Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

chương 157: chương 122: lựa chọn buông tha

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Khóc cái gì! Lớn rồi còn khóc không biết mắc cỡ hả!" Chu Cẩn Du nhìn cô gái bên dưới im lặng khóc, anh mềm lòng, giọng điệu cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng.

"Em xem em có ngốc hay không, nếu đã biết mình bị bệnh, vậy thì đi chữa bệnh! Chúng ta cũng không phải là không có tiền, nếu ở thành phố D chữa không hết thì chúng ta lại đến thủ đô, mà nếu ở thủ đô cũng không hết nữa thì ra nước ngoài! Chỉ cần em muốn, khẳng định sẽ có biện pháp chữa khỏi.

Hơn nữa, mặc dù anh không phải bác sĩ, nhưng cũng biết một bên ống dẫn trứng bị tắc cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, rất nhiều phụ nữ khác cũng bị như vậy, mà họ vẫn có thể sinh con đó thôi, sao em lại không được!" Chu Cẩn Du thật sự muốn gõ lên đầu cô gái ngu ngốc muốn chết này, nếu nói bệnh ung thư gan ung thư phổi không chữa được nghe còn có lý, chỉ là một bên ống dẫn trứng bị tắc thì có cái gì không thể chữa!

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, chỉ nhìn anh khóc. Cô rất muốn nói cho anh biết, đời trước lúc ban đầu cô cũng nghĩ như vậy, cho nên thuốc gì cũng uống, thông vòi trứng cô cũng thử qua, bác sĩ đều nói có thể, nhưng cô vẫn không mang thai được.

Cũng có lúc cô từng nghi ngờ Trương Dương có vấn đề, nhưng Trương Dương cũng từng đi cùng cô đến bệnh viện làm kiểm tra rồi, anh ta hoàn toàn bình thường, mà Trương Dương cũng từng làm cho tình nhân của anh ta có thai, tuy nhiên về sau vì đủ loại lý do nên phá thai, mặc dù vậy chuyện này vẫn chứng minh là anh ta khỏe mạnh..

Cho nên nguyên nhân khẳng định là do cô.

Chu Cẩn Du nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thở dài, nói chuyện với cô gái này, chỉ cần hơi gay gắt một chút, là cô lại như vậy, anh thật hết cách với cô.

"Cho dù em không mang thai được, vậy anh hỏi em có phải là phụ nữ không?"

Vương Tĩnh Kỳ cũng không nói gì.

"Nếu là phụ nữ, vậy thì được rồi. Nếu hai chúng ta thật sự không có con, vậy thì chúng ta sẽ đi thụ tinh ống nghiệm, muốn con trai hay con gái gì cũng có thể lựa chọn theo ý thích."

Có cái gì khó khăn đâu chứ, sợ cái gì, chỉ cần có cách là giải quyết được thôi.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong sửng sốt một hồi, nước mắt cũng không chảy nữa. Sao đời trước cô không nghĩ đến cách này chứ.

Đời trước lúc Trương Dương còn trẻ, anh ta nói muốn dựa vào năng lực của chính mình mà có con, đến khi lớn tuổi rồi, anh ta lại không còn cảm giác với Vương Tĩnh Kỳ. Nếu có cũng chỉ có chán ghét, ở bên ngoài yêu đương ong bướm với người ta còn nhiều hơn ở nhà, không còn cần thiết phải đoái hoài gì đến món đồ đã cũ như cô.

Mà Vương Tĩnh Kỳ cũng chưa từng có suy nghĩ này, một lòng muốn chữa khỏi căn bệnh của bản thân, về sau cô và Trương Dương ở riêng, cô cũng dẹp luôn ý định tìm biện pháp sinh con.

