Sở Trường Sinh nắm lấy tay Hà Tĩnh Như, mềm mại nói: “Ca ca ta trong xương cốt là người rất tùy hứng, phàm là thứ hắn không thích thì tuyệt đối không đụng tới, người hắn không thích cũng tuyệt đối không giữ bên người, cho dù chỉ là muốn ứng phó triều thần thì hắn cũng sẽ không tìm đại một người về làm Hoàng Hậu. Ca ca ta thích Hà tỷ tỷ đó.”
Hai mắt Hà Tĩnh Như trừng to: “Sao có thể...”
“Sao lại không thể.” Sở Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Nữ tử như Hà tỷ tỷ, có nam tử nào mà không thích.”
Hà Tĩnh Như cười khổ.
Một nữ tử không có gia thế như nàng ấy, nữ tử lớn tuổi như nàng ấy, còn có một đống đệ đệ muội muội như nàng ấy, nam nhân nào gặp cũng cách ta ba thước.
Hoàng Thượng sẽ thích nàng ấy sao?
Quá vớ vẩn.
Nàng ấy đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm từ cách đó không xa vọng tới.
“Là tiếng của ca ca!”
Sở Trường Sinh lập tức đứng dậy chạy về phía đó, Hà Tĩnh Như cũng theo sát phía sau.
Đám thư đồng đang bận rộn xung quanh nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
Chỗ đó có một cái hố to, hẳn là bẫy rập thợ săn bố trí để săn thú, kết quả Sở Hoằng Du đi đào rau dại lại bị rơi vào.
Sở Trường Sinh vội hỏi nói: “Ca ca, huynh sao rồi, có sao không?”
Sở Hoằng Du ngẩng đầu, nhìn thấy thật nhiều người đang châu đầu vào hố to, lo lắng nhìn hắn, Hà Tĩnh Như cũng ở trong đó.
Hắn giơ tay đỡ trán: “Mất mặt, quá mất mặt.”
Đi đào rau dại mà còn bị lọt hố, trên đời này chắc không có hoàng đế nào xui xẻo như hắn đâu nhỉ?
“Hoàng Thượng, ta tới cứu ngài!”
Lâm Đông Đông không nói hai lời nhảy xuống dưới, sau đó để Sở Hoằng Du cưỡi lên người hắn, mấy thư đồng ở trên ba chân bốn cẳng kéo Sở Hoằng Du lên.
Chỉ thấy vị hoàng đế ngăn nắp hoa lệ khi nãy bây giờ toàn thân dơ bẩn, từ đầu đến chân đều là bùn, tóc tai rối loạn. Sở Hoằng Du cảm giác bản thân không còn mặt mũi để gặp người nữa.
“Hoàng Thượng, không sao đâu.” Trần Tam vội an ủi nói: “Trước kia cả đám người chúng ta cũng từng trải qua chuyện này, không cần để trong lòng.”
Lâm Đông Đông hùa theo nói: “Khi còn nhỏ, có lần Hoàng Thượng trộm rời cung đến nhà ta, lúc đốt pháo vô tình thiêu cháy y phục, cuối cùng phải cởi truồng hồi cung, cũng không mất mặt đâu mà...”
“Lâm Đông Đông!!!”
Sở Hoằng Du thật sự không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn Lâm Đông Đông.
“Không sao đâu Hoàng Thượng, đều là người một nhà.” Trần Tam mở miệng: “Biểu tỷ ta cũng không phải người lắm chuyện, đúng không biểu tỷ.”
Sở Hoằng Du: “...”
Thật là chuyện hay không nói, lại nói cái dở.
Hà Tĩnh Như nghẹn cười, lấy một chiếc khăn trong tay áo đưa cho Trần Tam: “Ngươi giúp Hoàng Thượng lau bùn đất trên mặt đi.”
Trần Tam nhận lấy chiếc khăn trắng, đang muốn ra tay thì Sở Hoằng Du đã đoạt lấy chiếc khăn, lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi theo trẫm qua đây.”
Tám thư đồng đi theo Hoàng Thượng vào rừng cây.
Chỉ chốc lát sau, Hà Tĩnh Như đã thấy Hoàng Thượng đổi một bộ y phục, áo trên là của Trần Tam, quần là của Lâm Đông Đông... cách ăn mặc này khiến nàng ấy như trông thấy Vu Hoành.
Nếu xem Hoàng Thượng là Vu Hoành, nàng ấy sẽ không câu nệ như vậy nữa, một hài tử bằng tuổi tiểu biểu đệ nhà mình, có gì đáng sợ chứ.
Một đám người trở lại bờ sông, bắt đầu nướng hươu hoa mai, còn có hai con thỏ và ba con cá.
Sở Hoằng Du chọn một con cá mập nhất, dự định nướng cho Hà Tĩnh Như ăn, hắn phải để nàng ấy biết được tâm ý của hắn.
Thật ra hắn còn tận chín năm, nhưng tuổi tác của nàng ấy đã lớn, không chờ được nữa.
“Hoàng Thượng, để ta giúp ngài nướng cá.” Lâm Đông Đông chạy tới.
Sở Hoằng Du xua tay: “Không cần, ta tự mình làm.” Chẳng qua hắn thân là đế vương, trên cơ bản chưa bao giờ đích thân làm những chuyện này, cá bị nướng khét lẹt.
Hắn sốt ruột muốn bóc chỗ khét trên thân cá xuống, kết quả lại khiến ngón tay bị bỏng, hắn tức khắc hít một ngụm khí lạnh.
Sở Trường Sinh quay đầu: “Ca ca, huynh bị làm sao vậy?”
