Ôm trong tay thân thể gầy yếu chỉ còn lại một chút hơi thở, Thiên Vũ đuổi tất cả ra khỏi Trữ Lan Cung. Nhìn cả một bộ y phục tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ, hắn vẫn còn chưa tin vừa rồi tay mình đã một kiếm đâm xuyên bờ ngực này: " Tại sao... tại sao ngươi lại là Mạn Hoa chứ?"
Thụy Bích thì thào trong vòng tay Thiên Vũ: " Xin... lỗi."
" Ngươi thật sự chính là Mạn Hoa...?" Không nghe thấy y trả lời, Thiên Vũ nghiến răng: " Ngươi cố ý nói Mạn Hoa đã chết... tại sao lại kích động ta... tại sao ép ta phải ra tay?"
Thụy Bích lắc đầu, y chưa từng mong muốn Thiên Vũ sẽ biết được. Bàn tay đầy máu nhẹ chạm lên mắt hắn: " Thụy Bích thật ra đã từng trải qua một đời... ta vì ngu muội chạy theo người... ngắm nhìn người... đến cuối cùng cũng chỉ vì tình cảm sâu nặng của mình mà hại người bị sống kiếp mù lòa trong ngục sâu..."
" Ngươi nói gì vậy?" Hắn ngạc nhiên vì lời nói của Thụy Bích.
" Chỉ vì ta không muốn buông tay.... mặc cho tứ hoàng tử nhiều lần nhắc nhở vẫn muốn được ở cạnh người... khiến người bị hại chết...khụ... Sống lại một đời... ta đã tự chọn cho mình một con đường khác phải đi... khiến người hận ta, oán ta, nhưng... đế vị....khụ....chỉ có thể là của nhị hoàng tử mà thôi."
Những lời của Thụy Bích từng chút một như lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim hắn, Thiên Vũ cho dù muốn dùng thêm sức để giữ lấy cũng lo sợ làm y biến mất nhanh hơn: " Thụy Bích..."
Y mỉm cười: " Tuy rằng không thể... nhìn thấy... người lên ngôi hoàng đế... chết dưới tay nhị hoàng tử... ta... vô cùng... hạnh phúc... "
" Một lần sống lại này....để mang giang sơn trao cho người...Thụy Bích... chưa từng hối... hận."
Bàn tay Thụy Bích từ từ buông xuống, hơi thở cũng yếu đi rồi ngừng lại, nhẹ nhàng không còn chút dấu tích nào rời xa hắn, Thiên Vũ như điên cuồng gào lên thật to hai chữ " Thụy Bích!" vang vọng cả Trữ Lan Cung.
Hai mươi lăm năm trước tại phủ tướng quân Tĩnh Thái An, khi Thụy Bích chào đời thì Thiên Vũ cũng chỉ vừa lên bốn. Khi Thụy Bích năm tuổi, hắn thân là nhị hoàng tử tình cơ đùa giỡn một câu với tiểu tử có phần đáng yêu này " Nếu ta là Hoàng Đế ngươi khẳng định sẽ là hoàng hậu." không đáng để hắn nhớ tới lại khiến Thụy Bích ôm trong lòng tình cảm chờ đợi hắn hết mười năm, chạy theo sau hắn, lén lút nhìn hắn từ xa.
Khi vừa tròn mười lăm tuổi Thụy Bích đột nhiên trở thành một người khác, không còn vô lo vô nghĩ bám theo sau hắn nữa. Một tiểu yêu nhân lại dám trở mặt cùng hắn đối đầu, về bên Thiên Uy bày mưu tính kế muốn lên làm hoàng đế và diệt trừ những kẻ khác dồn hắn vào chỗ chết.
Thiên Vũ trước nay không nhìn đến một Thụy Bích vì hắn mà ngập ngừng đi theo phía sau lại mang hết tâm tư để trên người Hạ Uyên, hắn không màng Hạ Uyên không thuận ý ép người về bên cạnh mà hết lòng yêu chiều sủng ái, đối với nhị hoàng tử Thiên Vũ mà nói, những gì hắn muốn thì không gì là không thể có được, nhưng trước sau cũng chỉ là vì vẻ đẹp mà hắn cho là mới lạ mà thôi.
