Người nhà họ Vu làm ầm ĩ từ lúc sáng sớm nhưng lúc ngồi ở trước bàn cơm thì tất cả lại trầm mặc.
Đơn giản vì đây là bữa sáng nhưng trên bàn lại chỉ có thức ăn đã cháy khét.
Thực ra thì từ lúc mẹ Vu cầm nồi chạy vào phòng Vu Đông sau đó té xỉu thì đã có thể đoán trước được kết cục rồi, chuyện bữa sáng bị cháy hết đó hả, chuyện này chẳng đáng ngạc nhiên chút nào.
Ăn xong một bữa sáng khó quên, ba Vu đẩy xe máy ra định đi chợ mua thêm thức ăn để ăn Tết, dù sao thì con rể đã đến nên mẹ Vu lặng lẽ nói với ông là đi mua thêm thức ăn nữa đi.
“Bác, bác muốn đi đâu? Con lái xe đưa bác đi.” Hạ Phong thấy ba Vu đang đẩy xe máy nhưng một nón cũng không đội thì cảm thấy không yên tâm cho lắm.
“Không cần đâu, bác đi chợ mua thức ăn thôi, rất gần.” Ba Vu từ chối.
“Để con cùng đi với bác, thức ăn có thể để trong cốp xe, sẽ tiện hơn.” Hạ Phong ân cần nói.
“Đường ở nông thôn rất hẹp, xe hơi vào không được.” Ba Vu đành phải nói thật.
“À.” Bỗng nhiên không khí trở nên hơi xấu hổ.
Ba Vu sải bước lên xe máy, ông dừng lại một chút rồi quay đầu lại nhìn Hạ Phong một, hỏi: “Mẹ Đông Đông hỏi cậu có thích ăn gì không để bác mua.”
“A?” Hạ Phong sửng sốt một lát rồi phản ứng lại rất nhanh, hắn mang khuôn mặt vui vẻ, “Con… Con thích ăn cá.”
“Đã biết.” Ba Vu khởi động xe rồi rất nhanh biến mất trên con đường nhỏ ở nông thôn.
Hạ Phong nhìn về phương hướng mà ba Vu biến mất, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười ấm áp.
“Sao em đứng đó mà cười ngây ngô thế?” Vu Tùng bỗng nhiên xuất hiện ở đằng sau Hạ Phong.
“Không có gì.” Hạ Phong cười cười.
“Ai, chìa khóa xe của em cho anh mượn một chút, anh muốn vào thành phố mua mấy món đồ.” Làm anh vợ, Vu Tùng sai em rể tương lai một cách công khai.
Hạ Phong không chút nào do dự lấy chiếc chìa khóa ra từ trong túi ra đưa cho anh vợ.
“Cám ơn nhiều!” Vu Tùng phóng khoáng lái xe đi rồi.
Mẹ Vu nghe được âm thanh thì cầm giẻ lau bước ra, bà thấy Hạ Phong còn đứng ở trong sân thì biết ngay là ai đã lấy xe đi, vì vậy bà nói: “Kĩ thuật lái xe của Tùng Tùng cũng bình thường thôi, coi chừng làm xước xe của con đó.”
“Không sao đâu, xe con có bảo hiểm.” Hạ Phong thấy ăn cơm xong thì hắn cũng chẳng có việc gì để làm nữa nên chủ động hỏi, “Bác, có chuyện gì cần con giúp không?”
“Vậy con và Đông Đông đi dán câu đối đi.” Mẹ Vu nghĩ nghĩ rồi nói.
“Vâng!” Hạ Phong cười đáp ứng, hắn vui vẻ trở về phòng rồi kéo Vu Đông, đang sửa sang lại hành lí, ra ngoài bắt đầu dán câu đối.
Ở trong thôn thì sân của các hộ gia đình đều là kiểu mở ra, bởi vậy thường xuyên sẽ có hàng xóm đến thăm nhà hoặc đi ngang qua. Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi thì lượng người đi tới đi lui cũng nhiều đến mức không thể đếm nổi.
Các bác gái đến đây thì nhìn thoáng qua vài lần, mấy cậu bé thì đến rồi cười chạy mất, có cô bé lại đây còn đỏ luôn cả mặt.
