Không ngoài dự liệu của Dung Tiểu Kỳ, Trang Uẩn Nhiên quả nhiên tức đến xanh mặt. Chuyện này cũng khó trách, đừng nói cô ta vốn như thế kiêu ngạo, coi như là người thường nghe đến mấy câu nói này cũng tuyệt không có khả năng thờ ơ, trừ phi cô ta đối Trạm Hải Lam một chút cảm tình cũng không có.
Thế nhưng Trang Uẩn Nhiên cũng không thuộc về một người trong đó. Hơn nữa nếu cô ta không phải được hàm dưỡng tốt, nói không chừng đã nhảy dựng lên cắn rớt Dung Tiểu Kỳ một miếng thịt.
Dung Tiểu Kỳ âm thầm đè xuống kinh hãi, thiêu lông mi nhìn Trang Uẩn Nhiên, tuy rằng nàng rất không nguyện ý làm loại nữ nhân kiêu ngạo ác độc này, thế nhưng hiện tại chỉ có loại vai này mới có thể gây ảnh hưởng đến cô ta.
"Cô nói các cô sống chung?" Trang Uẩn Nhiên lặp lại một lần, chăm chú nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi.
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, nói: "Vừa mới bắt đầu, như keo như sơn." Thuyết hoang tưởng nói cũng không mặt đỏ tim đập mạnh, Dung Tiểu Kỳ phát hiện công lực mình tăng trưởng.
Trang Uẩn Nhiên nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói: "Cô bây giờ là tới khoe khoang sao, nếu như vậy cô đã đạt được mục đích, cô hiện tại có thể đi ra ngoài."
Dung Tiểu Kỳ không để ý tới, trái lại đến gần một chút, nói: "Tôi có gì để mà khoe khang. Nói thật cho cô biết, tôi được thân thể Trạm Hải Lam, thế nhưng không được lòng của nàng, tôi hiếu kỳ lòng của nàng đi nơi nào."
Trang Uẩn Nhiên không nói được một lời, chỉ nhìn Dung Tiểu Kỳ.
"Có người nói cho tôi biết, lòng của nàng ở chỗ cô." Dung Tiểu Kỳ đạm đạm cười, "Cho nên tôi tới là muốn nhìn một chút, người có thể được lòng của Trạm Hải Lam, là dáng vẻ gì."
Trang Uẩn Nhiên nói: "Cô đã sớm nhìn thấy qua."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Đúng vậy, cô đã dáng vẻ này, Trạm Hải Lam đối cô cũng không giảm mảy may, điều này làm cho tôi rất đố kị. Tôi nghĩ một chút, tôi tuyệt đối không thể bại bởi cô, cho nên, tôi muốn thêm sức đem tâm của nàng đoạt đến. Chỉ khi thân thể cùng tâm của nàng toàn bộ đều thuộc về tôi, tôi mới tính là chân chính thắng cô."
Trang Uẩn Nhiên giơ lên mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Cô đem nàng cho rằng là chiến lợi phẩm?"
Dung Tiểu Kỳ nhún vai: "Tôi chỉ muốn thứ tốt nhất thuộc về mình."
Trang Uẩn Nhiên ngữ khí rất lạnh: "Cô xác định cô thực sự yêu nàng?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Nói yêu cũng quá mộng tưởng đi? Cô bế quan năm năm, đại khái cũng không biết thế giới này đang là dáng vẻ gì."
Trang Uẩn Nhiên nói: "Biến hóa đến đã không có yêu chân tình?"
Dung Tiểu Kỳ từ chối cho ý kiến: "Ai biết được, mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, cũng có cách làm của bản thân. Người khác, không có quyền can thiệp."
Trang Uẩn Nhiên nhìn chằm chằm Dung Tiểu Kỳ nói: "Tôi sẽ không cho phép cô làm bất luận cái gì thương tổn nàng."
"Tôi nhưng rất chờ mong cô có thể làm cái gì, Trạm Hải Lam trước cũng làm qua chuyện thương tổn tôi, tôi chỉ bất quá là trả lại cho nàng mà thôi."
