Cửa cung đã khóa.
Sở Thụy là Trang Thân Vương, lại được Thái Hậu yêu thương, hắn ta hồi cung không bẩm báo thì cũng được cho qua.
Hắn ta trực tiếp đến An Khang Cung.
Lúc này Phùng thái hậu đã an giấc, chủ điện đen nhánh, sân viện lập lòe ánh đèn.
“Đã trễ thế này, sao điện hạ lại tới đây?” Lão ma ma vội vàng bước lên: “Điện hạ làm sao vậy, hình như đã uống rượu, thân mình điện hạ không tốt, sao có thể uống rượu, người đâu, đi nấu canh giải rượu, đi mời ngự y...”
Sở Thụy nâng tay đẩy lão ma ma ra: “Ta muốn gặp Thái Hậu.”
“Thái Hậu đã nghỉ ngơi...”
“Tránh ra!”
Sở Thụy xâm nhập chủ điện, đẩy cửa ra.
Phùng thái hậu lớn tuổi ngủ nông, lúc âm thanh bên ngoài vang lên thì bà ta cũng đã tỉnh, lúc này đã khoác áo ngoài, chậm rãi rời giường.
Khi nhìn thấy Sở Thụy một thân chật vật còn bị thương, bà ta gấp gáp đi tới: “Thụy nhi, đã xảy ra chuyện gì, ai đả thương con?”
“Giải gia, là Giải Tôn!” Sở Thụy run rẩy nói: “Giải Tôn ức trưởng tỷ, dùng chiếc roi to thế này... Ta không cho ông ta bắt nạt trưởng tỷ, ông ta còn muốn ta!”
“Hắn dám!” Sắc mặt Thái Hậu lập tức thay đổi: “Hắn ta dám gây chuyện trên đầu ai gia, quả thật là buồn cười, ai gia sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Ông, ông ta đã rồi.” Sở Thụy nhưỡng mắt: “Là ta đích thân ông ta.”
“Con nói cái gì?” Thái Hậu không thể nào tin được: “Ý con là con Giải Tôn?”
Sở Thụy gật đầu: “Đúng, chính là ta.”
“Không thể nào.” Thái Hậu lắc đầu: “Con mới bao lớn, còn bệnh tật quanh năm, cả sức cầm đao cũng không có, sao có thể người được...”
“Thật sự là ta.” Sở Thụy mím môi: “Sáng mai, xin Thái Hậu hạ chỉ cho trưởng tỷ hòa li.” Hắn ta thốt ra những lời này rồi xoay người rời đi, hắn ta đã quá mệt mỏi, thật sự không chịu được nữa.
Nhưng khi về tới tẩm cung, hắn ta lại không ngủ được, hắn ta cảm thấy rất bất an, ruột gan bồn chồn, cứ như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Trời sáng rất nhanh.
Hắn ta nghe nói mấy chục người Giải gia đến trước cửa hoàng cung gióng trống kêu oan, còn nghe nói đại thần của Ngự Sử Đài không ngừng thượng tấu, đề nghị triều đình xử lý hung thủ người là hắn ta.
Hắn ta đến An Khang Cung, nhìn thấy Thái Hậu sứt đầu mẻ trán, hắn ta biết chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng, cho dù là Thái Hậu thì cũng khó mà xử lý chu toàn.
Bởi vì trước giờ Thái Hậu và hoàng đế luôn bất hòa, hoàng đế chỉ đơn giản là dựa vào chuyện này để hủy bỏ phong hào Trang Thân Vương của hắn ta.
Chỉ là một phong hào Vương gia mà thôi, không sao cả.
Hắn ta mở miệng nói: “Thái Hậu, cứ theo lời Hoàng Thượng, biếm ta làm thứ dân đi, chỉ cần trưởng tỷ có thể hòa ly thành công thì làm gì cũng được.”
“Ngươi!” Phùng thái hậu giận không thể át: “Một khi mất đi phong hào, bị biếm làm thứ dân thì ngươi chẳng là cái thá gì cả, sao có thể khôi phục giang sơn của phụ thân ngươi!”
“Phụ thân đã chết, nhưng trưởng tỷ còn sống.” Sở Thụy gằn từng chữ một: “Xin Thái Hậu hạ chỉ cho trưởng tỷ hòa ly, tỷ ấy không thể ở lại Giải gia!”
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì lão ma ma ở bên ngoài đã hoảng loạn chạy vào: “Thái Hậu, không hay rồi Thái Hậu!”
Phùng thái hậu đè nén cơn giận: “Chuyện gì!”
“Phúc Khang quận chúa, quận chúa...” Lão ma ma khóc lớn: “Quận chúa treo cổ trước cổng lớn Giải gia!”
“Cái gì!!!”
Thân thể Sở Thụy lảo đảo, phun ra một ngụm tươi.
Hắn ta không màng tất cả chạy ra ngoài, nhưng cảm xúc động quá lớn, hắn ta chưa chạy được bao xa thì đã choáng váng ngã quỵ xuống đất.
“Mau, đỡ ta lên, đến Giải gia!” Cung nhân xung quanh nhìn về phía Thái Hậu.
Sở Thụy giận dữ rống thất thanh: “Nếu không cho ta nhìn mặt trưởng tỷ lần cuối, ta lập tức ở đây!”