Một trong những thiếp thân của hắn âm mưu hạ độc ám hại khiến đôi mắt Thiên Vũ mất đi ánh sáng lưu lạc bên ngoài hết ba năm, lúc đó hắn giống như mất đi tất cả, được một người tên Mạn Hoa cứu và chăm sóc, trong khoảng thời gian này đôi mắt của hắn không thể nhìn thấy hắn mới biết được khi yêu một người không phải chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi.
Thiên Vũ đã thật sự yêu Mạn Hoa cho dù chưa một lần được nhìn thấy dung mạo của y, chỉ là những ngày đó qua cũng thật nhanh, khi có thể nhìn thấy lại vạn vật cũng là lúc Mạn Hoa biến mất khỏi hắn không một dấu tích.
Về sau Thiên Vũ dù dùng cách gì để tìm kiếm cũng không có bất cứ một tin tức nào, hắn ngày một băng lạnh ngày một tàn ác không thể kiềm chế, trở thành một con ác quỷ khát máu giết người không gớm tay, đối với hắn trên đời ngoài một Mạn Hoa như hư như thật thì giết tất cả có đáng là gì chứ. Chỉ cần có kẻ ngáng chân hắn, tranh đoạt đế vị với hắn đều sẽ không có kết quả tốt.
Mạn Hoa đã từng nói với hắn, những gì mà hắn đã chịu thì hãy trả lại cho bọn chúng gấp trăm ngàn lần. Hắn sẽ tiếp tục cho đến khi bản thân ngồi lên chiếc ghế hoàng đế kia, tới lúc đó Mạn Hoa sẽ trở về bên hắn.
Cho tới bây giờ thì sao, Thiên Vũ thật sự đã chiếm được giang sơn, ngồi lên đế vị và... hắn hoàn toàn cô độc.
Thụy Bich sao? Hắn đã không còn nhớ rõ gương mặt đó ra sao nữa, chỉ mơ màng ra một tên tiểu tử có gương mặt nhỏ đáng yêu bị bản thân trêu đùa vài câu đã nhất định muốn gả cho hắn, tùy thích nhìn mỹ nhân nhưng lúc đó hắn lại ghét những kẻ bám theo vì thân phận hoàng tử của mình.
Phải rồi... chính vì thế Thiên Vũ đã bỏ qua một Thụy Bích hết lòng vì hắn mà tốn tâm tư với Hạ Uyên, cảm thấy thú vị Hạ Uyên không nhìn tới hắn mà bắt người phải khuất phục, bẻ đi đôi cánh nhốt lại bên mình.
Khi không còn bóng người nhỏ nhắn chậm chạp theo sau nữa hắn lại chỉ thấy một Thụy Bích ái nhân bên cạnh Thiên Uy cùng nhau đối phó mình mà khinh thường.
Tới cuối cùng để lại trong ký ức của bản thân chỉ còn là gương mặt đầy máu bị che khuất bởi tấm khăn bịt mắt màu trắng của Thụy Bích.
- ----------------------------------------------------------
Bên sông Thủy Bích dưới thân cây đại thụ to lớn một nắm mồ được xây dựng uy nghi, Thiên Vũ thân hoàng bào, gương mặt đã xuất hiện nhiều nét nhăn với đôi mắt buồn tĩnh lặng, hắn tựa đầu bên bia mộ ngắm nhìn hai chữ " Thụy Bích" được khắc trên đó, dưới chân đầy những bình rượu trống rỗng rải rác khắp nơi.
Từ khi lên ngôi hoàng đế đến nay cũng đã qua hai mươi năm, mỗi năm vào ngày này Thiên Vũ đều sẽ không màng đến tất thảy mọi việc mà ở đây uống rượu tới tận đêm khuya, đến khi không còn chút ý thức.
Đêm nay bầu trời không một ánh trăng, vài ngọn nến nhỏ lập lòe bên trong chiếc đèn lồng trở nên u mịt, đôi khi lại ánh lên vài tia chớp trên cao xé ngang bầu trời. Tĩnh Thất bèn tự mình chủ động lên tiếng: " Hoàng thượng, đã khuya lắm rồi!"
Tĩnh Thất lại tiếp: " Ngày giỗ của tiểu đệ cũng đã qua, Hoàng thượng trở về nghỉ ngơi đi thôi."
Hoàng đế đến lúc này mới động người, hắn giọng nói nghe như vô cùng mệt mỏi gọi: " Tĩnh Thất."
" Vâng hoàng thượng."