Dung Tiểu Kỳ nói xong câu đó thì cắn đầu lưỡi, đau đến nàng thiếu chút nữa nhếch miệng, nếu không phải vì bảo trì hình tượng trước mặt Trang Uẩn Nhiên, nàng khẳng định đã sớm nhe răng trợn mắt, bởi vì thật sự là đau quá.
"Cô..." Thanh âm Trang Uẩn Nhiên bỗng nhiên rất tích tụ.
Dung Tiểu Kỳ phỏng chừng không sai biệt lắm liền hời hợt nói câu cáo từ liền ly khai, mới vừa đóng cửa lại, thì thấy Trạm Hải Lam cùng Cận Á đứng ở cửa hiên ngoài ban công, đều tự nhìn phong cảnh.
Dung Tiểu Kỳ hít khẩu khí, đối Trạm Hải Lam nói: "Em có thể nói đều nói."
Trạm Hải Lam còn không có phản ứng đến, Cận Á đã chạy vào phòng, còn chưa đi vào đã bị một cái bình hoa ném ra thiếu chút nữa trúng đến. Cận Á không dám lại xông vào, chỉ có thể đứng ngoài phòng khuyên Trang Uẩn Nhiên.
Trạm Hải Lam nhíu nhíu mi, đang muốn qua bên đó, Dung Tiểu Kỳ kéo nàng: "Chị còn ngại không đủ loạn?"
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, hỏi: "Em cùng cô ấy nói cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ phản vấn: "Chị tìm em tới là vì chuyện gì?"
Trạm Hải Lam nói: "Giúp chị thuyết phục Uẩn Nhiên tiếp thu phục kiện."
Dung Tiểu Kỳ gật gật đầu: "Không sai, em đang làm chính là chuyện này, em đã đem đạo lý em có thể nghĩ đến đều nói cho cô ấy nghe xong, về phần cô ấy..."
Trạm Hải Lam hướng phòng Trang Uẩn Nhiên nhìn: "Đã như vậy, vì sao phản ứng của cô ấy..."
"Cho cô ấy chút thời gian giảm xóc đi."
Nếu như Trạm Hải Lam biết nàng đối Trang Uẩn Nhiên nói cái gì, sợ rằng sẽ là người đầu tiên nhảy dựng đi. Dung Tiểu Kỳ đáy lòng lạnh, thế nhưng hiện tại đây chính là biện pháp có thể khiến Trang Uẩn Nhiên tiếp thu phục kiện. Tuy rằng đích xác có chút vô nhân đạo.
Cục diện giằng co một hồi, chỉ thấy bác sĩ Henry từ hàng lang đầu kia vội vã chạy tới, thấy Trạm Hải Lam lễ phép mỉm cười, hỏi: "Trạm tiểu thư, Trang tiểu thư còn đang trong phòng sao?"
Trạm Hải Lam gật đầu: "Ừ, thế nhưng bác sĩ Henry, hiện tại không thích hợp đi vào nhìn Trang tiểu thư, bởi vì cô ấy..."
Bác sĩ Henry nghi hoặc, thuận tiện lấy ra di động nói: "Năm phút trước Trang tiểu thư phát tin nhắn cho tôi nói tiếp thu phương án phục kiện, tôi mới chạy tới, hiện tại là tình huống gì?"
Trạm Hải Lam sửng sốt: "Cô ấy phát tin nhắn cho ngài?"
Bác sĩ Henry gật đầu, Trạm Hải Lam lấy qua điện thoại nhìn, bỗng nhiên hít sâu một hơi, rất nhanh mang theo bác sĩ Henry đi tới trước cửa phòng Trang Uẩn Nhiên, đối Cận Á nói: "Để bác sĩ Henry vào đi thôi."
Cận Á nửa tin nửa ngờ mở cửa, bác sĩ Henry lững thững đi vào, một lúc lâu cũng không có như ngày thường bị đuổi ra.