Phùng thái hậu bi phẫn đan xen: “Đi, ai gia đi cùng con.”
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, chạy như bay đến Giải gia, chỉ mất một khắc đã đến cửa Giải phủ.
Vô số dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, một nữ tử treo cổ trước cổng lớn Giải gia, bên dưới là một đám cung nhân quỳ khóc lớn, không cho bất kỳ ai tới gần.
Sở Thụy nhìn lên, ôm hộc không ngừng.
Trưởng tỷ hắn ta yêu thương nhất lại bị người người vây xem, không có tôn nghiêm.
Hắn ta biết trưởng tử đang dùng chút sức lực cuối cùng để lót đường cho hắn ta... nhưng hắn ta không cần, hắn ta chỉ muốn trưởng tỷ sống thật tốt.
Vì sao, vì sao chứ!
Sở Thụy bò từ xe ngựa xuống, hắn ta muốn tự tay ôm trưởng tỷ xuống nhưng lại không đủ sức.
Hắn ta nôn quá nhiều máu, cuối cùng không chịu nổi té xỉu dưới bậc thang trước cửa Giải gia.
Lúc này, một nam tử mặc xiêm y trắng bước tới ôm Sở Tri Hạ từ trên xà nhà xuống dưới.
Chính là Lục đại thiếu gia Lục Hạo vừa mới thành thân.
“Tri Hạ, sao nàng lại ngốc như vậy...” Đôi mắt Lục Hạo đỏ lên: “Rõ ràng còn có cách khác, tại sao phải đánh đổi mạng sống của mình...”
Phùng thái hậu lạnh lùng nói: “Lục thiếu gia vừa mới cưới thê tử, đừng ở đây khiến người khác hiểu lầm, người đâu!”
Một hàng cung nhân bước tới đoạt lại của Sở Tri Hạ, đặt vào trong quan tài nhưng lại không đóng nắp, chỉ nâng quan tài đi đến Đại Lý Tự, cả đoạn đường đi, bá tánh ven đường không ngừng bàn tán...
Sở Thụy tỉnh lại đã là chuyện của bảy ngày sau.
Có người trong cung nói với hắn ta Phúc Khang quận chúa vừa gả vào Giải gia thì đã treo cổ ở cổng lớn vào sáng ngày hôm sau, khiến vô số dân chúng ngờ vực, dưới miệng lưỡi của hàng ngàn hàng vạn người, hoàng đế chỉ đành lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ án này.
Sau đó đã tra ra ba đương gia chủ mẫu của Giải gia trước kia đều bị đánh tới chết.
Giải Tôn chưa hết tội...
Vì trấn an Thái Hậu, hoàng đế ban thưởng vô số vàng bạc châu báu, còn đề bạt mấy người Phùng gia...
Sở Thụy kéo thân thể bệnh tật đi tìm Thái Hậu: “Trưởng tỷ chôn ở đâu, ta muốn đi tế bái trưởng tỷ.”
Phùng thái hậu nhắm mắt lại, giấu đi nỗi đau xót trong ánh mắt: “Nó đã gả vào Giải gia, sinh là người Giải gia, là ma Giải gia, đương nhiên là chôn trong phần mộ tổ tiên Giải gia.”
“Trưởng tỷ vì người Giải gia mà chết, không thể chôn tỷ ấy ở Giải gia.” Sở Thụy hít sâu một hơi: “Ta phải dời mộ cho trưởng tỷ.”
“Ngươi nháo đủ chưa!” Phùng thái hậu choàng mở mắt: “Nếu không phải ngươi gây chuyện trong đêm động phòng hoa chúc, Phúc Khang sẽ không chết, mọi chuyện cũng không thành ra như vậy! Ngươi đã lớn thế này, nên hiểu chuyện rồi, không thể cứ để ta giải quyết hậu quả cho ngươi!”
“Ta không có nháo.” Sở Thụy bình tĩnh nói: “Ta chỉ muốn trưởng tỷ được yên giấc ngàn thu.”
Phùng thái hậu lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa nó về.”
Lão ma ma bước lên nói: “Thân mình điện hạ không tốt, nên tĩnh dưỡng nhiều hơn...”
Rời khỏi đại điện, ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thái Hậu vì chuyện của quận chúa mà hao tổn tinh thần suốt mấy ngày nay, ngài thông cảm cho Thái Hậu một chút đi...”
Sở Thụy không nói gì thêm.
Đêm khuya, hắn ta triệu tập tất cả ám vệ.
Đây là tử sĩ khi trước phụ thân để lại cho hắn ta, sau khi phụ thân chết, những người này chỉ nguyện trung thành với hắn ta.
Chẳng qua hắn ta không thích minh thương ám đấu nên đám tử sĩ này vẫn luôn chịu sự sai phái của Thái Hậu.
Trong đêm đó, hắn ta sai tử sĩ đột nhập vào phần mộ tổ của Giải gia.
Hắn ta có một thôn trang minh sơn thủy tủ, là mẫu phi để lại cho hắn ta, hắn ta muốn biến thôn trang này thành lăng mộ của trưởng tử, để trưởng tỷ có thể yên giấc thiên thu.