Kể từ lần đó tờ báo đưa tin đồn về Chu Cẩn Du, về sau không có thêm tin tức gì nữa. Vương Tĩnh Kỳ biết chắc là Chu Cẩn Du đã ra tay với bọn họ, còn về phần anh đã làm cái gì, cô không quan tâm, bởi vì bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Thời gian đã tiến vào giữa tháng sáu, không còn mấy ngày nữa lớp mười hai sẽ phải thi tốt nghiệp trung học.
Mấy ngày này Vương Tĩnh Kỳ bồi bổ dinh dưỡng cho học sinh của cô, hy vọng bọn chúng cố gắng học tập, từ lúc bắt đầu qua tháng sáu, cô không cho bọn chúng giải nhiều bài tập nữa, mà chỉ tập trung nhấn mạnh vào những phần quan trọng, để bọn chúng có thể nhớ kỹ.
Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ rất tự tin vào chất lượng dạy học của mình, cũng tin tưởng học sinh của mình, nhưng càng gần tới ngày thi tốt nghiệp, cô cảm mình còn khẩn trương hơn bọn học sinh.
Nhưng cô rất cố gắng tỏ ra bình thường, chỉ sợ làm gia tăng áp lực cho học sinh.
Cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp cũng tới, ba ngày, tất cả các học sinh đều nỗ lực hết mình, hy vọng kỳ thi lần này có thể thay đổi tương lai của bọn họ.
Khi Vương Tĩnh Kỳ nhìn học sinh của mình thi xong môn toán đi ra ngoài, cười với cô, trong lòng cô lúc này mới được thả lỏng.
Đợt này học sinh của cô làm bài thi hẳn là không tệ.
Kỳ thi mới vừa kết thúc, kết quả còn chưa được công bố, nhưng nhà họ Chu thì không chờ được nữa rồi.
Cho nên vừa hoàn thành xong kỳ thi, Vương Tĩnh Kỳ liền xin nghỉ phép, chuẩn bị cùng Chu Cẩn Du bay về thủ đô cử hành hôn lễ.
Một buổi sáng giữa tháng sáu, Chu Cẩn Du vẫn đi làm như bình thường, chỉ có mình Vương Tĩnh Kỳ ở nhà thu dọn hành lý. Hai người đã đặt vé xong rồi, bây giờ chuẩn bị ngày mai ngồi máy bay trở lại thủ đô.
Vương Tĩnh Kỳ đang dọn dẹp hành lý ở nhà, liền nghe chuông điện thoại di động của mình vang lên. Cô hít sâu một hơi, không cần nhìn cũng biết là ai gọi điện thoại, bởi vì ngày nào cô cũng nhận được mấy cuộc điện thoại như vậy.
Bất đắc dĩ, Vương Tĩnh Kỳ lấy điện thoại di động ra, nằm lên giường xong nhấn phím nhận.
"A lô. Mẹ." Đúng vậy, kể từ sau vụ Chu Cẩn Du bị đưa lên báo, về cơ bản sáng nào mẹ Vương cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.
"Tĩnh Kỳ à, đang đi làm sao? Có quấy rầy con không?" Mẹ Vương cẩn thận hỏi, bà biết ngày nào bà cũng gọi cho con gái mình có chút không tốt, nhưng mà...
"Không có, mẹ, hôm nay con không có lên lớp, ở nhà nghỉ ngơi." Vương Tĩnh Kỳ không còn hơi sức nói.
"Sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không......"
"Này, Tĩnh Kỳ à, chị là chị dâu, thân thể em không thoải mái sao? Mau nói cho chị biết địa chỉ nhà em, chị và anh cả đến thăm em xem sao!" Giọng nói già nua của mẹ Vương bên đầu dây bên kia đột nhiên bị thay đổi, biến thành giọng nói cao vút củaTriệu Bình.
Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường nhìn lên trần nhà: "Không cần đâu chị dâu, em không sao, chỉ là kỳ thi tốt nghiệp kết thúc rồi, trường học cho giáo viên lớp mười hai được nghỉ vài ngày."
