Sở Trường Sinh cố ý cho người đi hỏi thăm tình huống Hà gia một chút.
Hà đại tiểu thư Hà Tĩnh Như đã định một mối hôn nhân vào năm mười sáu tuổi, mấy ngày trước khi thành thân, Hà phu nhân bỗng nhiên bất đắc kỳ tử.
Vốn dĩ nữ tử có thể thành thân trong lúc mặc áo đại tang nhưng Hà Tĩnh Như là người có hiếu, nhất định phải giữ đạo hiếu đủ ba năm mới xuất giá nên cọc hôn sự này cũng mất.
Sau khi qua hiếu kỳ thì nàng ấy đã sắp mười chín tuổi.
Ở kinh thành, nữ tử tuổi đó cũng đã sinh vài hài tử, nữ tử chưa xuất giá rất khó bàn chuyện hôn nhân, cứ chậm trễ mãi, đến giờ nàng ấy cũng đã hai mươi.
Sở Trường Sinh muốn gặp mặt Hà tiểu thư này một lần nên mới tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa ở trong cung.
Vì để không quá lộ liễu nên nàng ấy còn gửi thiếp mời cho một số thiên kim dòng dõi thấp một chút.
Sau khi Hà Tĩnh Như vào cung thì vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trưởng công chúa gửi thiếp mời cho nàng ấy, mời nàng ấy vào cung tham dự tiệc ngắm hoa?
Phụ thân nàng ấy chỉ là một tiểu quan Lục phẩm mới được thăng chức mà thôi, thân phận của nàng ấy căn bản không xứng vào cung.
Trong lòng Hà Tĩnh Như hiện lên vô số ý niệm nhưng ngoài mặt lại vô cùng trầm ổn, đi theo tiểu thái giám tới cung điện của Trưởng công chúa.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy vào cung, trước ngày tiến cung, tổ mẫu đã cố ý mời người tới dạy nàng ấy lễ nghĩa quy củ trong cung, nàng ấy được đưa tới trước mặt Sở Trường Sinh, uốn gối hành lễ: “Thỉnh an Trưởng công chúa.”
Sở Trường Sinh cười nói: “Ngươi chính là Hà tiểu thư đúng không, đừng câu nệ, ngẩng đầu cho ta nhìn xem.”
Lúc này Hà Tĩnh Như mới ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Trưởng công chúa trong lời đồn, vô cùng kinh ngạc không thể tin vào mắt mình.
Trưởng công chúa quá mức xinh đẹp, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của Trưởng công chúa, mà người xinh đẹp này lại kéo tay nàng ấy, khiến nàng ấy thụ sủng nhược kinh.
“Hà tiểu thư cùng ta đi thay xiêm y đi.”
Sở Trường Sinh đứng lên đi ra phía sau, Hà Tĩnh Như choáng váng đuổi theo.
Nàng ấy được đưa tới một cái đình ở hậu viện, từ xa nàng ấy đã thấy một người mặc áo vàng đang ngồi ở đó.
Ở trong cung, người có thể mặc y phục màu này còn có ai khác ngoài đương kim hoàng đế?
Hô hấp của Hà Tĩnh Như lập tức dồn dập.
Nàng ấy còn nhớ rõ năm nàng ấy mười một tuổi, đương kim hoàng đế đăng cơ khi chỉ mới tám tuổi, rất nhiều người không để hắn vào mắt vì Hoàng Thượng còn quá nhỏ. Nhưng ngay sau đó, tiểu hoàng đế lại nghiên cứu ra vũ khí sắc bén san bằng Đông Lăng, hiện giờ Đông Lăng đã được sáp nhập vào quốc thổ Đại Tấn.
Ngay sau đó, tiểu hoàng đế đã đưa ra rất nhiều chính lệnh ít nước lợi dân, giảm bớt tô thuế khiến cuộc sống của dân chúng khá lên không ít.
Cùng lúc đó, tiểu hoàng đế mở rộng con đường tuyển chọn nhân tài, cha nàng ấy cũng nhờ vậy mà có cơ hội vào triều làm quan.
Mấy năm nay, tiểu hoàng đế còn trừng trị quan lại tham ô...
Tiểu hoàng đế chăm lo việc nước, chỉ mới tám chín năm ngắn ngủi, Đại Tấn thật sự đã đổi sang một diện mạo mới, người người an cư lạc nghiệp, quả nhiên là thái bình thịnh thế.
Nàng ấy vô cùng kính nể tiểu hoàng đế, hắn nhỏ hơn nàng ấy ba tuổi mà đã có thể cai quản một quốc gia phồn vinh như vậy.
Càng ngày càng gần.
Hà Tĩnh Như cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Ca ca, ta vào thay xiêm y, huynh đừng khiến khách nhân của ta sợ đó.”
Sở Trường Sinh phun ra những lời này rồi cất bước đi vào sương phòng bên cạnh.
Hà Tĩnh Như vội vàng hành lễ: “Thần nữ thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Không cần đa lễ.” Sở Hoằng Du nhìn nàng ấy: “Hà tiểu thư, ngồi đi.”
Hà Tĩnh Như nào dám ngồi.
Nàng ấy mơ hồ cảm thấy âm thanh của Hoàng Thượng có chút quen thuộc, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy vào cung, lần đầu tiên thấy Hoàng Thượng, sao có thể từng nghe thấy âm thanh này chứ.
“Dáng vẻ của Hà tiểu thư ở Trần cũng không phải thế này.” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Trẫm kêu ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.”
Hà Tĩnh Như sửng sốt.
Sao Hoàng Thượng biết được bộ dáng của nàng ấy Trần gia là bộ dáng nào?
Nàng ấy thật sự không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trước mặt.