Vu Đông suy nghĩ một hồi rồi hỏi Hạ Phong: “Buổi sáng anh ở sân sau có gặp được ai không?”
“Anh gặp được một bác gái, có nói chuyện mấy câu.” Hạ Phong nhớ lại rồi nói.
“Anh nói gì?” Vu Đông hỏi.
“Vẫn chưa nói gì nhiều, chỉ nói anh là bạn trai em thôi.” Hạ Phong kỳ quái nói, “Sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là anh đã bị tất cả người trong thôn em xem xét từ trên xuống dưới hết rồi.” Vu Đông thở dài nói.
“Xem xét?” Hạ Phong đã dán xong một tờ thần giữ cửa cuối cùng lên, hắn xoay người đang muốn hỏi tiếp Vu Đông liền thấy được mấy cặp mắt tò mò đang đánh giá mình.
“Chào mấy bác!” Tuy Hạ Phong bị hoảng sợ nhưng hắn vẫn mang sự phong độ mà chào hỏi mọi người.
“Ai da, cậu trai này rất tuấn tú đó. Ngư Đống à, bạn trai của cháu hả?” Một bác gái hỏi.
“Đúng vậy!” Vu Đông cười gật đầu.
Đúng lúc này mẹ Vu từ phòng bếp bước ra, bác gái này vừa thấy mẹ Vu thì tức khắc lại gần rồi khoa trương nói: “Tiểu Lan à, Ngư Đống nhà bà cũng đã có bạn trai luôn rồi, nghe nói còn là người trong thành phố nữa, rất có tiền đồ đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói vẫn là bác sĩ đó, ghê thật.” Một bác gái khác nghe vậy cũng nói tiếp.
“Khi nào chúng ta sẽ được uống rượu mừng thế?” Bác gái thứ ba cũng hỏi tiếp.
“Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ cũng mới nói chuyện hẹn hò thôi, hơn nữa Vu Đông cũng mới tốt nghiệp, nó còn phải đi làm một thời gian nữa rồi mới tính đến chuyện này.” Cho dù mẹ Vu sốt ruột muốn cho Vu Đông lấy Hạ Phong thật nhanh, nhưng đối với câu hỏi của người khác thì bà tuyệt đối cũng sẽ không biểu hiện ra dáng vẻ gấp gáp.
“Sớm cái gì mà sớm chứ, đã có đối tượng thì mau chóng kết hôn đi, coi chừng như Bảo Cầm đó, đã hai mươi tám rồi còn chưa có ai lấy, thấy mẹ con bé vội vàng thế nào chưa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ mẹ con bé cứ hỏi thăm mọi người khắp nơi đấy, cũng do con bé lớn tuổi quá, như vậy rất khó kiếm người để lấy.”
……
Tình cảm của Vu Đông đối với các vị bác gái này là vừa yêu vừa hận. Trong thôn, nhà ai có chuyện gì thì người nhiệt tình, tận tâm nhất là họ, nhưng nhà ai có chuyện xấu gì thì người truyền nhanh nhất cũng là họ.
“Còn có chữ ‘phúc’ chưa có dán đâu, chúng ta đi dán thôi.” Vu Đông kéo Hạ Phong đang nghe với vẻ trợn mắt há hốc mồm về phòng.
Đợi đến lúc hai người dán xong chữ ‘phúc’ thì các bác gái ở bên ngoài cũng đã về nhà mình chuẩn bị bữa cơm tất niên rồi. Lúc này mẹ Vu mang một rổ lớn từ phòng bếp đi ra, trong rổ là một miếng thịt heo và một ít trái cây, bà đặt lên bàn rồi nói với Vu Đông: “Lát nữa con và Hạ Phong đi cúng cho ông bà thổ địa đi.”
“Vâng!” Tuy đã không làm chuyện này nhiều năm, nhưng quy trình bình thường Vu Đông vẫn còn nhớ rõ. Hai người một người mang theo đồ cúng một người mang theo theo nến, nhang, pháo lên đường đi về phía miếu thờ thổ địa.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người mang vẻ hóng chuyện cười thân thiết với Vu Đông.
