Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

chương 14: ngôi nhà mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Lũy Niên

Năm ngày dọn dẹp nhanh chóng qua đi, buổi chiều ngày thứ năm chính thức kết thúc. Trần Ninh Hoài đứng ở dưới tán cây nhìn mảnh đất được san bằng dọn dẹp sạch sẽ.

Đợi bọn người tập trung lại, Trần Ninh Hoài một lần nữa cảm ơn mọi người đã giúp hắn dọn dẹp xong mảnh đất này. Cuối cùng là kết toán tiền công, lúc đầu hắn nói với mọi người mỗi ngày một trăm văn tiền công. Năm ngày vậy là 500 văn, cộng với 50 văn thưởng thêm vì họ đã không làm trễ nãi công việc. Vậy tổng cộng là 550 văn tiền.

Trần Ninh Hoài để bọn họ xếp hàng rồi từng người từng người lên báo tên nhận tiền, sau đó người nào biết chữ thì ký còn nếu không biết thì ấn vân tay coi như để làm bằng chứng sau này.

Cầm túi tiền nặng trịch trong tay, mọi người ai nấy đều vui vẻ. Chỉ năm ngày mà có thể kiếm được 550 văn, nếu đi làm trên trấn gần một tháng mới kiếm được, hơn nữa làm gì có tiền thưởng.

Mọi người nhận được tiền đều cảm ơn rốt rít, Hùng Ưng cùng Dương đại ca ngồi bên cạnh phát tiền cho mọi người. Trần Ninh Hoài đã nghe Dương An kể về quá khứ của gia đình y. Cũng biết Dương đại ca từng đọc sách, biết những con số và làm sổ sách nên dứt khoát giáo cho Dương đại ca cùng Dương An làm.

Trần Ninh Hoài nhìn mọi người nhận tiền xong vẫn chưa đi, ánh mắt ai cũng bồn chồn lo lắng mà nhìn nhau. Hắn quan sát ánh mắt của bọn họ, cũng biết bọn họ đang muốn cái gì.

Ngày hôm qua, vật liệu hắn dùng xây nhà cũng đã chuyển đến, được xếp gọn gàng ở một chỗ. Hắn nhìn mọi người làm việc năm ngày qua hắn cũng biết được sự cố gắng của họ, hắn cũng không chê được bất cứ ai trong này. Bản thân hắn cũng muốn ngôi nhà của minh được làm xong sớm. Mọi người đáp ứng đủ công việc của hắn thì hắn cũng ngại mà thuê thêm.

Trần Ninh Hoài đặt chén trà trong tay xuống đứng lên nhìn mọi người: "Các vị, tháng nay đã là tháng tám thì cũng sắp đến vụ mùa đông xuân rồi..."

Mọi người ở đây vốn đang nhốn nháo, lập tức yên lặng lại hơn trăm người như một nhìn về phía hắn. Căng thẳng nghe hắn nói.

"Mảnh đất năm ngày nay các vụ dọn dẹp ta muốn dùng nói để xây nhà, chậm nhất phải hoàn xong trước tháng khi vụ mùa đến. Hơn nữa vì mảnh đất quá rộng, nên lượng công việc cũng sẽ nhiều hơn rất nhiều, thời gian lại gấp gáp. Vậy đi, nếu các vị đồng ý tiếp tục làm cho ta tiền công một ngày sẽ là 200 văn...."

Lời hắn còn chưa dứt những người ở đây đã sững người, vội vàng nói:

"Ninh Hoài, hai trăm văn nhiều quá. Cứ một trăm văn là được rồi. Không cần tăng lên."

"Đúng đấy, như vậy cũng quá nhiều rồi. Mảnh đất rộng như thế này ngươi còn phải tốn tiền nhiều..."

Mọi người sống cùng một thôn, lắm lúc không có tiền xây nhà cũng phụ nhau được gì thì phụ. Tình làng nghĩ xóm cũng không đo đếm bằng tiền bạc được. Mặc dù, mới hơn chục ngày trước có những người ở trong đây còn nhìn thấy Ninh Hoài cầm dao hù dạo nương cùng đại ca của mình. Nhưng bọn họ ở thôn này sao bọn họ lại không hiểu? Suy cho cùng gà bị dội nước sôi cùng phải nhảy, người chứ có phải súc vật đâu mà không biết phản kháng? Không lẽ cả đời cứ phải chui rúc giống một con chó hầu hạ người khác?

Bọn họ cũng làm việc ở đây năm ngày, cũng biết Ninh Hoài là người như thế nào. Hắn không đánh chửi người làm thuê cho mình, khi trời nắng quá gắt còn để cho bọn họ vào tán cây nghỉ ngơi uống nước mắt lạnh. Tuy hắn nói không bao ăn, nhưng nhiều lúc hắn lên trấn sẽ nhớ mua cho bọn họ ít bánh bao ăn đỡ đói.

