" Đây là thành Gia Biên?" Thụy Bích từng nghĩ một cung thành so với một thị trấn nhỏ ngoài kia đương nhiên sẽ náo nhiệt hơn, phồn hoa hơn, thật không ngờ tới quan cảnh mà y nhìn thấy lại là thế này đây.
nhà cửa hoàng tàn, đa phần đều bị cháy rụi, người dân bò lê trên đất xem như giường ngủ, có người vì đói phải nắm cỏ lót dạ: " Sao lại như vậy?"
" Ta cùng hoàng thượng từng nhìn thấy những cảnh này không ít, quân chủ vô tri khiến người dân lâm vào cảnh đói khổ. Điều quan trọng nhất cũng là do hoàng đế vô năng mà thôi."
" Linh Phi...!" Thụy Bích nhìn trước ngó sau: " Mắng hoàng đế vô năng là phạm tội đấy. Cho dù huynh là người Ân Ly nhưng đây là Vương Lân."
" Không có khí độ quân vương còn không
thừa nhận bản thân vô năng, khiến chính nhân dân của mình chịu khổ đó được gọi là hôn quân." Linh Phi không thèm nghe lời
khuyên của Thụy Bích, y cho dù đang mắng hoàng đế Vương Lân trên đất của họ, nhưng Thụy Bích cũng quên rằng y là hoàng hậu của Ân Ly đại cường quốc đi, có ai Linh Phi
không vừa mắt mà không dám mắng chứ.
" A...Tuy là vậy... nhưng...!"
" Cả hai loại ta nói còn có xem thường tính mạng bá tánh ta sẽ chửi hắn cẩu hoàng đ... ùm!"
Thụy Bích nhanh tay bịt lại miệng Linh Phi: " Được rồi, càng nói huynh lại càng mắng nặng hơn."
" Nếu Phụ hoàng ta thật sự không quan tâm ta cũng đã không ở đây." Thiên Vũ có một cái đánh giá khác về Linh Phi: " Hoàng hậu của ngài đúng là không có gì là không dám nói."
" Dám có ý với y ta lập tức giết chết ngươi." Kỳ Nguyên liếc mắt sang Thiên Vũ.
" An tâm, ngoài Thụy nhi đối với kẻ khác ta sẽ không có hứng thú."
" Các ngươi đến đây làm gì?" Vừa bước chân vào cổng thành họ đã là tâm điểm chú ý, người dân vốn đang vô thần, vật vờ bên đường và mọi góc tường chỉ cần có chỗ nằm xuống, một người phụ nữ tóc tai bơ phờ ôm trên tay hài tử chừng năm sáu tuổi bất đồng lên tiếng: " Đến một người rồi lại một người, các ngươi muốn dân chúng bọn ta phải cực khổ như thế nào đây?"
" Đúng đấy, những người hoàng tộc như các người vẫn thấy chưa đủ sao?"
" Đúng đúng, mau đi... các ngươi mau đi."
Dân chúng mỗi lúc tụ tập càng đông thêm, người nào cũng đầy phẫn nộ làm Thụy Bích lo lắng lui về sau vài bước: " Họ... làm sao vậy?"
" Chúng ta còn cho rằng hoàng đế vì lo cho con dân biên giới, đưa hoàng tử đến chăm lo, thật không ngờ các ngươi bỏ mặt người Dao Ngữ chém giết dân chúng còn bắt nữ nhi, của cải để phục vụ cho các người."
" Ngay cả con gái của ta cũng... các ngươi có còn là con người hay không?"
Kỳ Nguyên lắc đầu đến bế lên Linh Phi: " Xem
ra ngươi nói quả không sai, họ lâm vào cảnh này chính là hoàng đế vô năng đi."
" Không cần biết các ngươi chịu những gì. Bản hoàng tử cần vào thành, không muốn chết thì tránh ra."
" Thiên Vũ ca?" Thụy Bích ngước nhìn hắn, Thiên Vũ hiển nhiên không nhìn thấy cái đói khổ cơ cực của người dân?
Dân chúng vì một câu của Thiên Vũ có phần sợ hãi nhưng rồi một người nói những người còn lại cũng đứng lên: " Bọn ta còn gì để mất nữa? Sống chết bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, có gì đáng sợ chứ?"