Vu Đông cũng cười chào hỏi cả con đường.
“Cảm giác như thế này thật là tốt!” Hạ Phong bỗng nhiên nói.
“Chỗ nào tốt?” Vu Đông kinh ngạc nói.
“Mọi người đều quen biết nhau, mọi người đều mang thiện ý.” Hạ Phong cười nói, “Mọi người đều thích em.”
Vu Đông nghe vậy thì ngẩn ra, cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
“Ngư Đống!” Bỗng nhiên có một giọng nói cao vút đánh vỡ sự suy tư của Vu Đông.
“Thím sáu.” Vu Đông nhìn người phụ nữ trung niên đang mặt mày hớn hở đứng trước mặt mình thì hô, “Chị Bảo Cầm.”
Vu Bảo Cầm gật đầu cười cười với Vu Đông.
“Hai đứa đi cúng hả.” Thím sáu hỏi.
“Đúng vậy!”
“Đây là bạn trai của con phải không, ôi nhìn ổn thật đó.” Thím sáu mang sự hâm mộ nhìn về phía Hạ Phong.
“Chào thím sáu, con là Hạ Phong.” Hạ Phong gọi theo Vu Đông.
“Ai da, chào con, chào con, thật là lễ phép đó.” Thím sáu cười hì hì nói, “Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ hai mươi tám.” Hạ Phong trả lời.
“Hai mươi tám sao, bằng tuổi Bảo Cầm nhà thím rồi. Bên cạnh con có bạn học nào còn độc thân không, đồng nghiệp cũng được?” Thím sáu kích động hỏi liên tục.
Hạ Phong không kịp phòng ngừa bị hỏi đến ngốc luôn, hắn chỉ có thể xấu hổ mà cười.
“Mẹ…” Vu Bảo Cầm hơi xấu hổ kéo mẹ mình, sau đó ngượng ngùng nhìn hai người Vu Đông.
“Kéo cái gì mà kéo, mẹ mà không hỏi giúp con thì con phải làm sao bây giờ hả?”
“Cho dù là vậy thì mẹ cũng không thể vừa gặp người ta liền hỏi chứ.”
“Không làm như vậy thì làm sao bây giờ? Con lại không tự tìm được.” Thím sáu thở hổn hển nói.
Hạ Phong hoàn toàn không biết vì sao mình chỉ mới nói có mấy câu đã gây ra một trận cãi nhau, hắn đành nhìn thoáng qua Vu Đông để xin giúp đỡ.
Vu Đông rất quen thuộc với hình ảnh trước mắt mình này, trong lòng cô cũng đang vô cùng cảm thán. Cô biết rõ, lúc này nói càng nhiều thì sẽ càng loạn vì vậy cô ngắt lời hai người họ: “Thím sáu, bọn con đi cúng thổ địa trước đây, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được, được, chuyện của Bảo Cầm con để ý giúp thím nhiều một chút nhé.” Thím sáu vẫn không quên dặn dò thêm một lần.
Hai người đã đi thật xa nhưng vẫn còn có thể nghe thấy giọng của thím sáu nói chuyện với con gái mình.
Hạ Phong tinh tế cảm nhận được Vu Đông không vui cho lắm, nhưng hắn lại không biết vì sao nên chỉ có thể yên lặng cầm lấy tay của Vu Đông. Vu Đông lấy lại tinh thần, cô nhìn bàn tay nắm chặt của hai người thì hoảng hốt hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười với Hạ Phong. Hai người chậm rãi đi đến trước cửa miếu thổ địa.
Miếu thờ thổ địa là đền thờ được người trong thôn góp vốn xây dựng nên, bên trong thờ phụng tượng ông bà thổ địa.
Trước tượng có một đài dùng để đựng đồ cúng, phía dưới là một đống đất được gạch che lại, trên đống đất đó đều được cắm đầy nến và nhang.
Hai người bỏ đồ cúng vào, đốt pháo, thiêu giấy tiền vàng bạc.
Hạ Phong nhìn Vu Đông cầm ba cây nhang, nhắm mắt lại cầu nguyện với tượng thần, sau đó mang vẻ thành kính mà cúi đầu lạy rồi khom lưng cắm nhang vào trong đất.