Một thân long bào vàng rực, hiện ra khí thế ngập trời, gương mặt kia... quả thật là nàng ấy từng thấy qua. Hà Tĩnh Như trợn tròn đôi mắt: “Ngài là Vu Hoành!”
Lúc nàng ấy đến Trần gia ở, biểu đệ Trần Tam thường xuyên đưa một đám hài tử về nhà chơi, bọn họ cũng thường xuyên đụng mặt ở hậu hoa viên.
Vu Hoành chính là huynh đệ tốt của Trần Tam, hai người thân thiết tới mức gần như mặc chung một chiếc quần.
Nhưng tại sao Vu Hoành kia lại biến thành Hoàng Thượng?
Hà Tĩnh Như nhớ tới tên của Hoàng Thượng, Sở Hoằng Du, Hoằng Du, đảo ngược lại còn không phải là Vu Hoành sao?
Nàng ấy kinh ngạc trừng to mắt.
Bằng hữu của tiểu biểu đệ trong mắt nàng ấy chỉ là một tiểu hài tử bình thường.
Đây là Hoàng Thượng cao cao tại thượng, là người mà nàng ấy cả đời luôn kính trọng.
Hai người đó đột nhiên biến thành một người, nàng ấy rối loạn hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Hà tiểu thư nhìn trẫm một hồi lâu rồi đó.” Sở Hoằng Du không nhanh không chậm mở miệng: “Còn muốn nhìn tới khi nào?”
“Thần nữ, có tội!”
Hà Tĩnh Như sợ tới mức vội vàng cúi đầu.
Sở Hoằng Du nhíu mày: “Trẫm dọa người như vậy sao?”
Hà Tĩnh Như cúi đầu, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
“Thật ra là trẫm nhờ Trưởng công chúa mở tiệc ngắm hoa để mời ngươi vào cung.”
Hắn vừa dứt lời thì Hà Tĩnh Như lại bị dọa cho nhảy dựng.
Ý là tiệc ngắm hoa này được tổ chức là do nàng ấy sao?
Nàng ấy vội nói: “Thần nữ sợ hãi.”
“Trẫm muốn hỏi ngươi một chuyện.” Sở Hoằng Du nói thẳng vào chính đề: “Ngươi nguyện ý làm Hoàng hậu của trẫm không?”
“Cái, cái gì?” Hà Tĩnh Như lại ngẩng đầu, tròng mắt đã sắp rơi ra ngoài: “Hoàng, hoàng thượng vừa nói cái gì?”
“Trẫm nói ngươi có bằng lòng vào cung làm Hoàng Hậu không?” Sở Hoằng Du nhìn vào mắt nàng ấy: “Chỉ cần ngươi gật đầu, trẫm lập tức tổ chức đại điển phong hậu.”
Hà Tĩnh Như hoàn toàn câm nín, một hồi lâu sau mới lắp bắp lên tiếng: “Thần nữ thân phận thấp kém, xứng, không xứng với ngôi vị Hoàng Hậu... Hơn nữa, thần nữ lớn hơn Hoàng Thượng ba tuổi, không thể bôi nhọ tôn sư của Hoàng Thượng... Thần, thần nữ còn có việc, xin, xin cáo lui trước...”
Nàng ấy mơ hồ tới, vội vã đi, ngay cả nước trà trên bàn cũng chưa uống được một ngụm.
Sở Trường Sinh lập tức bước ra từ sau bức bình phong, dậm chân nói: “Ca ca, huynh là đầu đất à, dọa Hà tiểu thư chạy mất rồi, không thể từ từ tiếp cận sao?”
Sở Hoằng Du mím môi nói: “Hà gia đang làm mai cho nàng ấy, nếu cứ từ từ thì nàng ấy sẽ gả chồng mất.”
Bây giờ hắn còn nhớ rất rõ, ba bốn năm trước lúc hắn tới Trần gia, Hà Tĩnh Như đang ở nhờ tại Trần gia.
Khi đó nàng ấy đang giữ giữ đạo hiếu, tin tức vị hôn phu từ hôn truyền tới Trần gia, nàng ấy cô đơn trốn dưới giàn hoa, gục đầu nức nở.
Hắn đã sớm biết người trong lòng nàng ấy là vị hôn phu kia.
Nhưng vị hôn phu nọ không muốn chờ nàng ấy ba năm, sau khi từ hôn thì đã cưới người khác, nàng ấy đã thương tâm rất lâu.
Lúc này đã qua ba bốn năm, nàng ấy hẳn đã quên được người kia, mà hắn cũng nên chủ động xuất kích.
Hậu cung quả thật cần một nữ chủ nhân.
Hà Tĩnh Như choáng váng chạy về Hà gia, nàng ấy thậm chí còn hoài nghi mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, quá hoang đường.
“Đại tỷ, thế nào?”
“Tiệc ngắm hoa của Trưởng công chúa có lộng lẫy không?”
Một đám đệ đệ muội muội bao vây dò hỏi.
Hà Tĩnh Như lấy lại tinh thần nói: “Tốt lắm.”
“Vậy, vậy có nhìn thấy Hoàng Thượng không?” Ngay cả Hà đại nhân cũng mò tới, tuy ông ấy cũng vào triều làm quan nhưng chỉ là một quan Lục phẩm hèn mọn, không tư cách vào điện thượng triều, lần nào cũng phải quỳ gối bên ngoài đại điện, còn không thể nghe rõ tiếng người bên trong thượng tấu, càng đừng là thấy được thánh nhan.
Hà Tĩnh Như gật đầu: “Gặp được.”
“Đại tỷ, tỷ quá lợi hại, tỷ là người đầu tiên trong nhà ta gặp được Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng trông như thế nào, có phải rất giống thần linh không?”
“Đại tỷ mau nói!”
“...”