"Cô Vương, tôi biết tôi làm như vậy là không đúng......"
"Xin lỗi, cô Duyệt Tâm, chính xác mà nói, cô làm như vậy là không có đạo đức." Vương Tĩnh Kỳ uống từng ngụm sữa tươi.
Haiz, sữa nóng quá, nhưng mà cũng không trách cô được, cô uống nhanh cho hết rồi về nhà thôi mà.
Duyệt Tâm lại bị nghẹn họng, miễn cưỡng nói: "Mặc kệ như thế nào, đứa bé trong bụng tôi vẫn là vô tội, nó không thể không có ba." Lúc trước quả thật là Duyệt Tâm chưa bao giờ làm qua những chuyện như vậy, cho nên không biết phải nói tiếp như thế nào.
"Ừ, đứa bé nên có một gia đình hoàn chỉnh, mới có thể khỏe mạnh lớn lên được." Vương Tĩnh Kỳ tán đồng gật đầu một cái.
Hai mắt Duyệt Tâm lập tức sáng rực lên, cho là mình rốt cuộc cũng giúp người phụ nữ đối diện thông suốt rồi.
"Cho nên cô sớm tìm một người đàn ông rồi cưới họ đi, nếu không lớn bụng rồi mới kết hôn, rất khó coi." Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ thầm tặng thêm một câu, nếu cô lớn bụng rồi, thì tìm một người đàn ông ngu ngốc nào đó tới cưới cô đi.
Vẻ mặt vui sướng của Duyệt Tâm cứng đờ.
"Nhưng mà đứa bé trong bụng tôi là con ruột của Chu Cẩn Du đó!”
"Cái này thật sự rất khó nói, chỉ là nếu cô muốn thì cũng dễ thôi, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, chờ khi nào sanh ra rồi đi làm giám định ADN. Đến lúc đó, nếu như đứa bé xác thực là con của Chu Cẩn Du, cô muốn giữ lại nó để nuôi, hai chúng tôi sẽ phụ trách cho cô tiền nuôi dưỡng đứa bé, đến khi nào nó mười tám tuổi thì thôi, nếu cô không cần đứa bé cũng được, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý nó. Những chuyện đó cô đều không cần phải lo lắng!" Vương Tĩnh Kỳ nhấp một hớp sữa tươi, chậm rãi nói.
Duyệt Tâm há to miệng, không ngờ Vương Tĩnh Kỳ lại lạnh nhạt như vậy.
"Nếu cô không đồng ý, hoàn toàn có thể tìm luật sư kiện Chu Cẩn Du, loại người như anh ta mà đã có vợ rồi còn ra ngoài tìm tình nhân, không biết sẽ phải gánh chịu tội danh gì đấy." Vương Tĩnh Kỳ khổ não suy nghĩ.
"Cô đúng là không phải phụ nữ, chồng cô ở bên ngoài có tình nhân, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, rốt cuộc cô có trái tim hay không vậy!." Duyệt Tâm bộc phát, tình huống thực tế cùng với dự đoán của cô t hoàn toàn khác nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là cô ta thực hiện được mục đích, mà còn có thể cô ta bị Vương Tĩnh Kỳ chọc tức chết.
"Ha ha, người phụ nữ thật biết điều, làm tình nhân còn quan tâm vợ lớn. Mặc kệ chuyện gì, tôi vẫn muốn cám ơn cô. Tôi không phải là không có tâm, chỉ là tôi tin tưởng tôi chồng mình sẽ không coi trọng người phụ nữ như cô, đáp án này cô có hài lòng không? Còn nữa, đây chính là mục đích cô muốn gặp tôi sao, thật ra thì cô có thể nói trong điện thoại, không cần phiền toái như vậy, bởi vì ở đâu tôi cũng có cùng đáp án, tôi sẽ không nhường chồng mình cho ai hết!" Vương Tĩnh Kỳ uống một hơi cạn ly sữa tươi: "Cuối cùng tặng cô thêm một câu, là một người phụ nữ có thai, mẹ của đứa bé, tất cả mọi chuyện đều phải đặt đứa bé lên hàng đầu, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng đứa bé, cho nên nếu cô thật sự mang thai, khuyên cô, vẫn là nên cởi giày cao gót ra đi, cũng đừng uống cà phê nữa, không tốt cho cô và đứa bé đâu."