“Em nói gì với hai vị thần tiên thế?” Hạ Phong tò mò hỏi.
“Em đang cảm ơn họ.” Cảm ơn tất cả các vị thần đã cho cô trùng sinh.
“Vậy anh cũng phải cảm ơn họ!” Hạ Phong học theo bộ dạng của Vu Đông cúi đầu lạy.
“Anh cảm ơn vì điều gì?” Vu Đông cũng tò mò hỏi.
“Cảm ơn họ đã phù hộ cho em ở nơi mà anh không biết.” Hạ Phong nghiêm túc nói.
“Buồn nôn quá đi!” Vu Đông liếc Hạ Phong một rồi xoay người rời khỏi đền thờ.
Hạ Phong nhanh chóng lấy lại đồ cúng, bỏ vào rổ rồi đuổi theo.
Đền thờ xây ở đầu thôn, ngay cửa đền là một hồ nước, quanh hồ là ruộng lúa rộng lớn kéo dài đến đằng xa. Khi Hạ Phong nhìn đến cảnh sắc này thì đã nghĩ, vào mùa thu thì chắc hẳn cảnh sắc nơi đây sẽ còn đẹp hơn thế nhiều.
“Quê em rất đẹp.” Hạ Phong khen.
“Ở nông thôn đều như vậy cả.” Vu Đông chỉ vào ruộng lúa đằng xa nói, “Khối đất đằng đó là của nhà em.”
Hạ Phong dõi mắt nhìn về phía xa, nhưng vẫn không thể phân biệt khối đất nào với khối đất nào.
“Chị Bảo Cầm?” Bỗng nhiên Vu Đông thấy được một bóng người màu đỏ đang bước chậm trên một bờ ruộng cách chỗ này không xa, “Hạ Phong anh về trước đi, em đi tìm chị Bảo Cầm nói chút chuyện.”
Hạ Phong gật gật đầu, Vu Đông xoay người chạy về phía ruộng lúa.
“Chị Bảo Cầm.” Vu Đông không chạy được bao lâu thì đã đuổi kịp Vu Bảo Cầm đang đứng ngây ngốc ngay ruộng lúa.
“Đông Đông đó à.” Vu Bảo Cầm ngẩn người, cô nàng cười với Vu Đông.
“Em mới thấy chị ở bên kia nên đến đây chào hỏi một tiếng.” Vu Đông nói.
“Vậy sao.” Vu Bảo Cầm quay đầu lại nhìn một, đúng lúc thấy được bóng dáng Hạ Phong xoay người đi khỏi, cô nàng hơi cô đơn nói, “Lúc làm việc ở trong thành phố, chị muốn tìm một người quen biết để nói chuyện cũng khó. Nhưng lúc về đến nhà muốn tìm một chỗ để ở một mình cũng khó như vậy.”
“Thím sáu lại mắng chị à.” Vu Đông hỏi.
“Tức chị hôm qua đã từ chối một buổi xem mắt.” Vu Bảo Cầm cười khổ nói.
“Ánh mắt của thím ấy với chúng ta vốn đã không giống nhau, đặc biệt là trong chuyện xem mắt như thế này.” Vu Đông đã trải qua sáu năm liên tục bị ép hôn nên tràn đầy cảm xúc.
“Người này là bạn từ nhỏ của chị giới thiệu, là chị Mĩ Linh của em đó.”
“Mĩ Linh? Chị ấy đã kết hôn từ lâu rồi mà?” Vu Đông hỏi.
“Đúng vậy, hôm trước cậu ấy mang cái bụng to sắp đẻ đến nhà chị làm mai, làm mẹ chị cực kì kích động.” Vu Bảo Cầm cười khổ nói, “Thật ra thì trước đó cậu ấy đã nói với chị trong điện thoại rồi, hơn nữa chị cũng đã từ chối khéo. Ai ngờ cậu ấy lại trực tiếp gặp mẹ chị nói chuyện, còn bảo mẹ chị phải điều chỉnh suy nghĩ của chị lại ngay…”
“Sao chị ấy lại…” Điều chỉnh suy nghĩ thì chính là bị mắng còn gì.
