"Tớ còn không xem cậu là bạn á? Rõ ràng là cậu quá dính người, mới bao lâu chưa gặp chứ?" Thẩm Nhất Lạc quay đầu nói với cậu bé: “Cậu phải làm quen những tháng ngày không có tớ!”
Tần Thiệu Hiên khó hiểu: “???”
"Tại sao phải làm quen tháng ngày không có cậu?" Tần Thiệu Hiên vội hỏi: “Cậu muốn đi đâu?"
"Tớ có lẽ..." Thẩm Nhất Lạc nhìn cậu bé một cái, khó chịu nói: "Không ở lại trong nước học đại học, cho nên có khả năng chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không gặp nhau được."
"Vì sao cậu không học đại học ở trong nước?" Tần Thiệu Hiên sốt ruột nói: “Cậu muốn đi đâu?"
Thẩm Nhất Lạc ấp úng nói: "Bởi vì tớ muốn đi Italy, đi học mỹ thuật."
"Tại sao cậu lại học mỹ thuật thế? Không phải cậu học vũ đạo sao?"
"Tớ thích cả hai.” Thẩm Nhất Lạc nói: “Trước kia đặt nhiều tâm huyết vào vũ đạo, bỏ qua vẽ tranh sang một bên, cho nên mấy năm tiếp theo tớ muốn chuyên tâm vào vẽ tranh mà thôi!"
Thẩm Nhất Lạc là một cô bé có nhiều sở thích và ý nghĩ độc lập, Tần Thiệu Hiên biết chỉ cần là chuyện cô bé quyết định thì sẽ sẽ rất khó thay đổi.
Nhưng cậu bé như nghe được tin dữ, đầu óc loạn cào cào, theo bản năng hỏi: "Vậy tớ phải làm sao đây?"
Thẩm Nhất Lạc cắn môi: “Cậu đương nhiên là dựa theo kế hoạch ban đầu học hành chăm chỉ, thi vào trường đại học tốt!"
"Vậy chúng ta chẳng phải sẽ tách nhau ra sao?"
"Tách ra cũng sẽ không rất lâu, mấy năm mà thôi..." Thẩm Nhất Lạc chột dạ nói.
"Không được!" Tần Thiệu Hiên làm ầm ĩ: “Mấy năm, lâu như vậy! Tớ không thể chia tách với cậu lâu như vậy!"
"Thế chẳng lẽ cậu đi chung với tớ?" Thẩm Nhất Lạc hỏi lại: “Cậu muốn tự hủy hoại tương lai sao?"
"Đi chung với nhau?" Tần Thiệu Hiên chỉ nghe nửa câu đầu, đôi mắt sáng lên: “Tớ cảm thấy được đó!"Thẩm Nhất Lạc: “???”
"Cậu thật dự định đi chung với tớ à?" Thẩm Nhất Lạc có chút sốt ruột: “Cậu đi chung với tớ thì có thể học được cái gì chứ? Không được..."
"Không phải tự hủy hoại tương lai!" Tần Thiệu Hiên thật sự đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, kích động nói: "Tớ vốn muốn lên đại học sẽ lựa chọn ngành biên kịch và đạo diễn, mà trong nước bây giờ phương diện này lạc hậu hơn nước ngoài nhiều, tớ ra nước ngoài học biên kịch và đạo diễn thì thật ra là một con đường không tệ!"
"..." Thẩm Nhất Lạc lại bị cậu bé thuyết phục, cũng bắt đầu suy tính tới chuyện này: “Hình như cũng đúng!"
"Không sai!" Tần Thiệu Hiên vỗ tay ra tiếng, vô cùng phấn khích: "Bây giờ tớ sẽ trở về thương lượng với bố mẹ tớ!"
Cậu rất vui mừng, quên mất mình là trèo tường vào đây, không hề nghĩ ngợi muốn đi cửa chính trở về, kết quả vừa mở cửa phòng, đã thấy Lý Yến Hi vòng tay, lười biếng dựa vào trên khung cửa liếc nhìn cậu bé.
