Chẳng mấy chốc, Tiểu Bảo nghênh đón kì thi đại học, sau khi thi xong, Tiểu Bối cũng học xong tiểu học, tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở.
Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả và thông báo nhập học, Tiểu Bảo giống như một con ngựa hoang mất kiểm soát, kéo Tiểu Bối đến Hải Thị chơi vài ngày.
Từ lúc cấp ba, Tiểu Bảo đã chạy nhảy khắp mọi nơi, Thẩm Y Y đã quen rồi, nên đã bảo người quản lý bên kia giúp đỡ trông chừng bọn họ, để bọn nhỏ thích đi đâu thì đi.
Cô ở nhà xử lý công việc và sắp xếp lộ trình ở nhà cùng với — giúp đỡ Lý Thâm, những năm gần đây bước chân vào ngành bất động sản và bán lẻ, về cơ bản thì công việc của Thẩm Y Y và Lý Thâm trùng khớp với nhau, càng nhiều thời gian hai vợ chồng đều như hình với bóng.
Nhưng năm nay Thẩm Y Y giảm bớt công việc để đưa Tiểu Bối ra ngoài biểu diễn, thời gian cô ở cùng với Lý Thâm cũng ít đi.
Giờ đã đi về, dự định ban đầu là ở lại khoảng mười ngày, nhưng mà giữa đường về quê lại ra chút công việc sắp xếp, thời gian ở lại quê có lẽ sẽ phải kéo kéo dài thêm.
Mặc dù Thẩm Y Y an ủi Lý Thâm nói, nói sau khi anh bận rộn công việc của mình xong có thể về nhà tìm cô, cũng không thể dỗ được anh, vô cùng oán hận, nhìn thấy Tiểu Bảo tự mình cuỗm Tiểu Bối đến Hải Thị anh cũng không thèm quan tâm, thậm chí anh còn vì vậy mà vui vẻ, bởi vì như vậy thời gian của vợ anh sẽ thuộc về anh.
Làm Thẩm Y Y vừa tức giận vừa buồn cười, bổ nhào lên người anh, "Vậy thì anh làm việc chăm chỉ thêm một chút, kiếm thêm nhiều tiền, phấn đấu nghỉ hưu sớm, chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, đến lúc đó thời gian mỗi ngày của em đều là của anh!"
"Được," Lý Thâm hứng trí bừng bừng nói, "Tiểu Bảo đã thi đại học xong rồi, đợi con lên đại học anh sẽ đưa con đến đến công ty thực tập, tốt nghiệp xong liền giao công ty cho nó, để nó kiếm tiền, còn hai chúng ta thì đi du lịch khắp thế giới!"
Thẩm Y Y sững sờ: "..." Anh chắc chắn muốn gài con trai mình như vậy sao?
Nhưng mà cô cũng bắt được trọng điểm: "Anh muốn giao công ty cho Tiểu Bảo?"
"Không giao cho nó thì giao cho ai?" Lý Thâm hỏi ngược lại, Đại Bảo và Nhị Bảo chắc chắn sẽ không tiếp quản, mà đam mê của Tiểu Bối cũng không ở lĩnh vực này, vậy chỉ còn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo có tài năng và thiên phú ở phương diện này, nhiều năm qua học được rất nhiều thứ từ Lý Thâm và Thẩm Y Y, cho nên trong suy nghĩ của Lý Thâm, Tiểu Bảo luôn là ứng cử viên sáng giá nhất để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Trên thực tế, Thẩm Y Y cũng nghĩ như vậy, cô và Lý Thâm vất vả lắm mới đặt nền móng lớn như vậy, sở dĩ cô không nói ra, chỉ là muốn để Tiểu Bảo tự mình lựa chọn, Tiểu Bảo nếu thích hướng đi khác hơn, không muốn bị mắc kẹt trong việc kinh doanh của gia đình, vậy bọn họ tìm một người quản lý chuyên nghiệp đến cũng được.
