Edit: Lệ Hy
Chờ vào cửa, Lâm Tử Mặc đã xách túi lớn đến chỗ phòng bếp. Tố Y cũng khẩn trương tự giác vội vàng đi theo.
“Những thứ này em để trong tủ lạnh từ từ ăn, lúc ăn trực tiếp đun nóng là được, vài món thức ăn này đủ để em ăn vài ngày rồi. Mỗi ngày lúc ăn cơm tự mình nhớ rõ xào rau xanh nữa. Sủi cảo cũng để tủ lạnh cho em, em nhớ phải ăn. Đợi đến lúc giao thừa lại đưa đồ ăn đến cho em.”
Lâm Tử Mặc vừa cất kỹ hộp đựng tràn đầy thức ăn vào trong tủ lạnh, vừa dặn dò Tố Y.
“Biết xào rau chứ?”
Đột nhiên Lâm Tử Mặc nhớ tới Tố Y nói không biết nấu ăn, lại quay đầu lại hỏi.
Tố Y đã sớm bị hàng loạt hộp đựng và một túi bánh sủi cảo lớn Lâm Tử Mặc lấy ra mà sợ ngây người, mãi đến khi Lâm Tử Mặc quay đầu lại hỏi, mới hồi phục tinh thần lại.
“Biết làm salad rau!” Tố Y nhìn Lâm Tử Mặc ngơ ngác trả lời.
“Uh`m! Salad rau cũng được.”
Nhìn bộ dáng ngốc manh của Tố Y, Lâm Tử Mặc lại không tự giác cong tít mắt.
Mà Tố Y lại bị hành động Lâm Tử Mặc chạy đến đưa đồ tết và đồ ăn cho mình làm cho như lọt vào trong sương mù, có chút không biết làm sao.
Có lẽ Lâm Tử Mặc cũng nhìn ra nghi hoặc của Tố Y, mới lại giải thích nói: “Đây là dì của chú nhỏ nhà anh nấu. Hôm nay dì muốn trở về ăn tết với ông bà, liền cho những đồ ăn đã nấu này thành đồ ăn khuya cho chú nhỏ. Nhưng mà từ hôm nay trở đi chú nhỏ của anh trở về nhà cũ ăn cơm, cho nên, những đồ ăn này anh lấy đến giúp em, tránh để lãng phí!”
Tố Y nghe xong, ngơ ngác gật gật đầu.
Mãi đến khi Lâm Tử Mặc tạm biệt, Tố Y mới hồi phục tinh thần lại. “Oa” hú lên quái dị xông về phía phòng bếp.
Nhiều ngày ăn đồ ăn mua bên ngoài như vậy, Tố Y cũng sắp ói ra. Kéo cửa tủ lạnh ra, lấy hộp đựng thức ăn toét miệng lật xem một đám, vừa nhìn vừa chảy nước miếng, ngửi thơm quá, nhìn cũng đã cảm thấy ăn ngon!
Còn chưa đến giờ, Tố Y cực kỳ thèm liền chuẩn bị ăn cơm chiều, đều đun nóng mỗi loại món ăn một chút, lại trộn salad rau, cỏn rửa sạch hoa quả, liền ngay cả sủi cảo cũng nấu một phần. Sau đó ngồi trước bàn ăn mở miệng gió cuốn mây trôi bắt đầu chuyển động!
Mà lúc này Lâm Hướng Văn suy nghĩ cũng phải lờ mờ, ca sĩ Vân Phàm dưới cờ công ty, trên đường đi tham gia diễn tập tiết mục cuối năm xảy ra tai nạn xe cộ, gãy xương chân, rõ ràng không thể lên đài rồi.
Đây là một danh ngạch diễn xuất mà công ty cùng Ương Thị rất không dễ dàng tranh thủ được, vì cái danh ngạch này, công ty dùng số phí tài trợ đáng kể để quảng cáo!
