang ở trình độ sơ cấp, nhưng đã có thể đột phá hạn chế, sáng tạo ra bánh khoai lang và bánh đậu xanh đã là rất khá.
Vớt bánh khoai lang ra khỏi nồi xong, Sở Sở lại vội vàng làm bánh đậu xanh, bánh đậu xanh làm phức tạp hơn bánh khoai lang rất nhiều, phải đến một tiếng sau Sở Sở mới bưng một cái đĩa, trên đó có năm cái bánh khoai lang và năm miếng bánh đậu xanh đi đến trước mặt Khang sư phụ, mỉm cười nói: “Khang sư phụ, đây là bánh đậu xanh và bánh khoai lang, mời ngài nếm thử, xem chúng như thế nào."
"Oa, tới sớm không bằng tới đúng lúc nha! Vừa kịp món ngon lên đĩa!"
Sở Sở nghe thấy giọng nói liền nhìn qua, chỉ thấy Phương Tử Sênh cười toe toét đi đến, theo sau là Phương Tử Văn.
Thật ra không riêng gì Phương Tử Sênh, mà ngay cả Khang sư phụ cũng có chút gấp gáp muốn nếm thử hương vị chúng nó.
"Ừm, chính là hương vị này, quá thơm quá ngon!" Phương Tử Sênh dẫn đầu cầm lấy một miếng bánh khoai lang, cắn một miếng lớn.
Khang sư phụ cùng theo sau cầm một miếng bánh khoai lên, cắn một miếng, phút chốc vị thơm ngọt tràn ngập cả khoang miệng, trong nhuyễn ngoài giòn, ngọt mềm thơm phức, Khang sư phụ vừa ăn vừa nghĩ thầm, chẳng trách cậu chủ nhỏ cứ nhớ mãi không quên, quả thật là không tệ.
Mà bên kia.
Anh không ăn sao? Sở Sở nhìn về phía Phương Tử Văn từ nãy đến giờ luôn đứng lặng yên không một tiếng động.
Phương Tử Văn lắc đầu, bản thân cầm lấy đĩa trên tay Sở Sở bưng hộ.
"Chậc chậc~" Phương Tử Văn nãy giờ luôn âm thầm theo dõi hai người Phương Tử Văn và Sở Sở, anh ba nhà mình thật đúng là “ga-lăng” nha! Không khí mờ ám bao phủ cả hai người, đánh chết cậu cũng không tin là hai người họ không có gì đâu, chỉ tiếc là vừa nãy ở văn phòng không hỏi được gì!
Phương Tử Sênh và Khang sư phụ ăn vài miếng hết một miếng bánh, sau đó lần lượt cầm một miếng bánh đậu xanh khác lên ăn.
Sau khi ăn cả hai loại bánh rồi, Phương Tử Sênh cười hỏi Khang sư phụ, "Khang sư phụ, ngài cảm thấy ra sao?"
"Bánh khoai lang trong mềm ngoài giòn, ngọt mềm thơm nức; bánh đậu xanh ngọt mà không ngấy, thanh mát vừa miệng, quả thật là món tráng miệng hảo hạng." Khang sư phụ nhìn Sở Sở, đưa ra lời khen.
Nghe được lời đánh giá từ Khang sư phụ, dù trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Sở Sở đã vui đến nở hoa, còn điều gì vui hơn việc được người khác công nhận thành quả của bản thân chứ? !
"Hôm nay vất vả cho cô rồi, Tư Đồ tiểu thư," việc truyền thụ kỹ thuật nhanh chóng được như vậy, Phương Tử Văn cảm kích nói với Sở Sở.
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm mà." Sở Sở nói, cô đã cầm tiền của người ta, thì tất nhiên là phải làm cho tốt công việc chứ.
Nói chuyện thêm một lúc, Sở Sở liền chào tạm biệt Phương Tử Sênh, dù sao thì danh sách tất cả các nguyên liệu, phương pháp nấu đều đã dạy xong cả rồi. Sau này có chỗ nào không hiểu vẫn có thể liên lạc với nhau.
"Khoan đã, tôi có chuẩn bị tiệc, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ nữa mà.” Phương Tử Văn vội la lên.
"Không được rồi, tôi còn có việc bận." Sở Sở dứt khoát từ chối, ngày mai sẽ bắt đầu tập huấn, đồ đạc của cô ở nhà vẫn chưa được thu dọn xong.
Phương Tử Sênh không hề rầu rĩ vì không lưu được người ở lại, ngược lại còn nháy mắt vài cái với Sở Sở, trêu ghẹo: “Có rảnh nhớ ghé Mỹ Thực Ốc chơi nhé, ngoài việc chúng ta là đồng bạn hợp tác, thì bạn của anh ấy cũng là bạn của tôi thôi."
Đối với câu chọc ghẹo của Phương Tử Sênh, mặt Sở Sở có chút nóng, cô đành phải giả vờ không hiểu ý cậu ta.
Nhờ có Phương Tử Văn, khi Sở Sở về tới nhà thì mới có ba giờ chiều, tiết kiệm đến một nửa thời gian so với cô dự kiến.
