Edit: Lệ Hy
Sau khi Tố Y đi vào, phát hiện cơ bản người đều đến đông đủ. Sau khi kí tên, Tố Y bèn tìm một góc ôm đàn đàn ghi-ta ngồi xuống.
Mặc dù không ôm hi vọng với thẩm mỹ của thế giới này, thế nhưng khi nhìn thấy mấy nữ sinh mặc lễ phục khổng lồ diễn xuất, tiếp theo lại thấy mấy nam sinh toàn thân ăn mặc không theo trào lưu, Tố Y vẫn là không nhịn được đầu hắc tuyến.
Quả thực là cay độc ánh mắt, càng nhìn càng tê dại! Tố Y cúi đầu giả vờ chỉnh âm, đi đi lại lại trong góc!
Từ sau khi Lâm Tử Mặc đến hậu đài vẫn chú ý Tố Y, khi thấy Tố Y vẫn cúi đầu hoạt động trong góc, lại nhìn những thí sinh bên cạnh nàng trang điểm ăn mặc một chút, liền biết là chuyện gì xảy ra, không khỏi buồn cười khóe miệng nhếch lên.
Nhìn đồng hồ, Lâm Tử Mặc đi đến lên tiếng chào hỏi với Tố Y: “Tố Y sư muội, trận đấu sắp bắt đầu, ta phải ra ngoài trước. Có chuyện gì thì gọi điện cho ta!
“Vâng, tạm biệt Lâm sư huynh!”
Tố Y ngẩng đầu, cố hết sức không nhìn những ánh mắt quan sát, nói lời tạm biệt với Lâm Tử Mặc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau nửa giờ, có người qua đây gọi Tố Y chuẩn bị lên đài. Chờ sau khi Tố Y đi đến, đúng lúc người chủ trì từ trên đài đi xuống. “Số đúng không? Bây giờ là số đang biểu diễn, người kế tiếp là ngươi.” Người chủ trì cười cười với Tố Y.
“Cảm ơn!” Tố Y lễ phép nói cảm ơn, sau đó nghiêng đầu từ mặt bên quan sát phía dưới đài.
Có năm người ngồi ở hàng ghế đầu tiên, người mặc âu phục hẳn là tổng giám của giải trí Mộ Lâm, bên cạnh là người mặc phi chủ lưu (không theo trào lưu) hẳn là An Minh Viễn. Bên cạnh là ba người cũng từng thấy được tuyên truyền ở trên báo trường học. Cho nên Tố Y rất nhanh đã biết thân phận vị giám khảo.
Lại nhìn lướt qua phía sau giám khảo. Hả? Lâm Tử Mặc! Hắn ngồi ở hàng thứ hai, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta nhìn đầu tiên trong đám người là có thể thấy hắn.
“Số , đến ngươi, chuẩn bị lên đài!”
Bên cạnh có người nói với Tố Y. Tố Y lấy lại tinh thần, thì nghe thấy người chủ trì nói: “Xin mời thí sinh số lên sân khấu!”
Tố Y ổn định cảm xúc, liền ôm đàn ghi-ta đi đến giữa sân khấu, đứng lại trước cái ghế, cúi chào mọi người trước mặt, sau đó nói: “Kính chào các vị giám khảo, các vị bạn học, mọi người một buổi tối tốt lành! Tôi sẽ biểu diễn một bài hát tự tay sáng tác “Người bạn ngồi cùng bàn” cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích!”
Lâm Tử Mặc nhìn Tố Y trên sân khấu, chỉ thấy cô gái để tóc xoăn ngắn đến bả vai, tóc dày tản mát trên đầu vai, dưới ánh đèn chiếu xuống ngũ quan vô cùng thanh lệ lấp lánh rạng rỡ.
Chẳng qua là mặc áo T-shirt trắng đơn giản và quần jean, ôm đàn ghi-ta đứng ở trên đài, đã sáng lòa làm cho người ta đui mù.
Tiếng đàn ghi-ta vang lên, giọng hát êm ái của Tố Y truyền ra từ micro:
Ngày mai ngươi có nhớ đến không
Ngày hôm qua ngươi viết nhật ký
Ngày mai ngươi còn nhớ thương đến không
Ngươi đã từng thích khóc nhất
Các thầy cô cũng đã không nhớ nổi
Không đoán ra vấn đề của ngươi
…
Trong hội trường không có một chút tạp âm, chỉ nghe thấy tiếng cô gái khẽ ngâm hát thầm. Giọng hát dịu dàng trong trẻo giống như vô số pháo hoa nhỏ nở rộ, đua nở trong lòng của mỗi người.
Hai phút đã qua, tiếng giai điệu của đàn ghi-ta đã kết thúc.
Mười mấy giây trôi qua, trong hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay hồi lâu không ngừng. Tố Y chỉ yên lặng đứng ở chỗ đó, dịu dàng cười, chờ tiếng vỗ tay ngừng lại.
“Bạn học, đây là ca khúc ngươi sáng tác sao?”
Không đợi tiếng vỗ tay ngừng lại, An Minh Viễn liền ngồi ngay ngắn người lại vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, là do tôi sáng tác.” Tố Y mỉm cười trả lời.
“Có muốn xuất bản đĩa nhạc không?”
“Tôi tạm thời còn chưa có ý nghĩ này!” Tố Y suy nghĩ một chút nói.
“Sau này nếu bạn học Trình muốn vào giới giải trí, có thể trực tiếp đến giải trí Mộ Lâm tìm ta!”