Lúc ấy công ty nghệ sĩ vì danh ngạch tiết mục cuối năm này, tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Vân Phàm rất không dễ dàng tranh thủ được, hơn nữa cũng thông qua xét duyệt, nhưng hắn lại xảy ra tai nạn xe cộ tại thời khắc mấu chốt này.
Đạo diễn tiết mục cuối năm cũng nóng nảy, thiếu một tiết mục, để cho hắn phối hợp như thế nào đây!
Tiết mục bị loại bỏ vẫn phải chọn một cái khác có thể đi lên, nhưng cũng không phải là nghệ sĩ dưới cờ của công ty giải trí Mộ Lâm. Nhận phí tài trợ của công ty giải trí Mộ Lâm dù sao vẫn không thể trả lại đi!
Cho nên, đạo diễn tiết mục cuối năm đã giao nan đề cho Lâm Hướng Văn: Lúc trước ta cho công ty các người danh ngạch này, hiện tại Vân Phàm không diễn được, ngươi phụ trách tìm người lên. Chỉ cần có thể thông qua xét duyệt, ngươi tìm ai lên cũng được!
Nhưng mà, nếu người tìm đến xét duyệt không thông qua, cũng đừng trách ta không trả phí tài trợ! Ngươi cũng đừng nghĩ tìm tùy tiện một nghệ sĩ không phù hợp đến đập bể sân khấu tiết mục cuối năm của Ương Thị ta!
Lâm Hướng Văn ăn cơm tối một nửa, thiếu chút nữa bị tin tức nhận được này làm tức hộc máu.
Có hai ngày nữa là sắp giao thừa, để cho ta tìm người thay thế Vân Phàm, ta đi tìm thế nào! Công ty ca sĩ, hắn cũng phái các vệ sĩ đến đi tham gia tiết mục cuối năm rồi. Mấy người ở Yến Kinh căn bản là không có bản lĩnh.
Việc này nếu giải quyết không tốt, đập bể chính là bảng hiệu công ty giải trí Mộ Lâm. Người khác cũng mặc kệ công ty ngươi như thế nào, bọn hắn chỉ biết là Vân Phàm của công ty Mộ Lâm Mộ Lâm các ngươi xảy ra tai nạn xe cộ không lên được tiết mục cuối năm, vậy mà toàn bộ công ty không tìm thấy một người thay thế được.
Hơn nữa, nếu việc này giải quyết không tốt, về sau nghệ sĩ dưới cờ công ty lại nghĩ lên tiết mục cuối năm của Ương Thị có thể khó khăn!
Cho nên Lâm Hướng Văn nhận được điện thoại xong, thoáng cái một phen lờ mờ rồi.
Khẩn trương liên lạc với Vương Thụ Khôn, Nhưng người chỉ nói một cau: Ta là tổng giám không phải thầy ảo thuật, chung quy không có khả năng biến người sống xuất hiện ra cho ngươi đi. Loại tình huống hiện tại này, ta cũng không gây ra!
Lâm Tử Mặc ở bên cạnh nghe vài câu điện thoại của Lâm Hướng Văn xong, thì biết đã xảy ra chuyện gì.
Trực tiếp lên lầu đóng cửa lại bấm số điện thoại của Tố Y.
Tố Y vừa thấy là Lâm Tử Mặc gọi đến, liền cười nhận máy.
“Tố Y sư muội, em muốn lên tiết mục cuối năm không?”
“Anh nói cái gì?”
Tố Y còn tưởng rằng lỗ tai mình có vẫn đề, xoa xoa lỗ tai hỏi.
“Anh nói, em muốn lên tiết mục cuối năm hay không, chính là tiết mục cuối năm nam nay của Ương Thị!” Lâm Tử Mặc nghiêm túc nói lại một lần.
Tố Y còn tưởng rằng Lâm Tử Mặc đang nói đùa với mình.
“Anh không nói đùa với em. Nghệ sĩ Vân Phàm của công ty giảu trí Mộ Lâm, trên đường đi tham gia diễn tập tiết mục cuối năm xảy ra tai nạn xe cộ, ca sĩ khác của công ty đã ký ước cùng các vệ thị đi tham gia tiết mục cuối năm, không tìm thấy người thay thế có khả năng.