"Tử Văn, đi lên nhà ngồi uống nước rồi hẵng đi." Sở Sở hơi ngượng ngùng nói, dù sao cô cũng đã làm phiền người ta cả ngày, huống hồ người ta còn đưa cô về đến tận nhà.
Có tiến bộ nha! Phương Tử Văn thầm nghĩ, cô nhóc này lúc trước gặp mình vẫn còn lúng ta lúng túng, bây giờ đã thân cận hơn rất nhiều. Nghĩ vậy, nhưng Phương Tử Văn vẫn lắc đầu, nói: “Không được rồi, lần sau tôi sẽ ghé, hôm nay tôi có chút chuyện cần giải quyết."
Sở Sở vừa nghe liền không mở miệng giữ người nữa, không biết cô có làm chậm trễ việc của anh không.
Vào nhà rồi, Sở Sở ngạc nhiên khi thấy A Hắc không chìm đắm vào trò chơi như mọi khi, mà thấp thỏm ngồi ở phòng khách xem tivi với A Hồng.
Thấy Sở Sở đi vào, a Hắc nhảy xuống sô pha, dùng tốc độ phi nhân loại lao đến bên cạnh cô, hỏi: "Hôm nay ra ngoài chị có cảm thấy có chỗ nào không ổn không?"
Nghe A Hắc hỏi vậy, Sở Sở sửng sốt, nhớ tới lúc chiều lòng bàn tay cứ nóng lên, vội xòe bàn tay ra: “Lúc chị làm bánh thì khí linh ở lòng bàn tay vẫn luôn nóng lên."
A Hắc gãi đầu, nói bằng giọng là lạ: “Chúng em quên chưa nói với chị một chuyện."
Quên ư? Quên nói chuyện gì? Sở Sở nghi ngờ nhìn bé.
Khụ khụ, A Hắc hắng giọng, rồi nói: “Tinh thần lực mà chúng em dạy chị luyện gần giống với tinh thần lực hệ Mộc ở đây, nhưng bản chất của chúng lại không giống nhau, nó có tính chất bao dung vô hạn mà tinh thần lực hệ Mộc nơi này không có, khi chị phóng xuất ra tinh thần lực,nó sẽ cộng hưởng với một người tu luyện tinh thần lực khác trong một phạm vi nhất định, thậm chí nếu là chị cũng đang tu luyện, thì còn có thể kéo theo người khác cùng tu luyện nữa."
Vậy thì hôm nay chẳng phải là…Sở Sở nghe vậy thì sợ hãi, đầu bếp ở thế giới này sở hữu tinh thần lực hệ mộc, vậy chẳng phải là Khang sư phụ cũng sẽ bị ảnh hưởng sao?
"Chị đừng hoảng," A Hắc nhanh chóng xua tay, nói: “Khí linh của chị đã giúp chị dựng nên một màng bảo vệ, ngăn cách tinh thần lực của chị với bên ngoài, nên sẽ không bị người khác phát hiện đâu ạ."
Phù, Sở Sở vỗ ngực, nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra chuyện, trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi.
"Cái đó, xin lỗi chị nhiều ạ." A Hắc thấy Sở Sở phát hoảng liền nhanh chóng xin lỗi.
"Không sao không sao, " Sở Sở vừa nghe giọng nói cẩn thận dè dặt của cậu bé, liền lập tức ngồi xuống, vuốt tóc cậu nhóc, nói: “Thật sự không sao đâu, có khí linh ở đó mà, chị còn phải cảm ơn em đã tặng khí linh cho chị đây này."
A Hắc nghe vậy cuối cùng cũng toét miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng trắng xinh xinh.
Thật là đáng yêu ~ Sở Sở nhịn không được giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của bé.
Bỗng nhiên chuông cửa reo lên, âm thanh máy móc từ chỗ máy cảm ứng phát ra: “Thưa chủ nhân, ngài có khách, ngài có muốn xem tư liệu của người đến và mở cửa đón khách không ạ."
Sở Sở nghe thấy liền buông A Hắc ra, đi ra cửa, A Hắc vừa đạt được tự do thì lủi ngay lập tức, huhu, phụ nữ thật đáng sợ!
Là bưu kiện do Liên Bang Hậu Cần đưa đến, là ai gửi cho cô nhỉ? Toàn bộ những thứ mua ở trung tâm DC đều đã được chuyển về đây hết rồi mà! Sau khi đóng cửa, Sở Sở cầm chiếc hộp nhỏ trên tay mà vẫn chưa hết ngạc nhiên. Cô đi đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu mở hộp, hộp không lớn, cô tùy tiện xé lớp giấy gói bên ngoài đi, chỉ thấy bên trong hộp là một cái gì đó giống như chiếc cúc áo, làm bằng kim loại.
Xem tới xem lui cũng không xem ra là vật gì, Sở Sở đành cầm bản hướng dẫn sử dụng đi kèm trong hộp lên, đọc kỹ.
Nút không gian ư? Lúc nhìn thấy ba chữ này, mắt cô trợn to, đây chẳng phải là không gian này nọ mà hồi trước cô xem truyện thể loại về cơ giáp hay thấy sao!
----- Hết chương -----