Sở Hoằng Du che giấu ngón tay bị bỏng, sắc mặt thản nhiên nói: “Không sao, lấy cho ta ít gia vị đi.”
Không đợi Sở Trường Sinh động thủ, Trần Tam đã đưa số gia vị bên cạnh tới tay Sở Hoằng Du.
Ngay sau đó, Trần Tam tiếp tục xum xoe bên cạnh Sở Trường Sinh: “Công chúa thích ăn phần nào của hươu hoa mai, ta nướng cho công chúa.”
Sở Trường Sinh cảm thấy thật đau đầu.
Khi còn nhỏ, sau khi quen biết Trần Tam, tên nhãi này vẫn luôn lượn lờ bên cạnh nàng ấy, khi còn nhỏ không hiểu nguyên do, bây giờ trưởng thành rồi chẳng lẽ còn không hiểu sao?
Nàng ấy thật sự không có ý gì với Trần Tam, thấy hắn tìm tới thì chỉ muốn chạy đi.
Nhưng nàng ấy không thể ném một nữ tử như Hà Tĩnh Như ở lại với một đám nam nhân, chỉ đành nhẫn nại nói chuyện với Trần Tam: “Không cần, Lâm Đông Đông nướng không tệ.”
“Tạ Trưởng công chúa khích lệ!” Lâm Đông Đông đắc ý rung đùi: “Chờ đi, ta sẽ bộc lộ tài năng cho Trưởng công chúa xem!”
Trần Tam tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đông Đông, trong lòng nghĩ công chúa điện hạ không phải là thích tên ngốc Lâm Đông Đông này rồi chứ?
Giờ phút này, Hà Tĩnh Như đứng bên cạnh để ý ngón trỏ đang nhếch lên của Sở Hoằng Du xuất hiện một mụn nước to tướng trên đầu ngón tay.
Nàng ấy nhíu mày cầm một ấm nước bước tới: “Hoàng Thượng, đưa tay ra đây.”
Sở Hoằng Du ngày thường là một người khôn khéo, lúc này có thể ở gần Hà Tĩnh Như thế này, đầu óc của hắn có chút phản ứng không kịp, ngây ngốc vươn tay ra.
“Không phải tay này, là tay kia.” Hà Tĩnh Như thở dài, sau đó tưới nước lạnh lên ngón tay bị bỏng nọ: “Hoàng Thượng bị thương thì đừng tới gần lửa nữa, để thần nữ nướng cả cho, bảo đảm sẽ nướng tốt.”
Nước lạnh như băng đổ lên ngón tay khiến Sở Hoằng Du thoải mái không ít, hắn lấy lại tinh thần, không nhịn được nói: “Hà tiểu thư hiểu thật nhiều.”
Trong lòng hắn có chút phấn khích.
Nàng ấy có thể nhận ra hắn bị thương, hẳn là nàng ấy cũng để ý hắn nhỉ.
Có lẽ chuyện này cũng không khó như tưởng tượng của hắn.
“Khi đệ đệ ta còn nhỏ cũng hay bị thương nên ta cũng biết nhiều một chút.” Hà Tĩnh Như trả lời: “Hoàng Thượng cũng trạc tuổi đệ đệ nhà ta mà thôi.”
Sở Hoằng Du lập tức lạnh lòng.
Nàng ấy quả nhiên chỉ xem hắn là đệ đệ...
Hà Tĩnh Như cầm lấy con cá nướng bị khét kia, gỡ bỏ lớp da bị cháy bên ngoài, sau đó lại rắc gia vị, cẩn thận nướng chín.
Một đám người thi nhau bận rộn, trước khi hoàng hôn buông xuống thì đã nướng xong mọi thứ, mọi người ngồi quây quần dưới đất, mỗi người một chung rượu, chuẩn bị dùng bữa.
Trước mặt Sở Hoằng Du chính là con cá Hà Tĩnh Như nướng.
Vốn dĩ hắn muốn nướng cá cho Hà Tĩnh Như nhưng không hiểu vì sao lại thành nàng ấy nướng cá cho hắn.
Ai, hắn thật sự thành đệ đệ cần nàng chăm sóc rồi.
Hắn đang muốn bắt đầu ăn cá nướng thì đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới.
“Đại ca đại tỷ, hai người các ngươi lại dám trốn ở đây ăn thịt uống rượu, thật quá đáng!”
Chỉ thấy Yến Vương mười hai tuổi không biết từ nơi nào nhảy ra, cầm lấy rượu trái cây trước mặt Sở Trường Sinh rồi cướp mất cá nướng của Sở Hoằng Du, há miệng gặm cá, còn bình luận: “Hương vị cá nướng này không tệ, ngon hơn cá chưng của Ngự Thiện Phòng nhiều.”
“Sở Hoằng Giác!!” Sở Hoằng Du tức giận đến bốc khói: “Trả cá nướng lại cho ta!”
Sở Hoằng Giác rõ ràng đang cố ý chọc giận Sở Hoằng Du, bắt đầu chạy vòng vòng khắp nơi.
Lâm Đông Đông vội khuyên giải: “Hoàng Thượng, Yến Vương còn nhỏ, chúng ta đừng chấp nhặt, nếm thử cá ta nướng này, còn ngon hơn đó.”
“Ta chỉ muốn cái kia.” Sở Hoằng Du đứng dậy: “Ta đếm ba tiếng, nếu đệ không trả con cá kia lại thì đệ biết hậu quả rồi đó.”
Sở Hoằng Giác không nhịn được rụt cổ.
Bình thường hắn rất thích khiêu khích đại ca, nhưng khi đại ca thật sự tức giận, hắn vẫn có chút sợ hãi, hắn nhìn về phía Sở Trường Sinh xin giúp đỡ.