Mà lúc còn đi làm, cô sợ người ta biết, nên chỉ nói với đồng nghiệp là cô không thích con nít, cho nên mới không sinh con, cũng không có ai nhắc cô chuyện không mang thai được thì có thể thụ tinh ống nghiệm. Mấy cô bạn thân của cô lại càng chướng mắt Trương Dương hơn, cảm thấy nếu cô có con, cuộc sống sẽ càng thêm cực khổ, phải nói rằng thật ra các cô đều rất muốn cho cô ly hôn, nên cũng không đề cập tới chuyện thụ tinh ống nghiệm.

Chu Cẩn Du nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, cảm thấy thật đáng yêu, cúi đầu cắn lên môi cô một cái, sau đó xoay người từ trên người cô ngả qua bên cạnh, thuận tay ôm cô vào lòng, hai người nằm đối mặt nhau.

"Chuyện này em không cần phải quan tâm, để anh xử lý, em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ chồng yêu của em là anh đây là được rồi!" Chu Cẩn Du cực kỳ giống vị đại gia, nói giống như chuyện kết hôn chỉ là mấy đồng tiền nhỏ.

Dường như Vương Tĩnh Kỳ không có nghe được những gì anh nói, anh mắt vẫn đờ đẫn, cuộc sống hôn nhân của đời trước đang tái hiện từng đoạn từng đoạn ký ức trong đầu óc cô.

Đời trước cô cũng là vì hy vọng có được một gia đình, cho nên không có một chút chống cự nào đối với người đàn ông đầu tiên trong đời đối xử tốt với cô. Cô bất chấp tất cả mà bước vào phần mộ hôn nhân, kết quả cô lại không được hạnh phúc, rất không hạnh phúc.

Đời này cô được trùng sinh, mỗi khi về đêm, cô luôn luôn rất hối hận, hối hận về tất cả mọi chuyện của đời trước. Nhưng tận sâu trong đáy lòng cô, khát khao có được một gia đình, có người yêu mình, có con cái, vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Bây giờ có người nói với cô, người ta muốn kết hôn với cô, muốn được sống cùng cô suốt nửa quãng đời còn lại, sinh con dưỡng cái với cô, cô không biết phải quyết định như thế nào nữa.

Lựa chọn tin tưởng, thì cô sợ Chu Cẩn Du sẽ trở thành Trương Dương thứ hai, không, Chu Cẩn Du mà so sánh với Trương Dương thì khác nhau một trời một vực, ngay cả tình cảm của Trương Dương mà cô cũng không nắm bắt được, huống chi là Chu Cẩn Du.

Còn nếu lựa chọn buông tha, cô cũng sợ. Cô sợ mình hối hận, cô có cảm giác nếu mình bỏ lỡ Chu Cẩn Du, thì có khả năng cả đời này cô sẽ sống cô đơn đến già.

Chu Cẩn Du cũng không thèm quan tâm Vương Tĩnh Kỳ đang ngẩn người, bây giờ tâm trạng anh đang rất tốt, được trở về địa bàn của mình, anh vô cùng vui mừng. Rốt cuộc anh cũng không cần phải kiềm nén nữa, từ nãy giờ được vui vẻ với cô làm anh cảm thấy thật quá thoải mái quá dễ chịu, bây giờ cô gái này lại còn sắp danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh, anh càng thêm có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Vì vậy, lúc này anh hoàn toàn thả lỏng, nhắm mắt lại, dịu dàng vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cô.

Một hồi sau, Vương Tĩnh Kỳ mới hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình, phức tạp nhìn anh, do dự mở miệng: "Chu Cẩn Du, chuyện kết hôn không cần phải gấp đâu."

Cô thấy Chu Cẩn Du mở mắt ra để lộ sự nguy hiểm, khẩn trương giải thích: "Anh đừng có gấp, hãy nghe em nói, em không phải là không muốn kết hôn, chỉ là cảm thấy không cần phải quá vội vàng, dù sao kết hôn cũng là chuyện hệ trọng cả đời."

Cô lại nhìn thấy cái miệng của anh mấp máy tính nói chuyện, vội vàng lấy lòng: "Con người em có hơi cố chấp, nếu đã kết hôn rồi thì sẽ không ly hôn, chuyện này là chuyện quan trọng của cả đời em, đương nhiên là em muốn suy nghĩ kỹ một chút."

