"Thái dương cao cao chiếu" cuối cùng cũng hoàn thành, dựa theo hợp đồng quy định, Dung Tiểu Kỳ tổng cộng quay bốn trăm cảnh, thế nhưng trước khi kết thúc, Từ Chi Hoán yêu cầu nàng quay thêm hơn mười phân cảnh khác, tương đương với biếu tặng hai ngày công.
Dung Tiểu Kỳ nhìn kịch bản, nói: "Đạo diễn, kịch bản chính tôi đã toàn bộ quay xong, ông còn muốn thêm cái gì, cho dù muốn thêm, lời thoại đâu?"
Từ Chi Hoán vung lên bàn tay ném ra một quyển kịch bản: "Tôi thiết kế song kết cục."
Dung Tiểu Kỳ liếc nhìn Từ Chi Hoán, lại nhìn kịch bản: "Đây đều là chính kịch, nhìn không ra khác biệt nào, làm sao có kết cục thứ hai."
"Tôi là đạo diễn, những chuyện này đều là vấn đề tôi phải suy nghĩ, cô tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì."
"Đạo diễn, tôi trong vai nữ chủ A Lan cuối cùng nhường nữ chính thành đôi với người chồng ngốc nghếch, kết thúc vậy là đẹp rồi, có gì không ổn sao?"
"Bảo cô diễn thì diễn đi, chờ cô làm đạo diễn lại quấn quýt những vấn đề này."
Đàm phán vỡ tan, Dung Tiểu Kỳ quyết định không hề cùng Từ Chi Hoán nói, thêm hai ngày công thì thêm hai ngày công, chính là kế tiếp có một kỳ nghỉ thật dài.
Đợi sở hữu quay chụp đều toàn bộ hoàn thành thời gian đã là cuối tuần, Dung Tiểu Kỳ phối hợp tiến độ Từ Chi Hoán dùng một ngày đêm bổ xong kết cuộc thứ hai.
Lúc rời phim trường đã là sáng sớm hôm sau, Dung Tiểu Kỳ lau hóa trang xong vừa đi ra thì cảm giác thái dương chiếu hơi chói mắt, mới vừa đi đến đường cái liền thấy một chiếc xe quen thuộc đang chờ, nàng đến gần gõ gõ cửa sổ xe, không hề động tĩnh, Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái, đây rõ ràng là xe Trạm Hải Lam mà.
Dung Tiểu Kỳ đưa tay lôi kéo cửa xe, cư nhiên mở. Nhìn Trạm Hải Lam, nàng đang ngồi ở vị trí lái xe, đầu nghiêng tựa ở đệm xe, tựa hồ đang ngủ.
Dung Tiểu Kỳ ngồi vào trong xe, thuận lợi đóng cửa, nghiêng người sờ sờ tóc Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam chậm rãi tỉnh, giương mắt thì thấy Dung Tiểu Kỳ đang ngồi bên cạnh.
Trạm Hải Lam xê dịch thân thể: "Lúc nào đi ra?"
"Vừa." Dung Tiểu Kỳ bình tĩnh nói, "Chị đến đây lúc nào, cửa xe cũng không có khóa."
Trạm Hải Lam cười cười nói: "Không sao, chị trước hỏi qua Từ Chi Hoán, hắn nói còn có hai cảnh quay là em có thể kết thúc công việc, chị đánh giá thời gian không sai biệt lắm, trước hết giúp em để cửa xe rồi."
"Chị..." Dung Tiểu Kỳ khẽ cắn môi, Trạm Hải Lam thật là thiếu cảnh giác, "Nếu như có người đến trước em thì sao?"
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Đều không phải em thấy chị trước sao, được rồi, cả đêm không nghỉ ngơi, chị mang em đi ăn điểm tâm trước?"
Dung Tiểu Kỳ xoa xoa bụng: "Vốn không có đói bụng, bị chị như thế vừa nói thì đói bụng, được rồi."
Trạm Hải Lam mang Dung Tiểu Kỳ đi tới một nhà hàng Tây, Dung Tiểu Kỳ nhìn bảng hiệu sửng sốt: "Nhà hàng này phải buổi tối mới mở cho khách lẻ."
Trạm Hải Lam cười thần bí, đậu xe mang Dung Tiểu Kỳ đi ra, nói: "Đi theo chị."
