Đi ngang một quán ăn ở thị trấn nhỏ trên đường, Thiên Vũ quyết định ngừng lại nghỉ chân, xuống khỏi ngựa hắn đưa tay về phía Thụy Bích: " Thụy nhi, ta đỡ ngươi."
Thụy Bích nắm tay để Thiên Vũ dìu xuống rồi ngạc nhiên: " Thiên Vũ ca, không phải nói sẽ không nghĩ chân lại?"
" Hoàng cung liên tiếp xảy ra chuyện, phụ hoàng ra lệnh cần nhập thành thời gian sớm nhất. Không giống lần trước có thể ngừng nghỉ trì trệ để ngươi du ngoạn, trông ngươi mệt mỏi vẫn là nên dừng lại một lát."
Thiên Vũ trầm mặt, có phải đã quá thuận lợi rồi không? Bên cạnh hiện tại cũng chỉ có một mình Tiêu Lũy, tuy do đích thân Tĩnh Thất huấn luyện vẫn chưa thể dọn đường đi phía trước: " Đi nào, dùng bữa xong sẽ lại lập
tức lên đường."
" Vâng!" Vừa bước vào quán Thụy Bích liền nhận ra họ đang là tâm điểm bàn tán ở đây.
Y ngước nhìn Thiên Vũ, người là nhị hoàng tử cao cao tại thượng, dù là tài mạo đều hơn người khiến kẻ khác nể phục và ước mơ. Nếu y chưa từng được người để ý đến, nếu ngày đó ở Tần Di Cung không có gặp được, thì phải chăng bây giờ y cũng chỉ là một tên thư đồng nhỏ nhoi của Tứ hoàng tử chỉ dám lén nhìn người từ xa?
Nếu một ngày nào đó Thiên vũ lạnh lùng và nói với y người mà hắn yêu là một người khác.
Thụy Bích còn đang ngẩn người suy nghĩ không thể thấy, cái nhìn đáng sợ của Thiên Vũ khiến những kẻ đang đưa mắt theo y tái mặt mà quay đi.
Hắn vẫn chưa thể nhưng một ngày nào đó khi đã nắm được đế vị trong tay, hắn sẽ khiến tất cả những kẻ dám dùng loại suy nghĩ này với Thụy Bích hoàn toàn biến mất.
" Các vị khách quan xin mời vào trong, không biết các vị dùng cơm hay ở trọ?"
" Dùng cơm!" Tiêu Lũy nhanh đứng chặn phía trước ngăn không cho tiểu nhị đến quá gần
Thiên Vũ và Thụy Bích: " Chúng ta cần một bàn yên tĩnh!"
Nghe tiếng đối thoại của cả hai Thụy Bích mới trở về thực tại, y lắc lắc đầu đánh tan suy nghĩ vẫn vơ của mình.
Tên tiểu nhị nhanh miệng vừa dẫn người đến bàn khuất sâu, bên trong cạnh cửa sổ cách biệt những chỗ khác, mắt vừa xem không ngừng thầm nghĩ đến gia thế của những người khách sang trọng này: " Các vị chắc là người ở nơi khác, những món ăn ở đây đều là đặc trưng của chúng tôi..."
" Không cần nói nhiều nữa, chỗ các ngươi có gì đều mang lên cả đi."
" Vâng vâng, xin chờ cho một lát."
Thụy Bích ngần ngại: " Tiêu Lũy, chỉ có ba người chúng ta có ăn hết hay không?"
" Thụy Bích công tử, tuy là ở Gia Biên những thứ đó không quan trọng. Xét theo hoàn cảnh ở biên cương không thể quá lãng phí nếu không cũng sẽ trở thành một đại hoàng tử thứ hai, nhưng bây giờ trở về hoàng cung lại khác. Nhị hoàng tử là hoàng tử một nước, chỉ những món ăn dân dã cũng là đã quá thiệt thòi rồi."
" A... " Liếc nhìn Thiên Vũ không có biểu hiện gì, Thụy Bích mới gật đầu: " Ta hiểu rồi. Ngươi cũng ngồi xuống đi."
" Cái này không được, thần chỉ cần đứng
một bên bảo hộ là được rồi. Công tử không cần để ý đâu."
" Làm sao được chứ, ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa đi. Không phải chúng ta còn phải đi đường dài sao?"
Tiêu Lũy lúng túng: " Thần làm sao có thể ngồi cùng..."
" Thụy Bích nói ngươi ngồi, nghe không hiểu sao?"
Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng làm Tiêu Lũy không còn dám hó hé gì mà lập tức ngồi xuống, hắn thầm mắng. Đúng là ngu mà, trước mặt nhị hoàng tử lại tự do cùng Thụy Bích công tử nói chuyện, cái tật học mãi không thông.