Nghe mấy câu này sắc mặt Chu Cẩn Du mới dịu đi một ít, nhưng trong lòng vẫn hung hăng mắng cho cô vài câu, thật không biết mỗi ngày cô suy nghĩ mấy chuyện ngu ngốc gì trong đầu, ai lại chuẩn bị kết hôn mà nghĩ tới chuyện ly hôn chứ, nếu đã vậy thì lúc trước cô còn kết hôn làm gì, phí hết một lần.

"Em nghĩ nếu chúng ta muốn kết hôn thì phải xem có duyên với nhau hay không, nếu có con, vậy chúng ta liền kết hôn, còn nếu không có con, trước hết chúng ta cứ như vầy là được rồi, dù sao cũng giống như anh nói, bây giờ chúng ta có sống chung hay kết hôn thì cũng như nhau thôi, anh nói đi, có thể đừng làm em khó xử có được không." Vương Tĩnh Kỳ nói xong lấy lòng vuốt vuốt tóc anh, bộ dạng làm nũng muốn anh đồng ý.

Chu Cẩn Du không nói gì, cứ như vậy nhìn cô, càng lúc anh càng không nhịn cười được nữa rồi, lúc này anh đột nhiên bật cười: "Được, nếu em đã yêu cầu, vậy thì anh sẽ thỏa mãn em, nếu không em lại nói là anh không tôn trọng em! Cứ như vậy đi, nếu em mang thai, chúng ta sẽ ngay lập tức đi lấy giấy chứng nhận kết hôn!" Anh nói chuyện cũng có dùng chút kỹ xảo, anh chỉ nói là nếu mang thai thì đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, chứ cũng không có nói không mang thai thì không đăng ký kết hôn.

"Ừm, anh là tốt nhất!" Vương Tĩnh Kỳ cười sáng lạn ôm mặt anh hôn lên hai cái, xem như là phần thưởng.

Chu Cẩn Du cười ha ha: "Vậy thì chúng ta bắt đầu nỗ lực thôi!" Nói xong bàn tay lại đặt lên bộ ngực đang lắc lư của cô.

Vương Tĩnh Kỳ không có chuẩn bị, đã bị anh tập kích. Nhớ lại từ lúc về tới nhà đến giờ, hai người không có làm được cái gì hết, toàn bộ thời gian đều lãng phí ở trên giường, tay chân nhanh chóng đẩy người anh ra đứng dậy, lúc hai người tách ra, cô xấu hổ nhìn theo dòng chất lỏng đang chảy ra giữa hai chân cô, thì thầm nói: "Chúng ta còn chưa ăn cơm chiều nữa."

Nói xong gương mặt cô ửng hồng, giống như con thỏ, trần truồng nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng ngủ.

Chu Cẩn Du đưa tay ra muốn bắt lại nhưng chỉ bắt được không khí, nhìn người anh em đang cao hứng của mình, không tình nguyện nói: "Cái này có thể xem như giống với kết hôn sao? Nếu cô ấy là vợ tao, lúc này mà dám chạy, tao sẽ đánh gãy chân cô ấy! Còn mày nên bảo toàn sức lực đi, về sau còn phải trông cậy vào mày!"

Anh lầm bầm lầu bầu giống như một tên ngốc, không đứng dậy đuổi theo, ngược lại nằm xuống giường, cười ha ha. Lần này là anh đang chê cười chính mình, không ngờ anh cũng có lúc ngây ngốc như vậy.

Từ buổi sáng đã bắt đầu bận rộn cả ngày, lúc nãy lại còn chiến đấu hai lần nữa, anh cũng mệt rồi. Anh nhắm mắt lại, lim dim chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Vương Tĩnh Kỳ chạy ra khỏi phòng ngủ, luống cuống nhặt quần áo lúc nãy để trên ghế salon nhanh chóng mặt vào, ánh mắt vẫn luôn đề phòng cánh cửa phòng ngủ, chỉ sợ tên háo sắc kia sẽ đuổi theo.