"Ai cha, Tĩnh Kỳ, không phải là chị không có nhắc nhở em, em không biết thương thân gì hết! Bây giờ em đã kết hôn với em rể rồi, thân phận không có như trước nữa, em phải bảo vệ thân thể của mình cho tốt, để mà còn nắm giữ chồng mình trong lòng bàn tay! Em có nghe người ta nói không, đàn ông có ba chuyện lớn trong đời là thăng quan, phát tài, vợ già sắp chết, em đừng để cho em rể có một chút cơ hội nào......"
Vương Tĩnh Kỳ lặng lẽ cầm điện thoại để ra xa, biết chị dâu còn muốn nói rất dài dòng, cô không thích nghe, nhưng vì tránh thêm phiền phức, cho nên không thể cúp máy, chỉ có thể làm vậy.
Nhớ hồi lần đầu tiên chị dâu gọi điện thoại cho cô, cũng nói y chang mấy lời này. Cô không thích nghe nên trực tiếp cúp, sau đó chị dâu tiếp tục gọi điện thoại, cô cũng thèm bắt máy, kết quả kể từ đó bắt đầu đổi thành Mẹ Vương ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô. Sau đó chưa nói được mấy câu, lại bị chị dâu đoạt đi.
Vương Tĩnh Kỳ không nhịn được, lại tiếp tục cúp máy, không ngờ cô lại chọc phải tổ ong vò vẽ, còn chưa được tới tối, mấy cú điện thoại của nhà họ Vương lần lượt gọi tới cô, đầu tiên là điện thoại của ba Vương, vừa bắt máy đã là một trận chửi mắng, Vương Tĩnh Kỳ lại dứt khoát cúp điện thoại, không lâu sau mẹ Vương cũng gọi điện thoại tới, phong cách của mẹ Vương và ba Vương không giống nhau, mẹ Vương ra sức khóc lóc trong điện thoại, mặc cho Tĩnh Kỳ khuyên nhủ như thế nào cũng không thay đổi được.
Cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ cũng mềm lòng, cho nên cục diện mới thành ra như bây giờ.
"Này này, Tĩnh Kỳ, em còn nghe không vậy?" Triệu Bình ở bên kia nói một hồi khô cả cổ, lúc này mới phát hiện từ nãy giờ lâu lắm rồi trong điện thoại không có âm thanh gì.
Vương Tĩnh Kỳ vội vàng cầm điện thoại lên, nói: "Nghe được, nghe được."
Xem ra lý luận thứ nhất: "Coi trọng Chu Cẩn Du, đề phòng kẻ thứ ba" của chị dâu đã kết thúc.
Tiếp theo là anh em tình thâm.
"Nghe được sao, chị đã nói với em rồi, hôm qua anh em lại nhớ tới em, kể cho chị nghe chuyện của hai người khi còn bé, khi đó cha không biết điều, uống rượu liền đánh người, lúc đó mọi người không để ý, mặc dù anh em còn nhỏ, nhưng em còn nhỏ hơn, vì vậy anh em mới ra sức che chở cho em. Haiz, người ta thường nói hoạn nạn ra chân tình, em và anh em cũng là cùng chung hoạn nạn trải qua......"
Quả nhiên, chị dâu tiếp tục nói chuyện hai anh em cô lúc còn bé.
Vương Tĩnh Kỳ nhẹ nhàng để điện thoại lên giường, chị ta còn sẽ nói hơn mười phút nữa.
Không phải là Vương Tĩnh Kỳ không còn nhớ những chuyện chị dâu nói, cô đều nhớ cả, nhớ anh cả đối xử với mình tốt như thế nào, khi đó anh cả thà bị đánh chứ cũng sẽ bảo vệ cô ở sau lưng, khi còn bé, anh cả giống như ngọn núi cao, chống đỡ cả bầu trời cho cô.