“Người đàn ông này là em họ của chồng cậu ấy…” Vu Bảo Cầm bất đắc dĩ nói, “Đông Đông à, em nói thử xem, nếu năm sau chị không về ăn Tết thì sao nhỉ? Có phải nếu mẹ chị không gặp chị thì sẽ càng vui vẻ hơn không?”
“Bây giờ làng trên xóm dưới đều biết Vu Bảo Cầm chị là một cô gái ế. Mẹ chị chỉ cần gặp người ta liền nói có người nào giới thiệu cho chị được không, bà ấy ra phố mua đồ ăn cũng có thể hỏi thăm được một người đàn ông lớn tuổi chưa lập gia đình. Bác gái trong thôn thấy chị thì sẽ giáo dục chị, nói chị đừng có đòi hỏi cao quá… Thật ra thì chị…”
Đôi mắt của Vu Bảo Cầm dần dần đỏ lên: “Chị chỉ muốn tìm một người mà mình muốn lấy thôi, nhưng bây giờ chị vẫn chưa tìm được, cho nên đây là lỗi của chị phải không?”
“Chị Bảo Cầm…”
“Có lúc chị đã muốn tìm một chỗ mà không ai quen biết mình, chừng nào kết hôn thì chừng đó mới về nhà.”
Vu Đông không biết nên an ủi Vu Bảo Cầm như thế nào nữa, cũng giống như việc cô không biết phải an ủi bản thân mình vào mười năm sau như thế nào vậy. Nữ giới đối với việc theo đuổi tình yêu của cuộc đời mình ư, nếu không đủ sự may mắn, thì một là khuất phục với hiện thực, còn không thì đành phải chờ đợi trong cô độc mà thôi.
“Được rồi không nói nữa, làm em nghe xong cũng không được tự nhiên.” Vu Bảo Cầm miễn cưỡng cười nói, “Đông Đông, chị rất hâm mộ em, cho nên em phải hạnh phúc đó.”
Vu Bảo Cầm vẫy vẫy tay, xoay người sang chỗ khác, phảng phất lại lập nên một hàng rào vô hình lần nữa để chống lại những lời đồn đãi vớ vẩn xung quanh, giống như cô lúc trước vậy.
“Chị Bảo Cầm, hãy kiên trì, lựa chọn của chị không hề sai.” Có lẽ mặc kệ là quyết định này có đúng hay không, nhưng bạn chỉ hy vọng trong những lời chỉ trích ấy thì sẽ có một âm thanh cổ vũ mình.
Vu Bảo Cầm xoay người, cô nàng mặc một bộ đồ đỏ, cười xinh đẹp như hoa hồng.
Có lẽ trong mắt người khác bạn là lập dị, nhưng bạn vẫn phải xinh đẹp kiên cường như trước. Bời vì mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau trong cuộc sống, lựa chọn xong sẽ có những kết quả khác biệt, nhưng tốt và xấu thế nào thì chúng ta cũng không nên ngang ngược mà chỉ trích họ.
“Đã đến lúc về ăn trưa rồi.”
Lúc Vu Đông lấy lại tinh thần thì phát hiện Hạ Phong đã ngồi xổm trước người cô.
“Em ngồi ở đây nghĩ gì thế?” Hạ Phong đã về nhà thật lâu nhưng vẫn chưa thấy Vu Đông về nên lúc này mới đến đây tìm.
“Nghĩ về anh.” Vu Đông ngửa đầu cười.
“Anh đang ở đây mà.” Hạ Phong cũng cười.
“Ừ, cám ơn anh đã ở đây.”
“Em bị sao vậy?” Hạ Phong lại cảm nhận được cảm xúc tồi tệ của Vu Đông một lần nữa.
“Hạ Phong.” Vu Đông vòng lấy cổ của Hạ Phong, cả người cô đều dựa vào người Hạ Phong, “Có thể gặp được anh thật là tốt.”
Hạ Phong không biết Vu Đông bị sao, nhưng theo bản năng làm cho hắn càng ôm chặt cô gái trong ngực mình hơn nữa.
Có phải là do anh cho em không đủ cảm giác an toàn hay không, cho nên em mới thường xuyên mất mát.