Sau khi mặc quần áo xong, xác định người kia không có ý đồ gì, lúc này cô mới đến phòng bếp nấu cơm chiều.

Bởi vì mấy ngày Tết cô đột ngột bị kéo đi, cho nên rau dưa trong tủ lạnh cũng không còn tươi mới nữa, Vương Tĩnh Kỳ ném phần rau bị hư vào thùng rác, trong lòng thầm nghĩ mình thật là phung phí. Nếu bây giờ mà là đời trước, chắc chắn cô sẽ cắt bỏ mấy chỗ bị hư đi, phần còn nguyên thì giữ lại để ăn, mặc dù cô vô cùng hiểu rõ thức ăn như vậy không tốt cho sức khỏe.

Sau đó, Vương Tĩnh Kỳ lấy ra hai củ hành. Không có món gì khác để ăn, cô ướp thịt cừu để nướng, ngoài ban công có lò nướng thịt.

Lúc cắt hành, Vương Tĩnh Kỳ bị cay mắt đến nỗi không mở ra được, cô ngửa đầu, khống chế không cho nước mắt chảy ra, sau đó lại cúi đầu tiếp tục cắt, lại ngẩng đầu, mấy lần như vậy, cô cũng không ngửa đầu nữa, dứt khoát để mặc nước mắt thi nhau chảy ra.

Ngay lúc này nếu thật sự cho cô được lựa chọn, cô sẽ chọn bỏ cuộc thôi.

Mồng tám, đối với người đi làm mà nói, Tết đã hết rồi, cho nên hai người Chu Cẩn Du ăn sáng xong, ra khỏi cửa.

Chu Cẩn Du đi làm, còn lớp học thêm của Vương Tĩnh Kỳ hôm nay bắt đầu học.

Thư ký Lý lái xe đến trước cửa lớp học thêm, Vương Tĩnh Kỳ thu dọn đồ vật của mình, mở cửa xuống xe.

"Đừng quá mệt mỏi, chừng nào xong việc nhớ gọi điện thoại cho anh, anh đón em về." Chu Cẩn Du nhìn cô gái đang xuống xe, ôn hòa nói.

Trước mặt người ngoài Chu Cẩn Du chính là như vậy, anh sẽ làm như rất nghiêm chỉnh, luôn đối đãi với mọi người lịch sự nhã nhặn. Chỉ có người thân thiết với anh mới có cơ hội được thể nghiệm sự bá đạo vô cùng thâm thúy của anh.

"Anh có thời gian sao?" Vương Tĩnh Kỳ biết rõ, qua kỳ nghỉ Tết này, Chu Cẩn Du sẽ bắt đầu cho triển khai hạng mục tài chính mà anh chủ trì, cho nên đầu năm anh sẽ bận rộn rất nhiều việc.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, chỉ có hai cuộc họp thôi. Khi nào tan việc thì gọi cho anh, nếu anh không có thời gian, anh sẽ kêu Tiểu Lý đi đón em." Hôm qua anh đã chiến đấu hăng hái cả đêm, cho nên bây giờ cảm thấy như hạt giống của mình đã bắt đầu cắm rễ rồi, đãi ngộ đối với hai mẹ con cũng phải được thăng cấp, không phải người ta thường nói mẫu bằng tử quý sao.

"Vậy cũng được, buổi chiều em có lớp dạy, ba giờ rưỡi tan học, lúc đó em sẽ gọi cho anh." Vương Tĩnh Kỳ không biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, nói trước cho thư ký Lý biết một tiếng, sau đó xách túi xách lên lớp.

Chu Cẩn Du nhìn cô vào cửa mới phân phó người ngồi phía trước: "Lái xe đi."

Chiếc Audi màu đen chậm rãi rời đi.

Truyện Chữ Hay