Vương Tĩnh Kỳ nói xong, không thèm quan tâm tới Duyệt Tâm nữa, rút tờ đồng từ trong bóp da, vỗ lên bàn, đưa tay ý bảo nhân viên phục vụ tính tiền.
Duyệt Tâm thấy cô sắp rời đi, suy nghĩ một chút về nhiệm vụ của mình, trong lòng nảy sinh độc ác, bụp một tiếng, quỳ gối xuống đất.
"Cô Vương, cô coi như tội nghiệp tôi, cũng tội nghiệp đứa bé trong bụng tôi, trả ba lại cho con tôi đi, tôi van cầu cô." Duyệt Tâm một câu cuối cùng, đã biến thành tiếng kêu gào.
Cảnh cô ta khóc bây giờ cùng với cảnh lúc Vương Tĩnh Kỳ mới vừa bước vào... Hoàn toàn bất đồng với nhau, lúc nãy cô ta còn cố kỵ hình tượng của mình, còn bây giờ, cô ta là cái gì cũng không thèm quan tâm nữa, trực tiếp quỳ gối trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, nước mắt nước mũi chảy ròng khóc hu hu.
Hành động đột ngột này của cô ta, làm khách khứa trong quán cà phê đều nhìn về phía bên này. Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng chất vấn, quay đầu lại nhìn lướt qua, trong lòng hiểu ra ý tứ trong hành động của Duyệt Tâm.
Thì ra cô ta muốn tự phá hỏng hình tượng của mình, là bởi vì nếu bây giờ cô ta phân bua kể lể, nghe giống như cô ta mới chính là người thứ ba xen vào, mà chỉ cần cô ta không để ý hình tượng diễn kịch một chút, nhất định có thể chinh phục được sự ủng hộ của số đông, dù sao phần lớn thế giới này đều đồng tình với kẻ yếu. Cô ta làm náo loạn một chút rồi rời đi, ở đây cũng không ai biết tới cô ta.
Còn cô thì không giống như vậy. Khách đến quán cà phê này phần lớn là người sống trên chung cư ở đây, lúc nãy Vương Tĩnh Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy một hàng xóm thường đi tản bộ quanh đây. Chuyện này nếu xử lý không tốt, về sau một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều sẽ đồn đại ra ngoài, là người nào đó, lòng dạ ác độc, cướp người người đàn ông của người ta, bị người ta tìm đến cửa, cho nên mặc kệ cô ả Duyệt Tâm này có cướp được Chu Cẩn Du hay không, về sau mặt mũi của Vương Tĩnh Kỳ cũng khẳng định là không còn nữa.
Sau khi nghĩ kỹ, Vương Tĩnh Kỳ đứng lại, hôm nay phải giải quyết chuyện này cho thỏa đáng rồi mới bỏ đi được.
Lúc này nhân viên phục vụ cũng đã đi qua, dùng ánh mắt hỏi thăm Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ lại rút ra đồng tiền trong bóp, gộp chung với tiền để trên bàn lúc nãy đưa cho nhân viên phục vụ: "Lấy cho tôi một ly sữa tươi, lần này không cần quá nóng, ấm ấm là được rồi."
Sau khi thu xếp xong, Vương Tĩnh Kỳ phát hiện, có mấy người, đang nhìn chằm chằm về phía bên này, có người tò mò, đoán chừng là tò mò bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có người đồng tình, có thể là đồng tình với Duyệt Tâm đang quỳ khóc nức nở, còn có người lại là chỉ trích, chắc là nhìn cô yên tâm thoải mái đây, lại để cho Duyệt Tâm quỳ như vậy nên có chút bất bình giùm cô ta.
Nhân viên phục vụ rời đi, lực chú ý của Vương Tĩnh Kỳ một lần nữa đặt trên người Duyệt Tâm, người từ nãy giờ vẫn luôn ra sức chế tạo tiếng ồn.
