Giải quyết xong chuyện của Quân thì cũng đến trưa. Theo như những gì là Long báo lại, thì còn cần đến trưa ngày mai thì Huyết Long mới dung hợp hoàn tất. Do chuyện của Quân đơn giản hơn hắn tưởng, nên kết thúc khá sớm. Vì thế, Lam Long có thừa ra gần ngày rảnh rỗi mà không có gì làm. Đang loay hoay không biết đi đâu thì Chi gọi cho hắn, hẹn hắn đi chơi.
Một lúc sau, khi tới chỗ hẹn, Lam Long thấy cô bé đã ngồi đó đợi hắn từ bao giờ. Vì Chi ngồi quay lưng lại với cửa, nên không thấy hắn. Thế là hắn mới chầm chậm đi tới, tính giở trò trêu đùa cô bé thì bỗng Chi quay lại nhìn hắn, nở nụ cuời ranh mãnh:
- Hì hì! Định tạo phản đấy phỏng?
Lam Long bị cô bé dập lửa, haha câu cuời trừ rồi ngồi xuống. Sau đó người nói chuyện phiếm lúc thì Chi mới hỏi về cuộc sống hắn hiện tại, rồi khi nào thi hắn đi học lại. Câu hỏi của Chi khiến hắn có suy nghĩ loé lên, tại sao hắn không tiếp tục đi học? Phải biết là, đâu phải ai cũng có thể trải qua đời học sinh? Thêm nữa là hắn đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, nên hắn càng biết trân trọng những ngày cắp sách đến trường vô tư. Vì thế khi được nhắc tới, cái ước muốn được trải nghiệm lại đời cắp sách đến trường nó càng sục sôi trong tâm trí hắn hơn bao giờ hết.
“Ừ, sao không tiếp tục đi học nhỉ? Mình là bộ não của đứa, đi học dễ che giấu thân phận hơn. Cũng có thể tiện tiếp tục chiếu cố người thân và tìm kiếm anh em ngày xưa. Haha Long ơi, để mị nói …”
Vậy là sau mấy giây trao đổi với Long, hắn cũng đã có quyết định.
Hắn sẽ học cùng trường với Chi. Về chuyện giấy tờ các thứ, đơn giản. Đã có thầy Toán lo cho rồi. Chỉ cần cuộc điện thoại của thầy là xong ngay.
Trong khi Lam Long và Chi đang vui vẻ thì lại có những người đau khổ vô cùng. Đó chính là nhóm người được cử đi bắt Quân.
Lúc này, không biết bằng cách nào mà cả tên vừa bị bắt cách đây vài tiếng lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng có vẻ vài tiếng này với chúng cũng không mấy dễ chịu. Mặc dù đã thay quần áo mới tươm tất, nhưng cũng không che giấu được những vết thương hiện hữu trên khắp mọi nơi cơ thể. Nhưng chúng không dám kêu lên tiếng. Bởi vì lúc này, trước mặt bọn chúng là người đàn ông.
Ông ta ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ bình thường, mặc bộ vest bình thường, đeo cặp kính cũng rất bình thường. Khuôn mặt đáng ra cũng sẽ là khuôn mặt bình thường, của nhân viên công chức bình thường, nếu không có vết sẹo dài chéo nửa mặt từ trái qua phải. Người đàn ông ngồi trên ghế, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, cặp lông mày cau lại, mắt hơi híp đi nhìn kẻ đang quỳ phía trước kia.
Không gian chìm trong yên lặng. Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng không mấy rộng rãi càng khiến thần kinh người ta căng thẳng hơn. Dường như không chịu nổi sự tra tấn tinh thần nặng nề này, tên có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm này, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông phía trước kia với ánh mặt sợ sệt:
- Thưa sếp, nhiệm vụ thất bại rồi ạ!
- Lí do? - Người đàn ông đáp với giọng trầm thấp, lạnh nhạt.
- Dạ, xin lỗi sếp. Nhưng vì có sự can thiệp của cao thủ, cung cấp thông tin các thành viên cho bọn cảnh sát, dẫn tới nhiện vụ thất bại.
- Là ai?