Dung Tiểu Kỳ theo Trạm Hải Lam đi tới cửa, thấy Trạm Hải Lam nhấn chuông cửa, nói hai câu, cửa liền tự động mở.
"Đây là...?" Dung Tiểu Kỳ theo Trạm Hải Lam trực tiếp vào phòng khách, nhìn đầy phòng bàn ăn ly chén xếp chỉnh tề thoáng sững sờ. Nhà hàng Tây này tại C thị phi thường nổi danh, phải đặt trước nửa năm, mà mỗi ngày đều có người đặt yến tiệc, coi như là bỏ ra gấp bội chi phí cũng không khả năng chen ngang. Mà hiện tại, bốn phía đều im ắng không một bóng người, nàng cùng Trạm Hải Lam đứng ở chỗ này chỉ cần nhẹ giọng nói cũng sẽ có phản âm.
Trạm Hải Lam mỉm cười, chọn một cái bàn ăn, kéo ghế mời Dung Tiểu Kỳ ngồi xuống, lúc này mới như ảo thuật từ đâu đó lấy ra một quyển thực đơn, đưa tới trong tay Dung Tiểu Kỳ, nói: "Dung tiểu thư, ngày hôm nay nhà hàng này chỉ vì em phục vụ, mời xem thực đơn."
Dung Tiểu Kỳ kinh ngạc nhìn Trạm Hải Lam, đang suy nghĩ nàng ấy thế nào làm được những chuyện này, lại bị Trạm Hải Lam giục mau mau gọi thực đơn.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác Trạm Hải Lam rất đáng ghét, để làm chi sáng sớm thì trình diễn tiết mục lãng mạn đến bực này, là nghĩ nàng tại phim trường quay chụp thảo luận cả đêm mới hiểu kịch bản còn chưa đủ sao?
"Nếu như Dung tiểu thư nghĩ khó có thể chọn, không ngại để cho chị tới đề cử đi, món cá chua ngọt này..." Trạm Hải Lam cúi người xuống, một bên lật thực đơn một bên nhẹ giọng nói.
Dung Tiểu Kỳ phát giác con mắt có chút cay cay, không được, không thể để Trạm Hải Lam thấy vành mắt nàng hồng, nàng ấy khẳng định sẽ chê cười nàng nói nàng không có tiền đồ.
Dung Tiểu Kỳ rất nhanh chỉ vào một món trong đó nói: "Muốn cái này, phần ăn tình lữ."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Tốt, thỉnh chờ."
Trạm Hải Lam nói xong đi đến quầy bar, cho Dung Tiểu Kỳ chuẩn bị điểm tâm nhẹ cùng rượu, lúc này mới một mình đi đến phòng bếp.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam đưa tới bánh ngọt phô mai cùng rượu, cầm lấy bánh ngọt cắn một ngụm nho nhỏ, còn chưa hoàn toàn nuốt xuống, lưỡi đã cảm giác ngọt nị đến đầu quả tim.
Dung Tiểu Kỳ đứng dậy theo phương hướng Trạm Hải Lam vừa đi đến, không lâu sau đi ra phòng bếp, mới vừa đi tới cửa thì thấy Trạm Hải Lam đang ở trước bếp chuẩn bị món ăn nàng vừa gọi. Trong nồi có cá đang được hấp, một bên cà phê trong máy pha cà phê rung động rất nhỏ, Trạm Hải Lam đang chuyên tâm tỉa khoai tây thành một đóa hoa lan. Nàng cúi đầu, ngoài cửa sổ có ánh dương quang thẳng tắp chiếu đến, toàn bộ gương mặt của nàng đều đắm chìm trong nắng sớm, nhìn qua phá lệ yên tĩnh nhu hòa.
Trong phòng bếp dần dần toả ra hương khí, Trạm Hải Lam đi tới bàn điều khiển, dùng giá gỗ xem xét một chút, lập tức lại nhìn thoáng qua sách nhỏ trước mặt, lúc này mới một lần nữa bắt đầu trang trí.
Dung Tiểu Kỳ chợt thấy một chỗ nào đó dưới đáy lòng phịch một tiếng thì nổ tung, giờ khắc này hết thảy tâm tình từ cảm động, vui mừng, sung sướng, thậm chí có chút khó chịu toàn bộ đều như nước suối tràn ra, vỡ oà.