Trong mắt bọn họ hiện tại Ninh Hoài là một trẻ tốt, chỉ là bị gia đình bức ép mới đi đến bước đường này thôi.Hăn đưa tay lên ra hiệu mọi người im lặng. Đợi mọi người im lặng lại mới nói tiếp: "200 văn này cũng không phải cho không mọi người, như nãy ta đã nói rồi. Lượng công việc rất nhiều, lắm lúc sẽ phải làm từ sớm đến muộn. Hơn nữa, ta nói ta sẽ không bao ăn ở mọi người. Nên số tiền này coi như ta cho mọi người thêm một,hai bữa cơm đi."

Mọi người nghe hắn nói như vậy cũng không khuyên nữa, thay vào đó là nhưng lời cảm ơn chân thành. Thêm 100 văn một ngày, đối với bọn họ mà nói cũng là thêm mấy ngày để đám trẻ trong nhà được ăn thêm thịt ngon.

"Ngày mai mọi người ở nhà nghỉ ngơi, ngày kia chúng ta bắt đầu thi công. Hơn nữa, ta vẫn còn đang tuyển thêm người làm. Nếu ai có bằng hữu, họ hàng hay những người quen biết muốn tìm việc làm thì cứ đến tìm thôn trưởng để đăng ký. Sáng ngày kia, bảo họ cùng đến ta sẽ nhìn xem. Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người nên về nghỉ ngơi đi." Trần Ninh Hoài nhìn lên trời, mặt trời đã lặn từ lâu. Chút ánh sáng cũng sắp biến mất.

Mọi người hơi cúi đầu cảm ơn Trần Ninh Hoài cùng mấy người còn lại. Trên mặt ai nấy cũng đều tràn ngập hạnh phúc, năm nay có lẽ gia đình họ sẽ được ăn thêm vài tháng không cần lo nghĩ rồi.

Đợi mọi người về hết, Trần Ninh Hoài đưa cho Dương đại ca, Dương phụ cùng trưởng thôn và Hùng Ưng mỗi người thêm hai lượng bạc.

Bốn người đều ngơ ngác nhìn Trần Ninh Hoài, hắn mỉm cười nhìn bốn người: "Cái này là An An cho mọi người, nhận đi." Ngày hôm qua hắn cũng đã nói qua với Dương An, hắn cũng muốn chiếu cố người giúp mình nhiều hơn. Nhưng tự nhiên đưa tiền cho họ lại không hay nên hắn chỉ có thể đưa như vậy.

"Cái này không được...ta cũng không có làm gì nhiều." Dương đại ca tính nhét tiền lại vào lòng bàn tay hắn lại bị hắn tránh đi. Hùng Ưng cũng đang tính nói thêm gì liền bị Trần Ninh Hoài chặn lời.

"Cái này không phải của ta cho huynh, là của An An cho mọi người. Hùng Ưng, huynh không phải chuẩn bị thú song nhi nhà người ta sao? Cũng không thể để song nhi nhà người ta phải chịu khổ chứ? Dương đại ca nữa, huynh trước sau cũng phải kiếm thê tử cho mình, coi như là của để dành đi. Còn có trưởng thôn và nhạc phụ cứ để đó đi, coi như đi đâu cũng có chút tiền tiêu." Trần Ninh Hoài chắc Dương phụ cùng Dương đại ca còn chưa biết An An đưa ba chục lượng bạc cho nhạc mẫu, không chắc sẽ càng từ chối quyết liệt.

Trưởng thôn cùng Dương phụ đương nhiên biết Trần Ninh Hoài đang tìm cách chiếu cố gia đình mình, nên cũng không khuyên bảo nữa. Gật đầu với Dương đại ca cùng Hùng Ưng.

Trần Ninh Hoài mỉm cười vỗ vai hai người họ.

...

Ngày kia, ở bãi đất trống tập trung trên hai trăm đầu người. Trần Ninh Hoài không nghĩ mọi người sẽ kéo nhau đến đông như vậy. Hắn nghiêng đầu, hình như hắn có nhìn thấy bóng dáng của người đó ở Trần gia thì phải.

"Ngươi..." Trần Ninh Hoài chỉ tay về phía thiếu niên, khuôn mặt thiếu niên ấy vô cùng gầy gò, quần áo giống y như Trần Ninh Hoài của ngày xưa chắp đầy mảnh vá.

Thiếu niên kia rất hắn chỉ mình, xoay trái xoay phải không thấy ai liền dùng tay chỉ vào mặt mình: "Ta?"