Chú nhỏ của anh mất một lượng phí tài trợ rất lớn để làm tuyên truyền công ty, khoản tiền này có một danh ngạch diễn xuất tiết mục cuối năm. Cho nên hiện tại hắn đang sốt ruột.
Không phải em muốn lập tức mở phòng làm việc sao? Đây là một cơ hội và nền tảng để tuyên truyền thật tốt, còn có thể khiến chú nhỏ của anh nợ em một cái nhân tình. Dù sao, hiện tại em giúp chú ấy giải quyết việc khẩn cấp của chú, về sau phòng công tác của em mở lên, có khi là cơ hội để cho chú trả em nhân tình này!”
Lâm Tử Mặc bất động thanh sắc lại bán đứng Lâm Hướng Văn rồi.
Tố Y nghe lời nói của Lâm Tử Mặc xong, trái tim hưng phấn cũng muốn nhảy ra ngoài, cơ hội này quá khó có được. Rõ ràng là chỗ tốt cho phòng làm việc mình muốn thành lập sau này, còn chưa nói xong có thể để cho Lâm Hướng Văn nợ nhân tình rồi.
“Em có thể không? Bên đạo diễn tiết mục cuối năm kia có yêu cầu gì với biểu diễn ca khúc không?” Tố Y nhanh chóng tỉnh táo lại hỏi.
“Chỉ cần không phải ca khúc tam tục là được, anh cảm thấy mấy ca khúc em tự sáng tác cũng tốt lắm.” Lâm Tử Mặc thấy Tố Y hỏi như vậy, liền biết cô ấy đáp ứng.
“Như vậy đi, gần đây em còn viết ra hai ca khúc mới cũng rất thích hợp, tối hôm nay liền tăng ca thu âm, ngày mai đi tập luyện, thời gian hẳn là vừa kịp!”
Gần đây Tố Y vừa sáng tác bài hát “hoa sen xanh” và “đôi cánh vô hình” làm tốt, còn muốn chờ chế tác về sau, cơ hội đã tới rồi.
“Em chuẩn bị ở nhà trước, anh nói với chú nhỏ em ở Yến Kinh. Hắn sẽ tự thân tới cửa mời em, đến lúc đó em nhớ phải từ chối trước, sau đó lại miễn cưỡng đáp ứng hắn. Để cho hắn bợ nhân tình của em lớn một chút!”
Lâm Tử Mặc lại bình tĩnh dạy Tố Y nên tính kế Lâm Hướng Văn thế nào.
“...” Các ngươi thật sự là chú cháu ruột sao!
“Anh lừa chú nhỏ của anh như vậy, chú có biết không?”
Tố Y cực kỳ bất đắc dĩ hỏi.
” Hắn đã quen rồi! Em chuẩn bị trước đi, anh nói chuyện này với hắn.”
Lâm Tử Mặc cúp điện thoại, đi ra cửa. Vừa đi vừa thu liễm biểu tình nghiêm mặt. Đợi xuống lầu, biểu tình trên mặt đã cực kỳ ngưng trọng rồi.
“Tìm được người thích hợp không?” Lâm Tử Mặc ngồi xuống đối diện Lâm Hướng Văn hỏi.
“Không có. Công ty nghệ sĩ, không phải trình độ không đủ thì là đã có kí kết với các vệ thị rồi! Người của những công ty khác, ta lại không thể dùng, cũng không thể tiêu tiền đi nâng người của công ty đối thủ đi!
Mà đi mời những nghệ thuật gia lão luyện mà nói, nói thật, rất khó! Bởi vì thân phận của bọn họ đặt ở chỗ nào, căn bản là không muốn làm thay thế
Chỉ còn lại có hai ngày, nếu không tìm thấy người thích hợp nào nữa, hình tượng công ty liền xong toàn bộ rồi”
Lâm Hướng Văn dựa trên ghế sofa phía sau, lau mặt nói.