"Cô Duyệt Tâm, cô biết thân phận của cô bây giờ là cái gì không?" Giọng nói của Vương Tĩnh Kỳ có chút lớn tiếng.
Duyệt Tâm không từ mà biệt, kêu gào, "Cô Vương, tôi van cô, con của tôi thật sự không thể không có ba, cô để lại cho tôi và đứa bé một con đường sống thôi."
Đây quả thực là ông nói gà bà nói vịt, nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng không quan tâm, chỉ cần nói lời mình muốn nói là được.
"Thân phận của cô bây giờ là người thứ ba, một tình nhân bên ngoài muốn nhúng tay vào cuộc hôn nhân của người khác!" Vương Tĩnh Kỳ gằn mạnh mấy chữ tình nhân bên ngoài, cố gắng để tất cả mọi người trong quán cà phê đều nghe được.
Quả thật có người vừa nghe được lời Vương Tĩnh Kỳ nói xong, tự động hiểu ra chân tướng. Đây không phải là tiết mục vợ lớn đau khổ cầu xin tình nhân rút, mà là tình nhân muốn vợ lớn nhường lại cho mình.
Trong cái xã hội này, không có người phụ nữ nào mà không ghét kẻ thứ ba xen vào, cho nên những người vốn là đồng tình với Duyệt Tâm, bây giờ nhìn Duyệt Tâm bằng ánh mắt chán ghét.
"Cho nên cô có quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng không có vấn đề gì." Tôi liền nói cho cô biết, cô muốn quỳ bao lâu thì quỳ đi, quỳ đau đầu gối là chuyện của cô, bà đây chịu đựng được.
Duyệt Tâm khóc thút thít, cô ta gắn lông mi dày, khóc lên đôi mắt biến thành một vòng màu đen xung quanh, sau đó cô ta lại gào lên: "Cầu xin cô, vô Vương, cái gì cô cũng có, tôi biết cô là giáo viên, cô có trình độ văn hóa cao, điều kiện tốt, rời khỏi ba đứa bé, cô vẫn có thể sống rất tốt, nhưng mà tôi thì không giống như vậy, tôi không được học nhiều, nếu không có Cẩn Du, tôi sẽ không sống nổi!"
Vương Tĩnh Kỳ nhìn hình tượng bi thảm của cô ta, từ tận đáy lòng cảm thấy không vừa mắt về cô ta, đã bỏ công đến đây để giả dạng tình nhân rồi, thì cũng nên tốn chút tiền mua mỹ phẩm chống nước đi chứ, nếu vậy thì bây giờ đâu có tự biến mình thành con gấu mèo đâu.
"Cô không được học nhiều cũng có thể đồng tình, nhưng cho dù không học lên cao, cũng phải học được hết cấp hai chứ, coi như trình độ học vấn của cô thấp, mà chưa học xong cấp hai, ít nhất cô cũng phải học qua tiểu học rồi. Mặc kệ cô học đến đâu, cũng đều được dạy đạo đức rồi, người ta đã dạy cô, muốn có cái gì, đều phải dựa vào hai bàn tay của chính mình mà có được, thứ không phải của mình, tuyệt đối không thể cướp lấy. Những thứ này cô học xong cho chó ăn hết rồi sao?
Tuổi còn trẻ mà không biết tự mình gầy dựng sự nghiệp, chỉ muốn ngồi không hưởng thụ, tới đây phá hư gia đình của tôi, muốn cướp chồng tôi đi, đúng là tư tưởng đạo đức bại hoại!" Vương Tĩnh Kỳ nói năng có khí phách.
Duyệt Tâm mặc dù bận rộn quỳ trên mặt đất khóc, nhưng cũng không làm giảm khả năng nghe hiểu của cô ta, nghe Vương Tĩnh Kỳ phê phán cô ta như vậy, cô ta tức giận níu chặt cái quần ngắn ngũn của mình.
