Xe ngựa dừng trước cổng hoàng thành, ở đó khi trời mới rạng sáng, Tĩnh Thất đã cùng đội binh lính đợi nghênh đón nhị hoàng tử Thiên Vũ nhập thành từ Gia Biên. Người vừa xuống xe, Tĩnh Thất lập tức tiến lại đấu hai tay ra phía trước: " Cung nghênh nhị hoàng tử đã trở về."
Sau tiếng hô của Tĩnh Thất thì cả đoàn binh lính phía sau cũng quỳ xuống hô to: " Cung
Nghênh nhị hoàng tử đã trở về hoàng thành, nhị hoàng tử đại phúc."
Thiên Vũ im lặng chốc lát mới lên tiếng: " Tĩnh Thất, đây là chuyện gì?"
" Bẩm nhị hoàng tử, là do hoàng thượng biết được người trong hôm nay sẽ về đến
nên ra lệnh bọn họ đến hộ tống."
" Nhị hoàng tử!"
" Tất cả đứng lên cả đi."
" Tạ nhị hoàng tử." Hoàng thành lúc này không ai không biết công đức được ca tụng của nhị hoàng tử ở Gia Biên, không những vậy còn dẹp loạn một cõi biên cương phía đông.
Hoàng thượng lại vô cùng hài lòng với vị hoàng tử này, nếu đã có cơ hội được hộ tống, nói không chừng sẽ có cơ hội trỗ tài trong mắt hắn.
Nói đến hiện tại bên cạnh nhị hoàng tử cũng chỉ mới có hộ vệ cận thân Tĩnh Thất và hộ vệ Tiêu Lũy, nhân tài không có nhiều.
" Tĩnh Thất, bảo bọn chúng về cả đi."
" Nhị hoàng tử, cái này!"
" Đi đi!"
Tĩnh Thất đang lo lắng không biết phải nói thế nào để họ đi, dù gì cũng là ý của hoàng thượng thì nghe tiếng gọi quen thuộc.
" Đại ca!" Thụy Bích từ trên xe nhảy xuống, không để ý tới xung quanh đã nhào tới ôm chầm Tĩnh Thất: " Đại ca, đệ rất nhớ huynh!"
" Thụy Bích?... suỵt " Đưa một ngón tay lên miệng ra ý để Thụy Bích nói nhỏ lại.
Vui mừng Thụy Bích lại quên bén đi nơi này
không chỉ có riêng họ ở đây, nhìn cả đám người phía sau Tĩnh Thất y chớp mắt: " Họ là?"
" Là..."
Tĩnh Thất ghé vào tai Thụy Bích nói nhỏ, y gật gật đầu rồi mỉm cười lại níu tay áo Thiên Vũ nói nhỏ với hắn: " Thiên Vũ ca, đúng là người sẽ cảm thấy chút phiền nhưng đây là ý tốt của hoàng thượng."
" Ý tốt?"
" Huynh nghĩ xem, đường đường là hoàng tử Vương Lân lại phải ở Gia Biên hết hai năm, cho dù lập công lớn vẫn khiến người khác cho rằng vị hoàng tử này không có phân lượng trong mắt hoàng thượng, người lại để quân lính đến cổng thành hộ tống chính là khẳng
định địa vị của người!"
Thiên Vũ không nói, y lại tiếp: " Chính vì vậy người cứ mặc họ đi, chúng ta cũng không có tổn thất gì thì không cần làm trái ý hoàng thượng."
Thiên Vũ nghe Thụy Bích nói cũng không quan tâm cái gì gọi là danh tiếng trong mắt kẻ khác, nhưng nếu tiểu bảo bối của hắn đã lên tiếng rồi thì cứ theo ý y vậy: " Được rồi!"
" Hì..."
Tĩnh Thất hài lòng nhìn Thụy Bích, tiểu đệ của hắn so với hai năm trước trưởng thành hơn rất nhiều. Muốn nhị hoàng tử đổi ý, cũng chỉ có thể là khi Thụy Bích chịu lên tiếng mà thôi.
Thiên Vũ chậm rãi đi vào điện, hoàng đế nhìn hắn với đầy vẻ tự hào, đại thần trông hắn là đánh giá tài mạo, những vị hoàng tử khác lại xem hắn mà ganh ghét.
Thiên Vũ dâng lên thư hòa của Dao Ngữ, lại có công trong việc đại hoàng tử mưu phản,
hắn dường như là người đứng gần nhất với thái tử vị: " Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
" Hoàng nhi bình thân."
" Tạ phụ hoàng!"
" Vũ nhi cất công đến Gia Biên cải thiện đời sống dân chúng, có công dẹp loạn biên cương lại khiến ngươi vất vả hai năm, ngươi làm tốt lắm."
" Đây chỉ là những gì nhi thân nên làm,
không thể nói là vất vả."
" Tốt, lập công nhưng không kiêu ngạo đó mới là hoàng tử của trẫm, tốt lắm."