Trần Ninh Hoài gật đầu: "Đúng, lên đây."

Mọi người thấy hắn gọi thiếu niên kia, đều đồng loạt quay lại nhìn. Ai nãy cũng đề tò mò, có người nhận ra thiếu niên kia đều xì xào bàn tán.

Trần Ninh Hoài nghe loáng thoáng tiếng xì xào của mọi người, lông mày hơi nhíu lại. Nhìn về phía thiếu niên kia, thiếu niên kia bị hắn nhìn hơi run rẩy nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại đi về phía hắn.

"Ngươi là song nhi?"

Thiếu niên kia nhẹ nhàng gật đầu, nhưng sau đó liền nói: "Tuy ta là song nghi, nhưng ta rất khỏe! Ta làm cái gì cũng được, xin ngài hãy nhận ta!" Ánh mắt thiếu niên khẩn cầu nhìn hắn.

Có vài người quen biết thiếu niên liền đứng ra khỏi hàng nói đỡ cho thiếu niên:

"Ninh Hoài, thúc biết nhóc này. Thằng bé tuy là song sinh nhưng rất chịu khó, ngươi nhận nó đi."

"Đúng đúng, ta có thể làm chứng."

...

Trần Ninh Hoài nhìn về phía thiếu niên, lạnh nhạt nói: "Không được, ngươi gầy như vậy nhỡ đang làm ngất thì sao? Ai chịu trách nhiệm?"

Thiếu niên cúi đầu, hai tay nắm chặt. Bản thân thiếu niên biết có nhiều người e ngại mình là song nhi yếu ớt. Đây cũng là lí do tại sao mà nhiều người không thuê y.

Mọi người còn đang định mở miệng nói đỡ lời cho thiếu niên, lại nghe Trần Ninh Hoài đi: "Như vậy đi, việc bên xây nhà không thể nhận ngươi vào làm được. Nhưng nơi này nhiều người, lại con thiếu người nấu nước và bê nước cho mọi người. Tiền công thì ít hơn mọi người một chút, ta trả ngươi 120 văn. Nhưng mỗi sáng đều phải lên trấn lấy đá. Khi đi ta sẽ đưa ngươi xe trâu cộng thêm phí ngươi vác đá. Tổng là 150 văn. Ngươi làm được không?"

Thiếu niên kia ngay lập tức ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn vào tai mình: "Ta có thể, ta có thể."

Trần Ninh Hoài gật đầu, nhàn nhạt hỏi: "Tên?"

Thiếu niên kia lập tức trả lời: "Lưu Phong."

Trần Ninh Hoài nhờ Hùng Ưng viết lại. Còn bản thân tiếp tục kiểm kể những người khác

Sau khi kiểm kê xong còn lại 210, loại đi 20 người trong số đó có mấy kẻ ngày trước theo Trần Trọng Minh đến quậy nhà hắn bị cha nương bắt đến làm việc. Nghĩ cũng thật hay, theo Trần Trọng Minh đến tận nhà đòi đánh hắn còn đòi bạc của hắn. Hiện tại lại muốn đến làm thuê cho hắn, mắt hắn đâu có mù, não cũng đâu bị úng mà thuê mấy loại người như thế này?

Hắn chia nhóm người này thành năm nhóm. Một nhóm mười người và bốn nhóm năm mươi người. Bốn nhóm năm mươi người sẽ phụ trách xây một bước tường cao chạy dài từ xung quanh ngọn núi và toàn bộ đất nhà hắn. Xong sau khi hoàn thành trong mới đi từng bước các công trình chính. Còn mười người còn lại hắn cũng đã thương lượng với Dương phụ sẽ sửa lại nhà cho ông.

Vốn Trần Ninh Hoài tính đón ba người về ở chung với hắn và Dương An, nhưng Dương phụ nhất quyết không chịu. Ông nói bản thân mình đã ở chỗ này từ ngày mới lưu lạc đến đây, đã trải qua nhiều thứ. Mảnh đất, ngôi nhà này là kỷ niệm của Dương phụ và Dương mẫu. Ông bà không muốn đi đâu hết, Dương đại ca sau này có lấy vợ sinh con, lúc đó cũng có cuộc sống riêng. Đến lúc đó để cho Dương đại ca tự quyết định bản thân của mình, cũng muốn tự Dương đại ca dùng chính đồng tiền của mình để xây một căn nhà thuộc về y.

Ý của Dương đại ca là cũng như vậy. Trần Ninh Hoài cùng Dương An cũng không khuyên nữa. Nhưng nhà nên sửa thì vẫn phải sửa, xung quanh nếu không sửa thì sớm muộn gì căn nhà ấy cũng không dùng được.