Hoàng đế chuyển người, tựa hẳn lưng vào bia mộ mà đối diện với Tĩnh Thất: " Ngươi có cho rằng Thụy Bích sẽ hận trẫm?"
Đối diện với vẻ nhu nhược lúc này của Thiên Vũ, Tĩnh Thất gương mặt không chút thay đổi lên tiếng: " Tiểu đệ của thần nếu có thể hận hoàng thượng, thì sẽ không lựa chọn cách được chết trong tay người."
Thấy Thiên Vũ không nói gì Tĩnh Thất lại tiếp: " Hoàng thượng, hai mươi năm trôi qua rồi người cớ gì vẫn cứ phải tự làm khó mình như vậy. Hoàng thượng ngồi trên thiên hạ, đại sự chính là muôn dân, không cần phải vì một người đã không còn nữa mà bận lòng."
" Hai mươi năm? Phải rồi, đã qua hai mươi năm trẫm sống mà luôn nhớ hình ảnh của đệ đệ ngươi trước khi chết. Chắc rằng vì Thụy Bích không muốn tha thứ cho trẫm, muốn trẫm phải cô độc ngồi trên thiên hạ mà không thể quên đi được." Thiên Vũ lại cầm lên một bình rượu khác mà uống: " Thụy Bích muốn trẫm nếm cái nỗi đau chính tay mình giết chết người mình yêu nhất, để rồi suốt cuộc đời này phải từ từ mà dày vò bản thân."
" Hoàng thượng. Người chết không thể nào sống lại được, một đời người đã qua cũng không còn cách cứu vãn, người hà cớ phải vì một người chết mà tự trách suốt hai mươi năm." Bộ dạng này của Thiên Vũ, khiến Tĩnh Thất đã nhìn hết hai mươi năm, cho dù có là hoàng đế cũng chỉ là ngày tháng hư không vô vị.
" Người chết không thể sống lại, một đời đã qua?" Hoàng đế mỉm cười: " Tĩnh Thất, ngươi có biết không?"
Thả xuống bình rượu trên tay Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen tối: " Ngày đó Thụy Bích từng nói với trẫm là mình đã sống một lần sai lầm, vì không thể buông bỏ tình cảm mà vẫn quyết muốn ở cạnh trẫm."
Không hiểu lời nói của Thiên Vũ, Tĩnh Thất nói: " Tiểu đệ không phải về bên tứ hoàng tử để âm thầm giúp đỡ hoàng thượng sao? Thần chưa từng nhớ đệ ấy có không muốn buông bỏ người mà..."
" Thụy Bích còn nói chính vì mình như thế mới càng khiến Thiên Uy ghen ghét mà thù địch trẫm, hại trẫm mất mạng ở ngục tối."
Tĩnh Thất làm lạ: " Những chuyện này sao có thể?"
Giọng hoàng đế vẫn không nhanh không chậm: " Thụy Bích sống lại một lần nữa đã thay đổi, chính vì biết trước hậu quả nên đã chọn cách khiến trẫm căm hận, để trẫm tự tay giết mình mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế."
"Trên đời này cũng có thể có những lần cơ hội được làm lại như vậy?"
" Tĩnh Thất người nói xem... Trẫm liệu cũng sẽ còn một cơ hội đó?"
" Hoàng thượng?" Nhận thấy điểm lạ, Tĩnh thất lập tức đi đến gần hơn mới nhìn ra sắc mặt hoàng đế lạ thường: " Rượu độc? Sao người lại."
Không để tâm thần thái khó coi của Tĩnh Thất, Thiên Vũ nhận thấy tâm hồn mình dễ chịu hơn, thoát khỏi nỗi cô độc suốt những ngày tháng tưởng nhớ về người kia, hắn cười nhạt: " Nếu trẫm cũng giống Thụy Bích... nếu ông trời chịu cho trẫm một cơ hội như vậy để sống lại... trẫm quyết sẽ không... phụ hắn."
Vương Lân quốc, hoàng đế Thiên Vũ tại vị hai mươi năm qua đời khi bốn mươi chín tuổi mà không để lại người nối dõi, ngôi vị hoàng đế được truyền lại cho nhi tử của Tĩnh Thất quốc công là Thụy Kính. Theo di nguyện hoàng đế, để được an táng bên dòng sông Thủy Bích cùng với Thụy Bích hoàng hậu. Kết thúc thời đại đế của hoàng tộc Thiên ân.