Tần Thiệu Hiên: "..." Tắc trách!
"Anh út!" Tần Thiệu Hiên ngoan ngoãn gọi người ta.
"Ai là anh út của cậu?" Lý Yến Hi không chịu điệu bộ này của cậu bé, đừng tưởng rằng cậu không biết cậu bé muốn mơ mộng hão huyền với em gái của cậu, em gái của cậu dễ hão huyền vậy sao? Quan sát cậu bé từ trên xuống dưới: “Cậu vào bằng cách nào?"
“Em tới lâu rồi ha ha.” Tần Thiệu Hiên nào dám nói thật, cực kỳ chột dạ: “Do anh út không biết mà thôi!"
Lý Yến Hi cười ha ha hai tiếng: “Sau cơm tối tôi luôn ngồi trong phòng khách, chẳng lẽ cậu đã đến trước cơm tối sao?"
Tần Thiệu Hiên vừa định gật đầu mình là đến trước cơm tối nhưng không ngờ Lý Yến Hi còn nói: "Nếu là cậu đến trước cơm tối vậy bố mẹ tôi đều ở đó. Một người khách như cậu trốn tránh không gặp chủ nhân là có rắp tâm gì?"
Tần Thiệu Hiên: "..." Đây là phá hủy cả đường lui của cậu bé luôn!
Thẩm Nhất Lạc vừa định nói giúp cậu bé thì Lý Yến Hi đã không cho cô bé cơ hội mở miệng, nhìn cửa sổ: “Leo cửa sổ tiến vào nhỉ?"
Tần Thiệu Hiên: "..."
Thẩm Nhất Lạc: "..."
"Anh út, anh đã biết rồi còn hỏi!" Thẩm Nhất Lạc lầu bầu.
"Em còn nói giúp cậu ta!" Lý Yến Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giáo dục nói: “Cậu ta là một đứa con trai mà leo tường vào gặp con gái, là hành vi quân tử sao. Ở thời xưa là hái hoa tặc, bị bắt được thì phải diễu phố nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!"
Mồ hôi lạnh của Tần Thiệu Hiên chảy ròng ròng, Thẩm Nhất Lạc: "..."
"Vậy cậu ấy gọi điện thoại cho em, anh giấu em chính là hành vi quân tử sao?" Thẩm Nhất Lạc chớp mắt.
Lý Yến Hi nhìn em gái một lát, chỉ trích nói: "Rốt cuộc em là em gái của ai?"
"Anh út!" Thẩm Nhất Lạc lấy lòng, cười: "Nhưng cậu ấy cũng là bạn tốt của em mà!"
Bạn tốt cái quần què!
Lý Yến Hi âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, đừng tưởng rằng cậu không biết hai đứa đang dùng danh nghĩa bạn bè tốt để yêu đương, còn thiếu một bước đưa ra ngoài sáng mà thôi!
Lý Yến Hi không nỡ mắng em gái, hừ một tiếng với Tần Thiệu Hiên!
Tần Thiệu Hiên luôn luôn xưng vương xưng bá trong khu quyến thuộc khi ở trước mặt Lý Yến Hi cứ như đàn em, cười ha ha hai tiếng: "Anh út, bạn của em từ nước ngoài ta mang về hai bộ trang bị trong trò chơi, hôm nào em mang một bộ tới cho anh nhé?"
Lý Yến Hi nhìn cậu bé: "Tôi mà thèm bộ trang bị trò chơi của cậu sao?" Ngành cậu học đại học chính là chuyên ngành máy tính, cảm thấy hứng thú nhất với phương diện máy tính, máy chơi trò chơi cầm tay này, trong nhà có phòng chuyên chơi trò chơi của cậu, trang bị trong trò chơi nhiều vô số kể.