Nhưng những lời này bị chị dâu ngày ngày nhắc nhở bên tai cô, câu chuyện cũng trở nên có chút biến vị.
"Em nói có phải không Tĩnh Kỳ, Tĩnh Kỳ? Tĩnh Kỳ?" Triệu Bình lại bắt đầu kêu gào trong điện thoại.
"Ừ, ở đây, ở đây." Vương Tĩnh Kỳ hoàn hồn.
Triệu Bình nghe được giọng nói trong điện thoại thì rất hài lòng, tiếp tục nói vào trọng điểm của cuộc gọi ngày hôm nay.
"Tĩnh Kỳ, không phải chị dâu quản em, mà em nhìn đi, lần trước em tổ chức tiệc kết hôn rồi dẫn em rể về nhà, em cũng không nói cho người trong nhà biết cái gì, chỉ nói em rể là nhân viên công vụ, thị trưởng thành phố thì cứ nói là thị trưởng đi, người trong nhà với nhau thôi, có ai làm cái gì đâu. Chỉ là, mặc dù em được gả đi rồi, cũng phải tính toán cho tương lai của mình một chút! Lỡ về sau hai vợ chồng em có mâu thuẫn, ai sẽ làm hậu thuẫn cho em đây? Cũng là anh của em, là nhà mẹ đẻ của em, em nói có phải không? Cho nên nói gia đình chúng ta tốt, thì em mới coi như là có chỗ dựa được.
Em nhìn tình hình của anh trai em bây giờ đi, làm cực hơn con trâu, mà lại không được ăn nhiều bằng nó, không phải là bởi vì công việc không tốt, mà là tiền lương ít mà trách nhiệm thì nhiều......"
Mãi đến lúc Vương Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng cúp máy được, cô nhìn đồng hồ, đã là một tiếng đồng hồ trôi qua, liên tục suốt một giờ đồng hồ. Cô không thể không bội phục tài ăn nói của chị dâu cô, thật ra người như vậy, ở nhà đúng là quá uổng phí, chị ta hoàn toàn có thể đi làm nhân viên bán bảo hiểm đó chứ. Đời trước cô có một đồng nghiệp lúc đầu là giáo viên, nhưng về sau không biết sao lại chuyển qua đi bán bảo hiểm, kể từ đó sự nghiệp lên như diều gặp gió, từ một nhân viên bình thường từng bước đi lên, ngồi vào vị trí quản lý, nghe nói lúc ấy một năm cô ta kiếm được tới hơn vạn, phải biết khi đó lương một năm của cô cũng chỉ ở khoảng sáu vạn là cùng.
Có lẽ đây là một lựa chọn tốt.
Vương Tĩnh Kỳ canh đúng giờ, liền đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Hai ngày nay cô ở nhà, trưa nào Chu Cẩn Du ũng về nhà ăn cơm, hôm qua Chu Cẩn Du về nấu cơm, nhưng Vương Tĩnh Kỳ thấy buổi trưa không có bao nhiêu thời gian, Chu Cẩn Du về nhà còn phải nấu nướng, cơm nước xong liền tiếp tục đi làm, nhìn anh bận rộn như vậy, cô liền kiên quyết nhận nhiệm vụ nấu cơm về mình.
Cô còn khỏe mạnh, cũng không phải là sắp sinh, sao lại không thể nấu cơm cho chồng mình ăn được chứ.
Vương Tĩnh Kỳ vào phòng bếp nấu đơn giản hai món ăn, một mặn một nhạt. Dinh dưỡng phối hợp, nhìn đồng hồ, Chu Cẩn Du sắp về rồi. Cô bày đồ ăn lên bàn, sau đó ngồi chờ Chu Cẩn Du về nhà.
Nhưng chờ mòn mỏi mà Chu Cẩn Du còn chưa về nhà, Vương Tĩnh Kỳ lại nhìn đồng hồ đeo tay, trễ hơn bình thường hai mươi phút rồi. Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày, cảm giác không đúng lắm, cho dù Chu Cẩn Du đột xuất có việc gấp, cũng phải gọi điện thoại báo một tiếng cho cô biết chứ.