Thuận tiện nói: "Đến lúc đó lại nói đi, anh đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc tốt nghiệp xong liền đặt gánh nặng lên vai con, lúc đó Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu nó không thể gánh vác nó, đừng nói đến chuyện con có gánh được hay không, anh không sợ đến lúc đó đứa nhỏ phá huỷ giang sơn mà hai chúng ta đầu tất mặt tối mới gây dựng nên hả."Lý Thâm cũng mỉm cười: "Được rồi, đến lúc đó lại nói sau!"
Ngày ngày cứ thế qua đi, sau khi điền nguyện vọng, giấy báo nhập học cũng lần lần lượt lượt tới, Tiểu Bảo cũng không chạy ra ngoài nữa, ở nhà cãi nhau với mẹ về chuyện hộ chiếu và thủ tục để đi nước ngoài, đến lúc đó từ quê về liền đi.
Thẩm Y Y vốn dĩ không muốn đồng ý chuyện này, bởi vì cô biết một khi cô đưa Tiểu Bảo ra nước ngoài, với lá gan của cậu bé, sau này cậu bé một thân một mình cũng dám tự chạy ra ngoài, cậu bé chưa trưởng thành, Thẩm Y Y không muốn để một mình cậu bé đi xa như vậy.
Nhưng mà Lý Thâm lại cho rằng Tiểu Bảo đã đi với hai người từ khi còn học trung học cơ sở, có không ít kinh nghiệm đi du lịch một mình, để cậu bé ra nước ngoài học thêm kiến thức và kinh nghiệm, rèn thêm dũng khí cũng được.
Thẩm Y Y bị hai người thuyết phục.
Mặc dù bây giờ phong trào xin ra nước ngoài rầm rộ, việc xin hộ chiếu cũng khó khăn hơn, nhưng mà Lý Thâm và Thẩm Y Y lăn lộn mấy năm qua cũng không phải là cho không, rất nhanh đã làm xong thủ tục.
Cùng lúc đó, thông báo nhập học của Tiểu Bảo đã được gửi đến, điểm số của cậu bé cũng không tệ, lúc đầu cậu bé muốn vào trường đại học mà anh cả với mẹ từng học, nhưng sau đó Thẩm Y Y phân tích mục đích nghề nghiệp với cậu bé, cuối cùng cậu bé đã nộp đơn vào chuyên ngành máy tính của Đại học Thanh Hoa.
Rất nhiều người chú ý đến chuyện Tiểu Bảo thi đại học, thành thích và thông báo nhập học của cậu bé vừa ra, gây ra chấn động không nhỏ—
Những năm gần đây, với sự mở rộng sự nghiệp của Lý Thâm và Thẩm Y Y, mặc dù hai người đã từ chối nhiều cuộc phỏng vấn truyền thông, nhưng có một ít trong số đó không thể từ chối được, ngoài ra còn có Đại Bảo, người đạt được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực y tế trong những năm gần đây, được các phương tiện truyền thông chính thức đưa tin nhiều lần.
Trong khi được nhiều truyền thông chú ý đến như vậy, Thẩm Y Y, Đại Bảo và Nhị Bảo đều thi vào các trường đại học trọng điểm, mà căn cứ vào chuyện Thẩm Y Y còn tổ chức các lớp dạy kèm, chuyện thi đại học của Tiểu Bảo tất nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
May mắn thay, Lý Thâm và Thẩm Y Y đã chuẩn bị sẵn sàng, nhận được thông báo nhập học liền ngồi xe lửa trở về quê.
Cũng may vào thời điểm này internet còn chưa phát triển, gia đình bọn họ không phải là ngôi sao điện ảnh thường xuất hiện trên màn hình, thật ra khi rời xa giới giới truyền thông, cũng không có ai nhận ra bọn họ, cả đường đường thuận buồm xuôi gió.