"Bản mới nhất!" Tần Thiệu Hiên bổ sung: “Trong nước vẫn chưa có."
"Vậy cậu lấy ra đi.” Lý Yến Hi lập tức ra vẻ “phải cố thôi”, nói: “Cám ơn cậu nhé!"
Thẩm Nhất Lạc... Anh út của cô bé thật là mặt mũi to quá!
"Anh hai của tôi cũng quay về rồi..." Lý Yến Hi có ý riêng.
"Mang cả hai bộ sang!" Tần Thiệu Hiên chỉ một giây đã hiểu!
Lý Yến Hi hài lòng, mãn nguyện thả Tần Thiệu Hiên rời đi.
"Anh út, anh có thể kiên quyết với lập trường chút không?" Chờ sau khi Tần Thiệu Hiên đi, Thẩm Nhất Lạc bất mãn nói.
"Anh thế nào? Em đau lòng cậu ta rồi?" Lý Yến Hi cũng không vui: “Cậu ta bắt cóc em gái của anh, anh lấy hai bộ trang bị trong trò chơi của cậu ta thì thế nào?"
Thẩm Nhất Lạc bị anh út cô nói thế thì mặt đỏ tim đập nhanh, tức giận nói: “Cái gì mà bắt cóc với không bắt cóc chứ? Em với cậu ấy là bạn!"
"Em đang gạt anh hay là đang gạt chính em?" Lý Yến Hi nhìn cô bé.
Thẩm Nhất Lạc: "..." Được rồi, cô bé thích Tần Thiệu Hiên!
Về mặt tình cảm Thẩm Nhất Lạc nhạy bén hơn mấy anh trai nhiều. Sau khi lên cấp ba, cô bé đã dần dần nhận ra Tần Thiệu Hiên thích cô bé rồi, mà chính cô bé, cũng trong tháng ngày đã tích lũy mà sinh ra loại tình cảm giống như loại tình cảm của Tần Thiệu Hiên.
Tần Thiệu Hiên về nhà nói với cha mẹ chuyện ra nước ngoài học, lúc cậu bé chơi bời lêu lổng cha mẹ đã không quản nổi cậu bé, về sau cậu bé biết phấn đấu rồi, cha mẹ của cậu bé càng mặc kệ cậu bé.
Nghe cậu bé nói chuyện du học, còn là đi chung với Thẩm Nhất Lạc. Ngày hôm sau, mẹ Tần đã gọi điện thoại cho Thẩm Y Y hỏi thăm chuyện đi du học của Thẩm Nhất Lạc, sau đó lại thương lượng tính khả thi nếu Tần Thiệu Hiên đi cùng.
Thẩm Y Y nghe thấy Tần Thiệu Hiên muốn đi chung cũng không thấy bất ngờ, lần đầu tiên gặp, Tần Thiệu Hiên đã có tâm tư nho nhỏ với con gái của cô, cô đã sớm nhìn ra, vốn cho rằng chỉ là một vị khách qua đường, không ngờ phía sau lại còn đụng phải, còn làm bạn bè nhiều năm như vậy. Cô cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận, không tỏ vẻ ý kháng cự với đoạn duyên phận này. Bên cạnh con gái có thể có một người hiểu cô bé, chăm sóc cô bé, làm bạn với cô bé, vậy dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã, hai người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ, có thể yêu nhau, sống bên nhau thì dù thế nào cũng tốt hơn những người nửa đường quen biết nhiều. Cho nên đã phân tích lợi và hại chuyện Tần Thiệu Hiên đi du học với mẹ Tần.
Mẹ Tần tính toán, cảm thấy lợi nhiều hơn hại, càng thêm đồng ý việc Tần Thiệu Hiên đi du học, bấy giờ đã đồng ý quyết định đi du học của Tần Thiệu Hiên.
Sau khi Tần Thiệu Hiên biết thì vừa kích động vừa hứng khởi, chạy như phi mã đi tìm Thẩm Nhất Lạc.