Ngày thứ hai sau cơn mưa xuân, là một ngày thời tiết tốt.
Tân hoàng lên ngôi, vào sáng sớm canh ba, văn võ bá quan đều chờ ở cửa tế đàn.
Giờ lành đã đến, tức tấn phong bắt đầu, bắt đầu phong thiện đại điển.
Tế thiên áp dụng tế thái nhất thần lễ, thiết đàn ba tầng, bốn phía vi thanh, xích, bạch, đen, vàng ngũ đế đàn, giết bạch lộc, heo, bò trắng Tây Tạng chờ làm tế phẩm, dùng cỏ tía ba nhánh ở sông Hoài làm thần tịch, trộn năm loại đất năm màu lại, đặt vào kỳ thú chim quý, bày tỏ tường thụy.
Trống lớn, thái hòa, ống sáo minh tấu, thiếu niên trên tế đàn cao mặc hoàng bào, chân long trên tay áo như muốn bay, mặt mũi trầm tĩnh, tay cầm ngọc tỷ, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm.
Phía dưới, trọng thần triều đình Tiêu Thiều mặc quan phục đỏ thêu rắn trắng, tay cầm di chiếu của tiên đế, từng chữ từng câu tuyên bố chiếu thư lên ngôi. Nam tử trẻ tuổi thường ngày ít nói lạnh lùng, giờ khắc này âm thanh rõ ràng trầm ổn, câu câu như sắt đập vào lòng mọi người, tựa như không tiếng động ủng hộ, khiến người nghe run sợ.
Nhạc cung trình diễn, một nội thị cao đẳng đỡ chủ nhân mới của Đại Cẩm từ từ đi đến ngôi vị hoàng đế điêu rồng thế phượng, ngay giây phút bước lên ngôi vị hoàng đế, tất cả tiếng nhạc thoáng ngừng, trăm quan chúc mừng, quỳ xuống lạy thần, đồng loạt hô lớn. “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— ”Thiên tử thiếu niên ngồi ngay ngắn trên vị trí cao, ánh mắt lướt qua các vị trọng thần, đó là ánh mắt nhìn chúng sanh bằng nửa con mắt, triều thần không ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận được một loại áp lực khó có thể diễn tả bằng lời. Chỉ nghe giọng thiếu niên mạnh mẽ trong trẽo nói. “Các khanh bình thân —— ”
Triều thần giương mắt, thiên tử thiếu niên dung nhan tinh xảo vào thời khắc này hoàn toàn cởi bỏ sự vô hại quý khí ngày thường, hoặc nói cởi bỏ lớp ngụy trang cuối cùng, trở nên vô cùng sắc bén. Giống như ấu thú lười biếng rốt cuộc bày ra răng nanh trắng, vung móng vuốt, sát ý lạnh thấu xương.
Đó là áp lực chỉ có thể do người ở địa vị cao hơn mang lại, sự bình tĩnh khi quen nhìn tình cảnh lớn, vào thời khắc này, thể hiện trên người một thiếu niên mười mấy tuổi. Vốn có không ít đại thần đang do dự, giờ phút này trong đầu không hẹn mà cùng nghĩ, thiếu niên này trời sinh vương giả, bởi vì gian trá, độc đoán, tàn khốc, nhân ái, cùng với sự lương bạc trong thiên tính.
Đó là khí chất vương giả trời sinh.
Đại Cẩm nghênh đón chủ nhân mới, thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế, giọng vẫn còn sự trong trẻo của thiếu niên, nhưng nghiêm túc, không cho phép cãi lại, cậu nói. “Hiện có quốc điển, đại xá thiên hạ —— ”
“Thuận ta thì thịnh, người nghịch ta thì vong——”
“Trẫm là thiên tử, trẫm tức thiên hạ ——”
Ba câu, câu câu vang dội, cứ như châm ngôn truyền xuống từ thiên địa hồng hoang, vang vọng trong đất trời, Đại Cẩm không còn chủ tử khác. Thiếu niên này chính là đương kim thiên tử của Đại Cẩm, đã từng là hoàng tử phế vật, Tuyên Phái!
Kim long trên áo dường như muốn bay lên, thiếu niên nhếch môi nở nụ cười, nụ cười rõ ràng lại mơ hồ, khiến người nhìn bất giác run lên, không ai có thể đoán ra tâm tư thiên tử. Thái phó đứng bên phải thoáng hiện cảm xúc phức tạp, bước cờ này, đi đúng rồi, thiếu niên này quả thật có khí chân long như mình nghĩ, so với sự tưởng tượng của mình còn ẩn núp sâu hơn. Chẳng qua hắn không hối hận, cả đời có lẽ chỉ sống một hai lần vì mình, ủng hộ Tuyên Phái leo lên ngôi vị hoàng đế, chính là điều hắn muốn làm.
Khoảnh khắc ngay khi lễ thành, đột nhiên có cấm vệ quân vọt vào, nói. “Bệ hạ, Bát điện hạ dẫn theo đại thần tạo phản, Ngự lâm quân cũng phản bội, bây giờ đang tấn công từ ngoài kinh thành vào.”
Thiên tử thiếu niên ngồi trên cao mỉm cười, giống như không hề kinh ngạc, hôm nay Tuyên Ly không tham dự lễ lên ngôi, trong lòng mọi người đều hiểu, một khi thất bại, Tuyên Ly không thể trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác, càng không thể tận mắt nhìn lễ lên ngôi hoàn thành. Chẳng qua chọn động thủ vào lúc này, là vọng động hay có chuẩn bị chu đáo? Thật sự không chút kiêng kỵ.