Theo dõi sắc mặt từng người bên dưới điện, hoàng đế suy nghĩ trầm tư mới lại mở long ngôn: " Nhị hoàng tử có tài an giang sơn, có đức phục thiên hạ, nay trẫm phong hắn làm Vương, một cõi biên cương phía đông được yên bình đều nhờ hắn, chính vì thế lấy hiệu Đông gọi Đông vương. Chúng ái khanh thấy thế nào?"
Quan thân bên dưới mỗi người một suy nghĩ, đều có một điểm chung nhị hoàng tử xem ra đã nắm chắc lòng tự hào của hoàng đế. Không sớm thì muộn cũng sẽ là người kế vị trong tương lai.
Các vị hoàng tử nhỏ không lên triều chỉ có tam hoàng tử Thiên Cung, tứ hoàng tử Thiên Uy và Ngũ hoàng tử Thiên Hoài kẻ mừng thay kẻ lo lắng cũng không thể phản bác lời hoàng đế đồng thanh vang cả cung điện: " Hoàng Thượng ( Phụ Hoàng) anh minh!"
" Tạ ơn Phụ hoàng!" Thiên Vũ trong lòng thầm
cười, không ngờ tước hiệu Đông Vương mà ngày trước hắn phải liều cả mạng mình trên sa trường mới lấy được hiện chỉ cần hai năm
bình lặng sống ở Gia Biên.
Hoàng đế vừa bãi triều các đại thần đã thay nhau đến nói lời chúc mừng, riêng Tĩnh tướng quân để tránh tai mắt lại lập tức rời khỏi không dám lưu lại.
Kẻ vì nịnh bợ kẻ vì khiêu khích, cuối cùng cũng chỉ có một người thật lòng chúc mừng hắn. Ngũ hoàng tử Thiên Hoài tươi cười: " Nhị ca, thật tốt quá rồi. Huynh còn là Đông vương cơ đấy."
" Thế nào, đệ ganh tỵ với ta?" Thiên Vũ không có quan hệ với các huynh đệ của mình, nhưng riêng Thiên Hoài lại khác, y vô lo nghĩ cũng không có tâm tư tranh giành cái ghế hoàng đế kia mà chỉ một lòng muốn ngao du thiên hạ, tự do tự tại.
Thiên Vũ đối với ngũ đệ của mình cũng có chút tình thân, năm đó cũng là nhờ y giúp hắn đang bị nhốt trong ngục có thể liên lạc với Tịnh Thất bên ngoài.
" Ganh với huynh sao? Không thể nào, so với một vương gia thì đệ thích làm một ngũ hoàng tử như bây giờ hơn, còn có thể chạy đây đó thưởng thức món ngon vật lạ."
" Nói hay lắm, đệ dám lập lại những lời đó khi có mặt phụ hoàng không?"
" Huynh đùa sao, nghĩ tới sắc mặt phụ hoàng lúc đó đã thấy đáng sợ rồi."
" Nhị ca, chúc mừng huynh."
Cả hai đang trò chuyện thì ngừng lại, Thiên Uy cùng Thiên Cung đến cười qua loa.
Thừa biết tình cảm giữa các vị ca ca không tốt, Thiên Hoài lập tức rút lui không muốn dính vào mấy cuộc đối thoại bằng mặt không bằng lòng của họ: " Nhị ca, tam ca và tứ ca. Đệ còn có việc nên xin đi trước."
" Nhị ca, đã lâu không gặp huynh vẫn khỏe chứ?"
" Nếu ta nói khỏe hẳn phải làm ngươi thất vọng."
" Huynh...!" Thiên Cung tức tối muốn dối trả thì bị Thiên Uy ngăn lại mới im lặng.
Chán ghét trong đáy mắt, Thiên Vũ xoay người đi không nói một lời lại bị câu nói của Thiên Uy làm ảnh hưởng: " Nhị ca, tên thư đồng mà huynh mượn ờ chỗ đệ, có phải
là nên trả lại rồi không?"
" Ngươi....nói cái gì?"
" Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi, là Thụy Bích."
Hai chân mày chùng xuống, cả người Thiên Vũ tỏa ra sát khí khiến kẻ khác rùng mình mà lui lại vài bước. Hắn dám gọi tên y, chỉ cần nghĩ đến đời trước bản thân ngu ngốc nhường nào để Thụy Bích bên cạnh tên khốn này, còn cho rằng y cùng chúng âm mưu hãm hại hắn.
Cũng vì vậy mà kết quả cuối cùng khiến hắn ân hận một đời, nay còn dám gọi tên của y? Thiên Vũ siết lại nắm tay không thể kiềm nén lại cơn tức giận của mình. Đúng lúc này thì Tĩnh Thất đến kịp lúc!
" Nhị hoàng tử!"
Nhìn thấy những ai đang có mắt, Tĩnh Thất lại hành lễ: " Thần tham kiến tam hoàng tử, tứ hoàng tử."
Thiên Vũ bình tĩnh lại thả long nắm tay: " Có chuyện gì?"
" Nhị hoàng tử, ở Tần Di Cung có một số việc cần người xử lý."