" Phải, bất quá là mất cái mạng này, đối với các ngươi chúng ta cũng chỉ là mạng hèn mọn mà thôi."
" Cút đi...!" Lòng phẫn nộ của họ càng thêm cao, nhiều người nhặt đá ném tới xua đuổi: " Bọn hoàng tộc cút đi."
Thụy Bích nhận thấy không ổn, Thiên Vũ ca đến là muốn giúp họ cơ mà: " Mọi người hiểu lầm rồi, Nhị hoàng tử không phải như vậy."
" Cút đi, bọn ta không muốn nghe các ngươi nói. Đi khỏi đây!"
" Cốp..!" Bị ném trúng vào đầu, Thụy Bích dùng tay chắn lại những viên đá liên tục bay về phía mình: " Xin hãy nghe ta nói...ư!"
" Thụy Nhi." Đứng ra phía trước y che chắn, Thiên Vũ tức giận: " Các ngươi không sợ chết đúng không? Được rồi. Tĩnh Thất, bắt tất cả bọn chúng lại cho ta."
" Tuân lệnh." Tĩnh Thất lập tức ra lệnh cho quân lính bao vây dám dân lại. Đám người nhận ra nguy hiểm tự khắc sẽ trở nên im lặng không dám hé nửa lời.
Sợ Thiên Vũ làm thật Thụy Bích níu tay hắn: " Thiên Vũ ca, không thể đâu. Những người này không có lỗi, họ chỉ vì quá khổ sở mà thôi."
- -----------------------------------------------
Thiên Dũng nằm trường trên ghế bộ dạng
không màn đến: " Đệ nói Thiên Vũ đã đến?"
" Đúng vậy đại ca, bây giờ Nhị ca cũng đã ở ngoài cổng thành rồi. Huynh có phải hay không nên ra ngoài xem?"
" Ra ngoài? Tại sao ta phải ra tiếp hắn, muốn thì cứ để hắn tới."
" Đột nhiên Nhị ca lại tới Gia Biên, dù không có tin tức từ hoàng cung truyền báo đến, tình hình trong thành lúc này huynh cũng thấy rồi."
" Thấy thì đã sao? Hắn có thể làm gì được ta?"
" Phụ hoàng cử huynh đến để trần an lòng dân, còn có giúp trấn thủ thành đối phó người Dao Ngữ, nếu tình trạng hiện tại bị nhị ca báo về hoàng thành, huynh chắc chắn không thể thoát tội."
Thiên Dũng đang lười biến nằm ưỡn người
thì tức giận ngồi dậy đập tay xuống bàn: " Ta là đại ca của hắn, hắn dám sao?"
" Nhị ca là chính tử của hoàng hậu quá cố, là hoàng tử mà phụ hoàng ưng ý nhất lẽ nào lại để huynh trong mắt. Chỉ cần có cơ hội nhị ca việc gì không khiến phụ hoàng hoàn toàn thất vọng về huynh."
" Tên khốn Thiên Vũ, dám ỷ mình là nhi tử duy nhất của hoàng hậu lên mặt với ta, còn không xem lại bản thân mình đã không còn hoàng hậu chống lưng?"
" Tình hình hiện tại việc người Dao Ngữ gây rối biên giới, đánh cướp Gia Biên nhất định không thể giấu được nhị ca. Thần đệ có cách này, đại ca có muốn nghe theo?"
" Cách gì nói ra nghe thử."
Thiên Cung cười đầy vẻ đắc ý: " Một khi nhị ca nhập thành, huynh ấy tra tội huynh hãy cứ nhận, ra vẻ cho huynh ấy xem khiến giảm bớt mọi hiềm nghi. Sau đó mời nhị ca tham gia một bữa tiệc rượu nhỏ lấy lý do hối hận và sẽ tự mình thông báo tình hình Gia Biên về hoàng thành và chịu tội cùng phụ hoàng."
" Rồi sao nữa?"
" Trong lúc nhị ca không đề phòng thân đệ sẽ cho người bao vây thành không để người chạy thoát và báo tin, chính lúc đó chúng ta sẽ ra tay hạ sát." Thiên Cung đưa bàn
tay làm hành động chém ngang thể hiện câu nói của mình.