“Trăm quan tướng sĩ Đại Cẩm, nay có loạn thần tạo phản, thời tiên hoàng có tám Vương phản loạn, Thái tử Hồng Hi điện hạ một mình dẹp loạn, không tiếc da ngựa bọc thây. Hôm nay gặp lại cảnh này, vào ngay ngày lễ lên ngôi, trẫm là đương kim thiên tử, phải cùng các ngươi cùng chung chiến đấu. Cầm lên vũ khí trong tay các ngươi, vì Đại Cẩm dẹp loạn mang đến sự phồn vinh, trừ khử kẻ gian, mang đến bình yên cho Đại Cẩm! Giang sơn của trẫm không cho phép kẻ tâm tư giơ bẩn dòm ngó, ai mơ ước giang sơn của trẫm, trẫm sẽ chà đạp lên thân thể kẻ đó. Đại cẩm mênh mông, thiên uy độc chiếm!”
Cậu không hề hoảng loạn vì tin tức đột ngột này, thậm chí còn dùng thuyết pháp nâng cao tinh thần văn võ bá quan. Lấy Thái tử Hồng Hi khi xưa làm ví dụ, từng chữ từng câu, biểu đạt lòng tin và quyết tâm của thiên tử thiếu niên. Lời cuồng vọng như vậy, không ai cảm thấy cậu đang mạnh miệng, trái lại cảm thấy thiếu niên nói năng khí phách, nói được làm được. Vì thế, chỉ chốc lát, đã có võ tướng hô lên, nói. “Thề bảo vệ quốc thổ Đại cẩm! Thề chết theo bệ hạ!”
Có người đầu tiên mở miệng, càng ngày càng nhiều người bị kích động ảnh hưởng, nhiệt huyết dâng trào, rối rít quỳ xuống xin đánh, tiếng nói ầm ỉ càng ngày càng cao, xông thẳng tới chân trời, đến cuối cùng, gần như chỉ có thể nghe được tiếng mấy trăm nam tử hùng hồn vang khắp tế đài. “Thề chết theo bệ hạ!”
Tuyên Phái mỉm cười hài lòng, từ từ đứng dậy, kim long trên áo mở to mắt nhìn, giọng cậu điềm tĩnh nói. “Chiến!”
…
Tốc độ thu phục lòng người của Tuyên Phái còn nhanh hơn trong dự liệu của mọi người. Thiếu niên này không chỉ được dân chúng ủng hộ, còn dựng chữ tín cực nhanh trong lòng văn võ bá quan. Không bao lâu sau lễ lên ngôi, có người nói ra một bí mật, thì ra cửa hàng năm xưa đứng ra cứu tế bách tính nghèo khổ ở Đại Cẩm, hộ nhân nghĩa nhất, tận hôm nay mới biết, chủ tử sau lưng những cửa hàng kia chính là Tuyên Phái. Hiển nhiên bách tính cảm đội ân đức, có một thiên tử nhân nghĩa đều tốt hơn bất kỳ thứ gì, ngay khi chiếu thư truyền ngôi cho vị hoàng tử này được công bố, dĩ nhiên không chút do dự nghiêng về cậu. Tuyên Ly dẫn binh tạo phản vốn là đại nghịch bất đạo, mấy ngày qua chiến tranh nổ ra khiến dân chúng chịu khổ, Tuyên Phái phái người đi đưa đồ trấn an bách tính bị thương, nhất thời lại được thêm lòng dân.
Về phần triều đường, vốn có một ít lão thần ủng hộ Tuyên Phái, cuộc sống của Tuyên Phái cũng không quá khó khăn. Huống chi cậu còn có cách thu phục của riêng mình. Đối với nhưng triều thần không phục, ân uy đã triển, cũng nhận được kỳ hiệu. Huống chi chung đụng với vị thiên tử vừa lên ngôi này càng lâu, tất cả bề tôi đều không hẹn mà cùng cảm thấy, Tuyên Phái không hề giống một thiên tử thiếu niên vừa lên ngôi, cậu làm được tất cả, bao gồm thủ đoạn xử lý chánh sự, cũng vô cùng lão luyện. Dù tình huống khó giải quyết thế nào, đều có thể xảo diệu hóa giải. Loại cảm giác này, giống như cậu không phải lần đầu làm hoàng đế, mà đã làm hoàng đế rất nhiều năm. Xử lý thuần thục như vậy, thậm chí chúng đại thần không cần chỉ điểm. Thế nên, bề tôi đối với đế vương càng thêm kiêng kỵ ba phần, như vậy, quan hệ vua tôi càng thêm vững chắc.
Những triều thần này không biết, Tuyên Phái là người từng chết một lần. Mặc dù kiếp trước cậu là hoàng tử phế vật, nhưng sống cạnh Tuyên Ly nhiều năm như vậy, Tuyên Ly xử sự cậu cũng nhìn ở trong mắt. Sống lại một đời, lại còn trù mưu từ lâu, dĩ nhiên sẽ làm vô cùng thuận tay. Nhưng không biết những hành động của mình rơi vào mắt các vị thần tử, lại biến thành chân long thiên tử từ trên trời hạ xuống.