Cận Á bỗng nhiên kinh hỉ nắm tay Dung Tiểu Kỳ nói: "Dung tiểu thư, Trang tiểu thư tiếp thu trị liệu?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Còn không biết tình huống cụ thể, chờ bác sĩ Henry đi ra cô hỏi hắn đi."
Cận Á mừng rỡ thiếu chút nữa tại chỗ khóc như mưa, dừng một chút, cô nói: "Tôi đi pha trà cho bọn họ." Nói xong liền vội vã đi ra ngoài.
Trạm Hải Lam nhìn bóng lưng Cận Á, lại nhìn cửa phòng Trang Uẩn Nhiên đóng chặt, trầm mặc một trận đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Chúng ta về thôi."
Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái: "Kéo em tới làm miễn phí sức lao động là chị, một lòng muốn cho Trang Uẩn Nhiên trị liệu cũng là chị, thế nào hiện tại muốn làm anh hùng vô danh."
Trạm Hải Lam nói: "Trang tiểu thư hiện tại hẳn là cũng không muốn gặp chị, cho cô ấy chút thời gian đi."
Trạm Hải Lam biểu tình nhàn nhạt, thế nhưng thoạt nhìn so với vừa rồi sốt ruột tốt hơn nhiều, Dung Tiểu Kỳ cũng thở dài, chỉ cần Trang Uẩn Nhiên hảo hảo mà tiếp thu bác sĩ Henry trị liệu, nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.
Về phần Trạm Hải Lam đến tột cùng muốn đem Trang Uẩn Nhiên đặt ở vị trí gì, thì nhìn bản thân Trạm Hải Lam đi.
Truy cầu Trạm Hải Lam và vân vân, vốn sẽ không có trong kế hoạch lúc sống lại của nàng. Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt, làm tốt chuẩn bị tâm lý, vừa lúc Trạm Hải Lam gọi nàng đi về.
Thời gian trở về phá lệ ngắn, Dung Tiểu Kỳ thậm chí còn chưa kịp chợp mắt lập tức đã tới nhà rồi.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, hỏi: "Nếu như chị gần nhất cần không gian cá nhân, em trở về nhà em ở, chuyện tối ngày đó hẳn là sẽ không xảy ra nữa."
Trạm Hải Lam cởi dây an toàn, nói: "Không sao, chuyện em bị tập kích chị đã nhờ cục công an hỗ trợ điều tra, trước khi có kết quả, vì an toàn... em vẫn nên ở tại nhà chị đi."
Dung Tiểu Kỳ mím môi, im lặng xuống xe.
Buổi chiều tắm qua, Trạm Hải Lam pha cà phê mang vào phòng mình, Dung Tiểu Kỳ đang ở phòng khách xem hài kịch, cười đến ngã trước ngã sau, Trạm Hải Lam không chớp mắt đi ngang qua, xem nàng như trong suốt.
"Có muốn hay không cùng nhau xem?" Dung Tiểu Kỳ hỏi.
"Chị còn có công tác." Trạm Hải Lam nhàn nhạt trở về một câu, lập tức đi vào phòng, thuận lợi khép lại cửa.
Dung Tiểu Kỳ đương nhiên không nghĩ Trạm Hải Lam rãnh rỗi cùng nàng xem TV, vừa hỏi như vậy cũng là xuất phát từ lễ phép mà thôi, nếu Trạm Hải Lam thật sự cùng nàng xem, khẳng định hài kịch cũng biến thành bi kịch.
Vào đêm, Dung Tiểu Kỳ vươn thắt lưng, tắt TV trở lại phòng thu thập giường chiếu, mới vừa tiến vào ổ chăn tắt đèn không lâu sau, chợt nghe đến tiếng gõ cửa.
Không cần phải nói, khẳng định là Trạm Hải Lam.
"Chị có thể đi vào sao? " Thanh âm Trạm Hải Lam rất nhẹ, thế nhưng bởi vì xung quanh cực kỳ an tĩnh, cho nên Dung Tiểu Kỳ nghe được rất rõ ràng.
Dung Tiểu Kỳ đứng dậy mở cửa, Trạm Hải Lam ăn mặc áo ngủ, hảo hảo mà đứng ở ngoài cửa.