Vương Thụ Khôn nghiêng đầu nhìn An Minh Viễn cười nói.
Khóe miệng của An Minh Viễn co rút, đè nén suy nghĩ xúc động muốn cho Vương Thụ Khôn một quyền. Cái đồ này lại cướp người với ta, thật vất vả mới gặp được một mầm non tốt như vậy, vốn là muốn thu vào phòng làm việc của mình đây, tên này lại chạy đến phá đám nửa chừng!
“Ta rất nghiêm túc, lúc nào bạn học Trình muốn nói, có thể đến giải trí Mộ Lâm tìm ta!”
Vương Thụ Khôn lại quay đầu nghiêm túc nói với Tố Y.
Tố Y chỉ cười cười. Trong lòng âm thầm trả lời: Ừ, tôi sẽ đi tìm ông, nhưng mà không phải tìm ông để kí hợp đồng làm nghệ sĩ mà là tìm ông để hợp tác!
Chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, không ngoài dự đoán Tố Y tiến vào mười tên đứng đầu. Tố Y cũng không để ý quá, ngày mai là trận chung kết chân chính, không phải sao!
Đợi nghe xong những việc chú ý lúc tranh tài ngày mai, Tố Y liền cùng Hoàng Thải Vi chờ bên ngoài trở về ký túc xá.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi không nói lời nào, tò mò hỏi.
“Tố Y, tại sao cậu không xuất đạo (tham gia vào giới giải trí) chứ? Mình thấy giọng hát của cậu rất êm tai, nếu không có người nghe thì thật đáng tiếc!” Hoàng Thải Vi không hiểu tại sao Tố Y từ chối An Minh Viễn và lời đề nghị của Vương Thụ Khôn.
“Thật ra thì không phải là mình không muốn xuất đạo, mình cũng muốn giọng hát của mình được mọi người yêu thích. Nhưng mà mình không muốn ký hợp đồng nghệ sĩ, sáng tác dưới cờ người khác. Nếu có thể nói, mình muốn thành lập phòng làm việc của riêng mình!”
Tố Y suy nghĩ một chút, còn nói ý nghĩ của mình cho Hoàng Thải Vi.
“Nhưng phòng làm việc tự mình làm như cậu nói, cậu sẽ rất vất vả!”
“Mặc dù sẽ vất vả một chút, nhưng mà sẽ không có trói buộc. Ký hợp đồng làm nghệ sĩ dưới cờ người khác, rất không có tự do. Hơn nữa đến lúc đó, cậu cũng có thể đến giúp mình nha!”
Tố Y thật lòng cảm thấy cô gái Hoàng Thải Vi này không tệ, làm việc có chừng mực, lại thông minh, hơn nữa quan trọng nhất là người phẩm chất tốt.
“Tớ? Được rồi, đến lúc đó cậu không ngại lời của tớ, tớ nhất định đi giúp cậu!” Hoàng Thải Vi cười đồng ý.
“Thải Vi, cậu cảm thấy hôm nay những người đó tài nghệ thế nào, tớ luôn ở phía sau sân khấu, không chú ý nghe.”
Buổi tối Tố Y ôm đàn ghi-ta ở trong góc, vẫn nghe hai học sinh bên cạnh đang nói bát quái, sẽ không chú ý nghe thí sinh trước mặt hát như thế nào.
“Có mấy hát còn rất tốt, có vẻ chuyên nghiệp cũng là mấy người kia đi. Nhưng mà cũng không có điểm số cao bằng cậu, điểm số của cậu là cao nhất toàn trường đó, cậu không biết sao?” Hoàng Thải Vi hết sức kinh ngạc.
“Bài hát này của tớ là ballad sân trường, hát bài hát tự tay sáng tác không có khó, hôm nay là ngày đầu tiên có chút gặp may. Ngày mai sẽ không nhẹ nhàng như vậy, tất cả mọi người sẽ lấy ra bản lĩnh thật sự. Bất quá, tớ cũng không sợ!” Tố Y nói.
Ballad: bắt nguồn từ dòng nhạc country và folk vì giai điệu chậm và thong thả (thường được độc tấu như piano, guitar hoặc violin)
“Ngày mai tớ và cậu ở phía sau sân khấu, nghe nói thời điểm tranh tài hàng năm, đều có người giở trò.” Hoàng Thải Vi nghiêm túc nói với Tố Y.
“Được! Thải Vi, sao cậu tốt như thế hả! Tớ muốn yêu cậu rồi, làm sao bây giờ?” Tố Y cười hì hì sờ soạng trên mặt Hoàng Thải Vi một cái. “Ừ, làn da thật trơn nhẵn!”
Hoàng Thải Vi bị hành động lưu manh của Tố Y làm hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tố Y, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng.
“Tố Y, cậu ~ sau này cậu ở bên ngoài nhất thiết không thể như vậy! Hoa khôi một hệ, không đúng, hiện tại thăng cấp thành hoa khôi của trường. Một hoa khôi của trường như cậu bị người ta thấy như vậy sẽ tan vỡ ảo tưởng!” Hoàng Thải Vi vội vàng kéo Tố Y đi về phía trước.
“Hoa khôi của trường nào? Khi nào thì tớ trở thành hoa khôi của trường? Sao tớ không biết!” Tố Y hết sức kinh ngạc.
“Mạng lưới sân trường! Mọi người mới bình chọn ra, cậu là hoa khôi mới của trường. Tiền nhiệm (người ngồi ở vị trí đó lúc trước) đã bị cậu đập chết trên bờ cát!” Hoàng Thải Vi liếc mắt với Tố Y.