Thiên Dung ngạc nhiên lắc đầu: " Không thể được, Thiên Vũ đến đây đương nhiên
phải có lệnh cho phép của phụ hoàng. Nếu hắn đột nhiên mất mạng ta cũng không
tránh khỏi liên can."
" Đại ca cứ an tâm, chúng ta chỉ cần lấy
lý do nhị ca có âm mưu bất chính, mờ áp qua lại cùng người Dao Ngữ muốn làm việc phản quốc đánh chiếm Gia Biên, chúng ta không còn cách nào khác ngoài giết đi. Chỉ cần mang ra một bức thư giả chứng minh là nhị ca gửi cho quốc vương Dao Ngư thì không
ai có thể chối cãi. Nhân tiện cũng có thể đổ việc để người Dao Ngữ cướp bóc giết người trên đất Vương Lân ta cho nhị ca."
Hắn vuốt cằm đánh giá Thiên Cung: " Không hổ là đệ đệ ruột của ta, cách này hay lắm. Về sau nếu có thể lên ngôi hoàng đế ta chắc chắn sẽ trọng dụng đệ ha ha ha. Thiên Vũ sẽ không ngờ tới thành trì Gia Biên hắn có thể đi vào nhưng lại không thể đi ra."
" Đa tạ đại ca!" Thiên Cung cúi đầu nhưng miệng lại nhếch lên đầy khinh thường, một người không có mưu trí lẫn tài năng như huynh cũng muốn lên làm hoàng đế? Đúng là mơ tưởng hão huyền: " Đệ xin phép đi trước để chuẩn bị."
" Được, đệ đi đi."
Thiên Cung ra tới cửa đã thay đổi vẻ mặt hòa nhã cùng Thiên Dung vừa rồi mà nghiêm giọng: " Đúng là không biết tự lượng sức."
hắn phất tay áo: " Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?"
Quan Chân từ đầu đã đứng bên ngoài, nàng trả lời: " Đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi đúng thời điểm mà thôi."
" Tốt!"
" Tam hoàng tử. Quan Chân không hiểu, tuy ta là phận nhi nữ nhưng cũng thấy được đại hoàng tử là một người vô dụng không có trí lớn, cớ gì người vẫn muốn giúp hắn thoát qua nạn này. Không lẽ là vì tình thân?"
" Ta không có giúp hắn, lần này chỉ là muốn thử tài của nhị ca mà thôi. Nếu nhị ca không thể qua được cũng là do bản thân không có
khả năng. Những gì chúng ta cần làm là đứng một bên xem."
" Ta hiểu rồi."
Thiên Cung đối diện Quan Chân cười nhạt: " Ngươi đã đồng ý về dưới tay của tứ đệ ta, lại còn có thể xem một màn kịch hay. Chuyến đi Gia Biên lần này của ta cũng không phải vô ích đi."
Quan Chân im lặng nhớ lại đêm đó lúc bị kéo ra ngoài. Nàng vì muốn làm đại sự nhất định không chịu là một vị cô nương nhốt mình trong khuê phòng thêu thùa may vá.
Cuối cùng cho dù mới chỉ mười bảy tuổi cũng khiến xin được hoàng thượng để cho đến Gia Biên học hỏi, không ngờ thấy chỉ là đại hoàng tử ăn chơi sa đọa trên nổi khổ của dân chúng, còn bị xem như tội nhân mà bắt giữ.
Tam hoàng tử và đại hoàng tử cùng chung thân mẫu ra vẻ thần thiết, ai nghĩ tới Tam hoàng tử Thiên Cung lại đứng về phía tứ hoàng tử không màng danh lợi trong lời đồn.
" Buông ta, ta ít nhiều cũng là tiểu thư phủ tể tướng. Các ngươi lại dám...!"
" Thả nàng ta đi." Thiên Cung trở ra.
" Ta vẫn chưa nói xong, ta khiến đại hoàng tử phải nhìn xem cái đói khổ ngoài kia."
Hắn đưa tay chặn lại Quan Chân: " Vô ích, đại ca ta sẽ không nghe đâu."
" Nhưng ta không thể chỉ im lặng."
" Thay vì im lặng không phải nghe lời của tứ hoàng tử sẽ tốt hơn sao?"
" Tứ hoàng tử?"