Lần này trả lời là cô gái duy nhất trong số kẻ trên, cũng là người lành lặn nhất trong người:
- Dạ, vẫn đang điều tra. Nhưng có thể dễ dàng khống chế sát thủ cấp A thì chắc cũng phải cấp S. Em không nghĩ thằng nhóc ấy lại có cấp S chống lưng đâu Boss.
- Cấp S?
- Vâng ạ. Em nghe K nói tên đó cản được đạn mà không cần động tay, giống như có tấm màn chắn vô hình vậy. Có lẽ là dị năng giả.
- K, kể chi tiết. - Người đàn ông ra lệnh.
Người tên K, cũng chính là thanh niên mà Lam Long gặp ở nhà của Quân. Lúc này được gọi mới lên tiếng tường thuật lại chi tiết lần gặp Lam Long:
- Vâng đúng như vây ạ. Hắn bề ngoài là thanh niên tuổi khoảng , mái tóc màu xanh lam khá bắt mắt. Khuôn mặt thư sinh. Em không biết là ai, chưa từng gặp qua. Nhưng khi em gặp hắn, hắn như là người bình thường vậy. Em không cảm nhận được bất kì điều gì. Nhưng hắn, hắn ở đẳng cấp vượt khỏi người thường. Lúc ấy, hắn bước từ cổng vào thì em đã cảm nhận được, và phục sẵn ở cửa vì nghĩ đó là Quân. Nhưng không phải. Súng em cách đầu hắn chỉ cm, sau khi xác định không phải Quân, vì nghĩ đó chỉ là người bình thuongwf nên em định diệt khẩu. Nên nổ súng. Với tốc độ của đạn súng lục, nếu hắn né thì không nói. Nhưng hắn không hề né tránh. Hắn chỉ dùng ngón tay, kẹp lấy viên đạn mà em vừa bắn ra. Và sau đó khi em dùng thủ pháp Liên Đạn, thì đạn bị cản lại ngay giữa không trung mà không hề rơi xuống giống như bắn trúng áo giáp, mà như tầng năng lượng nào đó. Biểu hiện của hắn lạnh nhạt, có vẻ rất nhẹ nhàng thản nhiên. Em nghĩ, tên này không dễ dây vào đâu ạ.
Sau khi nghe K trình bày, người được gọi là Sếp kia nhắm mắt trầm tư suy nghĩ. tên kia cũng không dám làm ồn.
- Được rồi. Bọn mày qua Thái một thời gian đi. Giải tán.
Người đàn ông phất phất tay.
Năm tên sát thủ cúi người chào, rồi lặng lẽ rời đi với đầy đầu lo lắng và nghi hoặc, Không biết Sếp đang suy tính chuyện gì. Sếp càng âm trầm ít nói, bọn hắn càng bất an.
Tối ấy, Lam Long đưa Chi về thì lại được cô bé giữ lại nhà.
Chuyện cũng sẽ chẳng có gì cho đến khi Lam Long gặp ông anh vợ. Cả người ông anh vợ vẫn thoang thoảng mùi thảo dược. Nhưng lại toát lên cảm giác u ám hơn mọi ngày. Mặc dù nhìn sắc mặt ông anh vợ vẫn bình thường, nhưng Lam Long vẫn cứ thấy lạ lạ, không đuược tự nhiên toát ra. Không biết là do hắn nghĩ nhiều hay chỉ hắn mới cảm nhận thấy, mà Chi và mẹ vợ dường như không nhận thấy gì kì lạ cả.
“Ê Huy, có phải ông anh vợ này hơi khác hôm qua đúng không?” Lam Long trao đổi với Cuốn Sách về cảm nhận của mình.
“Hmmm, nhìn qua thì có vẻ là bình thường đấy. Thử quét thần thức qua xem nào.”
Nghe vây, Lam Long mới quét thần thức qua chỗ ông anh vợ.
“Hử, lạ à nha, thú vị nha.”
“Sao? Phát hiện cái gì à?”
“Tất nhiên, là có phát hiện. Nhưng bây giờ thì hơi sớm. Đợi mấy tiếng nữa đi. Nếu không sai thì nửa đêm mày sẽ thấy.”
“???”