Tuy nhiên, mọi người ở quê cũng đã bùng nổ vì bọn họ rồi—
Những năm gần đây, mặc dù bọn họ đã lâu chưa trở về, nhưng mọi người quê ít nhiều gì cũng biết chút động thái của bọn họ, cộng thêm mỗi lần Trần Cường về quê đều rất hào phóng, ai cũng đoán được nhà họ Lý đang có một cuộc sống rất tốt ở Bắc Kinh.
Ở quê có rất ít hoạt động vui chơi giải trí, địa phương cũng chỉ lớn như vậy, gia đình của bọn họ còn thu hút nhiều sự chú ý nhiều như vậy, trở thành chuyện bàn tán sau mỗi lúc rảnh rỗi của mọi người trong làng cũng là lẽ đương nhiên.
Chẳng phải là, người trong thôn tính năm nay Tiểu Bảo tốt nghiệp, còn tưởng rằng Nhị Bảo thi đỗ đại liền về quê thờ cúng tổ tiên, nên chắc Tiểu Bảo cũng sẽ trở về.
Nhưng đợi trái đợi phải mà mà không đợi tới, vài người có ý đồ riêng đã bắt đầu nói lời châm chọc khiêu khích.
"Chắc chắn là không đậu đại học, nếu như đậu đã sớm về đây báo tin vui rồi."
"Đúng vậy, nhìn Nhị bảo nhà bọn họ là hiểu rồi, năm đó vừa thi đậu đại học ngay lập tức gọi điện thoại về báo tin vui luôn."
"Chẳng lẽ dòng họ họ Lý đã giải tán, cho nên bọn họ không trở về?" Có người hỏi.
Với sự thay đổi của thời đại, sự gắn kết trong dòng họ càng ngày càng giảm đi, và dòng họ nhà họ Lý cũng không ngoại lệ, đặc biệt là sau khi trưởng thôn già người có vị trí giống như tộc trưởng của nhà họ Lý qua đời vì bệnh tật vài năm trước, trong dòng họ không chọn ra được ai có thể đảm đương trọng trách quan trọng này, dòng họ mất đi sức mạnh cốt lõi, dần dần giải tán.
Người ra ngoài làm công thì làm công, người ở nhà làm nông vẫn ở nhà làm nông, hầu hết mọi người đều đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình.
Có lẽ nhà họ Lý cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không quay về.
"Nhưng mà nhà cả với nhà ba nhà họ Lý vẫn còn ở trong thôn à? Đây không phải còn thân thiết hơn mấy người trong dòng họ à?" Có người cũng đưa ra ý kiến phản đối.
"Bà quên nhà cả với nhà ba không hợp với nhà hai à? Mấy người cũng đừng tưởng nhà cả thành thật, khi biết nhà Trần Cường đi cùng nhà hai đến thành phố Bắc Kinh, bọn họ còn làm ầm ĩ muốn đi theo hưởng thụ hạnh phúc, không biết bọn họ đang mơ mộng cái gì!"
"Nhà ba thì càng không cần phải nói, Giang Ái Linh thì mọi người đều biết, cô ta chính là người phụ nữ đanh đá! Lúc trước khi nhà hai còn ở trong thôn, hai nhà bọn họ đã trở mặt thành thù, thường xuyên đánh nhau, chúng ta còn đi xem trò vui đấy, Thẩm Y Y lúc đó không chút nương tay, trực tiếp thả chó ra cắn Giang Ái Linh!"
Người mới được gả đến trong thôn nghe vậy hít một hơi thật sâu: "Thẩm Y Y này tàn nhẫn như vậy sao?"
"Nói tàn nhẫn thì không đến nỗi, em ấy có chút... từ đó gọi là gì ấy nhỉ?" Vương Yến ở bên cạnh hứng trí bừng bừng xen vào, sau khi suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra từ "ân oán phân minh" nên mới nói: "Cố chấp à? Đúng rồi, chính là người cố chấp! Đối với những người em ấy ghét, chỉ muốn thả chó ra cắn người, nhưng đối với những người mình thích thì... đối xử khá tốt!"