....

Ba tháng trôi qua rất nhanh, thấm thoắt căn nhà mới của hai người cũng đã hoàn thành đến những chi tiết cuối cùng. Hiện tại gian nhà chính và gian nhà nhà cho người làm cùng những căn phòng cho khách cũng đã làm xong. Những nơi tính trồng cây ăn quả, hay vườn rau củ trong biệt viện cũng đã hoàn tất thủ tục trồng cây. Hiện tại cho đến ngày hôm nay thì những giống cây được đưa vào biệt viện của hai người cũng đang phát triển rất tốt.

Những nhà xưởng Trần Ninh Hoài quyết định xây gần núi mà trước hắn mua cũng sắp hoàn thành. Gạch nền ngày hôm nay sẽ được lát xong toàn bộ, tất cả đều được lát bằng gạch xám, bên trên dùng gạch xanh để làm mái.

Riêng viện chính của hai người trần nhà được đóng bằng gỗ càng làm tăng thêm sự sang trọng quý phái của gia chủ. Thế nhưng trời ngày hè khá nóng nực, mặc dù là có băng, nhưng Trần Ninh Hoài vẫn lo lắng quá nóng nên để một căn phòng ngủ không đóng trần chỉ làm giống như những phòng bình thường trong trong biệt phủ.

Từ cổng lớn đi vào, muốn đến biệt viện của hai người phải đi qua một cái hồ nước rộng chảy ngang bắc từ hoa viên đến hết viện chính. Bên tay trái hồ gần cổng lớn chính là gian nhà của hộ vệ và người làm là nam nhân trong nhà. Ở phía xa xa bên tay phải hồ chính là nơi ở của những người làm là nữ nhân và song nhi, hai nơi ở bên phải này được ngay cách nhau bằng một bức tường cao, đi ra bằng đường cổng khác nhau. Ngoài ra còn một nơi nữa giành cho người ở chính là đã có gia đình. Trần Ninh Hoài cũng không biết trong nhà trước sau có bao nhiều người làm tìm được tình yêu cho mình, rồi đến xin hắn cưới nên chỉ để ở đó mười phòng, mỗi phòng đều giống như một căn nhà nhỏ độc lập được ngăn cách nhau bằng tường cao.

Ngoài ra còn một nơi nữa, chính là thao trường. Trần Ninh Hoài đứng nhìn thao trường vừa được hoàn thành. Ở phía trước là một sàn đấu lớn rộng khoảng năm mươi mét vuông, phía sau là một mảnh đất vô cùng rộng rãi. Đánh mắt sang bên tay phải lại tiếp tục là một gian nhà ở trải dài khoảng ba mươi phòng. Ngoài ra còn có những cây cột lớn được cắm xuống đất, khoảng cách mỗi cây 3m. Xung quanh cũng như những chỗ khác được ngay cách bằng những bước tường lớn.

Dương An từ bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn: "Ninh Hoài, huynh đứng đây làm gì vậy?"

Trần Ninh Hoài quay đầu nhìn về phía y, cười cười đáp: "Tôi chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện."

Dương An bước đến đứng bên cạnh hắn: "Chuyện gì vậy?"

Trần Ninh Hoài mỉm cười: "Một chút chuyện trong quá khứ."

Dương An nghĩ chắc là Trần Ninh Hoài nghĩ đến quá khứ khi ở Trần gia, nhưng y lại không biết bên trong thể xác này là một linh hồn khác. Một linh hồn chưa từng ở Trần gia dù chỉ một ngày. Dương An chủ động nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn: "Không sao rồi, mọi chuyện cũng đã qua. Hiện tại huynh cũng đã có ngôi nhà của riêng mình."

Trần Ninh Hoài nhìn y, nước da của y sau ba tháng đã không còn đen như trước nữa. Làn da trắng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khoác lên mình một bộ quần áo màu lam nhạt càng làm tôn lên vẻ đẹp tinh xảo từ y.

Nhìn Dương An từng ngày từng ngày thay đổi, ngay cả người trong thôn cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp ấy. Có người nói nếu như không phải nhìn thấy Dương An hàng ngày có lẽ đã nhầm với quý công tử nhà giàu nào xuống thôn vui chơi. Những người ngày xưa chế giễu y nay càng chỉ biết cắn răng hâm mộ y xinh đẹp, lại lấy được phu quân tốt.

Trần Ninh Hoài nâng tay lên vuốt v e gò má của y, ừm một tiếng lại nhẹ giọng nói thêm: "Không phải mình tôi mà là chúng ta."

Truyện Chữ Hay