Đương nhiên là Vương Tĩnh Kỳ cũng nhìn thấy, bật cười một tiếng nói: "Đừng kéo nữa, còn kéo sẽ lộ cái mông mất! Tôi tốt bụng nhắc nhở cô một tiếng, lần sau nếu còn muốn diễn kịch ra vẻ khổ sở, tốt nhất là nên chuẩn bị trang phục và đạo cụ cho tốt, dáng vẻ này của cô, chỉ làm cho tôi liên tưởng đến một thứ, chính là ‘ không đứng đắn ’."
Duyệt Tâm bị khiêu khích có chút không chịu nổi, ngẩng mặt, hét lên với Vương Tĩnh Kỳ: "Cô nói tôi cái gì, tôi muốn vì mình tranh thủ hạnh phúc có cái gì không đúng, loại người như cô làm sao có thể thể nghiệm được nỗi khổ sở của tôi! Cái gì cô cũng có, sao cô lại không thể nhường người đàn ông của cô lại cho tôi, tôi không có anh ấy sẽ chết, còn cô sẽ chết sao, hả?"
"Cái người này thật là buồn cười, tại sao cô muốn chồng tôi, tôi liền phải tặng cho cô chứ? Chỉ bằng cô quỳ một cái, lại còn dựa vào đứa bé trong bụng không biết là thật hay giả sao? Còn nữa, chuyện cô có chết hay không thì liên quan gì tới tôi, tôi và cô có quen biết nhau không? Cô kêu tôi thương hại cô, thương hai cô và đứa bé, vậy ai sẽ thương hại tôi, ai tội nghiệp cho đứa bé của tôi?" Vương Tĩnh Kỳ nói tới đây giọng nói thật sự có chút kích động.
Cô hít sâu một hơi, thả lỏng, nói một câu kết luận: "Tôi nói rõ ràng cho cô biết, Chu Cẩn Du là chồng của tôi, là ba của con tôi, bây giờ là vậy, tương lai cũng nhất định sẽ là như vậy."
Vương Tĩnh Kỳ nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị đi.
Cô tới đây một chuyến, nói trắng ra đúng là tò mò, hôn nhân của cô qua hai kiếp đều có tình nhân xuất hiện, nhưng đời trước cô không có cảm giác tồn tại của bọn họ, kẻ thứ ba hay thứ tư gì căn bản đều không thèm để ý tới cô, cho nên ở bên ngoài hô mưa gọi gió với Trương Dương, chứ còn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người vợ lớn như cô.
Nhưng kiếp này thì không giống như vậy, kết hôn không tới một tháng, cô lại đụng phải hai người muốn giành chồng với mình, một người là Vương Diễm Diễm, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng chỉ cần có tìm cách tiếp cận chồng mình, cũng coi như là một người.
A, tính như vậy, cô ả Duyệt Tâm này phải là người thứ tư rồi, ha ha.
Bây giờ nhìn người phụ nữ này nói mấy câu, đều là luận điệu cũ rích, không có cái gì mới mẻ, cho nên không cần ở đây lãng phí thời gian với cô ta, bây giờ cô cần phải suy nghĩ xem, đến lúc lão Chu của cô về nhà, cô phải làm sao dỗ anh cho tốt.
"Cô chờ một chút." Duyệt Tâm thấy Vương Tĩnh Kỳ đứng dậy định đi, gấp gáp không biết làm sao, đưa tay túm cô lại.
Vương Tĩnh Kỳ không có chú ý, mà cũng là quá tự tin, giữa nơi công cộng đông người như thế này, dù sao Duyệt Tâm cũng sẽ không dám đánh người vợ lớn như cô.
Vương Tĩnh Kỳ bị Duyệt Tâm lôi kéo nên lảo đảo, vừa vặn cách cái bàn không xa, cô nhanh chóng vịn chặt cái bàn. Cô hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, thầm nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể để cho lão Chu biết.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ bưng khay sữa tươi tới.
Vương Tĩnh Kỳ không cần suy nghĩ cầm ly sữa tươi lên, sau đó xoay người tạt thẳng lên đầu Duyệt Tâm.
"Cảnh cáo cô, sau này đừng động tay động chân với tôi, cô sẽ không trả giá nổi đâu!"