Vương Yến nói xong liền thẹn đỏ mặt, người Thẩm Y Y thích mà cô ta nói đến chính là cô ta, những người khác không hiểu được, nhưng đều đồng ý với cách nói của cô ta.
"Đúng đúng đúng, sau khi nhà cả và nhà ba nhà họ Lý xúc phạm đến Thẩm Y Y, cô ấy không thèm liếc mắt nhìn một cái, chứ đừng nói đến chuyện giúp nhà bọn họ; nhưng mà cô chị chồng thì lại khác, không biết vì lý do gì mà lọt vào mắt xanh của cô ấy, vừa ly hôn xong liền giúp chị chồng tìm một công việc trên thị trấn, sau này trở về Bắc Kinh cũng dẫn đi theo."
"Đừng nói đến chị dâu của cô ấy nữa, Cường và Lâm Đại Nữu cũng có quan hệ gì với cô ấy đâu, nghe nói lúc Tam Bảo còn nhỏ hai người cho cho bọn nhỏ vài bát cháo để uống, nhà cô ấy liền nhớ kỹ, còn dẫn người đi Bắc Kinh, nhìn xem, bây giờ sống tố như thế nào? Lần trước Cường trở về tôi còn không dám nhận ra! "
"Vậy xem ra Thẩm Y Y này cũng không tệ!"
"Không chọc đến cô ấy thì tất nhiên không tệ!"
Bọn họ nói chuyện sôi nổi, nhưng không ai để ý Giang Ái Linh cũng ở đó.
Giang Ái Linh đều nghe hết những lời bọn họ nói, vừa tức giận vừa ấm ức, chĩa mũi nhọn về phía Vương Yến người tự mãn nhất, "Vương Yến, không phải chị luôn tự nhận mình là người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Y Y à? Còn nói cái gì mà thường mang đường về cho chị, nếu mà quan hệ của hai người tốt như vậy, mà Thẩm Y Y lại là người cố chấp đến như thế, tại sao không đưa cô đến Bắc Kinh? Đừng nói mấy lười chị vừa nói đều là giả đi?"
Vương Yến trợn mắt nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Chị nói là giả thì cứ cho là giả đi, dù sao có người tin là được!"
Thẩm Y Y mang đường về cho Vương Yến, Vương Yến chỉ mong sao có thể mang giấu đi, tất nhiên mọi người không nhìn thấy được, nhưng con trai cô ta Hạ Vĩ Đông hai năm trước có thể nhập ngũ, thư giới thiệu rất có khả năng là do Lý Thâm và Thẩm Y Y giúp đỡ —
Đó là thư giới thiệu do chính người mà Nhị Bảo tìm viết, nhưng tất cả mọi người đều không biết, quy hết mọi công lao lên người Lý Thâm và Thẩm Y Y.
Giang Ái Linh nghẹn họng, lại tức đến gần chết.
Sau khi biết Hạ Vĩ Đông có thể đi lính, cô ta cũng động tâm nghĩ đến chuyện đưa Lý Thiết Trụ đi, nhưng cô ta biết Thẩm Y Y chắc chắn sẽ không giúp đỡ, cho nên cô ta viết thư cho cha Lý và mẹ Lý, nghĩ dù sao Lý Thiết Trụ cũng là cháu trai của cha Lý mẹ Lý chắc chắn cũng hy vọng cháu mình có cuộc sống tốt, nhờ hai người nói chuyện này trước mặt Lý Thâm và Thẩm Y Y.
Không ngờ tới cha Lý và mẹ Lý từ chối yêu cầu này mà không cần suy nghĩ, còn bắt cô ta trông coi Lý Thiết Trụ cho tốt, đừng để nó cứ ở nhà chơi bời lêu lổng.