" Hai vị khách quan, bàn đó cũng đã có người ngồi rồi. Xin hai vị thông cảm lần sau lại đến."
" Vào nói vài câu liệu có chết được không chứ, tránh ra đi."
Sau câu nói nghe ra giọng nữ thì thấy tên tiểu nhị vừa rồi đang cố ngăn người vào tới là hai người một nam một nữ.
Vị nữ tử bận hồng y với một chiếc roi da trên tay trông rất xinh đẹp đi đến trước, theo sau là nam tử có tướng người thư sinh. Tiêu Lũy nắm lấy thanh kiếm bên mình giọng đầy uy lực: " Tiểu nhị, đây là việc gì?"
" Thật xin lỗi, bên ngoài đã hết bàn trống tôi có nói họ ở đây cũng đã có người, nhưng vị cô nương này khăng khăng muốn xông vào."
Nữ tử hồng y hừ tên kia một cái rồi mới lên tiếng: " Chúng ta đều là người đi đường, cả nơi này cũng chỉ có một quán ăn nhỏ này. Không biết có thể ngồi cùng bàn với các vị được hay không, bữa ăn chúng tôi sẽ chi trả."
" Cô nghĩ chúng ta là ai, đi đi đi đi!"
" Ngươi!"
" Tiêu Lũy!"
Tiêu Luy nghe tiếng Thiên Vũ thì lập tức lui lại phía sau: " Vâng công tử."
" Chỗ có thể ngồi, tiền không cần trả."
Nữ tử hồng y mừng rỡ nắm hai tay ra ý cảm tạ rồi cùng nam tử kia ngồi xuống,
Thụy Bích lúc vừa định nói giúp hai người, không ngờ Thiên Vũ lại tự mình lên tiếng trước. Y lén nhìn Thiên Vũ mới chợt nhận ra hắn đang nhìn vị nữ tử kia. Thiên Vũ ca trước nay chưa bao giờ nhìn ai quá lâu như vậy ngoài mình cả... không lý nào?
Thụy Bích lại nhìn tới người kia, cô nương này
trông cử chỉ và lời nói rất thẳng thắng, cũng rất xinh đẹp. Chỉ cần nghĩ như vậy không hiểu sao trong lòng cậu lại nặng trĩu.
Yên vị xong, nữ tử hồng y lập tức tự giới thiệu: " Thật may là gặp được người tốt như huynh, ta là Khương Hạ Uyên cùng đệ đệ Khương
Trí Phát. Chúng ta nhà ở tận hoàng thành, nếu không có các người thì xem chừng ra hôm nay phải để bụng đói mà đi tiếp rồi."
Trí Phát ngồi bên cạnh hình như muốn nói lại thôi, phần của mình muốn nói từ đầu đến
cuối đều bị tỷ tỷ tranh mất. Chưa nói đến đồ ăn cũng có thể mua mang theo dọc đường đề dùng, đâu nhất thiết phải dùng tại đây chứ.
" Không biết nên xưng hô với các người như thế nào?"
Không thấy cả Thiên Vũ lẫn Tiêu Lũy trả lời, Thụy Bích đành chen vào: " Gọi Thụy Bích, huynh ấy là Thiên Vũ."
Hạ Uyên cười qua một cái lại hướng Tiêu Lũy: " Còn huynh không nói có phải không có tên họ hay không?"
" Cô mới không có tên họ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ ta họ Tiêu tên Lũy được chưa?"
Thiên Vũ không nói gì mà chỉ im lặng quan sát Hạ Uyên. Đúng, hắn không ngờ lại có thể gặp nàng ở đây, cũng không có gì lạ khi một đời trước hắn không hề tình nguyện đi đến Gia Biên theo ý của Thiên Chân, mà thay vào
đó lại đẩy việc này sang cho Thiên Uy.
Từ đó mới khiến Thiên Chân có cái nhìn tiêu cực về hắn. Thế nên việc gặp được Hạ Uyên ở đây là không thể, người mà hắn đã từng hết lòng yêu chiều sủng ái.
Hắn còn nhớ lần đầu gặp là khi nàng giả làm cung nữ, lén vào cung trộm dược của hoàng thất để trị bệnh cho đệ đệ của mình lại bị hắn bắt được.
Nàng là nữ tử duy nhất luôn chống đối không đồng ý làm nữ nhân của hắn, làm hắn nổi lên hứng thú muốn chinh phục, tự cười nhạo mình luôn cho rằng bản thân là tối thượng không ai có quyền từ chối lại không chịu nhìn lại phía sau một người muốn hết lòng vì mình.
Cho dù là Thụy Bích hay Hạ Uyên đều vì lòng tự cao của hắn mà chịu nhiều tổn thương, đời này có thể làm lại sẽ chính là cơ hội lớn nhất của hắn để giữ lấy Thụy Bích, hay đúng hơn là Mạn Hoa.