Mà người châm ngòi nổ, là Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam vừa chuyển đầu thì thấy Dung Tiểu Kỳ đứng ở cạnh cửa, nàng mỉm cười: "Ngày hôm nay là phục vụ đặc biệt, cho nên chị muốn làm chủ tiệc, còn muốn làm đầu bếp."
Dung Tiểu Kỳ đi tới bên cạnh Trạm Hải Lam, cúi đầu nhìn, Trạm Hải Lam vừa tỉa khoai tây vừa nhìn sách nhỏ nguyên lai là một quyển sổ tay, mặt trên ghi lại món ăn vừa gọi cần thế nào chế biến.
Trạm Hải Lam phát hiện Dung Tiểu Kỳ đang nhìn, nhanh đẩy ra vai Dung Tiểu Kỳ, đem nàng đưa đến cửa nói: "Dung tiểu thư, ngày hôm nay em là khách nhân tôn quý không gì sánh được, mau trở lại chỗ ngồi của em, phút nữa món của em có thể lên rồi."
Dung Tiểu Kỳ xoay người, ôm Trạm Hải Lam hôn một cái, lúc này mới trở lại phòng khách.
Uống rượu xong, Trạm Hải Lam đã đẩy toa đồ ăn lên. Nàng mỉm cười, một cái khay tinh xảo đặt phần ăn tình lữ xuất hiện trên bàn cơm.
Dung Tiểu Kỳ nhìn, cười hỏi: "Đại trù không tự mình giảng giải sáng ý của bản thân sao?"
Trạm Hải Lam khẽ cười nói: "Hai phần này, một phần là cá trong khe suối, một phần là cá ở đại dương, hương vị chua ngọt mặn, cùng các loại rau củ ăn kèm, trang trí làm đẹp, đặc trưng cho nhiều cung bậc cảm xúc, là món ăn rất thích hợp dành cho tình lữ."
Dung Tiểu Kỳ đứng dậy kéo ghế ngồi ở đối diện, nói rằng: "Trạm tiểu thư, em đây cũng liền mời chị nhập tiệc."
Trạm Hải Lam hơi ngẩn người, còn không có phản ứng đến, Dung Tiểu Kỳ đã ôm vai nàng làm nàng ngồi xuống.
"Phần ăn tình lữ, đương nhiên muốn hai người ăn." Dung Tiểu Kỳ một bên cười một bên nói, song song đưa tay đem rượu trên khay lấy xuống, rót cho Trạm Hải Lam một ly champagne, lại gắp cho nàng một khối cá chua ngọt.
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ làm tất cả, vừa cười vừa nói: "Này rốt cuộc chị phục vụ không chu toàn sao?"
Dung Tiểu Kỳ nói rằng: "Đây là em mời, mời chị cùng em cùng nhau dùng cơm."
Trạm Hải Lam cười cười, nhìn Dung Tiểu Kỳ cắt khối cá tiếp theo bỏ vào trong miệng, hỏi: "Hương vị thế nào?"
Dung Tiểu Kỳ cười nói: "Rất ngon." Trạm Hải Lam có lẽ có thiên phú làm đồ ăn, cùng tay nghề đại trù hoàn toàn không kém.
Trạm Hải Lam thở dài: "Vậy coi như tương đối thành công."
Dung Tiểu Kỳ cúi đầu nhìn bàn ăn, thấy khoai tây hình đoá hoa lan kia, Dung Tiểu Kỳ bỗng dưng nhớ tới dáng dấp Trạm Hải Lam cẩn cẩn dực dực tỉa đóa hoa lan này, ánh sáng chiếu trên mặt nàng, mông mông lung lung rồi lại sáng bừng tinh khiết, dáng vẻ Trạm Hải Lam lúc đó, cực kỳ giống thiên sứ.
Dung Tiểu Kỳ không tự giác buông dao nĩa, nhìn Trạm Hải Lam nói rằng: "Có một câu nói muốn nói với chị."
"Ừ?" Trạm Hải Lam ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhìn Dung Tiểu Kỳ.
Dung Tiểu Kỳ đứng lên, cách bàn ăn phủ nhẹ nhàng mà hôn trán Trạm Hải Lam, ôn nhu nói: "Em yêu chị."
—-