"Làm sao vậy?" Dung Tiểu Kỳ cũng không định để Trạm Hải Lam vào, chỉ ở cửa hỏi.
Trạm Hải Lam trầm mặc một trận, rốt cuộc nói: "Có chút mất ngủ, muốn tìm em tâm sự."
Dung Tiểu Kỳ thở dài: "Cà phê nâng cao tinh thần, chị uống trước khi ngủ, ngủ được mới là lạ."
Trạm Hải Lam đứng tại chỗ nghe Dung Tiểu Kỳ cằn nhằn, cách một trận nói: "Cho nên?"
Dung Tiểu Kỳ thở dài, đầu hàng nghiêng người nhường đường: "Vào đi."
Trạm Hải Lam đi vào tới, rất tự nhiên ngồi ở bên giường, Dung Tiểu Kỳ khom lưng nâng lên chân Trạm Hải Lam đặt ở trên giường: "Muốn nói chuyện phiếm cũng nên đắp chăn."
Chỉnh lý xong Trạm Hải Lam, Dung Tiểu Kỳ nói: "Chị muốn tâm sự gì?"
Trạm Hải Lam lắc đầu, cố nhiên dựa vào đầu giường nghiêng người: "Không biết."
Dung Tiểu Kỳ nhìn vai Trạm Hải Lam lộ một chút ngoài góc chăn, bỗng nhiên nghĩ Trạm Hải Lam cái dạng này thật sự chọc người yêu thương.
"Em kể cho chị nghe một chuyện xưa đi." Dung Tiểu Kỳ nói, "Chị tỉ mỉ nghe là được rồi."
Trạm Hải Lam cũng không nói gì được, cũng không có nói không được.
Dung Tiểu Kỳ cho rằng Trạm Hải Lam cam chịu, vì vậy xoay người xuống giường, mở tủ gỗ tìm một quyển thoại bản tử chính mình thường xem, một lần nữa trở lại trên giường, lật lật, lẩm bẩm: "Tình yêu không được, văn xuôi rất buồn chán, ngụ ngôn thế nào? Truyện này nha, lạc đà cùng người buôn hàng..."
Trạm Hải Lam chính vẫn không nhúc nhích, Dung Tiểu Kỳ nhoài người qua, cằm để trên cánh tay Trạm Hải Lam, hỏi: "Chị sẽ thấy buồn chán sao?"
Trạm Hải Lam không hề động tĩnh.
Dung Tiểu Kỳ cảm thấy kỳ quái, lại để sát vào chút, nhìn chằm chằm mặt Trạm Hải Lam, nhưng phát hiện nàng bắt tay làm gối nằm, hô hấp bình ổn, lông mi đang hơi rung động.
Đang ngủ?
Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng phủ phủ vai Trạm Hải Lam, kêu một tiếng tên của nàng, nàng cũng không có trả lời.
Trạm Hải Lam thực sự đang ngủ.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên sửng sốt, nàng ấy lúc vào cửa không phải nói là bởi vì mất ngủ mới muốn tới nói chuyện phiếm sao, hiện tại đây là...
Cái tình huống gì?
Dung Tiểu Kỳ ngây người một hồi, bỗng nhiên nhớ đến trước đây xem qua một học giả tình yêu và hôn nhân nói, nếu như một người ở bên cạnh ngươi không hề cảnh giác ngủ, nói rõ nàng đối với ngươi cảm giác hoàn toàn tín nhiệm cùng yên tâm. Cơ bản có thể cùng người yêu giống nhau cảm giác an toàn.
Dung Tiểu Kỳ vẫn không nhúc nhích, nghiêng người ghé vào bên người Trạm Hải Lam, nhìn hai má mỹ lệ của nàng, trong đầu nhiều lần tự hỏi vị học giả tình yêu và hôn nhân kia nói có chuẩn xác không.
Trạm Hải Lam đối nàng, có cảm giác giống như ở bên người yêu, rất tín nhiệm rất yên tâm sao?
——-
--------------------------------