Vương Tĩnh Kỳ lại đợi thêm mười phút nữa, cô không yên lòng, lấy điện gọi cho Chu Cẩn Du.
Gọi vào điện thoại bàn của Chu Cẩn Du...... Không ai bắt máy.
Gọi vào điện thoại di động của Chu Cẩn Du...... Không ai bắt máy.
Gọi vào số ở nơi làm việc của Chu Cẩn Du...... Cũng không có người bắt máy.
Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ có chút luống cuống. Cô có dự cảm không hay, trước giờ trong bất kỳ trường hợp nào, điện thoại di động của Chu Cẩn cũng kết nối được, sao lúc này lại không có ai bắt máy.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho thư ký Lý Việt...... Cuối cùng cũng có người bắt máy.
"A lô, thư ký Lý, tôi là Vương Tĩnh Kỳ đây."
Hình như thư ký Lý đang đi ngoài đường, lúc nói chuyện thở hổn hển: "Cô Chu, đều tại tôi, lúc nãy tôi có chút chuyện nên quên gọi điện thoại cho cô, thị trưởng Chu bảo tôi nói với cô, anh ấy về tỉnh để đi họp, mấy ngày nữa mới về được, do đột nhiên nhận được thông báo, nên gấp rút đi ngay, vì vậy không kịp tự mình gọi điện thoại cho cô."
Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng nghe, sau đó tỉnh táo nói: "Chu Cẩn Du đang ở đâu?"
" Bây giờ thị trưởng Chu đang trên đường đi về tỉnh rồi......" Lý Việt giải thích.
"Chu Cẩn Du đang ở đâu?"
Bên kia đầu dây đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vương Tĩnh Kỳ lại hỏi một lần nữa: "Chu Cẩn Du đang ở đâu? Cho dù anh ấy có đi họp, cũng sẽ mở điện thoại di động." Đây là thói quen Chu Cẩn Du, lúc trước Chu Cẩn Du có nói, chỉ cần anh còn ở đây, vợ gọi điện thoại anh nhất định sẽ bắt máy, Vương Tĩnh Kỳ còn nhớ rất rõ ràng.
Lý Việt bên kia vừa dậm chân vừa đấm ngực, hối hận tím cả ruột, tại sao anh ta lại quên chứ, xem ra chuyện này không giấu giếm được rồi.
"Cô Chu, sáng hôm nay thị trưởng vừa tới đi làm, liền bị ban Kỷ luật Thanh tra mời đi uống trà rồi." Lý Việt nói thật.
Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe vậy, cả người lập tức thả lỏng ngồi liệt trên ghế sofa, "Tốt, không sao hết, làm tôi sợ muốn chết."
"Cô Chu?" Lý Việt có chút khó hiểu.
Vương Tĩnh Kỳ thật muốn mắng Lý Việt là đầu heo: "Không có gì, tôi còn tưởng rằng Chu Cẩn Du xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bỏ lại tôi rồi!" Cô cứ tưởng Chu Cẩn Du xảy ra tai nạn xe cộ hay là gặp sự cố gì nguy hại tới thân thể chứ, thì ra chỉ là bị đưa đi uống trà, cái này thì có cái gì mà cố giấu giếm.
"?" Lý Việt ở bên kia hết ý kiến.
"Được rồi, có biết là vì sao bị đưa đi không?" Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh lại.
Lý Việt do dự một chút, nói: "Nói là tác phong sinh hoạt có vấn đề."
Vương Tĩnh Kỳ phì cười một tiếng, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thối của Chu Cẩn Du lúc bị người ta đưa đi =))
"À, vậy thì không sao, có tin tức gì, nhớ cho tôi biết một tiếng."
Lý Việt mơ hồ cúp điện thoại, rốt cuộc thị trưởng Chu cưới một người phụ nữ như thế nào vậy, anh bị người ta điều tra, mà cô còn có thể cười được.